Chương : 545
Chương 545: Bé Con Hình Như Hơi Xấu
Chờ Ôn Ngôn làm xong kiểm tra phòng siêu âm đi ra, anh tiến lên đỡ lấy cô: “Thế nào? Bác sĩ nói thế nào?”
Ôn Ngôn đem báo cáo đưa cho anh nhìn: “Sao em có cảm giác bé con hình như hơi xấu? Bác sĩ nói bé con phát dục bình thường, rất khỏe mạnh, chỉ tiêu các phương diện cũng không tệ, tứ chi cũng kiện toàn, chính là… Hình như hơi xấu thật…
Đây là ảnh siêu âm bốn chiều, cũng coi như là, tắm “anh chụp”
đầu tiên của bé con?”
Mục Đình Sâm nhìn phần “đặc tả” gương mặt của bé con trên báo cáo, khẽ nhíu chân mày: “Có lẽ… Sinh ra sẽ đẹp mắt hơn một chút? Khi còn ở trong bụng hẳn là đều xấu vậy? Đừng lo lắng, sinh xong nuôi dần là tốt, mọi người đều nói như vậy. Dù thật sự xấu cũng không thể không cần? Tốt xấu gì cũng là thân sinh, em bỏ được sao?”
Ôn Ngôn khóe miệng giật một cái: “Không chê thì anh đừng nhíu lông mày nữa… Một bên khuyên em nghĩ thoáng chút đi, một bên chính mình lại vụng trộm ghét bỏ?”
Anh nghẹn lời, gen Mục gia bày ở nơi này, Ôn Ngôn dáng dấp cũng không tệ, ai biết bé con trong ảnh siêu âm bốn chiều tại sao lại xấu như vậy? Chỉ có thể cầu nguyện sinh ra sẽ đẹp mắt hơn một chút.
Đưa Ôn Ngôn về cửa chính Mục trạch, từ lúc cô mang thai đến nay đầu anh gần như cũng không xuống xe, liền trực tiếp để Trần Nặc lái xe đến công ty.
Chồng Ôn Chí Linh đã ở văn phòng chờ anh, còn ngồi ở trên ghế sofa trong văn phòng anh như đại gia, còn đem đôi chân đặt ở bên trên bàn trà. Nhìn thấy bùn bẩn ở đề giày kia, bệnh thích sạch sẽ của anh lại phát tác, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Coi chỗ này của tôi thành cái gì? Ông đến chút ý thức cơ bản nhất cũng không có?”
Chồng Ôn Chí Linh chỉ đem chân từ trên mép bàn buông xuống, vẫn duy trì tư thế ngồi phịch ở trên ghế sofa như cũ, dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi: “Tôi sắp không có cơm ăn rồi, còn quản cái gì tố chất ý thức? Đều là do cậu ban tặng! Mụ Ôn Chí Linh kia nhát định phải cùng tôi náo ly hôn, nói cái gì tôi hại chết mẹ của cô ta. Tôi cũng không muốn huyên náo khiến cả người cả của đều không còn. Tôi thấy cô ta quyết tâm muốn li hôn rồi, cậu mau đưa tiền cho tôi, sau khi trở về cô ta muốn ly hôn vậy thì li hôn, tôi cũng chẳng nhiều lời. Tiền này là chính cô ta không muốn, cô ta không cần nhưng tôi cần. Cô ta cao thượng phần cô ta, tôi cầm tiền phần tôi, chẳng liên quan gì tới nhau cả.”
Mục Đình Sâm cố nén xúc động muốn giết người, hít sâu một hơi: “Ông muốn bao nhiêu?”
Chồng Ôn Chí Linh cười khà khà giống như vô lại: “Sổ sách trước đó đã tính toán xong, nên cho bao nhiêu tôi cũng đã nói rồi. Hiện giờ… Còn thêm phí bịt miệng. Cậu cảm thấy giá trị bao nhiêu, liền cho bấy nhiêu. Bụng Ôn Ngôn hiện giờ hẳn là rất lớn nhỉ? Nghe nói thân thể nó không tốt lắm, phụ nữ mang thai không thể nỏng nảy tức giận hay buồn bã tổn thương phổi, nếu chuyện bà già kia chết bị nó biết được, nó chắc chắn không chịu được…”
Những lời này bị thư ký Đới Duy đứng cạnh nghe được nhất thanh nhị sở, mặc dù không rõ ràng toàn bộ sự kiện đã qua, anh cũng nhìn không nổi: “Không phải, ông cái người này, đây không phải là trắng trợn uy hiếp sao? Cũng không nhìn một chút đây là chỗ nào, có cần mặt mũi nữa không vậy?”
Mục Đình Sâm đưa tay: “Đới Duy, cầm chi phiếu đến đây.”
Đới Duy không nghĩ tới Mục Đình Sâm sẽ thỏa hiệp, mặc dù rất nghỉ hoặc nhưng vẫn làm theo.
Mục Đình Sâm đem tắm séc đặt ở trước mặt chồng Ôn Chí Linh: “Chính ông tự điền đi. Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng nhìn thấy ông.”
Trong mắt chồng Ôn Chí Linh chỉ có tắm tắm séc kia, nào còn nghe thấy Mục Đình Sâm đang nói cái gì? Mắt ông ta nỗi kim quang điền năm trăm vạn ở bên trên tắm séc: “Con số này đối với cậu mà nói là chuyện nhỏ nhỉ?”
Mục Đình Sâm hơi nhíu mày: “Đúng vậy, cho nên bây giờ ông có thể cút được chưa?”
Chồng Ôn Chí Linh cuối cùng từ trên ghế sofa đứng lên: “Được rồi, tôi cút ngay đây, chỉ cần đưa tiền là mọi chuyện đều dễ dàng, sớm làm vậy có phải tốt không? Miễn cho tôi phải chạy đi chạy lại nhiều chuyến. Tiền này là Ôn Chí Linh không cần, chuyện tôi tới tìm cậu cũng không cần để cô ta biết. Tôi đi trước nhé, “cháu rể” của tôi.”
Mục Đình Sâm không nói gì, anh nhìn ra được, tên này tuỳ tiện nếm được ngon ngọt, đây chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng. Hiện Ôn Ngôn mang thai chờ sinh, anh cũng không muốn làm ra chuyện gì. Năm trăm vạn này hẳn là có thể khiến tên này yên tĩnh một hồi, tốt nhất đợi đến khi Ôn Ngôn sinh xong đứa bé, đến lúc đó, anh sẽ không tiếp tục tha thứ nữa.
Cuối cùng, anh bàn giao với Đới Duy: “Đem ghế sofa bàn trà cái gì tất cả đều thay mới, tiêu trừ độc văn phòng.”
Cuối tháng ba, Diệp Quân Tước từ nước ngoài trở về, chuyện thứ nhất là tổ chức buổi họp báo, tuyên bố chính thức “tiến nhập” Đề Đô. Vết sẹo trên mặt anh ta ở dưới ống kính đã nhìn không ra, cũng không lại làm bắt luận loại ngụy trang nào. Đây cũng là lần thứ nhát Trần Mộng Dao thấy rõ ràng hình dạng anh ta thế nào. Bỏ qua một bên không nói tới việc ngồi ở trên xe lăn, tên này dáng dấp thật đúng là không tệ. Cô từ ngữ nghèo nàn, từ ngữ có thể lấy ra hình dung Diệp Quân Tước đại khái cũng chỉ có: “Trắng trắng mềm mềm, thanh nhã thoát tục.”
Phương diện tính cách, cô luôn cảm thấy tên này lòng dạ có chút sâu, mặt ngoài vĩnh viễn là dáng vẻ đang mỉm cười, trong mắt thế nhưng lại không có nửa phần ý cười, nói chuyện ngữ điệu không nhanh không chậm, không có chút nào chập trùng.
Âm thanh…Lần đầu tiên nghe thấy đúng là một lời khó nói hết, còn có chút đáng sợ, bất quá kết hợp với khuôn mặt tuần tú kia, sẽ khiến người nghe cảm thấy đặc biệt trầm thấp giàu từ tính, cũng coi là một loại đặc điểm.
Cùng lúc đó, Trần Mộng Dao nhận được “quà tặng” mà anh ta gửi tới cửa. Đàn ông bình thường tặng hoa thường là bó hoa được tiệm hoa đóng gói tinh mỹ, Diệp Quân Tước là một ngoại lệ, anh ta đưa cô một cái bồn hoa, chỉ có lá xanh không biết là chủng loại gì, còn lưu lại tắm thẻ căn dặn cô đừng nuôi chết, nói anh ta nuôi rất nhiều lần đều không nuôi sống được, hi vọng cô có thể giúp anh ta nuôi sống?
Cô nhìn bồn hoa vô cùng im lặng, anh ta có thời gian rỗi như vậy còn nuôi không sống, cô một kẻ suốt ngày vội vàng đi làm nuôi thân, còn có thể có tâm nhàn nhã nuôi sống một chậu hoa?
Ngày thức hai sau khi nhận được hoa, cô liền ném cho An Nhã.
An Nhã tương đối cẩn thận, làm vườn thực sự không thích hợp với dạng người qua loa như cô.
Lúc tan làm cô đến biệt thự Kính gia thăm Hạ Lam, tục ngữ nói thương cân động cốt một trăm ngày, Hạ Lam hiện tại đến cửa nhà cũng không được ra. Vết thương trên eo không tính là nghiêm trọng, trên mắt cá chân thì bó thạch cao.
Ngoài dự liệu chính là, hôm nay Kính Thiếu Khanh ở nhà, tên này trước đó sống chết cũng không muốn trở về hiện tại ngược lại đã chịu trở về. Dù sao cũng là mẹ ruột bị thương, anh coi như có chút lương tâm.
Kính Thành Húc cũng từ Hải Thành trở về, hai bố con lần thứ nhất ăn ý vây quanh Hạ Lam, tỉ mỉ hầu hạ ăn uống. Kính Thành Húc còn rất quan tâm, một mực giúp Hạ Lam xoa bóp hai chân, điều này cũng làm cho người ngoài như cô có chút lúng túng.
Hạ Lam thân thiện chào hỏi cô: “Dao Dao, cháu ngồi đi. Uống nước trái cây hay là uống cà phê? Để Thiếu Khanh làm cho cháu.”
Trần Mộng Dao cười: “Không cần không cần, cháu tan làm liền thuận đường tới xem một chút. Dì hồi phục chắc là cũng không tệ lắm đúng không ạ? Không có chuyện gì vậy cháu liền đi trước đây…”
Hạ Lam mặt buồn khổ: “Cháu đến cũng đến rồi, lưu lại ăn một bữa cơm đi. Bình thường chú của cháu hệt như đầu gỗ, Thiếu Khanh lại không hay trở về. Dì đến người có thể nói chuyện cũng không có. Coi như lưu lại giúp dì giải buồn, nghe dì đi nhé.