Chương 12
Ta đã nghĩ tới hành trình gian nan đến Giang Nam.
Nhưng mà không ngờ mới đêm thứ hai đã đụng phải một đám sơn tặc.
Vốn dĩ trên đường đi có rất nhiều trạm kiểm soát, lại có rất nhiều người qua lại nên bọn cướp hiếm khi xuất hiện lộ liễu ở đây.
Nhưng đời vốn dĩ có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Mười mấy tên thổ phỉ phi ngựa mà đến, như là sớm có chuẩn bị, vừa đến đã cứa cổ quan binh định đi báo tin, sau đó lại bao vây tất cả người đi đường, thu gom tiền bạc.
Ta che chở cho hai đứa nhỏ, tính mạng là trên hết, chỉ còn cách đem tiền bạc giao ta trước để bảo vệ tính mạng cũng luôn cúi thấp đầu, trà trộn ở trong đám người.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng.
"Tiểu nương tử xinh đẹp quá, không bằng theo ta về trại làm áp trại phu nhân đi? Ha ha ha.."
Kẻ vạm vỡ cầm đầu kia, trong tay cầm một thanh đao to, ngồi ở trên lưng ngựa, ánh mắt trần trụi dừng xem xét người ta, thục sự ghê tởm.
A Nặc và A Uyên được ta bảo vệ phía sau.
Bọn chúng mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không hề khóc, bả vai khẽ run rẩy, nắm chặt góc áo ta.
"Sao còn có hai đứa nhỏ?"
Kẻ vạm vỡ cầm thanh đao trong tay, chỉ về phía A Nặc và A Uyên đứng sau ta, dáng vẻ như có chút ghét bỏ, phất phất tay.
"Trẻ con không cần, cứ giết luôn sau đó kéo vào trong rừng là được."
Kẻ cầm đầu lên tiếng, những thổ phỉ khác cưỡi ngựa vọt tới, ngoại trừ những nữ tử được bọn họ muốn giữ lại, những người khác đều bị giết hết.
Đám người sợ hãi bắt đầu gào thét.
Cảnh tượng hỗn loạn kinh hoàng, lại bị vó ngựa bao vây, bọn họ chỉ là một đám người đi đường trói gà không chặt, cho dù có gậy guộc trong tay cũng đánh không lại đám thổ phỉ có chuẩn bị mà đến này.
Thanh kiếm chém xuống.
Lão giả bên cạnh ta bị chém vào cổ, máu tươi phun ra, bắn cả lên mặt ta rất nhiều.
Nói không sợ là nói dối.
Ta ôm chặt hai đứa nhỏ trong ngực, thổ phỉ kia giơ đao lên, tay còn lại ý đồ lôi kéo ta, muốn kéo ta ra, sau đó giết bọn họ.
"Đừng sợ, sống hay chết tỷ đều ở bên hai đứa!"
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng không khỏi đau khổ.
Vốn tưởng rằng trời ban cho một cơ hội cho ta rời khỏi kinh thành thị phi, sống một đời an ổn. Lại không nghĩ tới trùng hợp như vậy, gặp phải thổ phỉ độc ác như thế, chẳng lẽ có chạy đến đâu cũng không thoát khỏi mệnh khổ sao?
Ta ôm chặt A Uyên và A Nặc, quay lưng về phía thổ phỉ nhắm chặt hai mắt.
"Mau tránh ra cho ta! Nếu không tránh, lão tử giết cả cô bây giờ!"
Tên đó lôi kéo ta càng lúc càng mạnh, giường như đã mất kiên nhẫn, giơ đao lên cao chém xuống, tiếng gió khiến người ta run sợ.
"Tỷ tỷ!"
"Tỷ tỷ!"
A Uyên và A Nặc đồng loạt hét lên, ta ôm bọn chúng chặt hết sức, cứ nghĩ chắc chắn lần này ta sẽ chết, kết quả là nghe được tiếng binh khí đâm vào thịt, tên thổ phỉ lúc trước còn lớn tiếng hống hác, đột nhiên thét lên một tiếng.
Ta sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà không ngờ mới đêm thứ hai đã đụng phải một đám sơn tặc.
Vốn dĩ trên đường đi có rất nhiều trạm kiểm soát, lại có rất nhiều người qua lại nên bọn cướp hiếm khi xuất hiện lộ liễu ở đây.
Nhưng đời vốn dĩ có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Mười mấy tên thổ phỉ phi ngựa mà đến, như là sớm có chuẩn bị, vừa đến đã cứa cổ quan binh định đi báo tin, sau đó lại bao vây tất cả người đi đường, thu gom tiền bạc.
Ta che chở cho hai đứa nhỏ, tính mạng là trên hết, chỉ còn cách đem tiền bạc giao ta trước để bảo vệ tính mạng cũng luôn cúi thấp đầu, trà trộn ở trong đám người.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng.
"Tiểu nương tử xinh đẹp quá, không bằng theo ta về trại làm áp trại phu nhân đi? Ha ha ha.."
Kẻ vạm vỡ cầm đầu kia, trong tay cầm một thanh đao to, ngồi ở trên lưng ngựa, ánh mắt trần trụi dừng xem xét người ta, thục sự ghê tởm.
A Nặc và A Uyên được ta bảo vệ phía sau.
Bọn chúng mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không hề khóc, bả vai khẽ run rẩy, nắm chặt góc áo ta.
"Sao còn có hai đứa nhỏ?"
Kẻ vạm vỡ cầm thanh đao trong tay, chỉ về phía A Nặc và A Uyên đứng sau ta, dáng vẻ như có chút ghét bỏ, phất phất tay.
"Trẻ con không cần, cứ giết luôn sau đó kéo vào trong rừng là được."
Kẻ cầm đầu lên tiếng, những thổ phỉ khác cưỡi ngựa vọt tới, ngoại trừ những nữ tử được bọn họ muốn giữ lại, những người khác đều bị giết hết.
Đám người sợ hãi bắt đầu gào thét.
Cảnh tượng hỗn loạn kinh hoàng, lại bị vó ngựa bao vây, bọn họ chỉ là một đám người đi đường trói gà không chặt, cho dù có gậy guộc trong tay cũng đánh không lại đám thổ phỉ có chuẩn bị mà đến này.
Thanh kiếm chém xuống.
Lão giả bên cạnh ta bị chém vào cổ, máu tươi phun ra, bắn cả lên mặt ta rất nhiều.
Nói không sợ là nói dối.
Ta ôm chặt hai đứa nhỏ trong ngực, thổ phỉ kia giơ đao lên, tay còn lại ý đồ lôi kéo ta, muốn kéo ta ra, sau đó giết bọn họ.
"Đừng sợ, sống hay chết tỷ đều ở bên hai đứa!"
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng không khỏi đau khổ.
Vốn tưởng rằng trời ban cho một cơ hội cho ta rời khỏi kinh thành thị phi, sống một đời an ổn. Lại không nghĩ tới trùng hợp như vậy, gặp phải thổ phỉ độc ác như thế, chẳng lẽ có chạy đến đâu cũng không thoát khỏi mệnh khổ sao?
Ta ôm chặt A Uyên và A Nặc, quay lưng về phía thổ phỉ nhắm chặt hai mắt.
"Mau tránh ra cho ta! Nếu không tránh, lão tử giết cả cô bây giờ!"
Tên đó lôi kéo ta càng lúc càng mạnh, giường như đã mất kiên nhẫn, giơ đao lên cao chém xuống, tiếng gió khiến người ta run sợ.
"Tỷ tỷ!"
"Tỷ tỷ!"
A Uyên và A Nặc đồng loạt hét lên, ta ôm bọn chúng chặt hết sức, cứ nghĩ chắc chắn lần này ta sẽ chết, kết quả là nghe được tiếng binh khí đâm vào thịt, tên thổ phỉ lúc trước còn lớn tiếng hống hác, đột nhiên thét lên một tiếng.
Ta sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.