Chương : 533
Chương 533: Cô Vẫn Như Trước.
Hạ Lam lau đi giọt lệ ở khóe mắt, nghẹn ngào hỏi: “Cũng nên đưa ra lý do chứ? Cho dù hai đứa không thể lại ở bên nhau, con vẫn có thể tiếp tục làm việc trong công ty, việc này không có gì cản trở… trong lòng mẹ, con cũng như con gái của mẹ.” Nói xong, bà nghĩ gì đó: “Có phải con đang giận mẹ đúng không?
Mẹ biết chuyện của Lê Thuần và Thiếu Khanh. Hôm nay mẹ cho Lê Thuần vào vì kích Thiếu Khanh đưa con về biệt thự để gặp mẹ và ông già xấu tính đó. Mẹ chỉ đang diễn thôi, mẹ đã bảo Lê Thuần đến…”
Trần Mộng Dao lắc đầu: “Không… không liên quan gì đến mẹ cả.”
Hạ Lam lo lắng đỏ mắt: “Vậy rốt cuộc là tại sao vậy?
Điện thoại con không gọi được. Mẹ nhìn thấy tin nhắn con gửi thì vô cùng bối rối. Mẹ đi tìm Thiếu Khanh, nó cũng đang nép mình trong biệt thự Bạch Thuỷ Loan như con, như thể người mắt hồn. Mẹ nói lâu thật lâu nó cũng mặc kệ mẹ! Nếu không nói cho mẹ biết tại sao con lại chuyển ra ngoài, hôm nay mẹ sẽ không đi đâu cải”
Trần Mộng Dao hít thở sâu một hơi: “Con bị người ta cưỡng bức, chuyện này xảy ra từ trước khi con hẹn hò với Kính Thiếu Khanh, anh áy biết, con cũng không giấu giếm gì chuyện đó. Dù anh ấy đã chấp nhận nhưng trong thâm tâm con vẫn không thể vượt qua được, ban đầu con đã không xứng với anh ấy về chuyện gia thế, sau đó còn gặp phải chuyện như vậy, con cảm thấy tự ti… con luôn cảm thấy không thể nào con và anh ấy có thể đi được đến bước cuối cùng. Mỗi lần nhìn thấy mẹ, con đều cảm thấy con đang nói dối, làm sao Kính gia có thể tha thứ được cho một người như con? Chỉ là như vậy, đó là chuyện của riêng bản thân con, không trách anh ấy được.”
Nghe vậy Hạ Lam nín thở hồi lâu không thốt nên lời.
Trần Mộng Dao không dám nhìn vẻ mặt của Hạ Lam, bà hẳn là rất chán ghét nhỉ? Một gia đình giàu có không thể chấp nhận một người như cô… cô đã đoán được điều này từ lâu, bây giờ nói ra cô cảm thấy như thể trút được gánh nặng, dù sao cũng chẳng sao cả.
Đột nhiên, Hạ Lam ôm cô: “Dao Dao… sao con có thể nghĩ như vậy chứ? Chuyện đó không trách con, cũng không phải lỗi của con. Nếu Thiếu Khanh yêu con nó sẽ chỉ cảm thấy đau lòng cho con thôi, mẹ cũng vậy.
Đừng từ hôn được không? Hãy quên điều tồi tệ đó đi, như thể nó chưa từng xảy ra…”
Nước mắt của Trần Mộng Dao cuối cùng cũng rơi: “Sao có thể coi như chưa từng xảy ra? Tất cả đã xảy ra rồi… đó là sự thật… không thể xóa bỏ được…”
Giống như khi cô tận mắt nhìn thấy Kính Thiếu Khanh hôn Lê Thuần, cảnh tượng đó làm sao có thể xóa nhoà được?
Hạ Lam và Kính Thành Thúc mãi đến nửa đêm mới rời đi. Ý của Hạ Lam là dù Trần Mộng Dao đã nói rõ, bà vẫn muốn Trần Mộng Dao bình tĩnh một thời gian, rồi hãy suy nghĩ lại.
Sau ngày nghỉ lễ, Trần Mộng Dao nghỉ việc ở công ty, cô có ý tránh thời gian làm việc buổi sáng, đợi đến gần trưa, chỉ để tránh gặp mặt Kính Thiếu Khanh, đã muốn tách ra thì tốt hơn hết hai người không nên gặp lại nhau nữa. Cô cũng không nói lời từ biệt với Tiểu A ~ người duy nhát cô thân ở công ty, bởi vì cô không muốn phải giải thích nữa, cô trực tiếp đến Phòng Tài chính lấy tiền lương.
Khi cô biết những lần mình đến muộn và xin nghỉ không hề bị trừ lương, điểm mong manh trong lòng cô lại bị đánh trúng, lần nào Kính Thiếu Khanh cũng mắng cô sẽ trừ lương, nhưng thật ra chưa một lần trừ, lần này cô thật sự không cần để anh mở cửa sau nữa.
Cô để lại phần đáng lẽ bị trừ, rời đi không thèm nhìn lại, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.
Sau khi biết được thông tin từ Phòng Tài chính rằng cô đã từ chức và rời đi, Kính Thiếu Khanh đá mạnh vào bàn làm việc, tài liệu và máy tính trên bàn đều không thứ nào may mắn thoát khỏi. Thì ra một người phụ nữ khi muốn tuyệt tình còn tàn nhẫn hơn nhiều so với đàn ông, cô thậm chí còn không muốn gặp anh lần cuối, không để lại một chút gì.
Sau khi rời khỏi công ty, Trần Mộng Dao không bắt taxi về nhà mà vô định đi dọc trên con đường thẳng tắp, cô biết rất rõ hiện tại mình cần một công việc ổn định, nhưng lúc này cô thực sự không có tâm trạng để đi phỏng vn.
Đột nhiên, một chiếc Bentley màu đen đậu bên trái cô, cô nhận ra chiếc xe đó là của Diệp Quân Tước.
A Trạch mở cửa sổ xe: “Trần tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi mời cô ngồi xe.”
Nếu trước đây, cô sẽ từ chối không chút do dự, nhưng bây giờ, người có thể kiềm chế cô đã không còn nữa, dù cô có đi cùng ai hay làm gì thì cũng không ai có thể ghen… cô lên xe một cách máy móc, đầu óc trống rỗng.
Ở trang viên Diệp gia. Diệp Quân Tước có vẻ tâm trạng đang rất tốt, lưu luyến nếm thử các loại rượu vang đỏ khác nhau được đặt trước mặt anh trong khi Lê Thuần đang cần thận chờ đợi bên cạnh anh.
“Tôi vốn nghĩ mọi chuyện sẽ không được thực hiện nhanh chóng như vậy chứ, Tiểu Thuần, cô thực sự khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đấy.”
Lê Thuần nhẹ cười: “May mắn mà thôi, tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.” Điều khiến cô ta không ngờ là Trần Mộng Dao lại nhạy cảm với những chuyện như “phản bội” như vậy, Diệp Quân Tước cũng rõ Trần Mộng Dao như lòng bàn tay.
Gạc trên mặt Diệp Quân Tước đã được gỡ bỏ, anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai để che đi nửa khuôn mặt.
Có thể mơ hồ nhìn thấy những vết mỗ trên mặt anh ta, nó vẫn chưa hoàn toàn bình phục: “Có vẻ như bắt đầu ra tay từ Trần Mộng Dao là đúng, nó đơn giản hơn nhiều so với việc phá bỏ lòng tự trọng của Kính Thiếu Khanh, con người quả nhiên có những điểm yếu trí mạng, điều này thật thú vị. Tiểu Thuần, cô nghĩ…
điểm yếu của tôi là gì?”
Lê Thuần trả lời không do dự: “Anh không có điểm „ yếu.
Diệp Quân Tước khẽ nhếch khóe môi, lắc nhẹ rượu trong ly: “Cô sai rồi, ai cũng có điểm yếu, tôi cũng vậy, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi, khi cô đủ hiểu về một người, cô liền sẽ phát hiện ra.”
Lê Thuần không nói gì, Diệp Quân Tước chưa bao giờ để người khác hiểu rõ mình, nên cũng không có chuyện phơi bày nhược điểm cho người khác biết, cô ta chỉ làm những gì nên làm, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tránh xa tên nguy hiểm này.
Khi nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Lê Thuần đưa khẩu trang cho Diệp Quân Tước mang vào, bộ dạng này của anh ta, không thể nào không che mà đi gặp khách. Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô ta rời khỏi phòng khách, bây giờ cô ta không thể gặp Trần Mộng Dao, néu không sẽ đánh nhau mắt.
Ngay sau đó, Trần Mộng Dao bước vào phòng khách: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Hai con ngươi của Diệp Quân Tước mỉm cười: “Không có gì. Chỉ là nghe nói cô và Kính Thiếu Khanh đã từ hôn. Tôi nghĩ cô cần được an ủi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, tháng sau tôi phải đi nước ngoài phẫu thuật, có lẽ phải đợi một thời gian nữa mới có thể gặp lại, coi như cùng nhau ăn một bữa cơm nói lời tạm biệt đi.”
Cô không trả lời câu nói của anh ta, đi đến bàn ngồi xuống. Diệp Quân Tước giơ tay ra hiệu cho hạ nhân dọn đồ ăn lên, anh ta biết cô sẽ đến, anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Anh ta điều khiển xe lăn tiến về phía trước, rót cho cô một ly rượu vang đỏ mà mình vừa ý nhát: “Nếm thử đi, loại rượu vang đỏ chất lượng hàng đầu này sẽ khiến vị giác của cô bất ngờ đấy.”
Cô không chút do dự, cầm lấy ly rượu vang đỏ uống cạn, nhưng cô không cảm nhận được hương vị của rượu vang đỏ thượng hạng, cô không có đam mê nếm rượu, đối với cô, rượu là dùng để mua say.
Diệp Quân Tước không ngờ cô sẽ trực tiếp uống cạn chỉ trong vòng một ngụm như vậy, chai rượu này có giá trị không hề nhỏ, anh không nỡ “chà đạp” nó như thế: “Cô vẫn như trước, không quan tâm là rượu gì, uống một ngụm trước đã.”