Chương : 539
Chương 539: Không Hè Có Bữa Ăn Nào Là Miễn Phí Cả
Gương mặt đỏ bừng của An Nhã lộ ra một nụ cười khó xử: “Cô không quen đâu… tôi và anh ấy quen biết trên mạng, đều làm cùng một nghề. Có một lần vào nhóm rồi trao đổi về những vấn đề liên quan đến thiết kế nên quen được. Cảm giác của tôi về anh ấy là một người nhã nhặn và đa tài, lại có kinh nghiệm hơn tôi nên có thể coi là một vị tiền bối. Tuy rằng chưa từng gặp qua ảnh ấy nhưng tôi cảm thấy anh áy rất tốt nên vẻ ngoài cũng không quan trọng đến vậy nữa. Tôi muốn hẹn anh ấy gặp mặt nhưng anh ấy cứ bảo rất bận, không có thời gian.”
Nghe đến đây, Trần Mộng Dao đã hiểu được ý của cô: “Hai người còn chưa biết đối phương là ai, còn chưa gặp mặt, chưa làm quen chính thức mà cô đã tương tư người ta? Còn phải là loại yêu đương qua mạng?
Cô điên rồi à? Cô có biết anh ta là người ở đâu không? Có biết người ta tên gì không? Hay ít nhất cô cũng phải biết được tuổi tác, chiều cao của đối phương là bao nhiêu chứ?”
Vẻ mặt An Nhã hoang mang: “Tôi không biết… ID trên mạng của anh ấy là “Mặc”, tên tuổi chiều cao của anh ấy tôi đều không biết. Nhưng tôi ngẫu nhiên biết được anh ấy cũng sống ở Đề Đô, còn có phải là người bản địa hay không thì tôi không rõ. Chỉ là tôi rất có thiện cảm với anh ấy, dù chưa phát triển đến mức đó nhưng tôi muốn thử xem sao. Tôi đang cố gắng đây, nên cô đừng đả kích tinh thần của tôi nữa.”
Trần Mộng Dao cũng không còn hứng thú đào sâu vào nữa: “Được rồi, chúc cô may mắn. Chúc cô sớm ngày đến với bạch mã hoàng tử của cô. Còn chưa đến một tiếng là đến lúc tan làm rồi, tôi chợp mắt một chút đây, khi nào chủ quản tới thì đánh thức tôi nhé, để tránh bị ăn chửi…”
Sau khi tan làm, Trần Mộng Dao lái xe đến thẳng Mục trạch. Tâm trạng không được tốt của cô chỉ có thể nhờ vào thức ăn mỹ vị để an ủi thôi. Mà cơm nhà ở chỗ Ôn Ngôn lại vừa đúng tiêu chuẩn cô muốn.
Má Lưu và Mục Đình Sâm sớm đã quen với việc Trần Mộng Dao đến ăn chực nên rất thành thạo mà chuẩn bị bát đũa cho cô.
Trên bàn ăn, động tác ăn cơm của Ôn Ngôn dừng lại một lúc nhìn bộ dáng của Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao có chút chột dạ: “Cậu không thể ăn một cách lang thôn hổ yến như tám đời chưa được ăn cơm sao? Với tốc độ hiện giờ của cậu thì thức ăn sắp bị nhai nghiền thành cháo rồi, mùi vị gì cũng không còn nữa. Đúng là không tôn trọng thức ăn. Cậu phải như mình, ăn một ngụm lớn thì lúc nuốt xuống mới cảm nhận được mùi vị của thức ăn chứ.”
Ôn Ngôn vừa lột vỏ tôm vừa đả kích cô: “Tướng ăn của cậu gọi ma đói thấy cơm. Nếu Mục Đình Sâm trông thấy cậu lãng phí đồ ăn mà anh ấy bỏ tiền mua về thì chắc chắn anh sẽ hận không thể ném cậu ra ngoài.
Đột nhiên má Lưu đưa ra điện thoại của Ôn Ngôn: “Phu nhân, thiếu gia gọi video đến.”
Ôn Ngôn ra hiệu cho má Lưu xoay ống kính về phía cô, để cô có thể vừa ăn vừa nói chuyện với anh. Đây là thói quen phải có của mỗi ngày, không có một ngày nào không gọi điện thoại.
“Ngôn Ngôn, hôm nay đồ ăn thế nào? Có hợp khẩu vị không?”
Dù cách qua một tấm màn hình điện thoại nhưng có thể nghe ra giọng nói của Mục Đình Sâm có bao nhiêu dịu dàng và cưng chiều.
Ôn Ngôn nhìn ống kính cười cười: “Rất ngon. Đúng rồi, hôm nay em cảm nhận được bảo bảo động đậy rồi. Tuy rất nhẹ nhưng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, dạo gần đây sức ăn của em tốt hơn nhiều rồi, điều này có nghĩa là đứa bé đang phát triển thêm.”
Vẻ mặt của Mục Đình Sâm đầy tiếc nuối: “Bên anh vẫn chưa bận xong… thật muốn bay về đó ngay.”
Ý cười trong đáy Ôn Ngôn càng nồng đậm: “Anh cứ yên tâm làm việc, em không sao đâu. Em đợi anh trở ve.
Trần Mộng Dao ở một bên nghe hết từng chữ một, hiện tại cô mới biết rằng không có một bữa cơm nào là miễn phí cả. Rõ ràng cô đến đây vì thức ăn ngon nhưng kết quả lại phải ăn cẩu lương… Cô nhịn không được xen vào: “Mục Đình Sâm, anh đủ rồi đó, trước đây anh giống như băng sơn ngàn năm còn bây giờ thì biến thành một người khác hoàn toàn. Có phải anh bị đa nhân cách hay là bị hoán hồn rồi không? Tôi hoài nghi anh không phải là Mục Đình Sâm một cách nghiêm trọng đây!”
Ngữ khí của Mục Đình Sâm lập tức trở nên lạnh lùng: “Ở đó mà ăn chực cơm tiếp đi.”
Trần Mộng Dao trợn tròng trắng: “Tôi hiểu rồi, anh chỉ đối xử tốt với Ngôn Ngôn nhà anh thôi. Đa nhân cách thật đáng sợ quá đi.”
Ôn Ngôn dùng khăn ăn lau sạch tay rồi cầm điện thoại lên, cô nhìn Mục Đình Sâm rồi nói: “Thôi được rồi, em ăn cơm đây, không nói với anh nữa. Anh cũng đừng làm việc quá sức đấy, phải chú ý sức khỏe.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Mộng Dao bỗng thay đổi vẻ mặt, cả người ỉu xìu: “Tiểu Ngôn… hôm nay mình gặp phải Kính Thiếu Khanh.”
Ôn Ngôn hơi sửng sốt: “Sau đó thì thế nào? Hai người…”
Trần Mộng Dao mím mím môi: “Không có sau đó, trước đây mình đã nhiều lần nghĩ đến cảnh hai người chạm mặt sẽ ra sao. Nhưng khi mình phát hiện ra rằng sau khi chia tay thì trở thành người dưng rồi, khá đau lòng. Anh ấy rất nhanh đã làm quen với việc này rồi, ánh mắt khi nhìn mình đều trở nên lạnh lẽo. Thậm chí mình nhờ anh ấy ký tên lên tài liệu thôi nhưng anh ấy vẫn bắt mình phải đợi hơn hai tiếng. Lúc trước anh ấy có thể cho mình toàn bộ đặc quyền, bây giờ…
mình phải từ từ thích ứng thôi. Tuy vừa chia tay thì đau lòng thật nhưng làm quen với nó là được.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, mát một lúc thì Ôn Ngôn mới hỏi: “Tại sao lúc trước cậu lại quả quyết chia tay với anh ấy vậy? Chín mắt cậu nhìn thầy anh ấy và Lê Thuần hôn môi nhưng đó cũng chỉ là hôn môi mà thôi, anh ấy từng nói sẽ giải thích với cậu nhưng cậu không cho anh ấy cơ hội. Mình biết cậu chán ghét sự phản bội, nhưng cậu thích anh ấy đến vậy thì tại sao lại dễ dàng chia tay đến thế? Làm thế nào mà cậu vượt qua chuyện này vậy?”
Trần Mộng Dao lau đi nước mắt đang chảy xuống: “Thì cố vượt qua thôi. Cậu có biết lúc đó trong đầu mình đang nghĩ gì không? Mình không sợ cái hôn môi đó mà là sợ câu chuyện đằng sau nụ hôn đó còn có thứ ghê tởm hơn nữa. Trong khoảnh khác đó, niềm tin của mình dành cho anh ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Mình bắt đầu điên cuồng cho rằng anh ấy đang qua lại với người phụ nữ khác sau lưng mình, mình cố chấp cho rằng anh là một tên phóng đãng không thể sửa đổi..
Đồng thời… mình cũng cảm thấy bản thân không có quyền quản thúc anh ấy, càng không xứng với anh ấy.”
“Anh ấy tốn nhiều thời gian để khiến mình cảm thấy bản thân xứng với anh ấy, anh ấy làm mình dần mê muội trong sự dịu dàng của anh ấy. Nhưng mà, thời điểm chứng kiến cảnh hôn môi của họ đã giúp mình thanh tỉnh rồi. Mình mãi mãi vẫn là cô bé Lọ Lem, mình đã bị trở về nguyên hình rồi. Mình sợ sau này anh ấy sẽ cảm thấy hối hận vì từng chấp nhận quá khứ của mình, mình sợ sau này anh ấy có phản bội thì mình cũng không có dũng khí để cãi nhau với anh ấy nữa… Là mình tự ép điên chính mình. Trước đây, mối quan hệ giữa mình và anh ấy có vẻ rất kiên cố nhưng không hề… nó còn không thể chịu được một cơn gió nhẹ.
“Mình biết, mình nói lời chia tay thì anh ấy sẽ không chủ động làm hòa với mình vì lòng tự tôn của anh ấy không cho phép. Thế nên, mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Việc anh ấy có phản bội mình hay không, mình không còn muốn biết thêm nữa. Anh ấy giải thích hay không đều không quan trọng nữa vì mình không muốn và cũng không dám nghe. Bởi vì dù anh có nói gì thì mình cũng không thể kìm chế được chính mình mà nghi ngờ anh. Hoài nghi chính là con dao hai lưỡi, cuối cùng chỉ khiến cho cả hai đều thương tích đầy mình mà thôi. Cứ xem như tư tưởng của mình có vấn đề đi, điều khiến mình cảm thấy ghê tởm, từ đầu đến cuối đều là mình.”
Ôn Ngôn đau lòng đến không nói nên lời. Từ đầu đến cuối, Trần Mộng Dao vẫn chưa thể thoát ra khỏi ám ảnh trước kia.
Nếu như Trần Mộng Dao chưa từng quen biết với Triển Trì, chưa từng yêu sâu đậm suốt ba năm, nếu như … chưa từng thay thế cô gánh chịu bất hạnh, nếu như… người đầu tiên cô gặp được là Kính Thiếu Khanh thì tốt quá.