Chương : 517
Chương 517: Đây Là Nghĩa Vụ Của Tôi
Mắt nửa phút cô mới kịp phản ứng lại, cô có chút khó tin hỏi: “Là… là Diệp tiên sinh giúp tôi giải quyết Thạch Đông Hải ư?” Chuyện này không phải quá nực cười rồi sao? Cô và họ Diệp đâu quen biết gì nhau. Lúc ở quán bar thì tặng rượu cho cô, còn bây giờ thì quản cả chuyện tư của cô. Cái người họ Diệp này làm sao biết được chuyện này? Cô có cảm giác đang bị người khác theo dõi…
Người đàn ông trẻ tuổi thản nhiên nói: “Đây là danh thiếp của Diệp tiên sinh.”
Cô đưa tay nhận lấy tắm danh thiếp: “Giúp tôi cảm ơn người đó nhé, còn có… tại sao anh ta lại muốn giúp tôi? Hình như tôi và anh ta đâu quen biết gì nhau đâu?”
Người đàn ông trẻ tuổi chỉ cười mà không nói, sau đó anh bước lên xe rồi rời đi.
Cô cảm thấy thật vi diệu, nhìn xuống cái tên trên tắm danh thiếp – Diệp Quân Tước, CEO của Tập đoàn Diệp thị, cô chưa từng nghe qua nhân vật này. Cô nhét tờ danh thiếp vào trong túi, việc trước mắt là cô phải an ủi Giang Linh nên cô đã không gọi điện cảm ơn người kia.
Lúc cô lên lầu gõ cửa thì Giang Linh đánh chết cũng không chịu mở cửa, bà cứ bảo không còn mặt mũi nhìn ai làm cô vừa giận vừa buồn cười. Cô thật muốn mỏ đầu của mẹ mình ra để xem thử bên trong chứa những gì. Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh gọi tới: “Anh đang ở dưới lầu, em xuống đây đi.”
Cô đá lên cánh cửa trước mặt một cái: “Được, em xuống ngay.”
Sau khi lên xe, tâm trạng của cô rất tốt. Cho dù cô đã không ngủ cả đêm nhưng vẫn có thể ngâm nga vài câu. Kính Thiếu Khanh đã mấy ngày không thấy cô vui vẻ như vậy rồi, liền hỏi: “Sao vậy? Gặp phải chuyện vui gì rồi? Tâm trạng của em có vẻ khá tốt đấy.”
Cô tìm một tư thế thoải mái rồi chỉnh ghế nằm xuống: “Không có gì, chỉ là em đã giải quyết xong rắc rối thôi.
Không phải em đã nói không cần anh đến đón sao?
Bây giờ cả hai chúng ta đều đi làm trễ rồi, anh không thể trừ lương của em nữa. Em ngủ một chút đây, tới công ty rồi thì gọi em dậy nhé.”
Kính Thiếu Khanh cưng chiều nhìn cô, anh cười cười: “Được, em ngủ đi.”
Lúc về đến ngã tư gần công ty, Kính Thiếu Khanh đánh thức Trần Mộng Dao: “Đến rồi, xuống xe thôi.”
Trần Mộng Dao dụi mắt tỉnh dậy, cô lấy chiếc đồng hồ đeo tay trong túi xách ra xem thời gian, cô võ võ lên mặt mình để tỉnh táo hơn: “Trễ hai mươi phút rồi, thật kích thích! Em sẽ đứng ở cửa thang máy đợi anh, anh tới nhanh chút nhé.”
Sau khi cô xuống xe, Kính Thiếu Khanh mới phát hiện tắm danh thiếp màu trắng rơi ra khỏi túi xách của cô.
Anh nhặt lên rồi xem thử, tiếp theo hàng mày của anh liền cau lại. Tại sao cô lại có danh thiếu của Diệp Quân Tước? Diệp Quân Tước cũng được coi là con cá sấu lớn của giới thương nghiệp, là một nhân vật có thể một tay che trời của Hải Thành. Gần đây không biết anh ta ăn nhằm thuốc gì, đột nhiên chạy tới Đề Đô này. Lĩnh vực của Diệp gia và Kính gia đều không dính dán gì đến nhau, Diệp gia chuyên về mảng tài chính, là người mà anh không quen biết. Nhưng tại sao Trần Mộng Dao lại có danh thiếp của người này?
Anh cất đi tắm danh thiếp, định tìm cơ hội hỏi thử cô về chuyện này. Thời gian vào buồi sáng khá gấp gáp, lúc gặp mặt Trần Mộng Dao ở cửa thang máy anh cũng không nhắc đến chuyện này. Chỉ là nhìn vẻ mặt uễ oải của cô khiến anh có chút hoài nghỉ: “Sao vậy?
Tối qua ngủ không ngon?”
Trần Mộng Dao ngáp một hơi dài, hai con mắt lim dim: “Không chỉ ngủ không ngon mà là không có ngủ mới đúng, hình như còn có chút cảm lạnh nữa. Không sao, em sẽ ngủ một chút vào buổi trưa. Chống chọi đến lúc tan tầm vẫn được nhưng tăng ca thì miễn nhé. Anh đừng lo cho em nữa, em cũng không muốn xin nghỉ phép hoài. Tới cuối tháng vẫn nhận lương đủ sẽ bị người khác nghi ngờ đó, coi chừng làm dân chúng phẫn nộ nha.”
Lúc này, thang máy đã xuống tới, anh xoa xoa đầu cô: “Nếu chịu không nồi thì nói anh, đừng có ép bản thân.
Mệt quá thì đến phòng làm việc của anh ngủ nướng một giấc, sẽ không ai dám nói gì đâu.”
Trần Mộng Dao cho rằng anh đang nói chuyện cười, cô cười xấu xa bóp lên ngực anh một cái: “Anh thôi đi, em mà ngủ trong phòng làm việc của anh chắc người ngoài sẽ đồn anh đã đính hôn mà còn đi ăn vụng mắt.
Em đi trước đây, anh đi chậm một chút, tránh để người khác nhìn thấy hai chúng ta đi cùng nhau.” Nói xong, cô tăng tốc độ bước chân đi đến vị trí bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống. Lúc Kính Thiếu Khanh đi ngang qua, cô còn nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn anh. Kính Thiếu Khanh bình tĩnh liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
Mục trạch.
Mục Đình Sâm cần thận dìu Ôn Ngôn lên xe, hôm nay anh phải dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra. Ngày tháng dần trôi qua, bụng của Ôn Ngôn dần to hơn, anh cũng càng lo lắng hơn.
Đợi bọn họ ngồi vững rồi, Trần Nặc mới khởi động xe: “Thiếu gia, cậu muốn trực tiếp tới bệnh viện?”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Ừ.”
Trần Nặc hơi dùng lại: “Nhưng mà… sáng nay cậu có một cuộc họp quan trọng bắt đầu lúc mười giờ ba mươi, hay để tôi đi kiểm tra cùng phu nhân?”
Ôn Ngôn rất ân cần: “Được chứ, nếu anh phải đi họp thì cứ để Trần Nặc đi cùng em là được rồi. Anh cứ bận việc của anh đi.”
Mục Đình Sâm không chút do dự trả lời: “Không cần, cuộc họp có thể dời lại. Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ một lần kiểm tra thai sản nào của em, đây là nghĩa vụ của anh.” Vẻ nghiêm trang và nghiêm túc trên mặt anh khi nói ra câu này đã phá vỡ lớp phòng vệ cuối cùng của Ôn Ngôn. Dường như việc anh đối xử tốt với cô đều không phải là giả vờ.
Trong tim cô cảm thấy một dòng ấm áp: “Được rồi, vậy chúng ta cố gắng xong sớm, hy vọng không làm trì hoãn cuộc họp của anh.”
Sau khi kiểm tra xong toàn bộ thì kết quả xét nghiệm đều bình thường, nhưng mà hiện tại đã hơn mười giờ rồi. Mục Đình Sâm thường xuyên nhìn xuống đồng hồ trên tay, Ôn Ngôn biết rằng anh đang vội: “Đợi một lát anh về công ty không phải sẽ ghé qua công ty của Kính Thiếu Khanh sao? Tới đó anh cho em xuống là được, em muốn gặp Dao Dao nên không cần đưa em về nhà đâu. Anh bận xong thì qua đón em về. Trưa nay em muốn ra ngoài ăn, nếu anh thuận tiện thì chúng ta đi cùng nhau.”
Mục Đình Sâm hơi do dự, trong giọng nói của cô mang theo một tia làm nũng: “Chỉ một lần này thôi mà… bây giờ em vẫn ồn, qua một quãng thời gian nữa thì không thể đi đây đi đó được rồi. Anh còn không cho em đi dạo một chút em sẽ chán chết đó.”
Cô rất hiếm khi để lộ ra vẻ mặt này khiến anh phải đầu hàng: “Được, đều nghe em. Nhưng mà để anh đi lên cùng em, anh phải chính tay mình giao em đến tay của Trần Mộng Dao, có trễ một chút cũng không sao cả.
Hai người đều tán thành, Kính Thiếu Khanh dẫn Ôn Ngôn đến tận trước mặt Trần Mộng Dao như đã nói, trước khi đi anh còn không an tâm mà dặn dò: “Nếu em thấy không thoải mái thì gọi cho anh, đừng ăn đồ ăn bậy bạ, không được đi lòng vòng, lúc đi không được đi nhanh quá, không được uống đồ lạnh.”
Trần Mộng Dao chịu không nổi, mắt cô trợn ngược: “Cậu ấy đâu phải con nít ba tuổi đâu, anh đừng có cần nhằn nữa, cần làm gì thì đi làm đi. Người đã ở trong tay tôi mà anh còn không yên tâm à?”
Cuối cùng Mục Đình Sâm cũng chịu dừng lại: “Vậy…
anh đi trước đây, anh họp xong sẽ đến đón em.”
Ôn Ngôn vẫy vẫy tay: “Trên đường đi nhớ cần thận.”
Người vừa đi, Trần Mộng Dao liền chậc chậc lưỡi: “Chậc chậc chậc… Lúc mà hai người giận dõi nhau thì hận đến mức muốn một dao đâm chết đối phương, khi mà làm lành rồi thì khiến da gà người ta rơi đầy đất.
Mình thật chịu hết nổi hai người rồi! Anh ta cưng chiều cậu như con gái vậy, thậm chí so với Kính Thiếu Khanh còn khoa trương hơn, như vậy là quá đủ rồi!
Đứng đây đợi mình một chút, để mình qua phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh lấy ghế qua cho cậu.
Không thể cứ để sản phụ như cậu đứng mãi được.”
Ôn Ngôn cười cười: “Mình ở đây sẽ không làm chậm trễ công việc của cậu chứ?”