Chương 15
Tô Hòa cười lại với hắn, nói hắn gạt người, muốn hắn chụp đề bài cho mình xem.
Chiêm Cẩm Dương không chụp đề bài, nhưng chụp một đống pháo hoa chưa đốt: “Buổi tối anh tới mái nhà em đốt pháo hoa.”
Tô Hòa tưởng là hắn nói chơi: “Đêm giao thừa còn chạy lung tung, coi chừng ba lại đánh anh đấy.”
Chiêm Cẩm Dương không trả lời lại, Tô Hòa nhanh chóng đem chuyện này vứt ra sau đầu, tiếp tục xem tiết mục xuân vãn.
Ai ngờ hơn mười một giờ, Chiêm Cẩm Dương nói với cậu, hắn đã được ba mẹ đồng ý, đang trên đường đến nhà cậu.
Tô Hòa hoảng sợ, chuyện này tuyệt đối không thể để cha mẹ biết. Đêm giao thừa đoàn tụ, Chiêm Cẩm Dương chạy tới tìm mình đốt pháo hoa, nếu là ở cùng một khu thì không sao, ăn tết cùng nhau thêm náo nhiệt. Nhưng hai gia đình thật sự cách nhau khá xa, hắn chạy tới như thế, nếu là ai cũng đều suy đoán mối quan hệ của bọn họ.
“Anh đừng tới.”
Chiêm Cẩm Dương phớt lờ lời nói của cậu: “Anh muốn cùng em đón giao thừa.”
Làm sao Tô Hòa có thể phũ phàng từ chối lời mời của hắn, làm bộ ngáp một cái, nói mình mệt, muốn đi ngủ.
Ba mẹ Tô biết là cậu quen ngủ sớm, nên cũng không để ý nhiều.
Tô Hòa lặng lẽ đóng cửa lại, lặng lẽ ngồi ở bàn học chờ Chiêm Cẩm Dương.
Cửa trên sân thượng không khóa lại, ngày thường hay có người đem chăn lên phơi. Nhà họ Tô vừa vặn lại ở tầng cao nhất, ngoại trừ trực tiếp mở cửa từ hành lang đi lên, còn có một cách khác, chính là từ cái thang dựng trên ban công nửa kín nửa hở của nhà cậu leo lên.
Chỉ là cửa ban công duy nhất ở trong phòng cha mẹ cậu, nếu muốn cho cha mẹ không phát hiện, cậu đành phải bò từ cửa sổ trong phòng mình ra ngoài.
“Anh tới rồi, đi lên đi em.”
Khi gần 12h đêm, Tô Hòa nhận được tin nhắn, cậu tắt đèn trong phòng, leo lên trên bàn học, dùng hết sức lặng lẽ nhảy ra ban công ngoài cửa sổ.
Nếu những người ở tòa nhà đối diện có đôi mắt sắc bén, chỉ sợ cho rằng nhà cậu có trộm.
Tim Tô Hòa đập thình thịch, rõ ràng chỉ là đốt pháo hoa, nhưng lại giống như là người ăn trộm.
Dưới nhiệt âm độ cây thang ở ngoài lạnh cóng, Tô Hòa bò đến một nửa chịu không nổi, chờ leo lên sân thượng lạnh đến mức phải xoa tay.
Chiêm Cẩm Dương kéo cậu qua, đem hai tay của cậu nắm ở lòng bàn tay: “Lạnh không?”
Tô Hòa ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh nóng quá vậy?”
Không chỉ có lòng bàn tay nóng ran, nương theo ánh đèn đường dưới lầu, có thể nhìn thấy chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi.
Chiêm Cẩm Dương đút tay cậu vào túi áo lông vũ của mình, dẫn cậu đến giữa sân thượng: “ Ba mẹ anh không biết anh đến đây, khu của anh cấm đốt pháo hoa, bọn họ còn tưởng là anh chỉ đi dạo xung quanh tiểu khu, cho nên anh đạp xe đạp tới. Anh đạp nửa giờ mới đến, hỏi sao không nóng hổi?”
Tô Hòa lo lắng nói: “Nếu không anh trở về đi, anh ra ngoài lâu như vậy, người trong nhà sẽ lo lắng, hơn nữa buổi tối không an toàn.”
Chiêm Cẩm Dương từ trong túi lấy ra bật lửa, đem tay Tô Hòa nhét lại vào túi: “Tới cũng tới rồi, lại nói đêm giao thừa mọi người đều ở trong nhà ăn tết, anh một đường chạy lại đây, cũng chưa gặp tới vài người.”
Một chùm pháo hoa sáng lên, pháo hoa màu bạc chiếu sáng mọi thứ chung quanh, Tô Hòa lúc này mới nhìn ra, Chiêm Cẩm Dương xắp xếp pháo hoa thành một hình trái tim lớn, nhịn không được cười nói: “Chiêm Cẩm Dương, anh thật ngốc.”
Chiêm Cẩm Dương ném cho cậu mặt cái bật lửa khác: “Mau vào tròn giúp lẹ, thời gian pháo hoa rất ngắn, một lát nữa cháy hết thì tình yêu không tồn tại.”
Tô Hòa cười bước vào hình trái tim được xếp bằng pháo hoa, hai người cùng nhau bậc lửa đốt pháo hoa, cùng lúc 0h đã đến, dưới lầu truyền đến tiếng vang các loại pháo pháo, cách đó không xa những pháo hoa lớn hơn nở rộ ở trong trời đêm.
Chiêm Cẩm Dương ôm eo Tô Hòa, hôn lên tai cậu, thấp giọng nói: “Bé cưng, năm mới vui vẻ!”
Tô Hòa bị xưng hô buồn nôn này làm cho mặt đỏ tai hồng, dựa vào trên vai Chiêm Cẩm Dương không nói lời nào, cùng hắn thưởng thức đèn đuốc rực rỡ.
Tuy nhiên, pháo hoa tình yêu không đã hết sau vài giây, Tô Hòa lại muốn cười: “Chiêm Cẩm Dương, anh thật sự tốt a.”
{ ,你真的好土啊。” nguyên câu là như dị t cũng hông biết làm sao cho nó mượt, cứ thấy cấn }
Chiêm Cẩm Dương tức giận đến muốn cắn môi cậu, uy hiếp nói: “Em nói lại lần nữa.”
Tô Hòa vội vàng mím miệng né tránh, trong mắt rất là đáng thương.
Chiêm Cẩm Dương buông tha cậu, đi lấy pháo hoa. Hắn mua rất nhiều, nếu thật sự muốn đốt hết từng cái một, không chừng có thể đốt đến rạng sáng.
0h đã qua đi hơn mười phút, thế giới dần dần khôi phục yên tĩnh.
Chiêm Cẩm Dương cùng Tô Hòa ghé vào chân tường trên sân thượng, đốt từng pháo hoa.
“Làm quà năm mới, em có ba điều ước.” Chiêm Cẩm Dương tùy hứng, cầm một cây pháo hoa để trước mặt Tô Hòa.
Trong ánh sáng pháo hoa màu vàng lập loè vẻ mặt Tô Hòa mềm mại, cậu liếc nhìn Chiêm Cẩm Dương một cái, Chiêm Cẩm Dương dùng ánh mắt bày tỏ sự cổ vũ.
“Em hy vọng……” Tô Hòa tươi cười kiên định, “Em hy vọng vào đại học có thể kiếm được đủ tiền làm phẫu thuật.”
Khi ánh sáng pháo hoa mờ dần, Chiêm Cẩm Dương tiếp tục đốt cái thứ hai, Tô Hòa ước tiếp nguyện vọng thứ hai: “Em hy vọng người nhà thân thể khỏe mạnh, vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.”
Cái thứ ba, Tô Hòa tự nắm ở trong tay, thành kính lại mang theo ngượng ngùng: “Em hy vọng, có thể cùng Chiêm Cẩm Dương vĩnh viễn ở bên nhau.”
Pháo hoa gần như đã tắt, Chiêm Cẩm Dương sửng sốt hồi lâu, Tô Hòa khom lưng cầm lấy hộp pháo hoa mới khui trên mặt đất.
“Anh muốn ước nguyện hông?”
Cuối cùng Chiêm Cẩm Dương cũng từ bong bóng hạnh phúc tỉnh lại, hắn từ phía sau ôm Tô Hòa vào lòng, nhìn pháo hoa từng chút từng chút mà cháy lên: “Anh không có nguyện vọng, giờ phút này, anh rất mãn nguyện, Tô Hòa, cảm ơn em.”
Đầu thu năm 2018, từ lần thứ hai gặp được Tô Hòa, anh là người may mắn nhất thế giới.
“Em phẫu thuật tốn bao nhiêu tiền?” Chiêm Cẩm Dương hỏi.
“Chắc là mười mấy vạn á.” Tô Hòa không muốn giấu giếm, cậu biết rằng Chiêm Cẩm Dương đã hoàn toàn xem cậu là người nhà, coi cậu như bạn đời cùng đi đến cuối cuộc đời.
Sau khi Chiêm Cẩm Dương tính tính cảm thấy cũng không phải nhiều lắm, hắn xin ba một ít tiền tiêu vặt, để dành mấy tháng chắc là sẽ được. Nhưng mà người của mình phải tự mình nuôi, vì vậy hắn thật sự không muốn xin tiền ba mình. Hơn nữa sau khi phẫu thuật xong còn cần bồi bổ, nhìn tay chân Tô Hòa hiện tại gầy gò, cần vỗ béo lên chút mới được.
“Anh đi về đi, đã 12 giờ rưỡi rồi.” Mặc dù Tô Hòa không nỡ buông tay, nhưng cũng không có cách nào để Chiêm Cẩm Dương ngủ lại, không bằng về sớm một chút để người ta yên tâm.
“Được, anh đưa em vào nhà.”
Tô Hòa cũng không từ chối, trước tiên bò đi xuống lầu, nhìn phòng ngủ cha mẹ, rèm cửa còn chưa kéo, nhưng trong phòng tối thui, chắc là còn ở phòng khách xem du tuyến.
Cậu ngẩng đầu vẫy vẫy tay, Chiêm Cẩm Dương cũng nhẹ nhàng mà bò xuống dưới.
Cửa sổ phòng ngủ cũng không ngắn, Tô Hòa mượn lực Chiêm Cẩm Dương, cho cậu nâng mông bò lên trên bàn sách, thiếu chút nữa lật đổ ống đựng bút trên bàn.
Cậu xoay người quỳ trên bàn, tạm biệt Chiêm Cẩm Dương bên ngoài cửa sổ.
Chiêm Cẩm Dương chỉ chỉ môi mình.
Này đúng là rất giống hòn ngọc quý trên tay bị nhốt ở trong nhà, mà mình cùng người trong lòng yêu đương vụng trộm, nhưng Tô Hòa vẫn cúi người, ôm má Chiêm Cẩm Dương trao cho hắn nụ hôn đầu tiên trong năm mới.
“Tô Hòa, ngày mai em đi nhà anh chúc tết đi!”
“Hả?” Tô Hòa sợ tới mức mém tí nữa rơi từ cửa sổ xuống, được Chiêm Cẩm Dương kịp thời đỡ lấy.
“Anh đã nói với mẹ là em tốt như thế nào, có trách nhiệm ra sao, nhờ có em thành tích anh mới có thể cải thiện, mẹ vừa nghe thì liền muốn mời em ăn bữa cơm để cảm ơn, anh thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy thì ngày mai đi.” Nếu không phải sợ ba mẹ Tô lo lắng, hiện tại Chiêm Cẩm Dương muốn bắt con trai cưng của họ về nhà.
“Em coi ba mẹ em anh cũng đã gặp rồi, công bằng một chút, em cũng đi gặp ba mẹ anh chứ.” Chiêm Cẩm Dương rất giỏi đối phó với Tô Hòa, biết nói nhiều cậu sẽ ngượng ngùng từ chối, “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai buổi sáng anh tới đón em.”
“Nhưng mà…… quá đột ngột.” Cậu có chút sợ hãi.
Chiêm Cẩm Dương cổ vũ cho cậu: “Tin anh, ba mẹ anh nhất định thích em nhiều hơn thích anh, họ vẫn luôn muốn có một đứa con ngoan ngoãn học giỏi giống như em vậy, thấy em, không chừng còn hâm mộ ba mẹ em đó!”
“Thiệt hông?” Tô Hòa không tin lắm.
“Đương nhiên, ngoan, đi ngủ sớm một chút, sáng mai có lẽ anh sẽ không nhịn được mà muốn tới gặp em.”
“Ừmm.”
Chiêm Cẩm Dương rời đi, Tô Hòa đóng cửa sổ, kéo lại bức màn, nhưng cậu nào còn dám ngủ, tưởng tượng đến ngày mai phải đi gặp ba mẹ Chiêm Cẩm Dương, tim cậu suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi trái đất.
Ngày hôm sau, Chiêm Cẩm Dương thật sự tới rất sớm, Tô Hòa mới nói với mẹ chuyện cậu muốn đi nhà Chiêm Cẩm Dương chúc tết. Mẹ Tô phàn nàn Tô Hòa sao không nói sớm hơn, bà không chuẩn bị kịp quà chúc tết tốt, đành phải gói một ít sủi cảo ngày hôm qua, thịt viên chiên, chả giò chiên.
Đóng gói xong, còn không để vào trong túi, Chiêm Cẩm Dương đã gõ cửa.
Tô Hòa mới bị mẹ Tô mẫu, nhưng sau đó cậu bị choáng bởi đống quà năm mới mà Chiêm Cẩm Dương mang đến, không dám mời người vào nhà.
Vẫn là mẹ Tô không thấy tiếng động, mới ra nhìn thoáng qua, thì trách Tô Hòa không lễ phép, sao lại để khách đứng ngoài cửa.
Chiêm Cẩm Dương hoà giải, chúc mừng năm mới với ba mẹ Tô.
Mẹ Tô luống cuống tay chân mà giả bộ ăn cơm, lúc Chiêm Cẩm Dương gần đi, kêu hắn đem quà khi nãy hắn mang tới cầm về đi.
Hai người đứng ở cửa lôi kéo một hồi lâu, Chiêm Cẩm Dương chỉ từ chối, nói đây đều là ý của ba mẹ hắn, không hoàn thành nhiệm vụ trở về phải bị trách cứ.
Làm cho cách vách mẹ Giang Chấp mở cửa ra xem náo nhiệt.
Không nhìn thì không sao, vừa thấy, người đang cùng mẹ Tô lôi kéo, còn không phải là thằng khốn đánh con trai mình vào bệnh viện sao? Trong nhà có chút tiền liền kiêu ngạo như vậy, ngày mùng một đầu năm chạy tới nhà người khác gây chuyện.
Này còn phải nói?
Bà vội vàng tiến lên kéo mẹ Tô ra, chỉ vào Chiêm Cẩm Dương mắng: “Thằng nhóc thúi này, đánh con tao không nói, còn dám chạy đến đây gây chuyện, đúng là mất dạy, xem hôm nay tao thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một bài học!”
Mẹ Tô vẻ mặt mờ mịt, nhưng cũng phản ứng kịp túm mẹ Giang lại không cho bà làm bậy, Tô Hòa cũng vội vàng chắn trước mặt Chiêm Cẩm Dương.
Mẹ Giang quát: “Bà buông tôi ra, xem hôm nay tôi có xử lý nổi thằng ranh con này hay không.”
Chiêm Cẩm Dương không chụp đề bài, nhưng chụp một đống pháo hoa chưa đốt: “Buổi tối anh tới mái nhà em đốt pháo hoa.”
Tô Hòa tưởng là hắn nói chơi: “Đêm giao thừa còn chạy lung tung, coi chừng ba lại đánh anh đấy.”
Chiêm Cẩm Dương không trả lời lại, Tô Hòa nhanh chóng đem chuyện này vứt ra sau đầu, tiếp tục xem tiết mục xuân vãn.
Ai ngờ hơn mười một giờ, Chiêm Cẩm Dương nói với cậu, hắn đã được ba mẹ đồng ý, đang trên đường đến nhà cậu.
Tô Hòa hoảng sợ, chuyện này tuyệt đối không thể để cha mẹ biết. Đêm giao thừa đoàn tụ, Chiêm Cẩm Dương chạy tới tìm mình đốt pháo hoa, nếu là ở cùng một khu thì không sao, ăn tết cùng nhau thêm náo nhiệt. Nhưng hai gia đình thật sự cách nhau khá xa, hắn chạy tới như thế, nếu là ai cũng đều suy đoán mối quan hệ của bọn họ.
“Anh đừng tới.”
Chiêm Cẩm Dương phớt lờ lời nói của cậu: “Anh muốn cùng em đón giao thừa.”
Làm sao Tô Hòa có thể phũ phàng từ chối lời mời của hắn, làm bộ ngáp một cái, nói mình mệt, muốn đi ngủ.
Ba mẹ Tô biết là cậu quen ngủ sớm, nên cũng không để ý nhiều.
Tô Hòa lặng lẽ đóng cửa lại, lặng lẽ ngồi ở bàn học chờ Chiêm Cẩm Dương.
Cửa trên sân thượng không khóa lại, ngày thường hay có người đem chăn lên phơi. Nhà họ Tô vừa vặn lại ở tầng cao nhất, ngoại trừ trực tiếp mở cửa từ hành lang đi lên, còn có một cách khác, chính là từ cái thang dựng trên ban công nửa kín nửa hở của nhà cậu leo lên.
Chỉ là cửa ban công duy nhất ở trong phòng cha mẹ cậu, nếu muốn cho cha mẹ không phát hiện, cậu đành phải bò từ cửa sổ trong phòng mình ra ngoài.
“Anh tới rồi, đi lên đi em.”
Khi gần 12h đêm, Tô Hòa nhận được tin nhắn, cậu tắt đèn trong phòng, leo lên trên bàn học, dùng hết sức lặng lẽ nhảy ra ban công ngoài cửa sổ.
Nếu những người ở tòa nhà đối diện có đôi mắt sắc bén, chỉ sợ cho rằng nhà cậu có trộm.
Tim Tô Hòa đập thình thịch, rõ ràng chỉ là đốt pháo hoa, nhưng lại giống như là người ăn trộm.
Dưới nhiệt âm độ cây thang ở ngoài lạnh cóng, Tô Hòa bò đến một nửa chịu không nổi, chờ leo lên sân thượng lạnh đến mức phải xoa tay.
Chiêm Cẩm Dương kéo cậu qua, đem hai tay của cậu nắm ở lòng bàn tay: “Lạnh không?”
Tô Hòa ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh nóng quá vậy?”
Không chỉ có lòng bàn tay nóng ran, nương theo ánh đèn đường dưới lầu, có thể nhìn thấy chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi.
Chiêm Cẩm Dương đút tay cậu vào túi áo lông vũ của mình, dẫn cậu đến giữa sân thượng: “ Ba mẹ anh không biết anh đến đây, khu của anh cấm đốt pháo hoa, bọn họ còn tưởng là anh chỉ đi dạo xung quanh tiểu khu, cho nên anh đạp xe đạp tới. Anh đạp nửa giờ mới đến, hỏi sao không nóng hổi?”
Tô Hòa lo lắng nói: “Nếu không anh trở về đi, anh ra ngoài lâu như vậy, người trong nhà sẽ lo lắng, hơn nữa buổi tối không an toàn.”
Chiêm Cẩm Dương từ trong túi lấy ra bật lửa, đem tay Tô Hòa nhét lại vào túi: “Tới cũng tới rồi, lại nói đêm giao thừa mọi người đều ở trong nhà ăn tết, anh một đường chạy lại đây, cũng chưa gặp tới vài người.”
Một chùm pháo hoa sáng lên, pháo hoa màu bạc chiếu sáng mọi thứ chung quanh, Tô Hòa lúc này mới nhìn ra, Chiêm Cẩm Dương xắp xếp pháo hoa thành một hình trái tim lớn, nhịn không được cười nói: “Chiêm Cẩm Dương, anh thật ngốc.”
Chiêm Cẩm Dương ném cho cậu mặt cái bật lửa khác: “Mau vào tròn giúp lẹ, thời gian pháo hoa rất ngắn, một lát nữa cháy hết thì tình yêu không tồn tại.”
Tô Hòa cười bước vào hình trái tim được xếp bằng pháo hoa, hai người cùng nhau bậc lửa đốt pháo hoa, cùng lúc 0h đã đến, dưới lầu truyền đến tiếng vang các loại pháo pháo, cách đó không xa những pháo hoa lớn hơn nở rộ ở trong trời đêm.
Chiêm Cẩm Dương ôm eo Tô Hòa, hôn lên tai cậu, thấp giọng nói: “Bé cưng, năm mới vui vẻ!”
Tô Hòa bị xưng hô buồn nôn này làm cho mặt đỏ tai hồng, dựa vào trên vai Chiêm Cẩm Dương không nói lời nào, cùng hắn thưởng thức đèn đuốc rực rỡ.
Tuy nhiên, pháo hoa tình yêu không đã hết sau vài giây, Tô Hòa lại muốn cười: “Chiêm Cẩm Dương, anh thật sự tốt a.”
{ ,你真的好土啊。” nguyên câu là như dị t cũng hông biết làm sao cho nó mượt, cứ thấy cấn }
Chiêm Cẩm Dương tức giận đến muốn cắn môi cậu, uy hiếp nói: “Em nói lại lần nữa.”
Tô Hòa vội vàng mím miệng né tránh, trong mắt rất là đáng thương.
Chiêm Cẩm Dương buông tha cậu, đi lấy pháo hoa. Hắn mua rất nhiều, nếu thật sự muốn đốt hết từng cái một, không chừng có thể đốt đến rạng sáng.
0h đã qua đi hơn mười phút, thế giới dần dần khôi phục yên tĩnh.
Chiêm Cẩm Dương cùng Tô Hòa ghé vào chân tường trên sân thượng, đốt từng pháo hoa.
“Làm quà năm mới, em có ba điều ước.” Chiêm Cẩm Dương tùy hứng, cầm một cây pháo hoa để trước mặt Tô Hòa.
Trong ánh sáng pháo hoa màu vàng lập loè vẻ mặt Tô Hòa mềm mại, cậu liếc nhìn Chiêm Cẩm Dương một cái, Chiêm Cẩm Dương dùng ánh mắt bày tỏ sự cổ vũ.
“Em hy vọng……” Tô Hòa tươi cười kiên định, “Em hy vọng vào đại học có thể kiếm được đủ tiền làm phẫu thuật.”
Khi ánh sáng pháo hoa mờ dần, Chiêm Cẩm Dương tiếp tục đốt cái thứ hai, Tô Hòa ước tiếp nguyện vọng thứ hai: “Em hy vọng người nhà thân thể khỏe mạnh, vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.”
Cái thứ ba, Tô Hòa tự nắm ở trong tay, thành kính lại mang theo ngượng ngùng: “Em hy vọng, có thể cùng Chiêm Cẩm Dương vĩnh viễn ở bên nhau.”
Pháo hoa gần như đã tắt, Chiêm Cẩm Dương sửng sốt hồi lâu, Tô Hòa khom lưng cầm lấy hộp pháo hoa mới khui trên mặt đất.
“Anh muốn ước nguyện hông?”
Cuối cùng Chiêm Cẩm Dương cũng từ bong bóng hạnh phúc tỉnh lại, hắn từ phía sau ôm Tô Hòa vào lòng, nhìn pháo hoa từng chút từng chút mà cháy lên: “Anh không có nguyện vọng, giờ phút này, anh rất mãn nguyện, Tô Hòa, cảm ơn em.”
Đầu thu năm 2018, từ lần thứ hai gặp được Tô Hòa, anh là người may mắn nhất thế giới.
“Em phẫu thuật tốn bao nhiêu tiền?” Chiêm Cẩm Dương hỏi.
“Chắc là mười mấy vạn á.” Tô Hòa không muốn giấu giếm, cậu biết rằng Chiêm Cẩm Dương đã hoàn toàn xem cậu là người nhà, coi cậu như bạn đời cùng đi đến cuối cuộc đời.
Sau khi Chiêm Cẩm Dương tính tính cảm thấy cũng không phải nhiều lắm, hắn xin ba một ít tiền tiêu vặt, để dành mấy tháng chắc là sẽ được. Nhưng mà người của mình phải tự mình nuôi, vì vậy hắn thật sự không muốn xin tiền ba mình. Hơn nữa sau khi phẫu thuật xong còn cần bồi bổ, nhìn tay chân Tô Hòa hiện tại gầy gò, cần vỗ béo lên chút mới được.
“Anh đi về đi, đã 12 giờ rưỡi rồi.” Mặc dù Tô Hòa không nỡ buông tay, nhưng cũng không có cách nào để Chiêm Cẩm Dương ngủ lại, không bằng về sớm một chút để người ta yên tâm.
“Được, anh đưa em vào nhà.”
Tô Hòa cũng không từ chối, trước tiên bò đi xuống lầu, nhìn phòng ngủ cha mẹ, rèm cửa còn chưa kéo, nhưng trong phòng tối thui, chắc là còn ở phòng khách xem du tuyến.
Cậu ngẩng đầu vẫy vẫy tay, Chiêm Cẩm Dương cũng nhẹ nhàng mà bò xuống dưới.
Cửa sổ phòng ngủ cũng không ngắn, Tô Hòa mượn lực Chiêm Cẩm Dương, cho cậu nâng mông bò lên trên bàn sách, thiếu chút nữa lật đổ ống đựng bút trên bàn.
Cậu xoay người quỳ trên bàn, tạm biệt Chiêm Cẩm Dương bên ngoài cửa sổ.
Chiêm Cẩm Dương chỉ chỉ môi mình.
Này đúng là rất giống hòn ngọc quý trên tay bị nhốt ở trong nhà, mà mình cùng người trong lòng yêu đương vụng trộm, nhưng Tô Hòa vẫn cúi người, ôm má Chiêm Cẩm Dương trao cho hắn nụ hôn đầu tiên trong năm mới.
“Tô Hòa, ngày mai em đi nhà anh chúc tết đi!”
“Hả?” Tô Hòa sợ tới mức mém tí nữa rơi từ cửa sổ xuống, được Chiêm Cẩm Dương kịp thời đỡ lấy.
“Anh đã nói với mẹ là em tốt như thế nào, có trách nhiệm ra sao, nhờ có em thành tích anh mới có thể cải thiện, mẹ vừa nghe thì liền muốn mời em ăn bữa cơm để cảm ơn, anh thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy thì ngày mai đi.” Nếu không phải sợ ba mẹ Tô lo lắng, hiện tại Chiêm Cẩm Dương muốn bắt con trai cưng của họ về nhà.
“Em coi ba mẹ em anh cũng đã gặp rồi, công bằng một chút, em cũng đi gặp ba mẹ anh chứ.” Chiêm Cẩm Dương rất giỏi đối phó với Tô Hòa, biết nói nhiều cậu sẽ ngượng ngùng từ chối, “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai buổi sáng anh tới đón em.”
“Nhưng mà…… quá đột ngột.” Cậu có chút sợ hãi.
Chiêm Cẩm Dương cổ vũ cho cậu: “Tin anh, ba mẹ anh nhất định thích em nhiều hơn thích anh, họ vẫn luôn muốn có một đứa con ngoan ngoãn học giỏi giống như em vậy, thấy em, không chừng còn hâm mộ ba mẹ em đó!”
“Thiệt hông?” Tô Hòa không tin lắm.
“Đương nhiên, ngoan, đi ngủ sớm một chút, sáng mai có lẽ anh sẽ không nhịn được mà muốn tới gặp em.”
“Ừmm.”
Chiêm Cẩm Dương rời đi, Tô Hòa đóng cửa sổ, kéo lại bức màn, nhưng cậu nào còn dám ngủ, tưởng tượng đến ngày mai phải đi gặp ba mẹ Chiêm Cẩm Dương, tim cậu suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi trái đất.
Ngày hôm sau, Chiêm Cẩm Dương thật sự tới rất sớm, Tô Hòa mới nói với mẹ chuyện cậu muốn đi nhà Chiêm Cẩm Dương chúc tết. Mẹ Tô phàn nàn Tô Hòa sao không nói sớm hơn, bà không chuẩn bị kịp quà chúc tết tốt, đành phải gói một ít sủi cảo ngày hôm qua, thịt viên chiên, chả giò chiên.
Đóng gói xong, còn không để vào trong túi, Chiêm Cẩm Dương đã gõ cửa.
Tô Hòa mới bị mẹ Tô mẫu, nhưng sau đó cậu bị choáng bởi đống quà năm mới mà Chiêm Cẩm Dương mang đến, không dám mời người vào nhà.
Vẫn là mẹ Tô không thấy tiếng động, mới ra nhìn thoáng qua, thì trách Tô Hòa không lễ phép, sao lại để khách đứng ngoài cửa.
Chiêm Cẩm Dương hoà giải, chúc mừng năm mới với ba mẹ Tô.
Mẹ Tô luống cuống tay chân mà giả bộ ăn cơm, lúc Chiêm Cẩm Dương gần đi, kêu hắn đem quà khi nãy hắn mang tới cầm về đi.
Hai người đứng ở cửa lôi kéo một hồi lâu, Chiêm Cẩm Dương chỉ từ chối, nói đây đều là ý của ba mẹ hắn, không hoàn thành nhiệm vụ trở về phải bị trách cứ.
Làm cho cách vách mẹ Giang Chấp mở cửa ra xem náo nhiệt.
Không nhìn thì không sao, vừa thấy, người đang cùng mẹ Tô lôi kéo, còn không phải là thằng khốn đánh con trai mình vào bệnh viện sao? Trong nhà có chút tiền liền kiêu ngạo như vậy, ngày mùng một đầu năm chạy tới nhà người khác gây chuyện.
Này còn phải nói?
Bà vội vàng tiến lên kéo mẹ Tô ra, chỉ vào Chiêm Cẩm Dương mắng: “Thằng nhóc thúi này, đánh con tao không nói, còn dám chạy đến đây gây chuyện, đúng là mất dạy, xem hôm nay tao thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một bài học!”
Mẹ Tô vẻ mặt mờ mịt, nhưng cũng phản ứng kịp túm mẹ Giang lại không cho bà làm bậy, Tô Hòa cũng vội vàng chắn trước mặt Chiêm Cẩm Dương.
Mẹ Giang quát: “Bà buông tôi ra, xem hôm nay tôi có xử lý nổi thằng ranh con này hay không.”