Chương 4: Bùi Tự
Chu Chỉ từ nhỏ đã là tiểu Hầu gia được hoàng thượng yêu quý nhất, nếu đã quyết tâm muốn bảo vệ một người cũng không khó. Chỉ cần thay đổi lời khai của nhân chứng là xong, việc này không phải là không làm được.
Cùng lắm là hoàn toàn trở mặt với Bùi gia.
Không có nhân chứng vật chứng, mấy nha hoàn và gia đinh ở đây đều một mực chắc chắn là do thích khách, cho dù Thừa tướng thủ nhãn thông thiên, cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chưa kể, Bùi Tương cho dù đi qua Quỷ Môn Quan một lần, nhưng vẫn kiên định muốn ở Hầu phủ, cho nên vì hạnh phúc của đứa con gái này, Thừa tướng cũng phải nhịn.
Chỉ là từ đó về sau, nha hoàn và gia đinh đi theo Bùi Tương nhiều hơn, hơn mười người, nếu ta còn muốn tìm cơ hội như vậy giết nàng ta, thực sự không có khả năng.
Ta trở về Nguyệt Các, từ đêm đó Chu Chỉ không đến thăm ta nữa.
Có lẽ vẫn đang giận ta.
Ta đi gặp hắn, hắn cũng tránh không gặp.
Không đợi ta nghĩ ra bước tiếp theo nên đi như thế nào, người mà khi ta rơi xuống nước ta đã thấy hắn trong đám người, đã tới cửa tìm ta.
Lúc Tiểu Đào thông báo cho ta, ta còn đang mài trâm trong phòng.
Muốn mài sắc bén hơn một chút.
Nhỡ đâu lần sau có cơ hội ta phải nắm thật chắc!
"Cô nương, muốn gặp không?"
Nghe cái tên quen thuộc kia, cây trâm trong tay thiếu chút nữa đâm thủng ngón tay ta. Tiểu Đào nhanh tay lẹ mắt, thu trâm lại.
"Gặp chứ."
Ta hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự tức giận và thù hận trong lòng.
Dù sao cũng phải gặp một lần, vị phò mã tương lai lấy ta làm trò vui này, hiện giờ thế nào rồi?
Hắn đang đứng trong sân.
Mặc y bào màu trắng, khoanh tay đứng dươi dưới tàng hoa lê giống như năm đó mới gặp.
Ban đầu.
Bùi Tự chẳng qua là đánh cược với bạn bè, thua cược sẽ cố ý giả thành tiểu tử nghèo, té xỉu ở trước cửa nhà ta.
Ta đã cứu hắn và chăm sóc cho hắn.
Vốn ta cũng không có tâm tư gì khác, dù sao ta có một đôi đệ muội phải chiếu cố, cho nên cho dù cập kê, ta cũng không dám lập gia đình.
Nhưng sau nửa tháng ở chung.
Bỗng nhiên có một ngày, Bùi Tự nói hắn yêu ta.
Sau đó thẳng thắn thừa nhận tất cả, bao gồm cả cuộc cá cược hoang đường kia.
Sau đó thề trước mặt ta, nói đời này chỉ cưới một mình ta, cho dù hủy hôn ước với công chúa cũng không tiếc.
Khi đó ta có chút động lòng.
Thiếu niên bộ dáng tuấn lãng, ta có những tâm tư kia cũng không ngạc nhiên.
Chỉ là sau khi biết được thân phận của hắn, ta biết thân phận cách xa, cũng dập tắt tâm tư kia.
Hắn lại nói ta nhất định là để ý hôn ước của hắn với công chúa, cho nên một ngày hắn đột nhiên biến mất, chỉ để lại một phong thư, nói muốn về nhà trao đổi chuyện giải trừ hôn ước.
Mà cùng một ngày, Bùi Tương dẫn theo gia đinh tới cửa.
Suy nghĩ như thủy triều dâng ngược.
Lại nhìn người trước mắt, không còn rung động lúc trước, chỉ có hận thù ngập trời.
Nếu không phải hắn khư khư cố chấp.
Hai đứa em của ta sẽ không chết thảm.
Bùi Tương đương nhiên đáng chết.
Nhưng Bùi Tự, sao lại không liên quan được?
Hắn thấy ta đi ra, có vẻ là rất kích động, muốn đứng lên nắm tay ta, Tiểu Đào phản ứng nhanh hơn một chút, đẩy ta bảo vệ ở phía sau.
"Bùi công tử kính xin tự trọng. Ta ở Hầu phủ mặc dù không có bất kỳ danh phận gì, mọi người cũng gọi ta là cô nương, nhưng tất cả mọi người trong lòng biết rõ, ta là người của Tiểu Hầu gia."
"A Nguyệt, nàng.. tại sao nàng lại ở Hầu phủ?"
Giọng hắn có chút nghẹn ngào, mặc dù bị Tiểu Đào ngăn cản, nhưng vẫn không nhịn được muốn đưa tay chạm vào mặt của ta, lần này là ta tránh đi trước, hắn kinh ngạc, yên lặng buông tay xuống, trong mắt áy náy.
"Tới hôm nay rồi mà ngươi còn muốn hỏi ta cái vấn đề ngu xuẩn này sao?"
Ta cười lạnh.
Có lẽ lúc trước, Bùi Tự thực sự không biết tính toán của vị tỷ tỷ này. Hoặc là nàng tùy tiện bịa ra một lời nói dối, nói ta mất tích hoặc là chết bất đắc dĩ, tóm lại nghĩ nát óc cũng tuyệt đối không thể đoán được, ta sẽ bị đưa đến kỹ viện.
Đúng vậy.
Là kỹ viện!
Ban đầu Bùi Tương muốn đưa ta đến thanh lâu, sau đó bỗng nhiên thay đổi chủ ý: "Làm kỹ nữ vẫn còn tốt chán, không bằng đưa ả đến kỹ viện, phục vụ ăn mày với mấy kẻ thô lỗ, mới có thể xứng với sự quyến rũ của ả!"
Kỹ viện, là cấp thấp nhất trong thanh lâu.
Đại đa số nữ tử hoặc là thân tàn tật, hoặc là tuổi già không có nhan sắc, tóm lại là không đáng giá tiền, mới phải đến nơi này.
Vài đồng xu là có thể mua được một đêm của họ.
Cho nên rất nhiều người ăn mày và người thô lỗ không có tiền, để dành được vài đồng xu, đến đây để có thể chọn một người mình thích.
Rất nhiều cô nương vì vậy đã nhiễm bệnh, bọc chiếu qua loa rồi ném ra ngoài.
Trong lòng ta mang hận.
Cho nên ta liều mạng muốn tú bà nhìn thấy giá trị của ta, cho dù cả người đầy vết thương, ta cũng không tiếc.
Chỉ có như vậy, ta mới có thể tiến vào thanh lâu tốt nhất có nhiều nhân vật tai to hiển quý.
Gặp được những người như thế, ta mới có cơ hội báo thù.
Năm năm khổ sở này.
Để cho ta càng ngày càng hận Bùi Tự, hận Bùi Tương, hận tất cả người Bùi gia!
Giết người không cần đền mạng, bởi vì có một gia tộc thay nàng ta gánh vác.
Làm sao ta có thể không hận!
Khi đó Bùi Tự nhìn thấy ta ở bên bờ sông.
Theo tính tình của hắn, đương nhiên sẽ phái người điều tra tung tích của ta.
Những gì ta đã từng phải chịu đựng, hắn đương nhiên đã biết, lại còn muốn hỏi ta vấn đề ngu xuẩn này, nhìn như là đang đau lòng cho ta, kì thực là đang đâm thẳng vào miệng vết thương của ta.
Bùi Tự nghe xong lời của ta, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt. Lúc này bày ra vẻ mặt áy náy, không ngừng xin lỗi:
"A Nguyệt, lúc trước ta là thật tâm muốn cưới nàng. Cho nên mới hủy hôn ước với công chúa, nhưng chưa đợi ta thuyết phục cha mẹ, tỷ tỷ đã nói cho ta biết, nàng vì không thích ta, cho nên đã chọn mang đệ muội rời đi, kết quả lại chết ở trên đường."
Hắn ngước mắt, trong mắt đều là thâm tình.
"Lúc đầu ta không tin, cỗ thi thể kia bị hủy mặt, đã nhìn không ta hình dáng, ta không tin đó là nàng. Nhưng ta đã gặp đệ muội của nàng, trên mặt bọn họ mặc dù có vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dung mạo. Cho nên, ta.."
Hắn trầm mặc, ta thay hắn tiếp lời.
"Cho nên cảm thấy ta đã chết, buồn thì có buồn, nhưng cũng không nhắc đến chuyện từ hôn với công chúa nữa, thậm chí tháng sau, ngươi sẽ cưới công chúa, đúng không?"
Ta nói sự thật trước mặt hắn.
Cái gọi là chân tình, chẳng qua đều là giả dối mà thôi.
"Không, ta thực sự chỉ có mình nàng, trước kia chẳng qua là bởi vì cho rằng nàng đã chết, cho nên cưới cũng được, ta mới đồng ý cưới công chúa, nhưng hôm nay nàng trở về, ta sẽ không cưới người khác!"
Hắn nói rất chắc chắn.
Trong lòng ta cười lạnh, sau đó thử mở miệng: "Chẳng lẽ, ngươi nguyện ý kháng chỉ từ hôn vì ta?"
Bùi Tự không hề do dự.
Hắn gật đầu.
"Nếu là vì nàng ta can tâm tình nguyện!"
* * *
Cùng lắm là hoàn toàn trở mặt với Bùi gia.
Không có nhân chứng vật chứng, mấy nha hoàn và gia đinh ở đây đều một mực chắc chắn là do thích khách, cho dù Thừa tướng thủ nhãn thông thiên, cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chưa kể, Bùi Tương cho dù đi qua Quỷ Môn Quan một lần, nhưng vẫn kiên định muốn ở Hầu phủ, cho nên vì hạnh phúc của đứa con gái này, Thừa tướng cũng phải nhịn.
Chỉ là từ đó về sau, nha hoàn và gia đinh đi theo Bùi Tương nhiều hơn, hơn mười người, nếu ta còn muốn tìm cơ hội như vậy giết nàng ta, thực sự không có khả năng.
Ta trở về Nguyệt Các, từ đêm đó Chu Chỉ không đến thăm ta nữa.
Có lẽ vẫn đang giận ta.
Ta đi gặp hắn, hắn cũng tránh không gặp.
Không đợi ta nghĩ ra bước tiếp theo nên đi như thế nào, người mà khi ta rơi xuống nước ta đã thấy hắn trong đám người, đã tới cửa tìm ta.
Lúc Tiểu Đào thông báo cho ta, ta còn đang mài trâm trong phòng.
Muốn mài sắc bén hơn một chút.
Nhỡ đâu lần sau có cơ hội ta phải nắm thật chắc!
"Cô nương, muốn gặp không?"
Nghe cái tên quen thuộc kia, cây trâm trong tay thiếu chút nữa đâm thủng ngón tay ta. Tiểu Đào nhanh tay lẹ mắt, thu trâm lại.
"Gặp chứ."
Ta hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự tức giận và thù hận trong lòng.
Dù sao cũng phải gặp một lần, vị phò mã tương lai lấy ta làm trò vui này, hiện giờ thế nào rồi?
Hắn đang đứng trong sân.
Mặc y bào màu trắng, khoanh tay đứng dươi dưới tàng hoa lê giống như năm đó mới gặp.
Ban đầu.
Bùi Tự chẳng qua là đánh cược với bạn bè, thua cược sẽ cố ý giả thành tiểu tử nghèo, té xỉu ở trước cửa nhà ta.
Ta đã cứu hắn và chăm sóc cho hắn.
Vốn ta cũng không có tâm tư gì khác, dù sao ta có một đôi đệ muội phải chiếu cố, cho nên cho dù cập kê, ta cũng không dám lập gia đình.
Nhưng sau nửa tháng ở chung.
Bỗng nhiên có một ngày, Bùi Tự nói hắn yêu ta.
Sau đó thẳng thắn thừa nhận tất cả, bao gồm cả cuộc cá cược hoang đường kia.
Sau đó thề trước mặt ta, nói đời này chỉ cưới một mình ta, cho dù hủy hôn ước với công chúa cũng không tiếc.
Khi đó ta có chút động lòng.
Thiếu niên bộ dáng tuấn lãng, ta có những tâm tư kia cũng không ngạc nhiên.
Chỉ là sau khi biết được thân phận của hắn, ta biết thân phận cách xa, cũng dập tắt tâm tư kia.
Hắn lại nói ta nhất định là để ý hôn ước của hắn với công chúa, cho nên một ngày hắn đột nhiên biến mất, chỉ để lại một phong thư, nói muốn về nhà trao đổi chuyện giải trừ hôn ước.
Mà cùng một ngày, Bùi Tương dẫn theo gia đinh tới cửa.
Suy nghĩ như thủy triều dâng ngược.
Lại nhìn người trước mắt, không còn rung động lúc trước, chỉ có hận thù ngập trời.
Nếu không phải hắn khư khư cố chấp.
Hai đứa em của ta sẽ không chết thảm.
Bùi Tương đương nhiên đáng chết.
Nhưng Bùi Tự, sao lại không liên quan được?
Hắn thấy ta đi ra, có vẻ là rất kích động, muốn đứng lên nắm tay ta, Tiểu Đào phản ứng nhanh hơn một chút, đẩy ta bảo vệ ở phía sau.
"Bùi công tử kính xin tự trọng. Ta ở Hầu phủ mặc dù không có bất kỳ danh phận gì, mọi người cũng gọi ta là cô nương, nhưng tất cả mọi người trong lòng biết rõ, ta là người của Tiểu Hầu gia."
"A Nguyệt, nàng.. tại sao nàng lại ở Hầu phủ?"
Giọng hắn có chút nghẹn ngào, mặc dù bị Tiểu Đào ngăn cản, nhưng vẫn không nhịn được muốn đưa tay chạm vào mặt của ta, lần này là ta tránh đi trước, hắn kinh ngạc, yên lặng buông tay xuống, trong mắt áy náy.
"Tới hôm nay rồi mà ngươi còn muốn hỏi ta cái vấn đề ngu xuẩn này sao?"
Ta cười lạnh.
Có lẽ lúc trước, Bùi Tự thực sự không biết tính toán của vị tỷ tỷ này. Hoặc là nàng tùy tiện bịa ra một lời nói dối, nói ta mất tích hoặc là chết bất đắc dĩ, tóm lại nghĩ nát óc cũng tuyệt đối không thể đoán được, ta sẽ bị đưa đến kỹ viện.
Đúng vậy.
Là kỹ viện!
Ban đầu Bùi Tương muốn đưa ta đến thanh lâu, sau đó bỗng nhiên thay đổi chủ ý: "Làm kỹ nữ vẫn còn tốt chán, không bằng đưa ả đến kỹ viện, phục vụ ăn mày với mấy kẻ thô lỗ, mới có thể xứng với sự quyến rũ của ả!"
Kỹ viện, là cấp thấp nhất trong thanh lâu.
Đại đa số nữ tử hoặc là thân tàn tật, hoặc là tuổi già không có nhan sắc, tóm lại là không đáng giá tiền, mới phải đến nơi này.
Vài đồng xu là có thể mua được một đêm của họ.
Cho nên rất nhiều người ăn mày và người thô lỗ không có tiền, để dành được vài đồng xu, đến đây để có thể chọn một người mình thích.
Rất nhiều cô nương vì vậy đã nhiễm bệnh, bọc chiếu qua loa rồi ném ra ngoài.
Trong lòng ta mang hận.
Cho nên ta liều mạng muốn tú bà nhìn thấy giá trị của ta, cho dù cả người đầy vết thương, ta cũng không tiếc.
Chỉ có như vậy, ta mới có thể tiến vào thanh lâu tốt nhất có nhiều nhân vật tai to hiển quý.
Gặp được những người như thế, ta mới có cơ hội báo thù.
Năm năm khổ sở này.
Để cho ta càng ngày càng hận Bùi Tự, hận Bùi Tương, hận tất cả người Bùi gia!
Giết người không cần đền mạng, bởi vì có một gia tộc thay nàng ta gánh vác.
Làm sao ta có thể không hận!
Khi đó Bùi Tự nhìn thấy ta ở bên bờ sông.
Theo tính tình của hắn, đương nhiên sẽ phái người điều tra tung tích của ta.
Những gì ta đã từng phải chịu đựng, hắn đương nhiên đã biết, lại còn muốn hỏi ta vấn đề ngu xuẩn này, nhìn như là đang đau lòng cho ta, kì thực là đang đâm thẳng vào miệng vết thương của ta.
Bùi Tự nghe xong lời của ta, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt. Lúc này bày ra vẻ mặt áy náy, không ngừng xin lỗi:
"A Nguyệt, lúc trước ta là thật tâm muốn cưới nàng. Cho nên mới hủy hôn ước với công chúa, nhưng chưa đợi ta thuyết phục cha mẹ, tỷ tỷ đã nói cho ta biết, nàng vì không thích ta, cho nên đã chọn mang đệ muội rời đi, kết quả lại chết ở trên đường."
Hắn ngước mắt, trong mắt đều là thâm tình.
"Lúc đầu ta không tin, cỗ thi thể kia bị hủy mặt, đã nhìn không ta hình dáng, ta không tin đó là nàng. Nhưng ta đã gặp đệ muội của nàng, trên mặt bọn họ mặc dù có vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn rõ dung mạo. Cho nên, ta.."
Hắn trầm mặc, ta thay hắn tiếp lời.
"Cho nên cảm thấy ta đã chết, buồn thì có buồn, nhưng cũng không nhắc đến chuyện từ hôn với công chúa nữa, thậm chí tháng sau, ngươi sẽ cưới công chúa, đúng không?"
Ta nói sự thật trước mặt hắn.
Cái gọi là chân tình, chẳng qua đều là giả dối mà thôi.
"Không, ta thực sự chỉ có mình nàng, trước kia chẳng qua là bởi vì cho rằng nàng đã chết, cho nên cưới cũng được, ta mới đồng ý cưới công chúa, nhưng hôm nay nàng trở về, ta sẽ không cưới người khác!"
Hắn nói rất chắc chắn.
Trong lòng ta cười lạnh, sau đó thử mở miệng: "Chẳng lẽ, ngươi nguyện ý kháng chỉ từ hôn vì ta?"
Bùi Tự không hề do dự.
Hắn gật đầu.
"Nếu là vì nàng ta can tâm tình nguyện!"
* * *