Chương : 21
Trong chớp nhoáng làm tôi trở nên tỉnh táo. Tôi không đứng dậy mà trực tiếp nhắm mắt lại. Âm thanh cũng không vang lên nữa, lẽ nào tôi đã nghe lầm?
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi bỏ mọi thứ ra đằng sau đầu, ngáp dài một cái rồi xoay người vào trong.
“A!”
Tôi bỗng vô thức hét lên, cuống quít lui lại nhưng giường quá nhỏ và tôi cứ thế ngã bịch mông xuống sàn.
Thứ tôi thấy vừa nãy đúng là một người phụ nữ cùng mái tóc dài, toàn thân ướt sũng, cặp mắt lồi ra cùng với khuôn mặt trắng bệch. Cô ta đang nằm trên giường với tôi.
Nhưng lúc này tôi ngẩng đầu lên lại không thấy ai nữa.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, sao tôi cứ luôn tự dọa chính mình thế nhỉ? Trên trán rịn một tầng mồ hôi, có lẽ bởi vì người thân cũng gặp chuyện bất trắc nên tôi dường như đối với mấy thứ này nhạy cảm hơn trước kia nhiều
Một lần nữa trèo lên giường, tôi còn chưa kịp nằm xuống, một trận lạnh buốt đã chạm đến cánh tay
Tôi vội vàng bật đèn lên mới phát hiện bây giờ ở vị trí phía trong của giường bị ướt hơn phân nửa. Rõ ràng những gì tôi thấy trước đó không phải là ảo giác.
Trong lòng ớn lạnh chạy từng cơn, tôi nhanh chóng rời khỏi giường, lấy cái hộp trong vali mở ra, lấy một ít hạt kê vàng rải lên chỗ ướt đó
Tôi để nguyên đèn chờ thật lâu, không còn nghe động tĩnh gì nữa mới dám nằm xuống, cũng chẳng dám tắt đèn.
Nhưng đột nhiên đèn lại phụt một cái, tôi luống cuống đứng dậy, bất kể có nhấn công tắc thế nào cũng không phản ứng.
Trước mắt tối sầm làm tôi không thích ứng nổi, căn bản là cái gì cũng không nhìn thấy được. Tôi sờ soạng lung tung tìm điện thoại nhưng lại vô tình đẩy nó ngã xuống cuối giường
Không được, tôi là hậu duệ cuối cùng của Trần gia.
Lập tức đoán vị trí điện thoại bị rơi, tôi cúi người đi nhặt lại. Chỉ cần tôi bật điện thoại lên thì ít nhất gian phòng cũng có tia sáng, liền sẽ không có chuyện gì nữa.
Tôi chạm vào một chỗ lạnh buốt, là sàn nhà. Tôi tiếp tục mò tìm, cảm giác cổ tay bị siết chặt và sự lạnh lẽo nháy mắt xông lên.
Thứ gì đang nắm lấy tôi?
Ai mà quản được nhiều như vậy, tôi vội vàng rút tay trở về. Thế nhưng thứ dưới gầm giường cũng dùng lực, đem tôi kéo tuột xuống sàn.
Lại một lần nữa đối diện với cặp mắt lạnh băng kia, tôi bị dọa giật lùi về sau mấy bước liên tiếp. Điện thoại hình như đã bị tôi đá văng vào gầm giường
Con ma nữ không đuổi ra, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ
Tôi không ngừng thở dốc, đồng thời mạnh dạn tiến đến. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ nó chỉ muốn dọa tôi một chút thôi sao?
Mò được đến mép giường, tôi sải chân nhảy lên, trực tiếp kéo chăn qua đầu, toàn thân không nhịn được phát run.
Nhưng hình như giường mềm hơn thì phải. Mặc kệ là vấn đề gì, tôi coi như không nghe không thấy
“Anh nằm đè lên tôi rồi!”
Đang nghĩ thì có tiếng nói vang lên bên cạnh, hơi lạnh phà vào cổ tôi.
Loại ngứa ngáy này giống như điện giật, so với bị sét đánh ở quê còn nghiêm trọng hơn. Tôi vội vàng bò dậy thì thấy đúng là tôi đã đè lên người con ma nữ kia.
“Má ơi”
Lần thứ hai dọa tôi ôm cả chăn nhảy xuống chạy ra cửa, nhưng tôi không có cách nào kéo cánh cửa ra được. Ma nữ trên giường đứng thẳng dậy, chân không chạm đất, mang theo gió âm bay đến chỗ tôi.
Tôi cuống cuồng quay lại nhắm mắt chắp tay nói, “Chị đại ơi, tôi thực sự không biết căn phòng này là địa bàn của cô. Nếu đã quấy rầy thì tôi lập tức đi ngay”
“Không, tôi muốn anh giúp tôi” Cô ta lạnh lùng nói
Tôi sững người, nheo mắt nhìn cô ta một cái, khuôn mặt trắng héo làm tôi chịu không nổi, tôi bịt mắt lại nói, “Cô đừng có giỡn nữa, tôi chỉ có một cái mạng mà thôi”
“Tôi biết, anh là một người vớt xác” Cô ta tiếp tục nói
“Không sai, nhưng tôi không thừa hưởng y bát của tổ tiên” Tôi nhanh chóng giải thích
Mặc dù ông nội có trăn trối, nhưng tôi hiện tại cái gì cũng không biết. Tôi không thể chỉ dựa vào nước mà ăn, nếu không mới đúng là lấy mạng đi đua.
Bây giờ mạng của tôi là đổi bằng hai mạng sống khác, gánh nặng lớn như vậy tôi nào dám buông lơi
Cô ta bỗng trở nên tàn nhẫn, đột ngột tiến lên không nói lời nào bóp chặt cổ tôi. Tôi bị bắt phải mở mắt ra, mới thấy giờ phút này cô ta đang cầm một nửa hộp sọ, da trên má bị nhàu nát, thối rữa đáng sợ.
Cánh tay đang bóp cổ tôi càng khủng bố hơn, gầy trơ xương như cây củi. Chỗ tím chỗ xanh, móng tay vữa (1) ra, hận không thể ngay lập tức phá tan da thịt tôi, bóp nát mạch máu của tôi.
“Khụ khụ!”
“Nếu anh không giúp thì xuống đó với tôi luôn!”
Tôi bất lực ho khan, giọng nói của cô ta cũng liên tục thay đổi thành trầm thấp và khàn đặc, lại còn nặng nề lặp đi lặp lại
Cái này có chỗ nào là bộ dạng cầu xin chứ, rõ ràng là đe dọa uy hiếp đầy trần trụi
“Giúp…. Giúp….” Tôi miễn cưỡng bật ra một chữ
Lưng đột nhiên bị đánh mạnh, tôi còn chưa kịp thấy đau đã bị con ma trực tiếp bóp cổ đưa ra khỏi khách sạn
Chỉ thấy gió phía sau càng ngày càng lớn, ma nữ mới buông tha tôi, tôi xụi lơ quỳ trên mặt đất che lấy yết hầu không ngừng ho.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra mình đang ở rất xa nội thành, đã đến rìa sông Hồng Hà. Không chỉ có tiếng gió mà còn cả tiếng nước khuấy động
“Vớt xác tôi ở dưới đáy sông đi” Ma nữ nói
Bây giờ á? Tôi không dám nói ra khỏi miệng. Rắc rối ở đây còn chưa được giải quyết mà còn bảo tôi đêm hôm khuya khoắt đi làm, đây là kêu tôi đi chết đó.
Thấy tôi im lặng cô ta chỉ thẳng vào mặt nước trước mặt.
“Tôi…”
“Bằng không anh nhảy xuống ở với tôi đi”
Tôi còn chưa mở miệng, có phải thiếu tôn trọng người quá không. Nhưng khi cô ta nói chuyện, khóe mắt chảy ra máu nhìn thật chói mặt, sao tôi có thể nói như vậy.
“Không phải…. Vớt xác thì phải có thuyền. Vả lại tôi không thấy xác nổi lên thì vớt thế nào?” Tôi đành phải tùy ý nói bậy
“Thi thể ở dưới đáy nước. Lâu rồi nó không nổi lên được” Cô ta lẩm bẩm
“Vướng vào cây rong à?” Tôi hỏi dò
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, giận dữ trên mặt tiêu tan không ít, khuôn mặt kinh hoàng lại lần nữa trắng nhợt
“Đứa nhỏ nặng quá” Cô ta nhìn mặt sông nói
Con?
Sau đó cô ta nói tên của cô ấy là Mạnh Nhiên, xui xẻo gặp phải một tên tra nam (đàn ông cặn bã, muốn nói về tra nam thì chắc Ming phải post riêng một bài mà kể quá hicc). Cô ấy ở trong khách sạn tôi ở và trùng hợp mang thai trong căn phòng tôi thuê. Thế nhưng bạn trai của cô ấy lại biến đi đâu mất, Mạnh Nhiên vậy mà vẫn đợi hơn mấy tháng không hề rời đi, bụng mỗi ngày một lớn.
Đừng thấy ở đây là trong thành phố, thành phố cũng chẳng ít mấy người thích dèm pha. Mặc dù là Mạnh Nhiên tự tìm đến cái chết, nhưng chính những lời nói đó cùng sự phản bội của bạn trai mới là chất xúc tác
Kể từ đó, cô ấy hóa thành lệ quỷ, mỗi ngày chỉ có một bộ dạng ướt sủng, bất kì khách nào ở lại căn phòng đó cũng dẫm vào vết xe đổ của cô.
Thời gian càng dài oán khí càng sâu, cô ấy nói mình luôn nghe thấy tiếng con khóc, trách hận cô ấy không xứng làm mẹ. Do đó cô ấy muốn vớt xác mình lên xem đứa nhỏ có còn sống hay không.
Người phụ nữ này thực sự quá đáng thương, nhưng đây là Hồng Hà, thi thể cô ấy lại lâu như vậy mà không trương lên, nhất định là có nguyên do gì đó. Sao tôi có thể dễ dàng đáp ứng?
(1)Vữa: Ở trạng thái không còn như ban đầu nữa, mà bị phân rã ra và chảy nước, trong quá trình bị biến chất và phân hủy. Từ ngữ do người dịch thêm vào, trong nguyên tác là “cũ”, “nát” nhưng để mượt văn hơn nên tui đổi
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi bỏ mọi thứ ra đằng sau đầu, ngáp dài một cái rồi xoay người vào trong.
“A!”
Tôi bỗng vô thức hét lên, cuống quít lui lại nhưng giường quá nhỏ và tôi cứ thế ngã bịch mông xuống sàn.
Thứ tôi thấy vừa nãy đúng là một người phụ nữ cùng mái tóc dài, toàn thân ướt sũng, cặp mắt lồi ra cùng với khuôn mặt trắng bệch. Cô ta đang nằm trên giường với tôi.
Nhưng lúc này tôi ngẩng đầu lên lại không thấy ai nữa.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, sao tôi cứ luôn tự dọa chính mình thế nhỉ? Trên trán rịn một tầng mồ hôi, có lẽ bởi vì người thân cũng gặp chuyện bất trắc nên tôi dường như đối với mấy thứ này nhạy cảm hơn trước kia nhiều
Một lần nữa trèo lên giường, tôi còn chưa kịp nằm xuống, một trận lạnh buốt đã chạm đến cánh tay
Tôi vội vàng bật đèn lên mới phát hiện bây giờ ở vị trí phía trong của giường bị ướt hơn phân nửa. Rõ ràng những gì tôi thấy trước đó không phải là ảo giác.
Trong lòng ớn lạnh chạy từng cơn, tôi nhanh chóng rời khỏi giường, lấy cái hộp trong vali mở ra, lấy một ít hạt kê vàng rải lên chỗ ướt đó
Tôi để nguyên đèn chờ thật lâu, không còn nghe động tĩnh gì nữa mới dám nằm xuống, cũng chẳng dám tắt đèn.
Nhưng đột nhiên đèn lại phụt một cái, tôi luống cuống đứng dậy, bất kể có nhấn công tắc thế nào cũng không phản ứng.
Trước mắt tối sầm làm tôi không thích ứng nổi, căn bản là cái gì cũng không nhìn thấy được. Tôi sờ soạng lung tung tìm điện thoại nhưng lại vô tình đẩy nó ngã xuống cuối giường
Không được, tôi là hậu duệ cuối cùng của Trần gia.
Lập tức đoán vị trí điện thoại bị rơi, tôi cúi người đi nhặt lại. Chỉ cần tôi bật điện thoại lên thì ít nhất gian phòng cũng có tia sáng, liền sẽ không có chuyện gì nữa.
Tôi chạm vào một chỗ lạnh buốt, là sàn nhà. Tôi tiếp tục mò tìm, cảm giác cổ tay bị siết chặt và sự lạnh lẽo nháy mắt xông lên.
Thứ gì đang nắm lấy tôi?
Ai mà quản được nhiều như vậy, tôi vội vàng rút tay trở về. Thế nhưng thứ dưới gầm giường cũng dùng lực, đem tôi kéo tuột xuống sàn.
Lại một lần nữa đối diện với cặp mắt lạnh băng kia, tôi bị dọa giật lùi về sau mấy bước liên tiếp. Điện thoại hình như đã bị tôi đá văng vào gầm giường
Con ma nữ không đuổi ra, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ
Tôi không ngừng thở dốc, đồng thời mạnh dạn tiến đến. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ nó chỉ muốn dọa tôi một chút thôi sao?
Mò được đến mép giường, tôi sải chân nhảy lên, trực tiếp kéo chăn qua đầu, toàn thân không nhịn được phát run.
Nhưng hình như giường mềm hơn thì phải. Mặc kệ là vấn đề gì, tôi coi như không nghe không thấy
“Anh nằm đè lên tôi rồi!”
Đang nghĩ thì có tiếng nói vang lên bên cạnh, hơi lạnh phà vào cổ tôi.
Loại ngứa ngáy này giống như điện giật, so với bị sét đánh ở quê còn nghiêm trọng hơn. Tôi vội vàng bò dậy thì thấy đúng là tôi đã đè lên người con ma nữ kia.
“Má ơi”
Lần thứ hai dọa tôi ôm cả chăn nhảy xuống chạy ra cửa, nhưng tôi không có cách nào kéo cánh cửa ra được. Ma nữ trên giường đứng thẳng dậy, chân không chạm đất, mang theo gió âm bay đến chỗ tôi.
Tôi cuống cuồng quay lại nhắm mắt chắp tay nói, “Chị đại ơi, tôi thực sự không biết căn phòng này là địa bàn của cô. Nếu đã quấy rầy thì tôi lập tức đi ngay”
“Không, tôi muốn anh giúp tôi” Cô ta lạnh lùng nói
Tôi sững người, nheo mắt nhìn cô ta một cái, khuôn mặt trắng héo làm tôi chịu không nổi, tôi bịt mắt lại nói, “Cô đừng có giỡn nữa, tôi chỉ có một cái mạng mà thôi”
“Tôi biết, anh là một người vớt xác” Cô ta tiếp tục nói
“Không sai, nhưng tôi không thừa hưởng y bát của tổ tiên” Tôi nhanh chóng giải thích
Mặc dù ông nội có trăn trối, nhưng tôi hiện tại cái gì cũng không biết. Tôi không thể chỉ dựa vào nước mà ăn, nếu không mới đúng là lấy mạng đi đua.
Bây giờ mạng của tôi là đổi bằng hai mạng sống khác, gánh nặng lớn như vậy tôi nào dám buông lơi
Cô ta bỗng trở nên tàn nhẫn, đột ngột tiến lên không nói lời nào bóp chặt cổ tôi. Tôi bị bắt phải mở mắt ra, mới thấy giờ phút này cô ta đang cầm một nửa hộp sọ, da trên má bị nhàu nát, thối rữa đáng sợ.
Cánh tay đang bóp cổ tôi càng khủng bố hơn, gầy trơ xương như cây củi. Chỗ tím chỗ xanh, móng tay vữa (1) ra, hận không thể ngay lập tức phá tan da thịt tôi, bóp nát mạch máu của tôi.
“Khụ khụ!”
“Nếu anh không giúp thì xuống đó với tôi luôn!”
Tôi bất lực ho khan, giọng nói của cô ta cũng liên tục thay đổi thành trầm thấp và khàn đặc, lại còn nặng nề lặp đi lặp lại
Cái này có chỗ nào là bộ dạng cầu xin chứ, rõ ràng là đe dọa uy hiếp đầy trần trụi
“Giúp…. Giúp….” Tôi miễn cưỡng bật ra một chữ
Lưng đột nhiên bị đánh mạnh, tôi còn chưa kịp thấy đau đã bị con ma trực tiếp bóp cổ đưa ra khỏi khách sạn
Chỉ thấy gió phía sau càng ngày càng lớn, ma nữ mới buông tha tôi, tôi xụi lơ quỳ trên mặt đất che lấy yết hầu không ngừng ho.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra mình đang ở rất xa nội thành, đã đến rìa sông Hồng Hà. Không chỉ có tiếng gió mà còn cả tiếng nước khuấy động
“Vớt xác tôi ở dưới đáy sông đi” Ma nữ nói
Bây giờ á? Tôi không dám nói ra khỏi miệng. Rắc rối ở đây còn chưa được giải quyết mà còn bảo tôi đêm hôm khuya khoắt đi làm, đây là kêu tôi đi chết đó.
Thấy tôi im lặng cô ta chỉ thẳng vào mặt nước trước mặt.
“Tôi…”
“Bằng không anh nhảy xuống ở với tôi đi”
Tôi còn chưa mở miệng, có phải thiếu tôn trọng người quá không. Nhưng khi cô ta nói chuyện, khóe mắt chảy ra máu nhìn thật chói mặt, sao tôi có thể nói như vậy.
“Không phải…. Vớt xác thì phải có thuyền. Vả lại tôi không thấy xác nổi lên thì vớt thế nào?” Tôi đành phải tùy ý nói bậy
“Thi thể ở dưới đáy nước. Lâu rồi nó không nổi lên được” Cô ta lẩm bẩm
“Vướng vào cây rong à?” Tôi hỏi dò
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, giận dữ trên mặt tiêu tan không ít, khuôn mặt kinh hoàng lại lần nữa trắng nhợt
“Đứa nhỏ nặng quá” Cô ta nhìn mặt sông nói
Con?
Sau đó cô ta nói tên của cô ấy là Mạnh Nhiên, xui xẻo gặp phải một tên tra nam (đàn ông cặn bã, muốn nói về tra nam thì chắc Ming phải post riêng một bài mà kể quá hicc). Cô ấy ở trong khách sạn tôi ở và trùng hợp mang thai trong căn phòng tôi thuê. Thế nhưng bạn trai của cô ấy lại biến đi đâu mất, Mạnh Nhiên vậy mà vẫn đợi hơn mấy tháng không hề rời đi, bụng mỗi ngày một lớn.
Đừng thấy ở đây là trong thành phố, thành phố cũng chẳng ít mấy người thích dèm pha. Mặc dù là Mạnh Nhiên tự tìm đến cái chết, nhưng chính những lời nói đó cùng sự phản bội của bạn trai mới là chất xúc tác
Kể từ đó, cô ấy hóa thành lệ quỷ, mỗi ngày chỉ có một bộ dạng ướt sủng, bất kì khách nào ở lại căn phòng đó cũng dẫm vào vết xe đổ của cô.
Thời gian càng dài oán khí càng sâu, cô ấy nói mình luôn nghe thấy tiếng con khóc, trách hận cô ấy không xứng làm mẹ. Do đó cô ấy muốn vớt xác mình lên xem đứa nhỏ có còn sống hay không.
Người phụ nữ này thực sự quá đáng thương, nhưng đây là Hồng Hà, thi thể cô ấy lại lâu như vậy mà không trương lên, nhất định là có nguyên do gì đó. Sao tôi có thể dễ dàng đáp ứng?
(1)Vữa: Ở trạng thái không còn như ban đầu nữa, mà bị phân rã ra và chảy nước, trong quá trình bị biến chất và phân hủy. Từ ngữ do người dịch thêm vào, trong nguyên tác là “cũ”, “nát” nhưng để mượt văn hơn nên tui đổi