Chương 2: Con đã ba mươi ba rồi
"Tạm biệt cô Bách."
"Tạm biệt cô."
Bách Ngưng gật đầu ra hiệu, chiếc cổ thon dài, trắng hồng dưới chiếc áo sơ mi lụa thuần trắng trơn láng hoàn mĩ, tựa như bạch ngọc, khiến cho người ta không thể mở mắt.
Bách Ngưng: "Các bạn học, tiết sau gặp lại."
Thẩm Vy cúi người, lúc sắp đi ra khỏi giảng đường thì nói lớn về phía Bách Ngưng đang đứng trên bục giảng: "Cô Bách, Lễ Tình Nhân vui vẻ."
Bỗng chốc.
"Ha ha ha ha, Lễ Tình Nhân vui vẻ nhé cô Bách."
"Có ai đón Lễ Tình Nhân với cô Bách không nhỉ? Nếu không thì tôi có cơ hội chăng?"
"Ha ha ha, đỉnh."
Bách Ngưng mỉm cười với người đó.
Ánh mắt nhìn về phía sinh viên nữ muốn đón Lễ Tình Nhân với mình.
"Ui vãi! Cô nhìn cậu kìa!"
"Cô Bách nhìn mình, chứng tỏ mình đã hấp dẫn được cô Bách."
"Vậy cũng được à?"
"Hửm? Sao lại không được chứ?"
Trong đại học, luôn tồn tại một đám nhóc con tràn đầy sức sống và có khả năng lan truyền nhất.
Đây cũng là lí do tại sao Bách Ngưng lại từ bỏ việc tiếp tục đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, về nước, vào Bắc Đại dạy học.
Lý Hiệp ở giữa đám sinh viên cũng bạo gan nói to một câu: "Giáo sư Bách Ngưng, ngày mai gặp lại."
Trùng hợp ngay lúc này, không một ai lên tiếng.
Một câu "Giáo sư Bách, ngày mai gặp lại" của Lý Hiệp vô cùng rõ ràng.
Cả đám quay đầu.
Bách Ngưng cũng nhìn sang, cười với Lý Hiệp.
Bách Ngưng là một người không thể nhớ được tên và mặt của sinh viên.
Mặc dù mới chỉ dạy học được năm, sáu năm, nhưng danh sách sinh viên cô từng dạy có rất nhiều.
Sinh viên đều thích add wechat của cô.
Đến mức ngày lễ tết, Bách Ngưng thường xuyên bị oanh tạc.
Nhưng cô ấy có nhớ Lý Hiệp.
Mà lại còn nhớ rất rõ ràng.
Lý Hiệp - sinh viên năm 3 khoa Triết học.
Bách Ngưng là giáo sư chủ nhiệm chuyên ngành Triết học nước ngoài của khoa Triết học.
Học phần [Triết học nước ngoài 1] của Bách Ngưng là giai đoạn năm nhất, lộ trình gồm hai học kì.
Học phần [Triết học nước ngoài 2] còn lại là học phần của một giáo sư năm hai khác.
Năm ba đại học chủ yếu học về Triết học Trung Quốc và chủ nghĩa Mác Lê - nin. Năm tư gần như đã học xong môn chuyên ngành rồi. Các sinh viên dốc toàn lực chuẩn bị để bảo vệ khóa luận tốt nghiệp.
Lý Hiệp này từ năm nhất đến giờ chưa từng vắng mặt bất cứ tiết học nào. Bài tập mỗi lần đều là người xuất sắc nhất.
Quan điểm trong bài luận văn khiến cho Bách Ngưng cảm khái đứa nhóc này trời sinh để theo ngành Triết học.
Bách Ngưng nhớ rõ Lý Hiệp.
Không chỉ vì bài tiểu luận đạt được điểm cao nhất toàn khoa ở học phần [Triết học nước ngoài 2] ở năm hai đại học, đồng thời bài tiểu luận đó còn được đăng trên ''Luận văn ưu tú của nhân tài thế hệ mới của khoa Triết học thuộc đại học đứng hàng đầu cả nước."
Mà còn là vì, bây giờ Lý Hiệp đang học năm ba đại học, vẫn trụ theo môn chuyên ngành triết học nước ngoài của Bách Ngưng.
Đây là lần thứ tư học lại rồi.
Lúc chuẩn bị thi học phần [Triết học nước ngoài 1] lần đầu tiên ở học kỳ 1 năm nhất đại học, thành tích và điểm trung bình học tập của Lý Hiệp đứng đầu cả khoa.
Cộng thêm điểm môn chung và môn chuyên ngành cũng đứng nhất.
Đặc biệt là học phần tiếng Anh, thể chất của môn chung, điểm số vô hạn gần như tuyệt đối - 99 điểm.
Điểm tích lũy đứng nhất toàn khoa.
Lấy được học bổng quốc gia trên cơ bản là việc chắc chắn.
Kết quả, lúc thi [Triết học nước ngoài 1] ở học kỳ 1 năm nhất thì Lý Hiệp bị cảm, không đi thi.
Lúc thi lại lần hai thì nghe nói bệnh cảm mạo trở nặng, phát sốt, cũng không đến.
Học lại [Triết học nước ngoài 1]
Lần đầu tiên học lại ở học kì 2 năm nhất.
Lúc thi, Lý Hiệp lại bị sốt phải nhập viện.
Lúc thi lại thì nghe nói vẫn chưa xuất viện.
Học lại lần hai ở học kì 1 năm hai.
Lý Hiệp phát sốt phải cách li.
Lúc thi lại thì vẫn còn đang bị cách li.
Học lại lần ba ở học kì 2 năm hai.
Lý Hiệp lại sốt.
Lần này, Bách Ngưng còn xách theo giỏ trái cây đến nhà Lý Hiệp.
Thế mà lại phát hiện Lý Hiệp thật sự đang sốt.
Mà còn sốt đến mức ngất xỉu.
Lúc đó, phút chốc Bách Ngưng đã tin - Hóa ra tận cùng của vũ trụ không phải triết học, cũng không phải thần học, mà là [Triết học nước ngoài 1]
Học kì này, đã là lần học lại học phần [Triết học nước ngoài 1] lần thứ tư của Lý Hiệp.
Dần dà, chủ nhiệm khoa còn nói đùa: "Bách Ngưng à! Lý Hiệp của lớp cô sao lại dễ bị sốt như vậy chứ?"
Bách Ngưng: "..."
Thật ra cô cũng cảm thấy khó hiểu tại sao Lý Hiệp lại dễ sốt như vậy.
Mà môn chung triết học của mình, sinh viên đăng kí đều là người của khoa khác trong toàn trường có hứng thú với triết học.
Nội dung của môn chung vô cùng đơn giản, sinh viên khoa triết của Bắc Đại sẽ không lãng phí thời gian vào mấy môn chung kiểu này.
Nhưng mà ba năm nay, mỗi tuần bản thân lên lớp đều sẽ có bóng dáng của Lý Hiệp.
Bách Ngưng mỉm cười với cậu.
Trên người những đứa nhóc tràn đầy hơi thở thanh xuân này kiểu gì cũng sẽ xảy ra một vài chuyện đáng yêu.
Sinh viên xung quanh nghe thấy câu "Ngày mai gặp lại" của Lý Hiệp rất rõ ràng, rối rít trêu chọc: "Người anh em này, ngày mai là thứ bảy đó, e rằng cậu không gặp được giáo sư Bách đâu."
"Ha ha ha, có ai lại không muốn gặp mặt giáo sư Bách vào cuối tuần chứ?"
"Người này không phải là Lý Hiệp sao? Thần nhân!"
"A, chính là cái người học khoa triết."
"Chết tiệt, thần như vậy sao?"
Lý Hiệp thoáng cái đỏ mặt.
Lập tức bốn mắt nhìn nhau với Bách Ngưng, mặt đỏ đến tận mang tai.
Sinh viên đều đã đi hết.
Bách Ngưng tắt đèn, máy lạnh, sau đó cũng ôm cuốn sách "Cộng hòa" của Platon bước ra khỏi phòng học.
Từ trang 38 của cuốn "Cộng hòa" do nhà xuất bản nhân dân Tô Giang sản xuất, Bách Ngưng lấy ra một chiếc điện thoại.
Nhấn mở nguồn điện thoại, khởi động máy.
Điểm khác biệt của Bách Ngưng so với những giáo sư đại học để cho sinh viên ngồi tự học còn bản thân nhận hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác chính là mỗi khi lên lớp, cô có một thói quen - tắt điện thoại.
Giây phút điện thoại mở nguồn, tin nhắn lập tức ào đến.
Điện thoại rung lên vì có tin nhắn gửi đến khiến cho tay của Bách Ngưng cũng theo đó mà khẽ run.
999+
Cô hai: "Tiểu Ngưng à, hôm nay là sinh nhật ba mươi ba tuổi của con đó. Có một câu nói rất hay, phụ nữ đến tuổi ba mươi ba chính là giai đoạn tốt để kết hôn, sinh con! Cô Hai chúc con sớm ngày tìm được người chồng như ý, tiền đồ như gấm, vận may liên tục kéo đến."
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Cô hai: "Vui vui vẻ vẻ, sớm ngày tìm được chốn về. Lì xì ở trên là một chút tấm lòng của cô và dượng hai, cầm lấy mua một vài món đồ trang sức nhé." [hoa hồng.jpg] x3
Bách Ngưng vẫn nhớ, năm ngoái, vào sinh nhật lần thứ ba mươi hai của cô.
Cô hai cũng có gửi một câu tục ngữ: "Phụ nữ đến tuổi ba mươi hai chính là giai đoạn tốt để kết hôn sinh con!"
Gửi 6 cái lì xì [32222 tệ]
Chú ba: "Ngưng Ngưng! Năm nay con cũng đã 33 tuổi rồi, đã là một cô gái trưởng thành rồi."
Sinh nhật năm nào chú ba cũng đều sẽ dùng câu nói này để mở đầu. Bách Ngưng đang nghĩ đến khi cô 50 tuổi, nếu như chú ba vẫn còn khỏe mạnh, có khi nào câu chúc mừng đầu tiên cũng sẽ là "Hôm nay con cũng đã 50 tuổi rồi, đã là một cô gái trưởng thành rồi" không.
Chú ba: "Chú biết con thích đọc sách. Người xưa có câu sách như một người bạn lâu năm, sớm tối vui buồn đều cùng ta bầu bạn. Đây là một thói quen tốt đáng được nuôi dưỡng đến cuối đời."
"Lần này, chú ba tìm kiếm hai năm trời, cuối cùng cũng tìm được nguyên tác "Xuân Thu thế luận" của tiên sinh Vương Phu Chi đầu nhà Thanh, hi vọng con có thể gặt hái được chút gì từ trong đó."
"Không uổng công sự kỳ vọng của chú ba dành cho con."
Lúc Bách Ngưng 6 tuổi, là chú ba đã đưa cho cô một cuốn "Cộng Hòa" của Platon.
Đó là bài triết học vỡ lòng của Bách Ngưng.
Đọc xong cuốn "Cộng Hòa", Bách Ngưng hiểu được.
Cô sinh ra là vì triết học, cũng sẽ vì triết học mà chết đi.
Cô út: "Bách Ngưng, con đã là một cô gái ba mươi ba tuổi độc lập rồi. Cô cũng biết mỗi năm khi đến ngày sinh nhật của con cũng là thời điểm mà mọi người trong nhà, đặc biệt là anh hai sẽ hối con làm đám cười."
"Nhưng mà cô út vẫn như cũ, hi vọng con có thể kiên định với ý định ban đầu của mình, đừng vì ba con thúc giục mà nóng vội."
"Không chấp nhận, không bắt ép, không miễn cưỡng. Đừng vì sự kì vọng của ba con mà làm tình làm tội nửa đời sau của mình."
"Đi tìm một tri kỉ thật sự đi."
"Cho dù cuối cùng không tìm được đi nữa, thì con cũng phải nhớ kĩ."
"Phụ nữ chúng ta, một mình cũng có thể sống tốt."
"Đặc biệt là con đó, Bách Ngưng."
"Cuối cùng, cô út chúc con sinh nhật vui vẻ. Cô đến nhà họ Bách thăm ba con trước đây."
Bà nội của Bách Ngưng hơn 48 tuổi mới sinh được đứa con gái Bách Song Hoa, nhỏ hơn anh hai, cũng chính là ba của Bách Ngưng tận hai mươi bốn tuổi.
Là cô gái nhỏ nhất ở thế hệ trước của nhà họ Bách.
Bách Song Hoa chỉ lớn hơn Bách Ngưng ba tuổi, năm nay vừa tròn ba mươi sáu.
Càng trùng hợp hơn chính là, sau khi Bách Song Hoa đỗ tiến sĩ Thanh Hoa ở tuổi hai mươi tám thì đã ở lại Thanh Hoa làm giảng viên khoa Toán.
Có đôi lúc, hai cô cháu Bách Song Hoa và Bách Ngưng còn cùng nhau tan làm.
Mặc dù Bách Song Hoa sớm đã tự chủ về kinh tế, mua được nhà cho mình, chuyển ra khỏi nhà cũ, nhưng nhà cô ấy cũng không cách nhà cũ quá xa, lái xe tầm 10 phút là đến.
Gia đình Bách Ngưng vẫn luôn rất thân thiết với Bách Song Hoa.
Cô út Bách Song Hoa ba mươi sáu tuổi cũng vẫn chưa kết hôn.
Có thể là bởi vì tuổi tác gần nhau, hoặc là cùng chung hoàn cảnh, cô út là người duy nhất Bách Ngưng có thể trò chuyện qua ngày ở nhà họ Bách.
Cậu hai: "Ngưng Ngưng, sinh nhật vui vẻ. Mẹ con ở trên trời nhìn thấy con tiến bộ như bây giờ chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nếu như trong năm nay có thể nhìn thấy con kết hôn thì mẹ con ở trên trời cũng sẽ yên tâm!"
Cậu hai: "Sinh nhật lần này của con cậu hai phải đi công tác ở nước ngoài rồi. Vì để bù đắp cho Ngưng Ngưng của chúng ta, cậu hai đặc biệt đặt mua cho con một căn biệt thự 295 mét vuông ở Tinh Tinh Quân Thành, cách trường của con không xa."
Cậu hai: "Đúng rồi, chuyện này không cần nói lại với ba con đâu. Không phải con không biết tính cách của ba con, đến lúc đó lại nói cậu dùng tiền để làm hư đám con cháu tụi con."
Chú hai thích tặng cho Bách Ngưng một vài bất động sản khi đến dịp sinh nhật của cô.
Sau khi Bách Ngưng hiểu chuyện, cảm thấy trách nhiệm vô cùng nặng nề với chuyện này, nhiều năm trôi qua như vậy, dường như cô cũng đã quen rồi.
Nếu như không cần thiết, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần can thiệp quá nhiều, ra sức từ chối.
Dù sao không chỉ là người, vạn vật trên thế gian này, hoa cỏ, cây cối, chim thú cá trùng, bao gồm cả những bất động sản mà cậu hai tặng đều có vận mệnh và kết cục của nó.
Cậu hai: "Ngưng Ngưng yêu dấu, cậu hai thật sự rất nhớ con. Rất muốn lập tức bay đến bên cạnh ôm con một cái, xoa xoa đầu con, sau đó giống như lúc nhỏ ôm con bay lên trời."
"Cậu hai có chuẩn bị món quà sinh nhật bất ngờ cho con đó ~"
Cậu hai định cư ở Châu Hải, vì nguyên nhân công việc nên bình thường cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi để bay đến đây.
Cộng thêm nhiều năm trước, Bách Ngưng vẫn luôn ở nước ngoài đào tạo học tập chuyên sâu.
Nói tới nói lui, Bách Ngưng và cậu hai đã gần bảy, tám năm chưa gặp mặt nhau rồi.
Bách Tùng: "Em gái yêu quý của anh, sinh nhật ba mươi ba tuổi vui vẻ."
Bách Tùng: "Tan lớp thì mau về nhà đi, cậu hai đã đặc biệt bay từ Châu Hải về đây đón sinh nhật với em đó! Bây giờ anh đang ở sân bay đón ông ấy. Ông ấy sắp hạ cánh rồi."
Bách Tùng: "Cậu hai không có nhiều thời gian, nhiều nhất là bốn tiếng sau khi xuống máy bay thì phải đi đến Đại hội Nhân dân đường để họp rồi. Em tan lớp thì không cần đi đâu cả, anh đã đặt xong nhà hàng rồi, khách sạn Quân Lâm Ngọc Điền, số 15, ngay trung tâm đường Quân Duyệt. Em về nhà sửa soạn một chút sau đó đón mấy bà con họ hàng đến Ngọc Điền nhé. Anh sẽ đón cậu hai qua đó luôn."
Bách Ngưng có một người anh hai tên là Bách Tùng.
Năm nay vừa tròn 40 tuổi.
Nhưng mà con của anh hai, cháu ruột của Bách Ngưng đã được 17 tuổi rồi.
Anh hai, chị dâu lại tích cực hưởng ứng chính sách quốc gia, sinh nhiều nuôi nhiều.
Năm nay lên kế hoạch có đứa thứ hai rồi.
Ba của Bách Ngưng - Bách Triều Sinh là anh hai. Bách Triều Sinh có hai người em gái, một người em trai. Theo thứ tự là cô hai, chú ba và cô út của Bách Ngưng.
Bách Ngưng sinh non. Sau khi sinh, mẹ của Bách Ngưng bị xuất huyết, sức khỏe vẫn luôn không tốt. Khi Bách Ngưng được năm tuổi thì đã buông tay rời khỏi thế gian. Mẹ của Bách Ngưng có một người anh và một người em trai, chính là cậu hai và cậu tư của Bách Ngưng.
Trên điện thoại có rất nhiều lời chúc mừng của sinh viên gửi đến.
Bách Ngưng không đọc kỹ nữa.
Ba: "Tan làm thì mau về nhà cũ đi, đừng chạy vòng vòng ngoài đường không thấy tăm hơi nữa. Hôm nay trong nhà có rất nhiều khách đến, phải tiếp đãi cho tốt."
Ba: "Cậu hai của con cũng sắp đến rồi."
Hai câu ngắn gọn.
Ba không hề chúc mừng sinh nhật Bách Ngưng.
Bách Ngưng trả lời một chứ: "Dạ."
Phút chốc.
Ba: "Bây giờ đang ở đâu vậy? Tốt nhất trong một tiếng nữa phải có mặt ở nhà."
Bách Ngưng lại trả lời một chữ: "Dạ."
[Video call]
[Nhận] hoặc [Từ chối]
Trên điện thoại xuất hiện một gương mặt lão gia nghiêm túc như trong mấy bộ phim của Bách Triều Sinh.
Bách Triều Sinh tinh thần phấn chấn, giọng như chuông đồng: "Bây giờ con đang ở đâu?"
Điện thoại đặt dưới mũi.
Bách Ngưng ở góc chết thì vẫn xinh đẹp như cũ.
"Trong trường."
"Mau quay về đi, đừng để họ hàng đợi lâu."
"Dạ."
Bách Triều Sinh nhìn đứa con gái kín như hũ nút, không rặn ra được chữ thứ hai của mình: "..."
Trên gương mặt nghiêm túc, cứng nhắc kia hơi nhíu mày.
"Ngoài việc nói dạ ra thì con không thể nói chữ khác à?"
"Con lầm lì như vậy thì có đàn ông nào chịu làm quen với con chứ? Có thể hoạt bát một chút không? Con mới ba mươi ba tuổi thôi! Là độ tuổi thanh xuân phơi phới đó."
Bách Ngưng nhìn Bách Triều Sinh, vuốt cằm, ánh mắt bình tĩnh."
"Ừm."
Bách Triều Sinh: "..."
Sớm muộn sẽ có một ngày ông ấy bị đứa con gái này chọc cho tức chết.
[Tít]
[Đối phương đã cúp máy]
[Thời gian cuộc gọi: 00:00:32]
- ----------
Tác giả có lời muốn nói
Ba: " Con mới chỉ ba mươi ba tuổi thôi. Hoạt bát, đáng yêu một chút được không?"
Bách Ngưng: "Ừm, con mới chỉ ba mươi ba tuổi thôi, không vội kết hôn."
Một giây sau trở mặt.
Ba: "Con đã ba mươi ba tuổi rồi! Còn không mau tìm đối tượng?"
- ----------
I'm back ~
"Tạm biệt cô."
Bách Ngưng gật đầu ra hiệu, chiếc cổ thon dài, trắng hồng dưới chiếc áo sơ mi lụa thuần trắng trơn láng hoàn mĩ, tựa như bạch ngọc, khiến cho người ta không thể mở mắt.
Bách Ngưng: "Các bạn học, tiết sau gặp lại."
Thẩm Vy cúi người, lúc sắp đi ra khỏi giảng đường thì nói lớn về phía Bách Ngưng đang đứng trên bục giảng: "Cô Bách, Lễ Tình Nhân vui vẻ."
Bỗng chốc.
"Ha ha ha ha, Lễ Tình Nhân vui vẻ nhé cô Bách."
"Có ai đón Lễ Tình Nhân với cô Bách không nhỉ? Nếu không thì tôi có cơ hội chăng?"
"Ha ha ha, đỉnh."
Bách Ngưng mỉm cười với người đó.
Ánh mắt nhìn về phía sinh viên nữ muốn đón Lễ Tình Nhân với mình.
"Ui vãi! Cô nhìn cậu kìa!"
"Cô Bách nhìn mình, chứng tỏ mình đã hấp dẫn được cô Bách."
"Vậy cũng được à?"
"Hửm? Sao lại không được chứ?"
Trong đại học, luôn tồn tại một đám nhóc con tràn đầy sức sống và có khả năng lan truyền nhất.
Đây cũng là lí do tại sao Bách Ngưng lại từ bỏ việc tiếp tục đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, về nước, vào Bắc Đại dạy học.
Lý Hiệp ở giữa đám sinh viên cũng bạo gan nói to một câu: "Giáo sư Bách Ngưng, ngày mai gặp lại."
Trùng hợp ngay lúc này, không một ai lên tiếng.
Một câu "Giáo sư Bách, ngày mai gặp lại" của Lý Hiệp vô cùng rõ ràng.
Cả đám quay đầu.
Bách Ngưng cũng nhìn sang, cười với Lý Hiệp.
Bách Ngưng là một người không thể nhớ được tên và mặt của sinh viên.
Mặc dù mới chỉ dạy học được năm, sáu năm, nhưng danh sách sinh viên cô từng dạy có rất nhiều.
Sinh viên đều thích add wechat của cô.
Đến mức ngày lễ tết, Bách Ngưng thường xuyên bị oanh tạc.
Nhưng cô ấy có nhớ Lý Hiệp.
Mà lại còn nhớ rất rõ ràng.
Lý Hiệp - sinh viên năm 3 khoa Triết học.
Bách Ngưng là giáo sư chủ nhiệm chuyên ngành Triết học nước ngoài của khoa Triết học.
Học phần [Triết học nước ngoài 1] của Bách Ngưng là giai đoạn năm nhất, lộ trình gồm hai học kì.
Học phần [Triết học nước ngoài 2] còn lại là học phần của một giáo sư năm hai khác.
Năm ba đại học chủ yếu học về Triết học Trung Quốc và chủ nghĩa Mác Lê - nin. Năm tư gần như đã học xong môn chuyên ngành rồi. Các sinh viên dốc toàn lực chuẩn bị để bảo vệ khóa luận tốt nghiệp.
Lý Hiệp này từ năm nhất đến giờ chưa từng vắng mặt bất cứ tiết học nào. Bài tập mỗi lần đều là người xuất sắc nhất.
Quan điểm trong bài luận văn khiến cho Bách Ngưng cảm khái đứa nhóc này trời sinh để theo ngành Triết học.
Bách Ngưng nhớ rõ Lý Hiệp.
Không chỉ vì bài tiểu luận đạt được điểm cao nhất toàn khoa ở học phần [Triết học nước ngoài 2] ở năm hai đại học, đồng thời bài tiểu luận đó còn được đăng trên ''Luận văn ưu tú của nhân tài thế hệ mới của khoa Triết học thuộc đại học đứng hàng đầu cả nước."
Mà còn là vì, bây giờ Lý Hiệp đang học năm ba đại học, vẫn trụ theo môn chuyên ngành triết học nước ngoài của Bách Ngưng.
Đây là lần thứ tư học lại rồi.
Lúc chuẩn bị thi học phần [Triết học nước ngoài 1] lần đầu tiên ở học kỳ 1 năm nhất đại học, thành tích và điểm trung bình học tập của Lý Hiệp đứng đầu cả khoa.
Cộng thêm điểm môn chung và môn chuyên ngành cũng đứng nhất.
Đặc biệt là học phần tiếng Anh, thể chất của môn chung, điểm số vô hạn gần như tuyệt đối - 99 điểm.
Điểm tích lũy đứng nhất toàn khoa.
Lấy được học bổng quốc gia trên cơ bản là việc chắc chắn.
Kết quả, lúc thi [Triết học nước ngoài 1] ở học kỳ 1 năm nhất thì Lý Hiệp bị cảm, không đi thi.
Lúc thi lại lần hai thì nghe nói bệnh cảm mạo trở nặng, phát sốt, cũng không đến.
Học lại [Triết học nước ngoài 1]
Lần đầu tiên học lại ở học kì 2 năm nhất.
Lúc thi, Lý Hiệp lại bị sốt phải nhập viện.
Lúc thi lại thì nghe nói vẫn chưa xuất viện.
Học lại lần hai ở học kì 1 năm hai.
Lý Hiệp phát sốt phải cách li.
Lúc thi lại thì vẫn còn đang bị cách li.
Học lại lần ba ở học kì 2 năm hai.
Lý Hiệp lại sốt.
Lần này, Bách Ngưng còn xách theo giỏ trái cây đến nhà Lý Hiệp.
Thế mà lại phát hiện Lý Hiệp thật sự đang sốt.
Mà còn sốt đến mức ngất xỉu.
Lúc đó, phút chốc Bách Ngưng đã tin - Hóa ra tận cùng của vũ trụ không phải triết học, cũng không phải thần học, mà là [Triết học nước ngoài 1]
Học kì này, đã là lần học lại học phần [Triết học nước ngoài 1] lần thứ tư của Lý Hiệp.
Dần dà, chủ nhiệm khoa còn nói đùa: "Bách Ngưng à! Lý Hiệp của lớp cô sao lại dễ bị sốt như vậy chứ?"
Bách Ngưng: "..."
Thật ra cô cũng cảm thấy khó hiểu tại sao Lý Hiệp lại dễ sốt như vậy.
Mà môn chung triết học của mình, sinh viên đăng kí đều là người của khoa khác trong toàn trường có hứng thú với triết học.
Nội dung của môn chung vô cùng đơn giản, sinh viên khoa triết của Bắc Đại sẽ không lãng phí thời gian vào mấy môn chung kiểu này.
Nhưng mà ba năm nay, mỗi tuần bản thân lên lớp đều sẽ có bóng dáng của Lý Hiệp.
Bách Ngưng mỉm cười với cậu.
Trên người những đứa nhóc tràn đầy hơi thở thanh xuân này kiểu gì cũng sẽ xảy ra một vài chuyện đáng yêu.
Sinh viên xung quanh nghe thấy câu "Ngày mai gặp lại" của Lý Hiệp rất rõ ràng, rối rít trêu chọc: "Người anh em này, ngày mai là thứ bảy đó, e rằng cậu không gặp được giáo sư Bách đâu."
"Ha ha ha, có ai lại không muốn gặp mặt giáo sư Bách vào cuối tuần chứ?"
"Người này không phải là Lý Hiệp sao? Thần nhân!"
"A, chính là cái người học khoa triết."
"Chết tiệt, thần như vậy sao?"
Lý Hiệp thoáng cái đỏ mặt.
Lập tức bốn mắt nhìn nhau với Bách Ngưng, mặt đỏ đến tận mang tai.
Sinh viên đều đã đi hết.
Bách Ngưng tắt đèn, máy lạnh, sau đó cũng ôm cuốn sách "Cộng hòa" của Platon bước ra khỏi phòng học.
Từ trang 38 của cuốn "Cộng hòa" do nhà xuất bản nhân dân Tô Giang sản xuất, Bách Ngưng lấy ra một chiếc điện thoại.
Nhấn mở nguồn điện thoại, khởi động máy.
Điểm khác biệt của Bách Ngưng so với những giáo sư đại học để cho sinh viên ngồi tự học còn bản thân nhận hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác chính là mỗi khi lên lớp, cô có một thói quen - tắt điện thoại.
Giây phút điện thoại mở nguồn, tin nhắn lập tức ào đến.
Điện thoại rung lên vì có tin nhắn gửi đến khiến cho tay của Bách Ngưng cũng theo đó mà khẽ run.
999+
Cô hai: "Tiểu Ngưng à, hôm nay là sinh nhật ba mươi ba tuổi của con đó. Có một câu nói rất hay, phụ nữ đến tuổi ba mươi ba chính là giai đoạn tốt để kết hôn, sinh con! Cô Hai chúc con sớm ngày tìm được người chồng như ý, tiền đồ như gấm, vận may liên tục kéo đến."
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Chuyển khoản: 23333 tệ
Cô hai: "Vui vui vẻ vẻ, sớm ngày tìm được chốn về. Lì xì ở trên là một chút tấm lòng của cô và dượng hai, cầm lấy mua một vài món đồ trang sức nhé." [hoa hồng.jpg] x3
Bách Ngưng vẫn nhớ, năm ngoái, vào sinh nhật lần thứ ba mươi hai của cô.
Cô hai cũng có gửi một câu tục ngữ: "Phụ nữ đến tuổi ba mươi hai chính là giai đoạn tốt để kết hôn sinh con!"
Gửi 6 cái lì xì [32222 tệ]
Chú ba: "Ngưng Ngưng! Năm nay con cũng đã 33 tuổi rồi, đã là một cô gái trưởng thành rồi."
Sinh nhật năm nào chú ba cũng đều sẽ dùng câu nói này để mở đầu. Bách Ngưng đang nghĩ đến khi cô 50 tuổi, nếu như chú ba vẫn còn khỏe mạnh, có khi nào câu chúc mừng đầu tiên cũng sẽ là "Hôm nay con cũng đã 50 tuổi rồi, đã là một cô gái trưởng thành rồi" không.
Chú ba: "Chú biết con thích đọc sách. Người xưa có câu sách như một người bạn lâu năm, sớm tối vui buồn đều cùng ta bầu bạn. Đây là một thói quen tốt đáng được nuôi dưỡng đến cuối đời."
"Lần này, chú ba tìm kiếm hai năm trời, cuối cùng cũng tìm được nguyên tác "Xuân Thu thế luận" của tiên sinh Vương Phu Chi đầu nhà Thanh, hi vọng con có thể gặt hái được chút gì từ trong đó."
"Không uổng công sự kỳ vọng của chú ba dành cho con."
Lúc Bách Ngưng 6 tuổi, là chú ba đã đưa cho cô một cuốn "Cộng Hòa" của Platon.
Đó là bài triết học vỡ lòng của Bách Ngưng.
Đọc xong cuốn "Cộng Hòa", Bách Ngưng hiểu được.
Cô sinh ra là vì triết học, cũng sẽ vì triết học mà chết đi.
Cô út: "Bách Ngưng, con đã là một cô gái ba mươi ba tuổi độc lập rồi. Cô cũng biết mỗi năm khi đến ngày sinh nhật của con cũng là thời điểm mà mọi người trong nhà, đặc biệt là anh hai sẽ hối con làm đám cười."
"Nhưng mà cô út vẫn như cũ, hi vọng con có thể kiên định với ý định ban đầu của mình, đừng vì ba con thúc giục mà nóng vội."
"Không chấp nhận, không bắt ép, không miễn cưỡng. Đừng vì sự kì vọng của ba con mà làm tình làm tội nửa đời sau của mình."
"Đi tìm một tri kỉ thật sự đi."
"Cho dù cuối cùng không tìm được đi nữa, thì con cũng phải nhớ kĩ."
"Phụ nữ chúng ta, một mình cũng có thể sống tốt."
"Đặc biệt là con đó, Bách Ngưng."
"Cuối cùng, cô út chúc con sinh nhật vui vẻ. Cô đến nhà họ Bách thăm ba con trước đây."
Bà nội của Bách Ngưng hơn 48 tuổi mới sinh được đứa con gái Bách Song Hoa, nhỏ hơn anh hai, cũng chính là ba của Bách Ngưng tận hai mươi bốn tuổi.
Là cô gái nhỏ nhất ở thế hệ trước của nhà họ Bách.
Bách Song Hoa chỉ lớn hơn Bách Ngưng ba tuổi, năm nay vừa tròn ba mươi sáu.
Càng trùng hợp hơn chính là, sau khi Bách Song Hoa đỗ tiến sĩ Thanh Hoa ở tuổi hai mươi tám thì đã ở lại Thanh Hoa làm giảng viên khoa Toán.
Có đôi lúc, hai cô cháu Bách Song Hoa và Bách Ngưng còn cùng nhau tan làm.
Mặc dù Bách Song Hoa sớm đã tự chủ về kinh tế, mua được nhà cho mình, chuyển ra khỏi nhà cũ, nhưng nhà cô ấy cũng không cách nhà cũ quá xa, lái xe tầm 10 phút là đến.
Gia đình Bách Ngưng vẫn luôn rất thân thiết với Bách Song Hoa.
Cô út Bách Song Hoa ba mươi sáu tuổi cũng vẫn chưa kết hôn.
Có thể là bởi vì tuổi tác gần nhau, hoặc là cùng chung hoàn cảnh, cô út là người duy nhất Bách Ngưng có thể trò chuyện qua ngày ở nhà họ Bách.
Cậu hai: "Ngưng Ngưng, sinh nhật vui vẻ. Mẹ con ở trên trời nhìn thấy con tiến bộ như bây giờ chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nếu như trong năm nay có thể nhìn thấy con kết hôn thì mẹ con ở trên trời cũng sẽ yên tâm!"
Cậu hai: "Sinh nhật lần này của con cậu hai phải đi công tác ở nước ngoài rồi. Vì để bù đắp cho Ngưng Ngưng của chúng ta, cậu hai đặc biệt đặt mua cho con một căn biệt thự 295 mét vuông ở Tinh Tinh Quân Thành, cách trường của con không xa."
Cậu hai: "Đúng rồi, chuyện này không cần nói lại với ba con đâu. Không phải con không biết tính cách của ba con, đến lúc đó lại nói cậu dùng tiền để làm hư đám con cháu tụi con."
Chú hai thích tặng cho Bách Ngưng một vài bất động sản khi đến dịp sinh nhật của cô.
Sau khi Bách Ngưng hiểu chuyện, cảm thấy trách nhiệm vô cùng nặng nề với chuyện này, nhiều năm trôi qua như vậy, dường như cô cũng đã quen rồi.
Nếu như không cần thiết, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần can thiệp quá nhiều, ra sức từ chối.
Dù sao không chỉ là người, vạn vật trên thế gian này, hoa cỏ, cây cối, chim thú cá trùng, bao gồm cả những bất động sản mà cậu hai tặng đều có vận mệnh và kết cục của nó.
Cậu hai: "Ngưng Ngưng yêu dấu, cậu hai thật sự rất nhớ con. Rất muốn lập tức bay đến bên cạnh ôm con một cái, xoa xoa đầu con, sau đó giống như lúc nhỏ ôm con bay lên trời."
"Cậu hai có chuẩn bị món quà sinh nhật bất ngờ cho con đó ~"
Cậu hai định cư ở Châu Hải, vì nguyên nhân công việc nên bình thường cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi để bay đến đây.
Cộng thêm nhiều năm trước, Bách Ngưng vẫn luôn ở nước ngoài đào tạo học tập chuyên sâu.
Nói tới nói lui, Bách Ngưng và cậu hai đã gần bảy, tám năm chưa gặp mặt nhau rồi.
Bách Tùng: "Em gái yêu quý của anh, sinh nhật ba mươi ba tuổi vui vẻ."
Bách Tùng: "Tan lớp thì mau về nhà đi, cậu hai đã đặc biệt bay từ Châu Hải về đây đón sinh nhật với em đó! Bây giờ anh đang ở sân bay đón ông ấy. Ông ấy sắp hạ cánh rồi."
Bách Tùng: "Cậu hai không có nhiều thời gian, nhiều nhất là bốn tiếng sau khi xuống máy bay thì phải đi đến Đại hội Nhân dân đường để họp rồi. Em tan lớp thì không cần đi đâu cả, anh đã đặt xong nhà hàng rồi, khách sạn Quân Lâm Ngọc Điền, số 15, ngay trung tâm đường Quân Duyệt. Em về nhà sửa soạn một chút sau đó đón mấy bà con họ hàng đến Ngọc Điền nhé. Anh sẽ đón cậu hai qua đó luôn."
Bách Ngưng có một người anh hai tên là Bách Tùng.
Năm nay vừa tròn 40 tuổi.
Nhưng mà con của anh hai, cháu ruột của Bách Ngưng đã được 17 tuổi rồi.
Anh hai, chị dâu lại tích cực hưởng ứng chính sách quốc gia, sinh nhiều nuôi nhiều.
Năm nay lên kế hoạch có đứa thứ hai rồi.
Ba của Bách Ngưng - Bách Triều Sinh là anh hai. Bách Triều Sinh có hai người em gái, một người em trai. Theo thứ tự là cô hai, chú ba và cô út của Bách Ngưng.
Bách Ngưng sinh non. Sau khi sinh, mẹ của Bách Ngưng bị xuất huyết, sức khỏe vẫn luôn không tốt. Khi Bách Ngưng được năm tuổi thì đã buông tay rời khỏi thế gian. Mẹ của Bách Ngưng có một người anh và một người em trai, chính là cậu hai và cậu tư của Bách Ngưng.
Trên điện thoại có rất nhiều lời chúc mừng của sinh viên gửi đến.
Bách Ngưng không đọc kỹ nữa.
Ba: "Tan làm thì mau về nhà cũ đi, đừng chạy vòng vòng ngoài đường không thấy tăm hơi nữa. Hôm nay trong nhà có rất nhiều khách đến, phải tiếp đãi cho tốt."
Ba: "Cậu hai của con cũng sắp đến rồi."
Hai câu ngắn gọn.
Ba không hề chúc mừng sinh nhật Bách Ngưng.
Bách Ngưng trả lời một chứ: "Dạ."
Phút chốc.
Ba: "Bây giờ đang ở đâu vậy? Tốt nhất trong một tiếng nữa phải có mặt ở nhà."
Bách Ngưng lại trả lời một chữ: "Dạ."
[Video call]
[Nhận] hoặc [Từ chối]
Trên điện thoại xuất hiện một gương mặt lão gia nghiêm túc như trong mấy bộ phim của Bách Triều Sinh.
Bách Triều Sinh tinh thần phấn chấn, giọng như chuông đồng: "Bây giờ con đang ở đâu?"
Điện thoại đặt dưới mũi.
Bách Ngưng ở góc chết thì vẫn xinh đẹp như cũ.
"Trong trường."
"Mau quay về đi, đừng để họ hàng đợi lâu."
"Dạ."
Bách Triều Sinh nhìn đứa con gái kín như hũ nút, không rặn ra được chữ thứ hai của mình: "..."
Trên gương mặt nghiêm túc, cứng nhắc kia hơi nhíu mày.
"Ngoài việc nói dạ ra thì con không thể nói chữ khác à?"
"Con lầm lì như vậy thì có đàn ông nào chịu làm quen với con chứ? Có thể hoạt bát một chút không? Con mới ba mươi ba tuổi thôi! Là độ tuổi thanh xuân phơi phới đó."
Bách Ngưng nhìn Bách Triều Sinh, vuốt cằm, ánh mắt bình tĩnh."
"Ừm."
Bách Triều Sinh: "..."
Sớm muộn sẽ có một ngày ông ấy bị đứa con gái này chọc cho tức chết.
[Tít]
[Đối phương đã cúp máy]
[Thời gian cuộc gọi: 00:00:32]
- ----------
Tác giả có lời muốn nói
Ba: " Con mới chỉ ba mươi ba tuổi thôi. Hoạt bát, đáng yêu một chút được không?"
Bách Ngưng: "Ừm, con mới chỉ ba mươi ba tuổi thôi, không vội kết hôn."
Một giây sau trở mặt.
Ba: "Con đã ba mươi ba tuổi rồi! Còn không mau tìm đối tượng?"
- ----------
I'm back ~