Chương 4: Thế giới hai người
Về đến dinh thự, Tiêu Hoài đi thẳng lên tầng năm, Lâm Mộc thoa thuốc xong thì vào bếp.
Cô ở bên này chuẩn bị vài món đơn giản, anh bận rộn xử lí công việc, tắm rửa, thay bộ đồ mặc trong nhà thoải mái.
Khi xuống lầu Tiêu Hoài nghe thấy tiếng xào rau xì xào, vừa vào phòng bếp liền thấy trên mặt bàn đá cẩm thạch có một đĩa đầu cá hấp hành thơm phức nóng hổi, nhìn qua bên cạnh, còn có một xửng bánh bao canh súp nhỏ, một bát mì trộn tỏa ra mùi thơm của mì sợi, hành lá và nước sốt.
Anh bất giác nhớ lại một đoạn trong nhật ký của ông nội.
Đó là những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi, ông nội bước xuống từ chiếc xe ô tô kiểu cũ, đi qua con ngõ nhỏ Thượng Hải cũ khi hoàng hôn vừa buông, dừng lại bên một gian hàng bán mì, đưa cho người bán một đồng bạc, nhìn người kia múc từng muỗng mỡ hành tưới đều lên sợi mì.
Không cần thêm bất cứ gì lên, mì đã tỏa hương thơm phức, trơn bóng và ngon miệng.
Bụng Tiêu Hoài đói cồn cào từ lâu, mùi thơm của bát mì mỡ hành quanh quẩn bên chóp mũi càng làm anh thèm ăn hơn.
Lâm Mộc quay lưng lại với anh, đổ phần bò sốt tiêu đen vừa xào xong lên đĩa, vừa quay người thì thấy bát mì mỡ hành đã trống không. Cạnh chiếc bát không còn có một đôi đũa dính dầu, chứng minh cho sự tồn tại ngắn ngủi của bát mì.
Cô bước đến cửa phòng bếp, thấy Tiêu Hoài đang ngồi trên sô pha xem tin tức tài chính.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liếc mắt qua, bình tĩnh nói: “Mì là do tôi ăn.”
Lâm Mộc hơi buồn cười nhưng nhịn xuống: “Để anh phải đợi lâu, bây giờ có thể dọn cơm được rồi đấy.” Cô hỏi tiếp, “Tôi có thể vừa ăn vừa xem phim không?”
Tiêu Hoài chuyển ti vi sang kênh điện ảnh, rồi giúp dọn các món ăn lên bàn trà.
Ngoài kia tuyết vẫn rơi đầy, lò sưởi trong nhà đang cháy bập bùng, ấm áp như ngày xuân. Hai người ngồi trên tấm thảm lông xù xì, cách nhau rất gần.
Cô đưa cho anh một đôi đũa: “Thật ngại quá, tôi thường xuyên ăn cơm một mình nên tạo thành thói quen vừa ăn vừa xem ti vi.”
Tiêu Hoài nhìn cô, hiểu câu nói này theo nghĩa “những ngày gần đây cô thường xuyên ăn cơm một mình”, nên trả lời: “Công việc của tôi đã giải quyết xong rồi, sau này có lẽ sẽ rảnh rỗi hơn nhiều.”
Lâm Mộc không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nhắc đến công việc, nhưng cũng không định hỏi kỹ, chỉ hỏi: “Anh có quen dùng đũa không?”
“Quen.” Tiêu Hoài đưa đũa gắp bánh bao canh súp.
Thật ra số lần anh dùng đũa chẳng được bao nhiêu, lại thuận tay trái, có lẽ do vận khí không tốt, cũng có thể do lực gắp không đúng, liên tiếp hai cái bánh bao canh súp đều bị anh làm rách, nước canh tràn cả ra ngoài.
Tinh hoa của bánh bao canh súp chính là nước canh, Lâm Mộc tiếc nuối nói: “Anh nhìn tôi này.”
Cô dùng đũa nhẹ nhàng gắp cái bánh bao lên, đặt nó lên trên đĩa của mình, từ tốn cắn một lỗ nhỏ trên lớp da mỏng, rồi từng chút từng chút hút sạch nước canh ở bên trong.
Tiêu Hoài chợt nhớ đền lần đầu tiên gặp cô, động tác lên xe của cô cũng nhẹ nhàng từ tốn như thế.
Lâm Mộc ăn xong cái bánh báo, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Hoài vẫn đang nhìn mình đăm đăm, liền rút tờ khăn giấy lau miệng, nói: “Anh thử lại xem?”
Anh cầm đũa lên, học theo cô, thuận lợi đưa bánh bao nhỏ vào trong chén mình.
Lâm Mộc khen ngợi: “Thông minh quá, vừa chỉ đã biết rồi.”
Khóe môi anh cong lên, rõ ràng rất hưởng thụ lời khen này của cô.
Ti vi đang phát quảng cáo: Một người cha thường xuyên không đợi được cô con gái ông về nhà đoàn tụ với ông, lễ Giáng Sinh thấy nhà hàng xóm tề tụ đông đủ, ông cô đơn một mình đành tung tin “cáo phó giả” để con gái có thể trở về.
Tiêu Hoài hỏi: “Một mình cô ra nước ngoài du lịch, ba mẹ ở nhà có nhớ cô không?”
Động tác trên tay Lâm Mộc khựng lại, không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Công việc của anh bận rộn vậy, lại sống một mình, ba mẹ anh có nhớ anh không?”
“Đến Giáng Sinh tôi sẽ cùng họ sang Áo.”
“Ừm.” Cô cúi đầu tiếp tục ăn, một lúc sau thì thầm nói một câu, “Cả nhà tề tụ, tốt thật.”
Sau đó, hai người đều không lên tiếng nữa, mỗi người đều mải theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, trên ti vi đang phát bộ phim điện ảnh Đức “Cuộc Sống Của Những Người Khác”.
Bộ phim lấy bối cảnh Đông Đức sau Thế chiến thứ hai, kể lại hành động đặt máy nghe trộm quy mô lớn đối với dân thường của Cục An ninh Đông Đức.
Câu chuyện kịch tính và đầy cảm xúc, tâm trạng của Lâm Mộc cũng dần bị bộ phim dẫn dắt.
Tiêu Hoài thong thả ăn xong, thấy Lâm Mộc chỉ mới ăn được một nửa. Mắt cô dán chặt vào màn hình, môi mím chặt, ánh mắt đầy vẻ căng thẳng, xem rất nhập tâm.
Anh không nhịn được tiết lộ: “Yên tâm, nam phụ không chết đâu.”
Lâm Mộc đang hồi hộp, nghe câu này liền mất hứng ngay, suýt nữa đã ném cho anh một ánh mắt bất mãn, nhịn, im lặng không lên tiếng.
Phim chiếu được một nửa thì đến chuyên mục dự báo thời tiết, Lâm Mộc tranh thủ thời gian thu dọn chén đũa.
Chưa rửa xong chén thì phim đã chiếu tiếp, đến đoạn nam chính là quan chức của Cục Anh Ninh Đông Đức, muốn giải quyết nhu cầu nên đã gọi một cô gái bán hoa đến.
Đạo diễn đã dùng góc quay cận cảnh để xử lí tình tiết này, kích thước hình ảnh cũng khá lớn: Nam chính nới lỏng quần dài ngồi trên ghế sô pha, cô gái bán hoa cởi sạch quần áo chỉ sót lại chiếc quần lót ren mỏng, hai chân trần tách ra hai bên, ngồi trên người nam chính…
Cuối cùng Lâm Mộc cũng rửa xong chén, cất bước cà nhắc đi đến.
“Lâm Mộc…” Tiêu Hoài xoay mặt qua gọi cô, giọng nói có chút khô khốc, “Giúp tôi pha một ấm hồng trà.”
Đối mặt với lời nhờ vả đột xuất, Lâm Mộc nghi hoặc nhìn anh vài cái, “Ừ” một tiếng, lê hai chân bị thương trở lại phòng bếp.
Nam chính trong phim đang ôm người nữ kia nhúc nhích vài cái, phát ra hơi thở nặng nề, Tiêu Hoài lập tức giảm nhỏ âm lượng xuống, đồng thời lớn tiếng nói: “Lâm Mộc, cho thêm chút đường vào trà nhé.”
Khi Lâm Mộc ngồi trở lại trên thảm, phim đã chiếu đến đoạn không hiểu ra làm sao: Một cô gái lạ đang rời khỏi nhà nam chính.
Cô chớp chớp mắt nhìn Tiêu Hoài, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.
Tiêu Hoài bình tĩnh giải thích: “Người qua đường, không ảnh hưởng gì đến nội dung bộ phim.”
Cô nửa tin nửa ngờ nhưng không gặng hỏi.
Phim tiếp tục chiếu, đối chọi giữa các nhân vật ngày càng gay gắt…
Nam phụ bí mật công bố với giới truyền thông bên ngoài số liệu người chết hàng năm do đàn áp chính trị của Đông Đức gây ra.
Cục trưởng Cục An ninh bắt vợ của nam phụ đi, tiến hành giam giữ và thẩm vấn cô ta.
Người vợ trong lúc sợ hãi và yếu đuối đã bán đứng nam phụ, sau đó ngơ ngẩn chạy trên đường lớn, rồi bị một chiếc xe tải đâm trúng, máu thịt be bét…
Cảnh tai nạn xe này quá máu me, Tiêu Hoài lo lắng đưa mắt nhìn sang Lâm Mộc.
Anh lập tức sững sờ.
Lâm Mộc nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không chút máu, môi mím thành một đường thẳng, giống như đang cố kìm nén tâm trạng nào đó.
Tiêu Hoài gọi cô: “Lâm Mộc, đừng sợ.”
Cô hình như nghe thấy lại như không nghe thấy, gật đầu qua loa, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tiêu Hoài đưa tay chạm vào cô, vừa chạm đến cánh tay đã thấy làn da dưới lòng bàn tay mình đang nổi lên rất nhiều hạt li ti.
Cô đang rùng mình sao?
Tiêu Hoài do dự một chút, bàn tay vòng qua vai, đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ.
Tai nạn xe của hai năm trước đang hiện lên trong đầu Lâm Mộc.
Cô lái chiếc xe màu đỏ chạy trên đường cao tốc, một chiếc xe hàng chạy với tốc độ cao đột nhiên lao ra từ giao lộ. Trong thời khắc vô cùng nguy hiểm ấy cô không hoảng loạn bẻ tay lái mà tiếp tục đi thẳng, cuối cùng chiếc xe bị hất ra, đụng thẳng vào dải phân cách. Đuôi xe bị đụng nát, đầu xe cũng gần như không còn nguyên vẹn.
Ký ức đau thương gợi lên nỗi sợ và cảm giác tội lỗi trong cô, tứ chi cô tê rần, hoa mắt ù tai, suýt nữa thì không nghe thấy Tiêu Hoài đang nói gì.
Thấy ánh mắt cô mang theo nỗi sợ hãi và bất an, Tiêu Hoài vội nói: “Đừng nghĩ nữa, từ từ thả lỏng nào.”
Lâm Mộc chật vật gật đầu, cố ép mình đừng nhớ đến cảnh tượng máu me trong xe kia nữa, nhưng rồi quá khứ mà cô không dám nhớ lại ấy lại khiến lòng cô đau khổ tột cùng, cô khó chịu đến hít thở không thông.
Tiêu Hoài thấy vậy, đưa tay tìm chiếc nút đầu tiên trên cổ áo cô.
Hai ngón tay thon dài nắm lấy nút áo, gạt nhẹ một cái, cổ áo đã được nới lỏng, chiếc cổ thon lộ ra ngoài. Đúng lúc này, hàng mi dài của cô khẽ động, đôi mắt ngấn nước mở ra.
Yết hầu anh khẽ động, đang định giải thích làm vậy là để giúp cô bớt khó thở mà thôi thì đôi môi đang mím chặt của cô thì thào nói gì đó, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau.
Anh hiểu ngay, nới rộng cổ áo ra thêm một chút, giảm bớt bó buộc trên cổ cô. Cô lập tức ngẩng đầu lên, hít thở liên tục.
Hai phút sau, Lâm Mộc dần bình thường trở lại.
“Tôi hơi nhát gan, quấy rầy anh rồi, ngại quá.” Cô khàn giọng nói, khẽ liếm đôi môi khô khốc.
Nhát gan, sao có thể làm bác sĩ được? Tiêu Hoài không vạch trần cô, phối hợp nói: “Cảnh cuối cùng máu me quá, tôi nên tiết lộ kết cục của nữ chính từ sớm mới phải.”
Lâm Mộc ậm ừ đáp lại.
Mấy phút đồng hồ sau đó, cô và anh đều không lên tiếng.
Cuối cùng Lâm Mộc đã phá vỡ sự im lặng, cố ý chuyển sang đề tài khác: “Quản gia nói mỗi ngày anh làm việc mười bốn tiếng đồng hồ, anh bận rộn như thế, lấy đâu ra thời gian xem phim vậy?”
Tiêu Hoài trả lời: “Một ngày làm việc mười bốn tiếng, ngoài bảy tiếng ngủ ra thì tôi vẫn còn ba tiếng cho riêng mình.”
Nếu là ngày cuối tuần bình thường, Lâm Mộc sẽ ăn sáng, trang điểm, ra đón xe taxi, chưa kịp gặp Quan Di trước cửa rạp chiếu phim thì ba tiếng đã trôi qua mất rồi.
Cô hơi ngạc nhiên: “Ba tiếng? Anh có thể làm được những gì?”
“Ba tiếng có thể làm được rất nhiều việc.”
Với Tiêu Hoài mà nói, thời gian chính là tiền bạc, vì vậy nghệ thuật quản lí thời gian rất quan trọng. Chẳng hạn như ba tiếng của ngày hôm nay, là tổng số thời gian anh đã cùng cô đến bệnh viện khám, ăn cơm, xem phim.
Tất nhiên, vẫn còn mười lăm phút nữa mới tròn ba tiếng đồng hồ.
Tiêu Hoài đề nghị: “Lâm Mộc, chúng ta lên phòng sách xem hình nhé?”
Toàn bộ tầng năm là không gian cá nhân của Tiêu Hoài, ngoài hai gian phòng ngủ nhỏ ra thì chỉ có một phòng sách cực kỳ rộng lớn, đây là khu vực xử lí công việc của anh tại nhà.
Tủ sách tuyệt đẹp, nhìn thoáng qua thấy toàn các đầu sách liên quan đến ngân hàng, tài chính, tiền tệ.
Ngoài ra còn có rất nhiều sách chuyên ngành thiên văn vật lí bằng tiếng Đức, Lâm Mộc vừa nhìn tên sách vừa nghe Tiêu Hoài nói: “Mấy quyển sách này đều là đồ mà anh cả sưu tầm, anh ấy chuyển nhà suốt nên tôi bảo quản thay anh ấy.”
Lâm Mộc từng lên mạng tra bối cảnh gia đình của Tiêu Hoài, biết anh có hai người anh trai. Anh cả Tiêu Giang là giáo sư Khoa Vật lý tại trường Đại học Cambridge, anh hai Tiêu Nghi là nghệ sỹ dương cầm của nhóm nhạc Vienna Philharmonic.
Giang, Nghi, Hoài, hai chữ này bắt nguồn từ năm con sông lớn “Giang Hoài Nghi Thuật Tứ”, ý muốn ghi nhớ ông cố Tiêu Chính Phủ được sinh ra tại vùng Giang Hoài.
Lâm Mộc chắp hai tay phía sau, không nhanh không chậm đi qua từng hàng giá sách, hơi giống khi cô còn nhỏ đội nắng đi xuyên qua những con hẻm thẳng tắp trong Thạch Khố Môn của Thượng Hải cũ, đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược, cuối cùng mới vào đến khu vực trung tâm của phòng sách.
Rồi sau đó, cô sững người.
Bàn làm việc trong nhà người khác thường có hình chữ nhật, bàn làm việc của Tiêu Hoài lại có hình bầu dục, trên đó còn đặt mười tám cái màn màn hình tinh thể lỏng, nghiêng lên một góc hai trăm bảy mươi độ.
Tiêu Hoài giải thích: “Mỗi một màn hình tương ứng với chỉ số cổ phiếu của một khu vực, từ cái ngoài cùng bên trái lần lượt là DAX của Đức, FTSE của Anh, CAC của Pháp, NIKKEI của Nhật, chỉ số Hằng Sinh (HongKong)…”
Lâm Mộc nghe đến lùng bùng cả tai.
Ánh mắt đảo quanh, cô chú ý đến chiếc đàn dương cầm Steinway ở bên cạnh: “Anh biết đánh đàn dương cầm?”
Tiêu Hoài gật đầu: “Khi công việc mệt mỏi tôi thường đàn vài khúc đơn giản để thư giãn.” Thấy cô vẫn ngơ ngẩn đứng đó, dường như đang có điều suy nghĩ, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Khi nhà đầu tư ngân hàng mệt mỏi đánh đàn dương cầm để thư giãn, vậy khi nghệ sĩ dương cầm mệt mỏi thì làm gì để thư giãn?”
Một câu hỏi vu vơ thế nhưng Tiêu Hoài trả lời rất tỉ mỉ: “Người khác thì tôi không rõ, anh hai thì để luyện tập não trái não phải, thích giải đề vật lí.”
“Vậy là khi nghệ sĩ dương cầm mệt mỏi sẽ giải đề vật lí, khi giáo sư vật lí mệt mỏi thì sao?”
Anh nghe được ý trêu đùa trong lời nói của cô, nhướng mày nói: “Mua cổ phiếu.”
Lâm Mộc cong khóe môi, im lặng nở nụ cười.
Thấy tâm trạng cô đã hồi phục, Tiêu Hoài hỏi lại: “Cô là bác sỹ, khi thấy mệt mỏi thì sẽ làm gì để thư giãn?
Lâm Mộc suy nghĩ: “Nấu ăn có được tính không? Những cái khác tôi không biết, khi tâm trạng không tốt thường sẽ làm đầy bàn những món ngon, thưởng cho dạ dày thân yêu của mình.” Cảm thấy hình như chưa được rõ ý, cô liền bổ sung: “Khi tâm trạng tốt cũng sẽ vào bếp nấu ăn.”
“Tính.” Tiêu Hoài dịu dàng nói, “Món cô nấu ngon vô cùng, không hề thua kém quản gia.”
“Thật sao? Nếu anh không chê, mấy ngày sắp tới cứ để tôi phụ trách ba bữa trong ngày đi.”
Tiêu Hoài cũng không từ chối: “Vất vả cho cô rồi.”
Lâm Mộc thành thật nói: “Anh khách sáo quá, tôi ở nhà của anh, nấu vài món cũng là chuyện nên làm mà.”
Trong lúc trò chuyện, anh mở két bảo biểm trong tủ sách, lấy ra một chiếc hộp vuông bằng đồng mạ vàng trông rất lâu đời.
Lâm Mộc thò đầu qua, liếc thấy vài tấm ảnh thời dân quốc được đóng khung cẩn thận. Ngoài tấm bà ngoại chụp một mình, những tấm còn lại đều là ảnh chụp chung của bà ngoại và Tiêu Thừa Hàn.
Bà ngoại thời thiếu nữ mặc chiếc sườn xám bằng lụa in hoa, đôi mắt lấp lánh ý cười, lộ ra vẻ dịu dàng và e ấp tựa đóa hoa sen. Tiêu Thừa Hàn mặc bộ đồ kiểu Tây với hai hàng nút trước ngực, dáng người cao ráo, khí chất mạnh mẽ.
Lâm Mộc nhìn đi nhìn lại, trong lòng chợt dâng lên chút thương cảm.
Bà ngoại và Tiêu Thừa Hàn là trời sinh một đôi, thế nhưng vì chiến tranh mà đôi người đôi ngã.
Nghĩ đến việc bà ngoại cả đời không cưới gả, Tiêu Thừa Hàn thì ra đi khi tuổi vẫn còn trẻ, Lâm Mộc cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nhỏ giọng nói: “Có thể cho phép tôi chụp một tấm ảnh không?”
Tiêu Hoài đồng ý.
Cô dùng di động chụp xong, ánh mắt dừng lại trên màn hình rất lâu giống như nhìn sao cũng thấy không đủ.
Đột nhiên cô phát hiện gì đó liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh trên mặt Tiêu Hoài: “Anh và ông nội anh rất giống nhau, càng nhìn càng thấy giống, đây chính là di truyền cách đời điển hình đấy.”
Thảo nào anh cố chấp với căn nhà kiểu Tây như thế, vừa nghe cô không đồng ý bán thì lập tức bỏ hết công việc trên tay để đến chỗ môi giới, thì ra anh là một người có hiếu, lại trọng tình cảm.
Lâm Mộc không nói tiếng nào, nhưng lại không biết tâm tư của mình đều đã viết hết lên trên mặt. Cô híp mắt, đôi mi dày lay động như đôi cánh, đáy mắt mang theo ý cười, khác hoàn toàn với dáng vẻ im lặng trầm ngâm, nặng nề tâm sự khi nãy.
Cô của lúc này, không còn vẻ xa cách như người lạ nữa, tinh thần thoải mải không câu nệ, dường như đã buông bỏ sự cảnh giác.
Cô không hề biết khi cô tươi cười có đôi nét giống bà Tô thời thiếu nữ, khóe mắt cong cong, vẻ mặt trần đầy tình cảm.
Tiếc là cô rất ít khi cười.
Tiêu Hoài lặng lẽ quan sát cô, một cảm xúc gì đó âm thầm dâng lên trong lòng, khi mở miệng nói chuyện, giọng điệu trở nên trịnh trọng hơn nhiều: “Lâm Mộc, cô có hứng thú đọc thử nhật ký của ông nội không?”
Nhật ký của Tiêu Thừa Hàn là một quyển sổ gáy khâu bằng chỉ, tính đến hiện tại đã có bảy tám mươi năm lịch sử, được bảo quản một cách rất chuyên nghiệp, tuy cũ nhưng không rách nát.
Lâm Mộc mở từng trang, đọc thật kỹ.
Giọng văn của Tiêu Thừa Hàn bình thản nhẹ nhàng, ghi lại tất cả những chuyện ông nghe thấy được và cảm nhận từ sau khi đến Đức, chẳng hạn như ông không thể hiểu vì sao người Đức lại điên cuồng sùng bái Hitler, cũng không hiểu vì sao một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp có thể ở trước mặt đám đông nói “Nếu có thể sinh một đứa con cho Hiter, đó sẽ là vinh hạnh to lớn của tôi.”
Lâm Mộc cũng không thể hiểu được, nhưng cô chú ý đến cuối mỗi trang nhật ký đều có vài dòng chữ được viết bằng bút chì, chi tiết tường tận, là chú thích của Tiêu Hoài.
[Hermann] Sau thế chiến thứ nhất, việc người Do Thái đầu cơ vào tài chính dẫn đến đồng tiền Đức mất giá mạnh, kinh tế nước Đức rơi vào tình trạng suy thoái. Hitler sau khi trở thành thủ tướng đế quốc, trong thời gian ba năm đã đưa nước Đức trở thành một cường quốc kinh tế.
[Hermann] Chương trình mở rộng của Hitler đã cho các ngân hàng ở phố Wall thấy được cơ hội kinh doanh. Các nhà ngân hàng đã hỗ trợ tài chính cho Hitler, đảm bảo cho trái phiếu chính phủ Đức trong thời gian chiến tranh, từ đó thu về khối tài sản khổng lồ.
Lâm Mộc thầm kinh ngạc, thì ra hoàn cảnh lịch sử của thế chiến thứ hai còn có thể phân tích theo góc độ tài chính học.
Cô ngẩng đầu lên khỏi trang giấy, thấy Tiêu Hoài đang mở đèn bàn. Anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, quay mặt nhìn sang.
Ánh mắt chạm nhau trong hai giây, Lâm Mộc ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể ở lại trong này không? Có quấy rầy anh làm việc không?” Suy nghĩ của cô khá đơn giản, nhật ký của Tiêu Thừa Hàn thuộc về phòng sách, không thể mang ra ngoài.
Tiêu Hoài nghĩ đến cuộc họp trực tuyến sắp tới đến từ nhiều nơi khác nhau, bèn nói: “Khi tôi làm việc khá ồn ào, có thể sẽ ảnh hưởng đến cô.”
“Không sao, tôi làm việc ở bệnh viện, không sợ ồn ào.”
Tiêu Hoài không nói gì nữa, tùy theo ý cô.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, anh giải quyết công việc, cô chọn một góc cách anh không xa không gần ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, tựa lưng lên giá sách, một tay chống cằm, cẩn thận đọc thật kỹ từng hàng chữ thanh lịch được viết bằng bút lông, thưởng thức những cảm xúc chảy theo mạch thời gian.
Cô quá yên tĩnh, cô không hề biết có mấy lần Tiêu Hoài bất giác dời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn qua cô.
Trong lúc họp, Tiêu Hoài và một đồng nghiệp người Anh trò chuyện hăng say, anh lại bất giác nhìn qua Lâm Mộc, ánh mắt của anh đi từ đôi chân thon dài, xuyên qua những lọn tóc trước ngực, dừng lại trên quyển sổ trên tay cô.
Anh đã đọc quyển nhật ký ấy vô số lần, chỉ cần nhìn độ dày của trang giấy, anh đã đoán được cô đã đọc đến năm 1938.
Năm đó, ông nội chịu không được áp lực từ bà cố, đã cưới vợ sinh con.
Từ đó về sau, mỗi trang nhật ký của ông đều mang theo nỗi đau và sự áy náy vô tận.
Tiêu Hoài im lặng thu ánh mắt về, tiếp tục nói chuyện với đồng nghiệp.
Lâm Mộc ngồi trong góc, chưa một lần đổi tư thế, xem rất chăm chú.
Qua từng đoạn văn, từng trang nhật ký, hình tượng của Tiêu Thừa Hàn ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Mỗi lần lật trang giấy phát ra tiếng động khe khẽ, lòng cô cũng theo đó mà buông một tiếng thở dài, thở dài cho tháng năm đã qua của Tiêu Thừa Hàn…
Khi ông làm việc ở ngân hàng Thụy Sĩ, ngày nhớ đêm mong đến người vợ chưa cưới của mình.
Ông hận mẹ mình đã nhân lúc ông uống say mà nhét một người phụ nữ cho ông, cũng hận chính mình đã làm cho người phụ nữ ấy mang thai. Ông không thể không kết hôn với bà, gọi bà là vợ.
Vợ sinh được một đứa bé đáng yêu. Ông vừa vui mừng vừa khổ sở, vì một nhà ba người cứ thế vui vẻ chung sống, ông sợ mình sẽ nhanh chóng quên đi người vợ chưa cưới ở quê nhà.
Ông bắt đầu đi suốt đêm không về, tránh mặt vợ mình, nửa tháng sau về đến nhà mới biết đứa trẻ đã lìa đời vì bệnh viêm phổi.
Lâm Mộc đọc đến đây, thấy Tiêu Thừa Hàn liên tục nhắc đến “cảm giác tội lỗi”, cũng viết rõ ông chỉ có thể nhờ vào Barbituric acid và chất cồn mới có thể đi vào giấc ngủ.
Barbituric acid, thuốc ngủ đời đầu trong lịch sử phát triển dược phẩm.
Lâm Mộc đoán Tiêu Thừa Hàn đã mắc bệnh trầm cảm.
May mà chỉ số an thần trong loại thuốc này tương đối thấp, nếu không thuốc an thần kết hợp với chất cồn sẽ làm cho tim ngừng đập. Lâm Mộc lại nghĩ, phải chăng đây chính là nguồn gốc nguyên nhân Tiêu Thừa Hàn chết vì bệnh tim?
Nếu, Tiêu Thừa Hàn không yêu thương người vợ chưa cưới ở trong nước sâu đậm đến thế.
Nếu, Tiêu Thừa Hàn không trốn tránh sự quan tâm của vợ mình, không xa lánh đứa con.
Có lẽ ông đã có thể sống lâu hơn, hoặc có lẽ đã đợi được lệnh cho phép nhập cảnh của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Lâm Mộc thở dài.
……
Không hay không biết, trời đã dần sáng.
Tiêu Hoài làm việc suốt một đêm.
Lâm Mộc đọc rất nhập tâm, cũng quên cả nghỉ ngơi.
Bình minh đã ló dạng, anh tắt ngọn đèn bàn, cô cũng đọc xong trang nhật ký cuối cùng, ngẩng đầu lên khỏi trang giấy ngả vàng.
Anh và cô lẳng lặng nhìn nhau một lúc.
Lâm Mộc lên tiếng trước, giọng có chút khàn khàn: “Tiêu Hoài, tôi có thể gặp ông nội anh một lần không? Tôi muốn viếng ông.”
Đây là một đề nghị giống hệt như suy nghĩ của Tiêu Hoài.
Khi còn sống ông nội vẫn luôn muốn về nước để đoàn tụ với bà Tô, nhưng chuyện không được như mong muốn. Nếu có thể để ông nội gặp Lâm Mộc một lần, đối với tất cả, bao gồm bà Tô, đều là một sự an ủi.
Anh gật đầu, giọng nói trầm thấp: “Lâm Mộc, cảm ơn cô.”
Tiêu Thừa Hàn được hỏa táng tại Thụy Sĩ, cuối năm 70 cha của Tiêu Hoài đã dời tro cốt đến nghĩa trang tư nhân ở vùng ngoại ô Munich, dựng một bia mộ.
Người đàn ông dáng vẻ anh tuấn trong tấm ảnh cũ, người đàn ông mang bệnh trầm cảm trong quyển sổ gáy khâu, đang ở tại đây.
Cha của Tiêu Hoài chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Đức, trên bia mộ màu đen chỉ khắc tên Tiêu Thừa Hàn, năm sinh và năm mất, không có hình hoặc tên bạn đời.
Nhưng dòng chữ khắc trên mộ lại vô cùng bắt mắt.
“Bên dưới ngôi mộ này là cha tôi. Khi còn sống ông không làm nên việc gì lớn, chỉ giúp ngân hàng tìm được không ít khách hàng. Ông sẽ ở trên Thiên Đàng nghỉ ngơi thật tốt, sau đó sẽ tiếp tục mở tài khoản cho những người trên đó.”
Đây chính là sự khôi hài đen, dùng lời nói đùa để tự an ủi mình, tránh khỏi nỗi đau mất đi người thân.
Khi Lâm Mộc đến mang theo vô vàn cảm xúc, nhìn thấy hàng chữ khắc trên bia mộ cũng phải mím môi cười.
Cô khom người xuống làm lễ, đặt một bó hoa tươi lên trước mộ Tiêu Thừa Hàn, đứng cạnh bia mộ, u sầu, buồn bã, đôi mắt dần phủ một tầng hơi nước.
Hai tiếng sau, Lâm Mộc và Tiêu Hoài sánh vai nhau rời khỏi nghĩa trang.
Cha Tiêu Hoài không để ngôi mộ phải dầm mưa dãi nắng, ngược lại trồng rất nhiêu hoa cỏ xung quanh, làm cho nó trông giống một công viên thanh tịnh.
Không khí xung quanh rất an tĩnh, gió đông thổi qua, chỉ có tiếng lá cây xào xạc vang lên.
Lâm Mộc khẽ buông tiếng thở dài.
Tiêu Hoài phá vỡ sự im lặng: “Có vấn đề gì khiến cô phiền lòng sao?”
“Không hẳn là phiền lòng.” Cô lắc đầu, “Tôi đang nghĩ, nếu ông nội anh lấy được lệnh cho phép nhập cảnh, gặp được bà ngoại tôi, họ sẽ như thế nào? Yêu nhau dễ, gần nhau khó, họ có thể sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn…”
“Cô muốn nói, họ sẽ chia tay?”
Lâm Mộc nói không nên lời.
Tiêu Hoài bình thản nói: “Tôi nghĩ họ sẽ cùng nhau đối mặt với rất nhiều khó khăn, từ đầu đến cuối đều sẽ sát cánh bên nhau.”
Lâm Mộc ngẫm nghĩ một lúc, nghiêng mặt sang liếc nhìn anh: “Có một việc tôi muốn có được sự đồng ý của anh.”
Bước chân anh dừng lại.
“Bà ngoại cả đời không cưới gả, trên bia mộ không khắc tên bạn đời. Ông nội của anh đã ly hôn rồi, cũng xem như độc thân. Tôi muốn sau khi về nước sẽ in ảnh chụp chung của hai người họ trong điện thoại ra, dán lên bia một của bà ngoại.”
“Tôi không có ý kiến. Nhưng, có thể khắc thêm một câu trên bia mộ không?”
“Câu gì?”
“Liebe besteht nicht darin, dass man einander anschaut, sondern dass man gemeinsam in dieselbe Richtung blickt.”
Đó là một câu ngạn ngữ Đức: Tình yêu không phải hai người nhìn nhau, mà là hai người cùng nhìn về một hướng.
Lâm Mộc kinh ngạc nhìn Tiêu Hoài.
Lúc này một cơn gió đông nổi lên, sắc mặt anh ôn hòa, ánh mắt tựa như một đầm nước sâu, bình tĩnh mà trầm lắng. Đôi mi dày của cô chớp động vài cái, khóe môi cong lên: “Được, tôi nghe anh.”
Anh cùng cô tiếp tục sánh vai bước đi.
Đầu gối của cô vẫn chưa khỏi hẳn, bước đi có chút chậm chạp, anh thả chậm nhịp bước để đi cùng cô.
“Lâm Mộc, khi thấy cô rơi nước mắt vì ông nội, tôi cảm thấy hình như mình đã từng gặp cô ở đâu đó.”
“Vậy sao? Không thể nào.”
“Lỡ như có thể?”
Cô nói đùa: “Hừm… chẳng lẽ là ở trong mơ?”
Không phải trong mơ, anh rất chắc chắn, khung cảnh đó quen thuộc là thế, nhưng lại nhớ không ra lúc nào ở đâu, nhất định đã từng gặp qua, nhưng hai bên đều không để ý, cứ thế mà lướt qua nhau.
Cô ở bên này chuẩn bị vài món đơn giản, anh bận rộn xử lí công việc, tắm rửa, thay bộ đồ mặc trong nhà thoải mái.
Khi xuống lầu Tiêu Hoài nghe thấy tiếng xào rau xì xào, vừa vào phòng bếp liền thấy trên mặt bàn đá cẩm thạch có một đĩa đầu cá hấp hành thơm phức nóng hổi, nhìn qua bên cạnh, còn có một xửng bánh bao canh súp nhỏ, một bát mì trộn tỏa ra mùi thơm của mì sợi, hành lá và nước sốt.
Anh bất giác nhớ lại một đoạn trong nhật ký của ông nội.
Đó là những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi, ông nội bước xuống từ chiếc xe ô tô kiểu cũ, đi qua con ngõ nhỏ Thượng Hải cũ khi hoàng hôn vừa buông, dừng lại bên một gian hàng bán mì, đưa cho người bán một đồng bạc, nhìn người kia múc từng muỗng mỡ hành tưới đều lên sợi mì.
Không cần thêm bất cứ gì lên, mì đã tỏa hương thơm phức, trơn bóng và ngon miệng.
Bụng Tiêu Hoài đói cồn cào từ lâu, mùi thơm của bát mì mỡ hành quanh quẩn bên chóp mũi càng làm anh thèm ăn hơn.
Lâm Mộc quay lưng lại với anh, đổ phần bò sốt tiêu đen vừa xào xong lên đĩa, vừa quay người thì thấy bát mì mỡ hành đã trống không. Cạnh chiếc bát không còn có một đôi đũa dính dầu, chứng minh cho sự tồn tại ngắn ngủi của bát mì.
Cô bước đến cửa phòng bếp, thấy Tiêu Hoài đang ngồi trên sô pha xem tin tức tài chính.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh liếc mắt qua, bình tĩnh nói: “Mì là do tôi ăn.”
Lâm Mộc hơi buồn cười nhưng nhịn xuống: “Để anh phải đợi lâu, bây giờ có thể dọn cơm được rồi đấy.” Cô hỏi tiếp, “Tôi có thể vừa ăn vừa xem phim không?”
Tiêu Hoài chuyển ti vi sang kênh điện ảnh, rồi giúp dọn các món ăn lên bàn trà.
Ngoài kia tuyết vẫn rơi đầy, lò sưởi trong nhà đang cháy bập bùng, ấm áp như ngày xuân. Hai người ngồi trên tấm thảm lông xù xì, cách nhau rất gần.
Cô đưa cho anh một đôi đũa: “Thật ngại quá, tôi thường xuyên ăn cơm một mình nên tạo thành thói quen vừa ăn vừa xem ti vi.”
Tiêu Hoài nhìn cô, hiểu câu nói này theo nghĩa “những ngày gần đây cô thường xuyên ăn cơm một mình”, nên trả lời: “Công việc của tôi đã giải quyết xong rồi, sau này có lẽ sẽ rảnh rỗi hơn nhiều.”
Lâm Mộc không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nhắc đến công việc, nhưng cũng không định hỏi kỹ, chỉ hỏi: “Anh có quen dùng đũa không?”
“Quen.” Tiêu Hoài đưa đũa gắp bánh bao canh súp.
Thật ra số lần anh dùng đũa chẳng được bao nhiêu, lại thuận tay trái, có lẽ do vận khí không tốt, cũng có thể do lực gắp không đúng, liên tiếp hai cái bánh bao canh súp đều bị anh làm rách, nước canh tràn cả ra ngoài.
Tinh hoa của bánh bao canh súp chính là nước canh, Lâm Mộc tiếc nuối nói: “Anh nhìn tôi này.”
Cô dùng đũa nhẹ nhàng gắp cái bánh bao lên, đặt nó lên trên đĩa của mình, từ tốn cắn một lỗ nhỏ trên lớp da mỏng, rồi từng chút từng chút hút sạch nước canh ở bên trong.
Tiêu Hoài chợt nhớ đền lần đầu tiên gặp cô, động tác lên xe của cô cũng nhẹ nhàng từ tốn như thế.
Lâm Mộc ăn xong cái bánh báo, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Hoài vẫn đang nhìn mình đăm đăm, liền rút tờ khăn giấy lau miệng, nói: “Anh thử lại xem?”
Anh cầm đũa lên, học theo cô, thuận lợi đưa bánh bao nhỏ vào trong chén mình.
Lâm Mộc khen ngợi: “Thông minh quá, vừa chỉ đã biết rồi.”
Khóe môi anh cong lên, rõ ràng rất hưởng thụ lời khen này của cô.
Ti vi đang phát quảng cáo: Một người cha thường xuyên không đợi được cô con gái ông về nhà đoàn tụ với ông, lễ Giáng Sinh thấy nhà hàng xóm tề tụ đông đủ, ông cô đơn một mình đành tung tin “cáo phó giả” để con gái có thể trở về.
Tiêu Hoài hỏi: “Một mình cô ra nước ngoài du lịch, ba mẹ ở nhà có nhớ cô không?”
Động tác trên tay Lâm Mộc khựng lại, không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Công việc của anh bận rộn vậy, lại sống một mình, ba mẹ anh có nhớ anh không?”
“Đến Giáng Sinh tôi sẽ cùng họ sang Áo.”
“Ừm.” Cô cúi đầu tiếp tục ăn, một lúc sau thì thầm nói một câu, “Cả nhà tề tụ, tốt thật.”
Sau đó, hai người đều không lên tiếng nữa, mỗi người đều mải theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, trên ti vi đang phát bộ phim điện ảnh Đức “Cuộc Sống Của Những Người Khác”.
Bộ phim lấy bối cảnh Đông Đức sau Thế chiến thứ hai, kể lại hành động đặt máy nghe trộm quy mô lớn đối với dân thường của Cục An ninh Đông Đức.
Câu chuyện kịch tính và đầy cảm xúc, tâm trạng của Lâm Mộc cũng dần bị bộ phim dẫn dắt.
Tiêu Hoài thong thả ăn xong, thấy Lâm Mộc chỉ mới ăn được một nửa. Mắt cô dán chặt vào màn hình, môi mím chặt, ánh mắt đầy vẻ căng thẳng, xem rất nhập tâm.
Anh không nhịn được tiết lộ: “Yên tâm, nam phụ không chết đâu.”
Lâm Mộc đang hồi hộp, nghe câu này liền mất hứng ngay, suýt nữa đã ném cho anh một ánh mắt bất mãn, nhịn, im lặng không lên tiếng.
Phim chiếu được một nửa thì đến chuyên mục dự báo thời tiết, Lâm Mộc tranh thủ thời gian thu dọn chén đũa.
Chưa rửa xong chén thì phim đã chiếu tiếp, đến đoạn nam chính là quan chức của Cục Anh Ninh Đông Đức, muốn giải quyết nhu cầu nên đã gọi một cô gái bán hoa đến.
Đạo diễn đã dùng góc quay cận cảnh để xử lí tình tiết này, kích thước hình ảnh cũng khá lớn: Nam chính nới lỏng quần dài ngồi trên ghế sô pha, cô gái bán hoa cởi sạch quần áo chỉ sót lại chiếc quần lót ren mỏng, hai chân trần tách ra hai bên, ngồi trên người nam chính…
Cuối cùng Lâm Mộc cũng rửa xong chén, cất bước cà nhắc đi đến.
“Lâm Mộc…” Tiêu Hoài xoay mặt qua gọi cô, giọng nói có chút khô khốc, “Giúp tôi pha một ấm hồng trà.”
Đối mặt với lời nhờ vả đột xuất, Lâm Mộc nghi hoặc nhìn anh vài cái, “Ừ” một tiếng, lê hai chân bị thương trở lại phòng bếp.
Nam chính trong phim đang ôm người nữ kia nhúc nhích vài cái, phát ra hơi thở nặng nề, Tiêu Hoài lập tức giảm nhỏ âm lượng xuống, đồng thời lớn tiếng nói: “Lâm Mộc, cho thêm chút đường vào trà nhé.”
Khi Lâm Mộc ngồi trở lại trên thảm, phim đã chiếu đến đoạn không hiểu ra làm sao: Một cô gái lạ đang rời khỏi nhà nam chính.
Cô chớp chớp mắt nhìn Tiêu Hoài, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.
Tiêu Hoài bình tĩnh giải thích: “Người qua đường, không ảnh hưởng gì đến nội dung bộ phim.”
Cô nửa tin nửa ngờ nhưng không gặng hỏi.
Phim tiếp tục chiếu, đối chọi giữa các nhân vật ngày càng gay gắt…
Nam phụ bí mật công bố với giới truyền thông bên ngoài số liệu người chết hàng năm do đàn áp chính trị của Đông Đức gây ra.
Cục trưởng Cục An ninh bắt vợ của nam phụ đi, tiến hành giam giữ và thẩm vấn cô ta.
Người vợ trong lúc sợ hãi và yếu đuối đã bán đứng nam phụ, sau đó ngơ ngẩn chạy trên đường lớn, rồi bị một chiếc xe tải đâm trúng, máu thịt be bét…
Cảnh tai nạn xe này quá máu me, Tiêu Hoài lo lắng đưa mắt nhìn sang Lâm Mộc.
Anh lập tức sững sờ.
Lâm Mộc nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không chút máu, môi mím thành một đường thẳng, giống như đang cố kìm nén tâm trạng nào đó.
Tiêu Hoài gọi cô: “Lâm Mộc, đừng sợ.”
Cô hình như nghe thấy lại như không nghe thấy, gật đầu qua loa, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tiêu Hoài đưa tay chạm vào cô, vừa chạm đến cánh tay đã thấy làn da dưới lòng bàn tay mình đang nổi lên rất nhiều hạt li ti.
Cô đang rùng mình sao?
Tiêu Hoài do dự một chút, bàn tay vòng qua vai, đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ.
Tai nạn xe của hai năm trước đang hiện lên trong đầu Lâm Mộc.
Cô lái chiếc xe màu đỏ chạy trên đường cao tốc, một chiếc xe hàng chạy với tốc độ cao đột nhiên lao ra từ giao lộ. Trong thời khắc vô cùng nguy hiểm ấy cô không hoảng loạn bẻ tay lái mà tiếp tục đi thẳng, cuối cùng chiếc xe bị hất ra, đụng thẳng vào dải phân cách. Đuôi xe bị đụng nát, đầu xe cũng gần như không còn nguyên vẹn.
Ký ức đau thương gợi lên nỗi sợ và cảm giác tội lỗi trong cô, tứ chi cô tê rần, hoa mắt ù tai, suýt nữa thì không nghe thấy Tiêu Hoài đang nói gì.
Thấy ánh mắt cô mang theo nỗi sợ hãi và bất an, Tiêu Hoài vội nói: “Đừng nghĩ nữa, từ từ thả lỏng nào.”
Lâm Mộc chật vật gật đầu, cố ép mình đừng nhớ đến cảnh tượng máu me trong xe kia nữa, nhưng rồi quá khứ mà cô không dám nhớ lại ấy lại khiến lòng cô đau khổ tột cùng, cô khó chịu đến hít thở không thông.
Tiêu Hoài thấy vậy, đưa tay tìm chiếc nút đầu tiên trên cổ áo cô.
Hai ngón tay thon dài nắm lấy nút áo, gạt nhẹ một cái, cổ áo đã được nới lỏng, chiếc cổ thon lộ ra ngoài. Đúng lúc này, hàng mi dài của cô khẽ động, đôi mắt ngấn nước mở ra.
Yết hầu anh khẽ động, đang định giải thích làm vậy là để giúp cô bớt khó thở mà thôi thì đôi môi đang mím chặt của cô thì thào nói gì đó, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau.
Anh hiểu ngay, nới rộng cổ áo ra thêm một chút, giảm bớt bó buộc trên cổ cô. Cô lập tức ngẩng đầu lên, hít thở liên tục.
Hai phút sau, Lâm Mộc dần bình thường trở lại.
“Tôi hơi nhát gan, quấy rầy anh rồi, ngại quá.” Cô khàn giọng nói, khẽ liếm đôi môi khô khốc.
Nhát gan, sao có thể làm bác sĩ được? Tiêu Hoài không vạch trần cô, phối hợp nói: “Cảnh cuối cùng máu me quá, tôi nên tiết lộ kết cục của nữ chính từ sớm mới phải.”
Lâm Mộc ậm ừ đáp lại.
Mấy phút đồng hồ sau đó, cô và anh đều không lên tiếng.
Cuối cùng Lâm Mộc đã phá vỡ sự im lặng, cố ý chuyển sang đề tài khác: “Quản gia nói mỗi ngày anh làm việc mười bốn tiếng đồng hồ, anh bận rộn như thế, lấy đâu ra thời gian xem phim vậy?”
Tiêu Hoài trả lời: “Một ngày làm việc mười bốn tiếng, ngoài bảy tiếng ngủ ra thì tôi vẫn còn ba tiếng cho riêng mình.”
Nếu là ngày cuối tuần bình thường, Lâm Mộc sẽ ăn sáng, trang điểm, ra đón xe taxi, chưa kịp gặp Quan Di trước cửa rạp chiếu phim thì ba tiếng đã trôi qua mất rồi.
Cô hơi ngạc nhiên: “Ba tiếng? Anh có thể làm được những gì?”
“Ba tiếng có thể làm được rất nhiều việc.”
Với Tiêu Hoài mà nói, thời gian chính là tiền bạc, vì vậy nghệ thuật quản lí thời gian rất quan trọng. Chẳng hạn như ba tiếng của ngày hôm nay, là tổng số thời gian anh đã cùng cô đến bệnh viện khám, ăn cơm, xem phim.
Tất nhiên, vẫn còn mười lăm phút nữa mới tròn ba tiếng đồng hồ.
Tiêu Hoài đề nghị: “Lâm Mộc, chúng ta lên phòng sách xem hình nhé?”
Toàn bộ tầng năm là không gian cá nhân của Tiêu Hoài, ngoài hai gian phòng ngủ nhỏ ra thì chỉ có một phòng sách cực kỳ rộng lớn, đây là khu vực xử lí công việc của anh tại nhà.
Tủ sách tuyệt đẹp, nhìn thoáng qua thấy toàn các đầu sách liên quan đến ngân hàng, tài chính, tiền tệ.
Ngoài ra còn có rất nhiều sách chuyên ngành thiên văn vật lí bằng tiếng Đức, Lâm Mộc vừa nhìn tên sách vừa nghe Tiêu Hoài nói: “Mấy quyển sách này đều là đồ mà anh cả sưu tầm, anh ấy chuyển nhà suốt nên tôi bảo quản thay anh ấy.”
Lâm Mộc từng lên mạng tra bối cảnh gia đình của Tiêu Hoài, biết anh có hai người anh trai. Anh cả Tiêu Giang là giáo sư Khoa Vật lý tại trường Đại học Cambridge, anh hai Tiêu Nghi là nghệ sỹ dương cầm của nhóm nhạc Vienna Philharmonic.
Giang, Nghi, Hoài, hai chữ này bắt nguồn từ năm con sông lớn “Giang Hoài Nghi Thuật Tứ”, ý muốn ghi nhớ ông cố Tiêu Chính Phủ được sinh ra tại vùng Giang Hoài.
Lâm Mộc chắp hai tay phía sau, không nhanh không chậm đi qua từng hàng giá sách, hơi giống khi cô còn nhỏ đội nắng đi xuyên qua những con hẻm thẳng tắp trong Thạch Khố Môn của Thượng Hải cũ, đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược, cuối cùng mới vào đến khu vực trung tâm của phòng sách.
Rồi sau đó, cô sững người.
Bàn làm việc trong nhà người khác thường có hình chữ nhật, bàn làm việc của Tiêu Hoài lại có hình bầu dục, trên đó còn đặt mười tám cái màn màn hình tinh thể lỏng, nghiêng lên một góc hai trăm bảy mươi độ.
Tiêu Hoài giải thích: “Mỗi một màn hình tương ứng với chỉ số cổ phiếu của một khu vực, từ cái ngoài cùng bên trái lần lượt là DAX của Đức, FTSE của Anh, CAC của Pháp, NIKKEI của Nhật, chỉ số Hằng Sinh (HongKong)…”
Lâm Mộc nghe đến lùng bùng cả tai.
Ánh mắt đảo quanh, cô chú ý đến chiếc đàn dương cầm Steinway ở bên cạnh: “Anh biết đánh đàn dương cầm?”
Tiêu Hoài gật đầu: “Khi công việc mệt mỏi tôi thường đàn vài khúc đơn giản để thư giãn.” Thấy cô vẫn ngơ ngẩn đứng đó, dường như đang có điều suy nghĩ, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Khi nhà đầu tư ngân hàng mệt mỏi đánh đàn dương cầm để thư giãn, vậy khi nghệ sĩ dương cầm mệt mỏi thì làm gì để thư giãn?”
Một câu hỏi vu vơ thế nhưng Tiêu Hoài trả lời rất tỉ mỉ: “Người khác thì tôi không rõ, anh hai thì để luyện tập não trái não phải, thích giải đề vật lí.”
“Vậy là khi nghệ sĩ dương cầm mệt mỏi sẽ giải đề vật lí, khi giáo sư vật lí mệt mỏi thì sao?”
Anh nghe được ý trêu đùa trong lời nói của cô, nhướng mày nói: “Mua cổ phiếu.”
Lâm Mộc cong khóe môi, im lặng nở nụ cười.
Thấy tâm trạng cô đã hồi phục, Tiêu Hoài hỏi lại: “Cô là bác sỹ, khi thấy mệt mỏi thì sẽ làm gì để thư giãn?
Lâm Mộc suy nghĩ: “Nấu ăn có được tính không? Những cái khác tôi không biết, khi tâm trạng không tốt thường sẽ làm đầy bàn những món ngon, thưởng cho dạ dày thân yêu của mình.” Cảm thấy hình như chưa được rõ ý, cô liền bổ sung: “Khi tâm trạng tốt cũng sẽ vào bếp nấu ăn.”
“Tính.” Tiêu Hoài dịu dàng nói, “Món cô nấu ngon vô cùng, không hề thua kém quản gia.”
“Thật sao? Nếu anh không chê, mấy ngày sắp tới cứ để tôi phụ trách ba bữa trong ngày đi.”
Tiêu Hoài cũng không từ chối: “Vất vả cho cô rồi.”
Lâm Mộc thành thật nói: “Anh khách sáo quá, tôi ở nhà của anh, nấu vài món cũng là chuyện nên làm mà.”
Trong lúc trò chuyện, anh mở két bảo biểm trong tủ sách, lấy ra một chiếc hộp vuông bằng đồng mạ vàng trông rất lâu đời.
Lâm Mộc thò đầu qua, liếc thấy vài tấm ảnh thời dân quốc được đóng khung cẩn thận. Ngoài tấm bà ngoại chụp một mình, những tấm còn lại đều là ảnh chụp chung của bà ngoại và Tiêu Thừa Hàn.
Bà ngoại thời thiếu nữ mặc chiếc sườn xám bằng lụa in hoa, đôi mắt lấp lánh ý cười, lộ ra vẻ dịu dàng và e ấp tựa đóa hoa sen. Tiêu Thừa Hàn mặc bộ đồ kiểu Tây với hai hàng nút trước ngực, dáng người cao ráo, khí chất mạnh mẽ.
Lâm Mộc nhìn đi nhìn lại, trong lòng chợt dâng lên chút thương cảm.
Bà ngoại và Tiêu Thừa Hàn là trời sinh một đôi, thế nhưng vì chiến tranh mà đôi người đôi ngã.
Nghĩ đến việc bà ngoại cả đời không cưới gả, Tiêu Thừa Hàn thì ra đi khi tuổi vẫn còn trẻ, Lâm Mộc cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nhỏ giọng nói: “Có thể cho phép tôi chụp một tấm ảnh không?”
Tiêu Hoài đồng ý.
Cô dùng di động chụp xong, ánh mắt dừng lại trên màn hình rất lâu giống như nhìn sao cũng thấy không đủ.
Đột nhiên cô phát hiện gì đó liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh trên mặt Tiêu Hoài: “Anh và ông nội anh rất giống nhau, càng nhìn càng thấy giống, đây chính là di truyền cách đời điển hình đấy.”
Thảo nào anh cố chấp với căn nhà kiểu Tây như thế, vừa nghe cô không đồng ý bán thì lập tức bỏ hết công việc trên tay để đến chỗ môi giới, thì ra anh là một người có hiếu, lại trọng tình cảm.
Lâm Mộc không nói tiếng nào, nhưng lại không biết tâm tư của mình đều đã viết hết lên trên mặt. Cô híp mắt, đôi mi dày lay động như đôi cánh, đáy mắt mang theo ý cười, khác hoàn toàn với dáng vẻ im lặng trầm ngâm, nặng nề tâm sự khi nãy.
Cô của lúc này, không còn vẻ xa cách như người lạ nữa, tinh thần thoải mải không câu nệ, dường như đã buông bỏ sự cảnh giác.
Cô không hề biết khi cô tươi cười có đôi nét giống bà Tô thời thiếu nữ, khóe mắt cong cong, vẻ mặt trần đầy tình cảm.
Tiếc là cô rất ít khi cười.
Tiêu Hoài lặng lẽ quan sát cô, một cảm xúc gì đó âm thầm dâng lên trong lòng, khi mở miệng nói chuyện, giọng điệu trở nên trịnh trọng hơn nhiều: “Lâm Mộc, cô có hứng thú đọc thử nhật ký của ông nội không?”
Nhật ký của Tiêu Thừa Hàn là một quyển sổ gáy khâu bằng chỉ, tính đến hiện tại đã có bảy tám mươi năm lịch sử, được bảo quản một cách rất chuyên nghiệp, tuy cũ nhưng không rách nát.
Lâm Mộc mở từng trang, đọc thật kỹ.
Giọng văn của Tiêu Thừa Hàn bình thản nhẹ nhàng, ghi lại tất cả những chuyện ông nghe thấy được và cảm nhận từ sau khi đến Đức, chẳng hạn như ông không thể hiểu vì sao người Đức lại điên cuồng sùng bái Hitler, cũng không hiểu vì sao một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp có thể ở trước mặt đám đông nói “Nếu có thể sinh một đứa con cho Hiter, đó sẽ là vinh hạnh to lớn của tôi.”
Lâm Mộc cũng không thể hiểu được, nhưng cô chú ý đến cuối mỗi trang nhật ký đều có vài dòng chữ được viết bằng bút chì, chi tiết tường tận, là chú thích của Tiêu Hoài.
[Hermann] Sau thế chiến thứ nhất, việc người Do Thái đầu cơ vào tài chính dẫn đến đồng tiền Đức mất giá mạnh, kinh tế nước Đức rơi vào tình trạng suy thoái. Hitler sau khi trở thành thủ tướng đế quốc, trong thời gian ba năm đã đưa nước Đức trở thành một cường quốc kinh tế.
[Hermann] Chương trình mở rộng của Hitler đã cho các ngân hàng ở phố Wall thấy được cơ hội kinh doanh. Các nhà ngân hàng đã hỗ trợ tài chính cho Hitler, đảm bảo cho trái phiếu chính phủ Đức trong thời gian chiến tranh, từ đó thu về khối tài sản khổng lồ.
Lâm Mộc thầm kinh ngạc, thì ra hoàn cảnh lịch sử của thế chiến thứ hai còn có thể phân tích theo góc độ tài chính học.
Cô ngẩng đầu lên khỏi trang giấy, thấy Tiêu Hoài đang mở đèn bàn. Anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, quay mặt nhìn sang.
Ánh mắt chạm nhau trong hai giây, Lâm Mộc ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể ở lại trong này không? Có quấy rầy anh làm việc không?” Suy nghĩ của cô khá đơn giản, nhật ký của Tiêu Thừa Hàn thuộc về phòng sách, không thể mang ra ngoài.
Tiêu Hoài nghĩ đến cuộc họp trực tuyến sắp tới đến từ nhiều nơi khác nhau, bèn nói: “Khi tôi làm việc khá ồn ào, có thể sẽ ảnh hưởng đến cô.”
“Không sao, tôi làm việc ở bệnh viện, không sợ ồn ào.”
Tiêu Hoài không nói gì nữa, tùy theo ý cô.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, anh giải quyết công việc, cô chọn một góc cách anh không xa không gần ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, tựa lưng lên giá sách, một tay chống cằm, cẩn thận đọc thật kỹ từng hàng chữ thanh lịch được viết bằng bút lông, thưởng thức những cảm xúc chảy theo mạch thời gian.
Cô quá yên tĩnh, cô không hề biết có mấy lần Tiêu Hoài bất giác dời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn qua cô.
Trong lúc họp, Tiêu Hoài và một đồng nghiệp người Anh trò chuyện hăng say, anh lại bất giác nhìn qua Lâm Mộc, ánh mắt của anh đi từ đôi chân thon dài, xuyên qua những lọn tóc trước ngực, dừng lại trên quyển sổ trên tay cô.
Anh đã đọc quyển nhật ký ấy vô số lần, chỉ cần nhìn độ dày của trang giấy, anh đã đoán được cô đã đọc đến năm 1938.
Năm đó, ông nội chịu không được áp lực từ bà cố, đã cưới vợ sinh con.
Từ đó về sau, mỗi trang nhật ký của ông đều mang theo nỗi đau và sự áy náy vô tận.
Tiêu Hoài im lặng thu ánh mắt về, tiếp tục nói chuyện với đồng nghiệp.
Lâm Mộc ngồi trong góc, chưa một lần đổi tư thế, xem rất chăm chú.
Qua từng đoạn văn, từng trang nhật ký, hình tượng của Tiêu Thừa Hàn ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Mỗi lần lật trang giấy phát ra tiếng động khe khẽ, lòng cô cũng theo đó mà buông một tiếng thở dài, thở dài cho tháng năm đã qua của Tiêu Thừa Hàn…
Khi ông làm việc ở ngân hàng Thụy Sĩ, ngày nhớ đêm mong đến người vợ chưa cưới của mình.
Ông hận mẹ mình đã nhân lúc ông uống say mà nhét một người phụ nữ cho ông, cũng hận chính mình đã làm cho người phụ nữ ấy mang thai. Ông không thể không kết hôn với bà, gọi bà là vợ.
Vợ sinh được một đứa bé đáng yêu. Ông vừa vui mừng vừa khổ sở, vì một nhà ba người cứ thế vui vẻ chung sống, ông sợ mình sẽ nhanh chóng quên đi người vợ chưa cưới ở quê nhà.
Ông bắt đầu đi suốt đêm không về, tránh mặt vợ mình, nửa tháng sau về đến nhà mới biết đứa trẻ đã lìa đời vì bệnh viêm phổi.
Lâm Mộc đọc đến đây, thấy Tiêu Thừa Hàn liên tục nhắc đến “cảm giác tội lỗi”, cũng viết rõ ông chỉ có thể nhờ vào Barbituric acid và chất cồn mới có thể đi vào giấc ngủ.
Barbituric acid, thuốc ngủ đời đầu trong lịch sử phát triển dược phẩm.
Lâm Mộc đoán Tiêu Thừa Hàn đã mắc bệnh trầm cảm.
May mà chỉ số an thần trong loại thuốc này tương đối thấp, nếu không thuốc an thần kết hợp với chất cồn sẽ làm cho tim ngừng đập. Lâm Mộc lại nghĩ, phải chăng đây chính là nguồn gốc nguyên nhân Tiêu Thừa Hàn chết vì bệnh tim?
Nếu, Tiêu Thừa Hàn không yêu thương người vợ chưa cưới ở trong nước sâu đậm đến thế.
Nếu, Tiêu Thừa Hàn không trốn tránh sự quan tâm của vợ mình, không xa lánh đứa con.
Có lẽ ông đã có thể sống lâu hơn, hoặc có lẽ đã đợi được lệnh cho phép nhập cảnh của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Lâm Mộc thở dài.
……
Không hay không biết, trời đã dần sáng.
Tiêu Hoài làm việc suốt một đêm.
Lâm Mộc đọc rất nhập tâm, cũng quên cả nghỉ ngơi.
Bình minh đã ló dạng, anh tắt ngọn đèn bàn, cô cũng đọc xong trang nhật ký cuối cùng, ngẩng đầu lên khỏi trang giấy ngả vàng.
Anh và cô lẳng lặng nhìn nhau một lúc.
Lâm Mộc lên tiếng trước, giọng có chút khàn khàn: “Tiêu Hoài, tôi có thể gặp ông nội anh một lần không? Tôi muốn viếng ông.”
Đây là một đề nghị giống hệt như suy nghĩ của Tiêu Hoài.
Khi còn sống ông nội vẫn luôn muốn về nước để đoàn tụ với bà Tô, nhưng chuyện không được như mong muốn. Nếu có thể để ông nội gặp Lâm Mộc một lần, đối với tất cả, bao gồm bà Tô, đều là một sự an ủi.
Anh gật đầu, giọng nói trầm thấp: “Lâm Mộc, cảm ơn cô.”
Tiêu Thừa Hàn được hỏa táng tại Thụy Sĩ, cuối năm 70 cha của Tiêu Hoài đã dời tro cốt đến nghĩa trang tư nhân ở vùng ngoại ô Munich, dựng một bia mộ.
Người đàn ông dáng vẻ anh tuấn trong tấm ảnh cũ, người đàn ông mang bệnh trầm cảm trong quyển sổ gáy khâu, đang ở tại đây.
Cha của Tiêu Hoài chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Đức, trên bia mộ màu đen chỉ khắc tên Tiêu Thừa Hàn, năm sinh và năm mất, không có hình hoặc tên bạn đời.
Nhưng dòng chữ khắc trên mộ lại vô cùng bắt mắt.
“Bên dưới ngôi mộ này là cha tôi. Khi còn sống ông không làm nên việc gì lớn, chỉ giúp ngân hàng tìm được không ít khách hàng. Ông sẽ ở trên Thiên Đàng nghỉ ngơi thật tốt, sau đó sẽ tiếp tục mở tài khoản cho những người trên đó.”
Đây chính là sự khôi hài đen, dùng lời nói đùa để tự an ủi mình, tránh khỏi nỗi đau mất đi người thân.
Khi Lâm Mộc đến mang theo vô vàn cảm xúc, nhìn thấy hàng chữ khắc trên bia mộ cũng phải mím môi cười.
Cô khom người xuống làm lễ, đặt một bó hoa tươi lên trước mộ Tiêu Thừa Hàn, đứng cạnh bia mộ, u sầu, buồn bã, đôi mắt dần phủ một tầng hơi nước.
Hai tiếng sau, Lâm Mộc và Tiêu Hoài sánh vai nhau rời khỏi nghĩa trang.
Cha Tiêu Hoài không để ngôi mộ phải dầm mưa dãi nắng, ngược lại trồng rất nhiêu hoa cỏ xung quanh, làm cho nó trông giống một công viên thanh tịnh.
Không khí xung quanh rất an tĩnh, gió đông thổi qua, chỉ có tiếng lá cây xào xạc vang lên.
Lâm Mộc khẽ buông tiếng thở dài.
Tiêu Hoài phá vỡ sự im lặng: “Có vấn đề gì khiến cô phiền lòng sao?”
“Không hẳn là phiền lòng.” Cô lắc đầu, “Tôi đang nghĩ, nếu ông nội anh lấy được lệnh cho phép nhập cảnh, gặp được bà ngoại tôi, họ sẽ như thế nào? Yêu nhau dễ, gần nhau khó, họ có thể sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn…”
“Cô muốn nói, họ sẽ chia tay?”
Lâm Mộc nói không nên lời.
Tiêu Hoài bình thản nói: “Tôi nghĩ họ sẽ cùng nhau đối mặt với rất nhiều khó khăn, từ đầu đến cuối đều sẽ sát cánh bên nhau.”
Lâm Mộc ngẫm nghĩ một lúc, nghiêng mặt sang liếc nhìn anh: “Có một việc tôi muốn có được sự đồng ý của anh.”
Bước chân anh dừng lại.
“Bà ngoại cả đời không cưới gả, trên bia mộ không khắc tên bạn đời. Ông nội của anh đã ly hôn rồi, cũng xem như độc thân. Tôi muốn sau khi về nước sẽ in ảnh chụp chung của hai người họ trong điện thoại ra, dán lên bia một của bà ngoại.”
“Tôi không có ý kiến. Nhưng, có thể khắc thêm một câu trên bia mộ không?”
“Câu gì?”
“Liebe besteht nicht darin, dass man einander anschaut, sondern dass man gemeinsam in dieselbe Richtung blickt.”
Đó là một câu ngạn ngữ Đức: Tình yêu không phải hai người nhìn nhau, mà là hai người cùng nhìn về một hướng.
Lâm Mộc kinh ngạc nhìn Tiêu Hoài.
Lúc này một cơn gió đông nổi lên, sắc mặt anh ôn hòa, ánh mắt tựa như một đầm nước sâu, bình tĩnh mà trầm lắng. Đôi mi dày của cô chớp động vài cái, khóe môi cong lên: “Được, tôi nghe anh.”
Anh cùng cô tiếp tục sánh vai bước đi.
Đầu gối của cô vẫn chưa khỏi hẳn, bước đi có chút chậm chạp, anh thả chậm nhịp bước để đi cùng cô.
“Lâm Mộc, khi thấy cô rơi nước mắt vì ông nội, tôi cảm thấy hình như mình đã từng gặp cô ở đâu đó.”
“Vậy sao? Không thể nào.”
“Lỡ như có thể?”
Cô nói đùa: “Hừm… chẳng lẽ là ở trong mơ?”
Không phải trong mơ, anh rất chắc chắn, khung cảnh đó quen thuộc là thế, nhưng lại nhớ không ra lúc nào ở đâu, nhất định đã từng gặp qua, nhưng hai bên đều không để ý, cứ thế mà lướt qua nhau.