Chương 19
Chiêm Cẩm Dương cũng muốn đi làm, nhưng muốn hắn bưng trà rót nước thì không thể, hắn hỏi Tô Hoà về chỗ tìm việc, nếu có thể sẽ đi cùng Tô Hoà. Cho dù thật sự phải phục vụ trà và nước, hắn cũng có thể miễn cưỡng làm vậy.
Nhận được câu trả lời khiến hắn không nói nên lời, Tô Hòa sắp đi làm gia sư cho ai đó, theo cậu nói là con của một đồng nghiệp được ba Chiêm giới thiệu, phí dạy kèm cũng cực kỳ lạc quan, làm sao phục vụ bưng trà rót nước có thể so sánh được.
Cũng may Chiêm Cẩm Dương không cần người khác dạy, nếu có tư cách dạy người khác, chỉ có thể đến trường mẫu giáo dạy cách đánh vần cho con nít.
Vậy hắn có thể làm gì?
Đang suy nghĩ, hắn mở game thường ra chơi cho vui, một học kỳ chưa chơi, game này cần phải cập nhật. Tuy nhiên, khi chơi xong, hắn lại không thể nghĩ ra kết quả gì, thay vào đó, giao diện trong trò chơi hiện ra hoạt động đã đưa ra giải pháp cho hắn
Ban tổ chức trò chơi sắp tổ chức một cuộc thi đồng đội, hiện đang trong giai đoạn đăng ký, giải nhất là ba mươi vạn, một đội có năm thành viên, một người chia sáu vạn.
Chiêm Cẩm Dương lập tức động lòng, đi hiệp hội triệu tập đội viên.
Hắn nghỉ chơi game lâu rồi, nên hơi cứng tay, huống chi là muốn cùng những người khác thi đấu, còn có phối hợp với phản ứng đoàn đội đều yêu cầu tăng mạnh huấn luyện.
Cứ như vậy, Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa đều có việc riêng phải bận rộn, bốn năm ngày nữa có thể gặp nhau là tốt rồi. Thỉnh thoảng, trong điện thoại vào ban đêm, Tô Hòa có thể nghe thấy những lời dặn dò liên tục của Chiêm Cẩm Dương ở đầu bên kia.
Không có gì là dễ làm, tuy là thi đấu nghiệp dư nhưng cũng không nên coi thường sức mạnh của mọi người, sau khi Chiến Cẩm Dương thi đấu cả ngày lẫn đêm trong nửa kỳ nghỉ hè, toàn đội dần dần duy trì được phong độ tốt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm và quyết định dành một đêm để đón bạn trai tan làm.
*Hắn mượn một con lừa của người hàng xóm và phi nước đại đến khu dân cư nơi Tô Hòa đang dạy kèm, đúng lúc đuổi kịp cô bé xinh đẹp Tô Hòa đang dạy kèm và đưa Tô Hòa ra ngoài.
( xe đạp điện mà không biết sao nó ra con lừa
他问邻居家借了小毛驴,一路飞驰到苏禾给人补课的小区,正赶上补习的小美女送苏禾出门。
Ai biết chỉ mình với nhé)
Tốt lắm còn lưu luyến không muốn rời, trong cái nóng mùa hè thiêu đốt, mặt trời còn chưa lặn, nhưng người đẹp nhỏ lại nhất quyết muốn đưa cậu ra ngoài cửa biệt thự, cô còn đứng ở mái hiên cửa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Hòa.
Chiêm Cẩm Dương lấy chiếc đèn pin nhỏ đuổi theo Tô Hoà từ phía sau: "Quả nhiên là giáo viên Tô xinh đẹp dạy học của chúng ta, nhanh như vậy đã chiếm được trái tim của cô bé này rồi sao?"
Tô Hoà dừng bước, kinh ngạc nhìn Chiêm Cẩm Dương đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình: "Sao anh lại ở đây?"
Chiêm Cẩm Dương cởi mũ bảo hiểm: “Anh tới đón em.”
Bởi vì nhiệt độ mùa hè, thái dương ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy dài xuống một bên má, bầu không khí tràn đầy hormone nhập vào trái tim Tô Hòa, không biết có phải vì họ đã xa nhau quá lâu hay không, nhưng Tô Hòa lại cảm thấy miệng mình khô khốc.... Lưỡi khô, nhịp tim đập nhanh.
"Sao em lại cười ngu ngốc như vậy? Đừng có ngơ ngác nữa. Lên xe anh đưa đi ăn thịt nướng nè." Chiêm Cẩm Dương nắm lấy cổ tay thon dài của Tô Hòa, để cậu ngồi lên phía sau.
Hắn không ngờ rằng trong gương chiếu hậu, cô bé xinh đẹp học bù vẫn đang đứng đó, công khai quan sát từng động tác của họ.
Chiêm Cẩm Dương đương nhiên phải phản kích, hắn xoay người câu cổ Tô Hòa, thơm môi cậu.
“A...” Tô Hà còn chưa kịp phản ứng, cô bé đứng dưới mái hiên đã hét lên một tiếng.
Chiêm Cẩm Dương bất mãn ngẩng đầu nhìn cô, tuy khoảng cách không gần nhưng có thể thấy vẻ mặt cô bé không hề đáng sợ. Nhưng có một chút... phấn khích?
Cô che miệng để khỏi quá phấn khích, sau đó cúi đầu liên tục nói: "Xin lỗi đã làm phiền anh, em không có ý gì khác, em không thấy gì cả, anh cứ tiếp tục đi!"
Chiêm Cẩm Dương không thấy được điều mình muốn thấy, cảm thấy cô bé hôm nay thật sự rất khó hiểu, không thể giải thích được.
Tô Hòa đỏ bừng đến tận cổ, ngượng ngùng gần như ngạt thở trong mùa hè oi bức này, tức giận nhéo nhéo eo Chiến Cận Dương: "Anh đang làm gì vậy? Đi thôi! Còn để người khác nhìn thấy!"
Chiêm Cẩm Dương cũng khá nóng nên chỉ treo cả hai chiếc mũ bảo hiểm trước xe, lái xe ra ngoài, lợi dụng gió của mùa hè để làm mát hai người một chút.
"Đứa nhóc mà em đang dạy kèm bao nhiêu tuổi rồi?" Chiêm Cẩm Dương nghĩ thầm, Tô Hoà thật dễ bắt nạt, đừng để những cô bé khác bắt nạt em ấy.
“Vừa học xong tiểu học, xong nghỉ hè thì lên sơ trung.”
“Đều học xong còn có cái gì mà học bù? Sẽ không phải là từ nhỏ không học phải bắt đầu học lại đi?”
Tô Hà cười: "Anh đang nghĩ cái gì vậy? Thành tích của em ấy rất tốt, nhưng gia đình em ấy muốn em ấy học trước nội dung lớp số một của trường trung học cơ sở. Em chỉ dạy em ấy mấy giờ vào buổi chiều, còn em ấy phải tập piano và thư pháp vào buổi sáng rất bận rộn."
“Này, giáo viên Tô, em hư quá, em cười nhạo tôi.” Nếu Chiến Cẩm Dương không lái xe, nhất định sẽ bị phạt.
Tô Hòa lại không để trong lòng trực tiếp thừa nhận: “Ai bảo anh ghen tuông như vậy.”
"Vậy thì anh phải nói cho em biết, anh chỉ thích ghen thôi. Anh thích ghen đủ kiểu. Chỉ cần nói cho anh biết có được phép hay không."
Tô Hòa từ sau lưng ôm lấy hắn, ý cười đong đầy: “Được.”
“vậy em có nhớ anh không?”
“Nhớ.”
“Anh cũng nhớ em.” Chiêm Cẩm Dương quay đầu lại“Hôn một cái.”
Tô Hòa sợ tới mức hai tay ôm đầu của hắn: “Đừng lộn xộn, lái xe muốn nhìn phía trước!”
"Hôn anh nhanh lên, nếu không anh sẽ không thể lái xe bình thường được."
Tô Hòa đành phải tiến lên phía trước, áp sát vào lưng Chiêm Cẩm Dương, nghiêng người hôn lên má Chiêm Cẩm Dương: “Anh đúng là một tên lưu manh.”
"Vậy phải làm sao đây? Thầy Tô đã rơi vào tay kẻ xấu như tôi rồi."
Tô Hoà chợt nhớ tới lần hẹn hò đầu tiên với Chiêm Cẩm Dương vào năm ngoái, lúc đó cậu không hiểu đó gọi là hẹn hò, cậu chỉ biết rằng mình muốn ở lại với Chiêm Cẩm Dương và thích ở cùng với Chiêm Cẩm Dương, rất muốn.
Ngày hôm đó, cậu cũng ngồi ở ghế sau chiếc xe đạp điện, mang theo một trái tim vừa mới nảy mầm, cơn gió nhẹ tưởng chừng như nhàm chán chết đi được. Lúc đó cậu không dám đến quá gần Chiêm Cẩm Dương, nhưng bây giờ lại có thể ôm hắn thật chặt và bình tĩnh.
“Không, Chiêm Cẩm Dương, anh là người tốt.”
Kỳ hè sắp kết thúc và một cuộc sống đại học mới đang đến.
Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa không ở cùng một khu, nhờ vào ba Chiêm mà họ mới có thể sống trong cùng một ký túc xá.
Tô Hòa ban đầu không có ý định ở lại ký túc xá, nhưng đã từ bỏ sau khi nghe tin tất cả sinh viên đã chuyển đến cơ sở mới, cơ sở mới thực sự quá xa nhà cậu. Cậu còn nghe Chiêm Cẩm Dương nói mọi việc đã được lo liệu xong, hắn cảm thấy yên tâm khi họ có thể sống cùng nhau.
Cơ sở vật chất ở trường mới rất tốt, có phòng đôi và phòng bốn cho mọi người lựa chọn, phòng đôi chắc chắn đắt hơn, ba Chiêm đã giúp họ chi trả toàn bộ học phí và phí ăn ở.
Để trả ơn ba Chiêm, Tô Hòa đã làm việc chăm chỉ hơn để dạy kèm cho con cái của bạn bè và người thân ông, cậu cũng không có thời gian nghỉ vào mỗi cuối tuần.
Sau khi huấn luyện quân sự, Chiêm Cẩm Dương được nghỉ một tuần để đến thủ đô thi đấu.
Trong thời gian thi đấu mỗi ngày đều có truyền hình trực tiếp, Tô Hòa hỏi trước Chiêm Cẩm Dương thời gian của mỗi trận đấu, là một học sinh giỏi, trong lớp cậu không thể không làm hai việc, nghe giáo viên giảng và chú ý nghe Chiêm Cẩm Dương thi đấu.
Trận chung kết diễn ra vào tối thứ bảy, Tô Hòa gác lại mọi hoạt động, tập trung ngồi trên giường, căng thẳng đến mức không dám nằm, ôm chăn trong tay, dùng điện thoại di động nhìn màn hình điện thoại.
Cuối cùng, cuộc thi bước vào giai đoạn khốc liệt, Tô Hòa lòng bàn tay đều đem vỏ chăn thấm ướt.
Trận đấu đang đếm ngược đến mười giây, đội của Chiêm Cẩm Dương đang dẫn trước một điểm, chỉ cần giữ vững trong vòng mười giây này mà không mất mạng thì ván đấu sẽ thắng.
Sáu…… Năm…… Bốn……
“rbừm rbừmm—” Vào thời điểm quan trọng này, điện thoại của Tô Hòa lại nhận được một cuộc gọi, cậu hoảng sợ, khi nhìn thấy là Chiến Cẩm Dương thì nhanh chóng bắt máy.
"Aloo." Tô Hòa không dám hỏi gì, trực tiếp bị trì hoãn, chắc chắn trận đấu đã kết thúc nên Chiêm Cẩm Dương mới có thể gọi điện cho cậu.
“Mau chúc mừng chồng của em đi.” Chiêm Cẩm Dương vô cùng đắc ý.
"Thật sao? A..." Tô Hòa vui mừng nhảy ra khỏi giường, lại chui vào trong chăn, lại ngã xuống giường.
"Sao vậy? Em có sao không?" Chiêm Cẩm Dương ngay lập tức thay đổi giọng điệu lo lắng.
Tô Hà vui mừng che đậy đau: "Không sao, không sao, chúc mừng! Em biết anh sẽ đoạt quán quân"
Bên Chiêm Cẩm Dương một mảnh ầm ĩ, vội vàng nói: “Chờ anh, ngày mai anh sẽ quay về ”
“Được, chờ anh.”
Cuộc gọi bị cắt, trong điện thoại vẫn đang truyền hình trực tiếp, các thành viên trong đội thắng cuộc hưng phấn ôm nhau, Tô Hòa đếm chỉ có bốn cái đầu, nhìn trong góc, chỉ thấy Chiêm Cẩm Dương một mình quay lưng về phía camera., bí mật gọi điện thoại.
Tô Hoà mỉm cười chụp ảnh màn hình, trong thế giới vui vẻ đó, Chiêm Cẩm Dương chỉ quan tâm đến cậu.
Đương nhiên, Tô Hòa chỉ quan tâm tới hắn mà thôi.
Tô Hoà sáng sớm chủ nhật, mấy ngày trước trời mưa, hôm nay thời tiết rất tốt, Tô Hoà nghĩ mấy ngày Chiêm Cẩm Dương chưa về ngủ nên lấy chăn bông ra để phơi, nệm cũng thuận đường cùng nhau phơi.
Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng dưới đệm của Chiêm Cẩm Dương lại có một chiếc túi nhựa giấu vài chiếc hộp bên trong. Nệm của hắn dày, có chăn đắp lên, góc giường thường không có chỗ phình ra, ngày thường cũng nhìn không ra giường có khối nhô lên.
Tô Hòa tò mò cầm chiếc túi nhựa lên, cách túi muốn nhìn một chút bên trong cái gì.
“Anh về rồi!” Cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Chiêm Cẩm Dương đẩy vali đi vào, hắn tràn đầy nhiệt tình dang rộng vòng tay, chờ Tô Hòa hưng phấn tiến tới ôm lấy mình.
Nhưng Tô Hoà lại đang lén lút giấu cái gì đó sau lưng, mặt dần dần đỏ lên một cách kỳ lạ.
Chiêm Cẩm Dương đóng cửa ký túc xá lại, liếc nhìn giường mình, đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra: "Sao vậy? Em đang giấu cái gì vậy?"
Tô Hoà sắc mặt càng đỏ hơn, vừa rồi cậu mới nhìn thấy một cái logo, nhưng cái logo đó cũng đủ khiến Tô Hòa xấu hổ. Dù chưa từng sử dụng thứ đó nhưng cậu vẫn biết nhãn hiệu Durex sản xuất là gì”
Cậu giận dữ ném chiếc túi lên nệm của Chiêm Cẩm Dương: “Em phải hỏi anh chuyện đó.”
Kỳ thực những thứ này đã được chuẩn bị từ lâu, sau bữa tiệc tri ân thầy một ngày, Chiêm Cẩm Dương tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn thấy Tô Hòa đang ngủ bên cạnh thì sợ chết khiếp.
Hắn sợ mình sẽ làm tổn thương Tô Hòa vì say rượu, vốn dĩ Tô Hòa khá phản kháng với loại chuyện này.
Nhận được câu trả lời khiến hắn không nói nên lời, Tô Hòa sắp đi làm gia sư cho ai đó, theo cậu nói là con của một đồng nghiệp được ba Chiêm giới thiệu, phí dạy kèm cũng cực kỳ lạc quan, làm sao phục vụ bưng trà rót nước có thể so sánh được.
Cũng may Chiêm Cẩm Dương không cần người khác dạy, nếu có tư cách dạy người khác, chỉ có thể đến trường mẫu giáo dạy cách đánh vần cho con nít.
Vậy hắn có thể làm gì?
Đang suy nghĩ, hắn mở game thường ra chơi cho vui, một học kỳ chưa chơi, game này cần phải cập nhật. Tuy nhiên, khi chơi xong, hắn lại không thể nghĩ ra kết quả gì, thay vào đó, giao diện trong trò chơi hiện ra hoạt động đã đưa ra giải pháp cho hắn
Ban tổ chức trò chơi sắp tổ chức một cuộc thi đồng đội, hiện đang trong giai đoạn đăng ký, giải nhất là ba mươi vạn, một đội có năm thành viên, một người chia sáu vạn.
Chiêm Cẩm Dương lập tức động lòng, đi hiệp hội triệu tập đội viên.
Hắn nghỉ chơi game lâu rồi, nên hơi cứng tay, huống chi là muốn cùng những người khác thi đấu, còn có phối hợp với phản ứng đoàn đội đều yêu cầu tăng mạnh huấn luyện.
Cứ như vậy, Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa đều có việc riêng phải bận rộn, bốn năm ngày nữa có thể gặp nhau là tốt rồi. Thỉnh thoảng, trong điện thoại vào ban đêm, Tô Hòa có thể nghe thấy những lời dặn dò liên tục của Chiêm Cẩm Dương ở đầu bên kia.
Không có gì là dễ làm, tuy là thi đấu nghiệp dư nhưng cũng không nên coi thường sức mạnh của mọi người, sau khi Chiến Cẩm Dương thi đấu cả ngày lẫn đêm trong nửa kỳ nghỉ hè, toàn đội dần dần duy trì được phong độ tốt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm và quyết định dành một đêm để đón bạn trai tan làm.
*Hắn mượn một con lừa của người hàng xóm và phi nước đại đến khu dân cư nơi Tô Hòa đang dạy kèm, đúng lúc đuổi kịp cô bé xinh đẹp Tô Hòa đang dạy kèm và đưa Tô Hòa ra ngoài.
( xe đạp điện mà không biết sao nó ra con lừa
他问邻居家借了小毛驴,一路飞驰到苏禾给人补课的小区,正赶上补习的小美女送苏禾出门。
Ai biết chỉ mình với nhé)
Tốt lắm còn lưu luyến không muốn rời, trong cái nóng mùa hè thiêu đốt, mặt trời còn chưa lặn, nhưng người đẹp nhỏ lại nhất quyết muốn đưa cậu ra ngoài cửa biệt thự, cô còn đứng ở mái hiên cửa nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Hòa.
Chiêm Cẩm Dương lấy chiếc đèn pin nhỏ đuổi theo Tô Hoà từ phía sau: "Quả nhiên là giáo viên Tô xinh đẹp dạy học của chúng ta, nhanh như vậy đã chiếm được trái tim của cô bé này rồi sao?"
Tô Hoà dừng bước, kinh ngạc nhìn Chiêm Cẩm Dương đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình: "Sao anh lại ở đây?"
Chiêm Cẩm Dương cởi mũ bảo hiểm: “Anh tới đón em.”
Bởi vì nhiệt độ mùa hè, thái dương ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy dài xuống một bên má, bầu không khí tràn đầy hormone nhập vào trái tim Tô Hòa, không biết có phải vì họ đã xa nhau quá lâu hay không, nhưng Tô Hòa lại cảm thấy miệng mình khô khốc.... Lưỡi khô, nhịp tim đập nhanh.
"Sao em lại cười ngu ngốc như vậy? Đừng có ngơ ngác nữa. Lên xe anh đưa đi ăn thịt nướng nè." Chiêm Cẩm Dương nắm lấy cổ tay thon dài của Tô Hòa, để cậu ngồi lên phía sau.
Hắn không ngờ rằng trong gương chiếu hậu, cô bé xinh đẹp học bù vẫn đang đứng đó, công khai quan sát từng động tác của họ.
Chiêm Cẩm Dương đương nhiên phải phản kích, hắn xoay người câu cổ Tô Hòa, thơm môi cậu.
“A...” Tô Hà còn chưa kịp phản ứng, cô bé đứng dưới mái hiên đã hét lên một tiếng.
Chiêm Cẩm Dương bất mãn ngẩng đầu nhìn cô, tuy khoảng cách không gần nhưng có thể thấy vẻ mặt cô bé không hề đáng sợ. Nhưng có một chút... phấn khích?
Cô che miệng để khỏi quá phấn khích, sau đó cúi đầu liên tục nói: "Xin lỗi đã làm phiền anh, em không có ý gì khác, em không thấy gì cả, anh cứ tiếp tục đi!"
Chiêm Cẩm Dương không thấy được điều mình muốn thấy, cảm thấy cô bé hôm nay thật sự rất khó hiểu, không thể giải thích được.
Tô Hòa đỏ bừng đến tận cổ, ngượng ngùng gần như ngạt thở trong mùa hè oi bức này, tức giận nhéo nhéo eo Chiến Cận Dương: "Anh đang làm gì vậy? Đi thôi! Còn để người khác nhìn thấy!"
Chiêm Cẩm Dương cũng khá nóng nên chỉ treo cả hai chiếc mũ bảo hiểm trước xe, lái xe ra ngoài, lợi dụng gió của mùa hè để làm mát hai người một chút.
"Đứa nhóc mà em đang dạy kèm bao nhiêu tuổi rồi?" Chiêm Cẩm Dương nghĩ thầm, Tô Hoà thật dễ bắt nạt, đừng để những cô bé khác bắt nạt em ấy.
“Vừa học xong tiểu học, xong nghỉ hè thì lên sơ trung.”
“Đều học xong còn có cái gì mà học bù? Sẽ không phải là từ nhỏ không học phải bắt đầu học lại đi?”
Tô Hà cười: "Anh đang nghĩ cái gì vậy? Thành tích của em ấy rất tốt, nhưng gia đình em ấy muốn em ấy học trước nội dung lớp số một của trường trung học cơ sở. Em chỉ dạy em ấy mấy giờ vào buổi chiều, còn em ấy phải tập piano và thư pháp vào buổi sáng rất bận rộn."
“Này, giáo viên Tô, em hư quá, em cười nhạo tôi.” Nếu Chiến Cẩm Dương không lái xe, nhất định sẽ bị phạt.
Tô Hòa lại không để trong lòng trực tiếp thừa nhận: “Ai bảo anh ghen tuông như vậy.”
"Vậy thì anh phải nói cho em biết, anh chỉ thích ghen thôi. Anh thích ghen đủ kiểu. Chỉ cần nói cho anh biết có được phép hay không."
Tô Hòa từ sau lưng ôm lấy hắn, ý cười đong đầy: “Được.”
“vậy em có nhớ anh không?”
“Nhớ.”
“Anh cũng nhớ em.” Chiêm Cẩm Dương quay đầu lại“Hôn một cái.”
Tô Hòa sợ tới mức hai tay ôm đầu của hắn: “Đừng lộn xộn, lái xe muốn nhìn phía trước!”
"Hôn anh nhanh lên, nếu không anh sẽ không thể lái xe bình thường được."
Tô Hòa đành phải tiến lên phía trước, áp sát vào lưng Chiêm Cẩm Dương, nghiêng người hôn lên má Chiêm Cẩm Dương: “Anh đúng là một tên lưu manh.”
"Vậy phải làm sao đây? Thầy Tô đã rơi vào tay kẻ xấu như tôi rồi."
Tô Hoà chợt nhớ tới lần hẹn hò đầu tiên với Chiêm Cẩm Dương vào năm ngoái, lúc đó cậu không hiểu đó gọi là hẹn hò, cậu chỉ biết rằng mình muốn ở lại với Chiêm Cẩm Dương và thích ở cùng với Chiêm Cẩm Dương, rất muốn.
Ngày hôm đó, cậu cũng ngồi ở ghế sau chiếc xe đạp điện, mang theo một trái tim vừa mới nảy mầm, cơn gió nhẹ tưởng chừng như nhàm chán chết đi được. Lúc đó cậu không dám đến quá gần Chiêm Cẩm Dương, nhưng bây giờ lại có thể ôm hắn thật chặt và bình tĩnh.
“Không, Chiêm Cẩm Dương, anh là người tốt.”
Kỳ hè sắp kết thúc và một cuộc sống đại học mới đang đến.
Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa không ở cùng một khu, nhờ vào ba Chiêm mà họ mới có thể sống trong cùng một ký túc xá.
Tô Hòa ban đầu không có ý định ở lại ký túc xá, nhưng đã từ bỏ sau khi nghe tin tất cả sinh viên đã chuyển đến cơ sở mới, cơ sở mới thực sự quá xa nhà cậu. Cậu còn nghe Chiêm Cẩm Dương nói mọi việc đã được lo liệu xong, hắn cảm thấy yên tâm khi họ có thể sống cùng nhau.
Cơ sở vật chất ở trường mới rất tốt, có phòng đôi và phòng bốn cho mọi người lựa chọn, phòng đôi chắc chắn đắt hơn, ba Chiêm đã giúp họ chi trả toàn bộ học phí và phí ăn ở.
Để trả ơn ba Chiêm, Tô Hòa đã làm việc chăm chỉ hơn để dạy kèm cho con cái của bạn bè và người thân ông, cậu cũng không có thời gian nghỉ vào mỗi cuối tuần.
Sau khi huấn luyện quân sự, Chiêm Cẩm Dương được nghỉ một tuần để đến thủ đô thi đấu.
Trong thời gian thi đấu mỗi ngày đều có truyền hình trực tiếp, Tô Hòa hỏi trước Chiêm Cẩm Dương thời gian của mỗi trận đấu, là một học sinh giỏi, trong lớp cậu không thể không làm hai việc, nghe giáo viên giảng và chú ý nghe Chiêm Cẩm Dương thi đấu.
Trận chung kết diễn ra vào tối thứ bảy, Tô Hòa gác lại mọi hoạt động, tập trung ngồi trên giường, căng thẳng đến mức không dám nằm, ôm chăn trong tay, dùng điện thoại di động nhìn màn hình điện thoại.
Cuối cùng, cuộc thi bước vào giai đoạn khốc liệt, Tô Hòa lòng bàn tay đều đem vỏ chăn thấm ướt.
Trận đấu đang đếm ngược đến mười giây, đội của Chiêm Cẩm Dương đang dẫn trước một điểm, chỉ cần giữ vững trong vòng mười giây này mà không mất mạng thì ván đấu sẽ thắng.
Sáu…… Năm…… Bốn……
“rbừm rbừmm—” Vào thời điểm quan trọng này, điện thoại của Tô Hòa lại nhận được một cuộc gọi, cậu hoảng sợ, khi nhìn thấy là Chiến Cẩm Dương thì nhanh chóng bắt máy.
"Aloo." Tô Hòa không dám hỏi gì, trực tiếp bị trì hoãn, chắc chắn trận đấu đã kết thúc nên Chiêm Cẩm Dương mới có thể gọi điện cho cậu.
“Mau chúc mừng chồng của em đi.” Chiêm Cẩm Dương vô cùng đắc ý.
"Thật sao? A..." Tô Hòa vui mừng nhảy ra khỏi giường, lại chui vào trong chăn, lại ngã xuống giường.
"Sao vậy? Em có sao không?" Chiêm Cẩm Dương ngay lập tức thay đổi giọng điệu lo lắng.
Tô Hà vui mừng che đậy đau: "Không sao, không sao, chúc mừng! Em biết anh sẽ đoạt quán quân"
Bên Chiêm Cẩm Dương một mảnh ầm ĩ, vội vàng nói: “Chờ anh, ngày mai anh sẽ quay về ”
“Được, chờ anh.”
Cuộc gọi bị cắt, trong điện thoại vẫn đang truyền hình trực tiếp, các thành viên trong đội thắng cuộc hưng phấn ôm nhau, Tô Hòa đếm chỉ có bốn cái đầu, nhìn trong góc, chỉ thấy Chiêm Cẩm Dương một mình quay lưng về phía camera., bí mật gọi điện thoại.
Tô Hoà mỉm cười chụp ảnh màn hình, trong thế giới vui vẻ đó, Chiêm Cẩm Dương chỉ quan tâm đến cậu.
Đương nhiên, Tô Hòa chỉ quan tâm tới hắn mà thôi.
Tô Hoà sáng sớm chủ nhật, mấy ngày trước trời mưa, hôm nay thời tiết rất tốt, Tô Hoà nghĩ mấy ngày Chiêm Cẩm Dương chưa về ngủ nên lấy chăn bông ra để phơi, nệm cũng thuận đường cùng nhau phơi.
Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng dưới đệm của Chiêm Cẩm Dương lại có một chiếc túi nhựa giấu vài chiếc hộp bên trong. Nệm của hắn dày, có chăn đắp lên, góc giường thường không có chỗ phình ra, ngày thường cũng nhìn không ra giường có khối nhô lên.
Tô Hòa tò mò cầm chiếc túi nhựa lên, cách túi muốn nhìn một chút bên trong cái gì.
“Anh về rồi!” Cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Chiêm Cẩm Dương đẩy vali đi vào, hắn tràn đầy nhiệt tình dang rộng vòng tay, chờ Tô Hòa hưng phấn tiến tới ôm lấy mình.
Nhưng Tô Hoà lại đang lén lút giấu cái gì đó sau lưng, mặt dần dần đỏ lên một cách kỳ lạ.
Chiêm Cẩm Dương đóng cửa ký túc xá lại, liếc nhìn giường mình, đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra: "Sao vậy? Em đang giấu cái gì vậy?"
Tô Hoà sắc mặt càng đỏ hơn, vừa rồi cậu mới nhìn thấy một cái logo, nhưng cái logo đó cũng đủ khiến Tô Hòa xấu hổ. Dù chưa từng sử dụng thứ đó nhưng cậu vẫn biết nhãn hiệu Durex sản xuất là gì”
Cậu giận dữ ném chiếc túi lên nệm của Chiêm Cẩm Dương: “Em phải hỏi anh chuyện đó.”
Kỳ thực những thứ này đã được chuẩn bị từ lâu, sau bữa tiệc tri ân thầy một ngày, Chiêm Cẩm Dương tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nhìn thấy Tô Hòa đang ngủ bên cạnh thì sợ chết khiếp.
Hắn sợ mình sẽ làm tổn thương Tô Hòa vì say rượu, vốn dĩ Tô Hòa khá phản kháng với loại chuyện này.