Chương : 522
Chương 522 Qua Đây Ngủ Với Anh
Trần Mộng Dao vừa nghĩ đến Lê Thuần là mặt cô liền đen lại, cô đã nổi giận: “Lê Thuần! Tôi không biết họ có qua lại hay không, theo cách nói của Kính Thiếu Khanh, bọn họ chỉ là “từng xảy ra”.
Mục Đình Sâm có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng mà chuyện của Lê Thuần anh cũng biết không ít: “Chuyện này tôi thật sự không rõ, hay là chờ một chút cô và Ngôn Ngôn từ từ nói chuyện đi.”
Ăn cơm xong, anh chủ động đi thư phòng, để lại không gian cho hai người phụ nữ. Thấy anh đi rồi, Trần Mộng Dao mới mở lời, nói một lượt từ chuyện Thạch Đông Hải đến chuyện Diệp Quân Tước xuất hiện, khi nhắc đến Lê Thuần, cô nhịn không nổi cực kì nghiền răng nghiền lợi: “Mình với Kính Thiếu Khanh từ trước tới giờ chưa từng cãi nhau giống như nay qual Anh ấy còn đập đồ! Cậu không biết lúc đó giọng điệu Kính Thiếu Khanh nói chuyện với mình ở văn phòng, mình suýt nữa khóc vì tức, anh ấy còn nói trừ lương của mình, tức chết đi được!”
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mình nghĩ chắc là Kính Thiếu Khanh để ý đến lúc cậu gặp phiền phức phiền nhưng không tìm anh ấy nhờ anh giúp đỡ giải quyết, dù sao quan hệ của hai người cũng xác định rồi, cuối cùng một người đàn ông không liên quan giúp cậu giải quyết, trong lòng anh ấy không thoải mái có thể hiểu được. Cậu cùng với Diệp Quân Tước ăn cơm, bản thân cậu đang trong mối quan hệ là điều cấm ky, anh ấy tức giận là điều khó tránh. Đương nhiên, cậu cũng có lí do của cậu, lỗi không phải ở cậu, nhưng mình cảm thấy Diệp Quân Tước trong sự việc này có chút kì lạ.”
“Còn nữa… Lê Thuần tình cờ làm việc dưới tay anh ta, vừa hay hai người gặp mặt ở trang viên, là cô ta đã nói với Kính Thiếu Khanh về chuyện cậu và Diệp Quân Tước ăn cơm, nhìn như thế nào mình cũng đều cảm thấy không đơn giản. Để tránh những rắc rồi về Sau, cậu nên tránh cách Diệp Quân Tước xa một chút, mình cảm thấy anh ta không đơn giản, động cơ của anh ta từ lúc xuất hiện đến giờ nói không chừng liền không đơn giản, cái gì mà nhìn tửu lượng cậu tốt? So với những cô gái bồi rượu trong quán bar, cậu còn kém xa? Tửu lượng của cậu cũng không xuất sắc, vì vậy tốt nhất cậu không nên tin những gì anh ta nói.”
Diệp Quân Tước thế nào không phải là vấn đề Trần Mộng Dao đang quan tâm, điều cô quan tâm là Kính Thiếu Khanh: “Mình không có ý định liên lạc với Diệp Quân Tước, vấn đề là bây giờ mình với Kính Thiếu Khanh làm thế nào, cũng vì Lê Thuần đi nói lại với anh ấy, anh ấy tức giận với tớ, còn nói cái gì mà mình ăn cơm với người đàn ông khác thì được, anh ấy liên lạc với Lê Thuần lại không được, lời như vậy là có ý gì?
Mình và Diệp Quân Tước cũng chưa từng lên giường, anh ấy với Lê Thuần có thể giống nhau sao! Nghĩ đến đây thôi mình cũng phát điên!”
Ôn Ngôn cười an ủi: “Được rồi, nếu trong lòng cảm thấy thực sự không thoải mái, vậy thì hôm nay cậu đừng quay về, đợi khi anh ấy tức giận chủ động đến tìm cậu lấy lòng, như vậy trong lòng cậu cảm thấy thoải mái hơn. Đừng chỉ dùng chiêu dụ dỗ anh ấy?
Mặc dù trước đây thói quen trăng hoa của anh ấy không phải là thói quen tốt gì, chỗ tốt duy nhát có lẽ là đã luyện được khả năng dỗ dành phụ nữ.”
Trần Mộng Dao nhanh chóng vặn gối trên ghế sofa biến dạng: “Được rồi, hôm nay mình sẽ không về nữa, để mình xem anh ấy có tìm mình hay không?”
Khi Mục Đình Sâm hoàn thành công việc của mình đi xuống cầu thang, thì thấy là Trần Mộng Dao vẫn chưa rời đi, anh cảm thấy không biết diễn tả làm sao, hai người phụ nữ nói chuyện khí thế ngắt trời, lâu lâu còn phát sinh tiếng cười như chuông bạc, so với thường ngày không khí ở nhà rất khác, sao Ôn Ngôn lại không cười như vậy với anh? Nếu hôm nay Trần Mộng Dao không rời đi, anh xác định là không thể ngủ với Ôn Ngôn…
Nghĩ đến đây, anh nhìn đồng hò trên cổ tay, đã hơn mười giờ, anh quay lại về thư phòng gửi một tin nhắn cho Kính Thiếu Khanh: “Lúc nào cậu đến đón người phụ nữ của cậu vậy?”
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời: “Không đi.”
Cách tay lạnh như băng máy móc nhìn màn hình, chỉ với hai từ như thế này, anh không thể nhìn ra thái độ Kính Thiếu Khanh rốt cuộc là gì, dứt khoát gọi điện thoại: “Cậu có chuyện gì? Không cần người phụ nữ của mình nữa hay sao?”
Trong điện thoại, giọng điệu Kính Thiếu Khanh lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì, cô ấy có tay cóchân, muốn đi đâu thì đi, cô ấy không về nhà thì tôi có thể quản được sao? Nếu không có chuyện tôi cúp máy trước, tôi còn tăng ca ở công ty.”
Mục Đình Sâm nhăn mày, xem ra chuyện lần có chút nghiêm trọng: “Thôi, nói chuyện sau vậy.”
Cúp máy, anh bảo má Lưu dọn dẹp phòng khách. Có vẻ như đêm nay Trần Mộng Dao thực sự sẽ không đi.
Khi gần mười một giờ, anh thấy Ôn Ngôn vẫn chưa định đi ngủ, ở đầu cầu thang nhắc nhở cô: “Ngôn Ngôn, hôm nay muộn quá rồi? Hay là em nghỉ ngơi sớm chút đi?”
Ôn Ngôn nhìn đồng hồ trên tường phòng khách: “Cũng muộn rồi, Dao Dao, chúng ta đi ngủ trước đi?”
Cảm xúc Trần Mộng Dao xuống rất thấp, không cười nổi nữa, cho tới bây giờ Kính Thiếu Khanh vẫn chưa liên lạc với cô: “Được rồi…Mình không muốn ngủ một mình, cậu ngủ cùng mình đi.”
Mục Đình Sâm nghẹn một ngụm tức trong ngực, nuốt không trôi nôn không ra, anh đã đoán được Trần Mộng Dao sẽ như vậy… Mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy quan hệ nam nữ không đáng một đồng trước tình cảm khuê mật!
Đương nhiên, Ôn Ngôn đồng ý không chút do dự: “Được rồi, đi thôi, mình đưa cậu vào phòng khách.”
Mục Đình Sâm đứng ở đầu cầu thang nhìn hai người phụ nữ đi qua trước mặt mình, trong lòng anh ấy ngàn lần không đồng ý, nhưng một chữ cũng nói ra khỏi miệng được. Trở lại phòng ngủ một mình, trằn trọc trở mình cũng không ngủ được, lấy điện thoại di động ra gửi cho Ôn Ngôn một tin nhắn: “Qua đây ngủ với anh.”
Lúc Ôn Ngôn thấy tin nhắn thì ngạc nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên. Vừa định trả lời tin nhắn, Trần Mộng Dao liền tò mò lăn qua nhìn: “WTTF, liền cách một bức tường, anh ta sẽ gửi tin nhắn cho cậu, đây là ghen à?
Bình thường cậu đều ngủ với anh ta, lâu lâu ngủ với mình thì có sao chứ? Đàn ông ngủ say như lợn, cậu là phụ nữ có thai, ngủ cùng với mình vẫn là an toàn hơn?”
Ôn Ngôn vừa trả lời vừa đáp: “Anh ấy còn tốt… ngủ cũng không sâu, nửa đêm còn có thể giúp mình đắp chăn. Không sao đâu, Mình sẽ trấn an anh ấy, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, đi ngủ trước đi, bình thường lúc này mình đã sơm ngủ mát rồi, hôm nay cậu đến mình vui quá, không chú ý đến thời gian.”
Vẻ mặt khi cô nhắc đến Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao biết rằng Mục Đình Sâm đã đối xử với cạu ấy không tồi, vì vậy cô yên tâm. Cho dù thích một người hay không, người đó có tốt hay không, thực sự có thể nhận ra vẻ mặt: “Hay là cậu qua ngủ với anh ta đi, néu không anh ta thành oán phụ mắt.”
Nhìn thấy hình ảnh trả lời không rõ cảm xúc của Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn do dự nói: “Không sao đâu, anh ây không nhỏ mọn như vậy, mình qua xem thử rồi lập tức về ngay.”
Khi trở lại phòng ngủ chính, cô vừa đẩy cửa ra thì bị kéo vào và đẩy vào tường, đúng lúc đó, tay của Mục Đình Sâm cố ý bảo vệ eo của cô: “Anh vừa gọi điện cho Thiếu Khanh, lần này Thiếu Khanh thật sự rất tức giận. Cậu ấy bình thường luôn là người dễ nói chuyện, tức giận rồi thì thật sự khó dỗ.”
Ôn Ngôn nhướng mắt nhìn anh, ánh sáng trên đầu gần như bị bóng dáng của anh chặn lại, bóng dáng dưới ánh đèn nền có chút mơ hồ, so với mười tám tuổi, dường như không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn trước rất nhiều. Cô đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của anh, trong mắt mang theo ý cười: “Anh như vậy là muốn làm gì?”