Chương : 46
Mạc Chấn Huân cách cửa sổ thủy tinh nhìn Mễ Giai ở bên ngoài, chỉ thấy cô ngồi tại bàn làm việc nghiêm túc sửa lại tài liệu cần dùng cho cuộc họp, vẻ mặt nghiêm túc ấy khiến người ta không thể nhìn ra chút khác thường nào. Nhưng anh biết, tất cả đều là cô đang ngụy trang, cô chắc chắn bị tổn thương, hình ảnh tái nhợt đến phát run của cô ngày hôm qua lại một lần nữa hiện lên trước mắt anh.
Mạc Chấn Huân chau mày, ấn điện thoại nội bộ, “Cô vào đây một chút”.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay lúc Mạc Chấn Huân quyết định gọi lại lần nữa, cửa văn phòng bị mở ra, Mễ Giai bưng một ly cà phê thơm nồng tiến vào, cẩn thận để lên bàn, nét mặt nhìn không ra cảm xúc tồi tệ trong lòng.
Mạc Chấn Huân nghiêm túc nhìn cô, không nói chuyện, dường như muốn nhìn ra điều gì từ cô.
“Mạc tổng nếu không có chuyện gì, vậy tôi ra ngoài trước”. Thấy anh chậm chạp không mở miệng, Mễ Giai chủ động nói, biểu cảm không biến hóa, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nói xong xoay người định đi.
“Cô không sao chứ?”. Trong nháy mắt khi Mễ Giai xoay người, Mạc Chấn Huân mới hỏi.
“Tôi không sao”. Trả lời rất nhanh, hoàn toàn không cần suy nghĩ, vừa mở miệng đã nói xong, như vậy ngược lại khiến cho người ta có cảm giác ‘giấu đầu lòi đuôi’.
Mạc Chấn Huân thở dài một tiếng, anh có chút áy náy, dù sao làm cô tổn thương không chỉ có mình Nghiêm Hạo mà Liên Huyên cũng có một phần trách nhiệm. “Nếu thật sự thấy không ổn thì tôi cho cô nghỉ phép vài ngày, cô cứ nghỉ ngơi cho thoải mái”.
“Tôi phân định rõ ràng chuyện tình cảm và chuyện công việc, hơn nữa tôi không yếu ớt như anh nghĩ”. Mễ Giai từ chối, hiện tại cô chỉ sợ yên tĩnh, yên tĩnh khiến suy nghĩ của cô rối loạn, cô thà rằng làm việc nhiều thêm, để bản thân bận rộn một chút, để không còn thời gian nhàn rỗi suy nghĩ đến những chuyện không vui, có lẽ làm vậy cô sẽ khá hơn.
“Mạc tổng còn bận việc, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước”. Nói xong xoay người định rời đi.
“Tôi. . . Rất xin lỗi, chuyện này mặc kệ ai đúng ai sai, nhưng dù sao Liên Huyên cũng đã làm tổn thương cô”. Mạc Chấn Huân áy náy mất tự nhiên.
Vừa bước được nửa bước liền dừng lại, Mễ Giai trầm mặc, không quay đầu nói, “Cô ấy không biết quan hệ giữa tôi và Nghiêm Hạo, huống chi người làm tôi tổn thương cũng không phải là cô ấy”. Ngữ khí quạnh quẽ, nghe không ra bi thương.
“Cô. . . Dự định thế nào?”. Nhìn bóng lưng cô, anh dường như có thể cảm giác được Mễ Giai rất cô đơn.
Lại là một hồi trầm mặc, lâu sau Mễ Giai mới trả lời, “Tôi và anh ấy sẽ ly hôn”. Không đợi anh nói thêm, Mễ Giai lập tức bước ra ngoài.
Giữa trưa La Lệ tìm cô cùng đi ăn cơm, nhưng cô từ chối, cô thật sự không có tí khẩu vị nào, La Lệ kiên trì khuyên nhủ một hồi, cuối cùng cũng bị anh bạn trai Tiểu Thôi lôi đi, mất nhiều thời gian với Mễ Giai, có lẽ cô ấy muốn ở một mình, La Lệ bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng mới cùng bạn trai đi xuống.
Mễ Giai nhìn văn phòng không một bóng người, cả một không gian rộng lớn chỉ còn lại mình cô, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Mễ Giai bất giác đưa tay tự ôm lấy mình, hoàn cảnh như vậy khiến cô cảm thấy hơi lạnh. Thật ra không phải là cô muốn ở một mình, chỉ là theo quán tính bài xích những nơi đông người ồn ào đó.
Nhìn tập văn kiện trên bàn, đây là thành quả trong cả buổi sáng làm việc của cô. Mễ Giai nhìn bốn phía, đứng dậy đi ra cửa, ấn thang máy lên tầng cao nhất, hôm nay là một ngày u ám, bầu trời xám xịt, không có nổi một ánh mặt trời. Mễ Giai đến gần lan can bảo hộ, ngắm nhìn, người và xe cộ qua lại phía dưới vô cùng nhỏ bé, phía trước là những ngôi nhà cao tầng trùng trùng điệp điệp cho thấy một Thượng Hải phồn hoa. Trên này gió lớn, thổi bay làn váy và tóc cô. Chính cô cũng không phát hiện có một giọt lệ theo hốc mắt chảy ra, chưa rơi xuống đất đã bị gió thổi đi, cuối cùng biến mất giữa không trung.
“Cô định làm gì vậy?”. Một tiếng nói nghiêm khắc truyền đến tai Mễ Giai, xoay người thấy Mạc Chấn Huân không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng cô, khuôn mặt mang vẻ tức giận rõ rệt, lông mày nhíu chặt lại.
Cô định làm gì? Cô chỉ đang ngắm phong cảnh, hóng gió chút thôi. Mễ Giai nhìn anh, rồi nhìn vị trí mình đứng, đột nhiên hiểu ra ý anh, cười tự giễu, “Tôi không muốn chết, chỉ là lên đây ngắm cảnh, ổn định lại tâm trạng một chút”.
Mạc Chấn Huân nhìn chằm chằm cô hồi lâu, xác định điều cô nói là thật mới thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, đứng cùng cô.
“Muốn biết vì sao tôi lại biết quan hệ giữa cô và Nghiêm Hạo không?”. Mạc Chấn Huân bình tĩnh mở miệng.
Mễ Giai quay đầu cười, không nói gì.
“Hôm đó cô và La Lệ đi lên đây, tôi đứng ở phía sau kia”.
Mễ Giai kinh ngạc nhìn anh, thì ra anh đã biết sớm như vậy. Nhưng hiện tại không quan trọng nữa, cô cũng sắp không còn là Nghiêm phu nhân.
Gió trên này vốn đã lớn, hơn nữa bây giờ mới là tháng tư, thổi lâu tự nhiên sinh cảm giác lạnh, Mễ Giai ôm lấy hai cánh tay xoay người chuẩn bị đi xuống, nhưng lại quên mất đằng sau là bậc thang, dẫm hụt một bước khiến cả người lảo đảo ngã về phía trước, rất may là Mạc Chấn Huân tay mắt lanh lẹ giữ được cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng.
“Lớn như vậy rồi mà đi đứng không cẩn thận gì cả”. Ôm lấy cô, Mạc Chấn Huân nói.
“Lớn như vậy rồi mà vẫn không cẩn thận”. Từng có một người cũng đã nói với cô như vậy, giọng điệu thoáng trách móc. Nghĩ lại làm chóp mũi Mễ Giai bắt đầu cay cay. Đẩy Mạc Chấn Huân ra, cô chạy vội về phía cầu thang.
Mạc Chấn Huân nhìn bóng lưng kia rời đi đến khi cô biến mất trong tầm mắt, theo thói quen lấy thuốc lá trong túi áo, châm một điếu, hít vào từng hơi.
Trong văn phòng tổng giám đốc ‘Kiến trúc Vũ Dương’, Diêu Mẫn mặc một bộ com lê xám, trong tay cầm văn kiện, mỉm cười đứng một bên.
Nghiêm Hạo vẻ mặt nghiêm túc, lấy bút cấp tốc ký tên lên những tài liệu trong tay, dường như anh có thể đọc nhanh như gió, thời gian ngắn ngủn không đến vài phút, trong nháy mắt đã ký được vài văn kiện quan trọng. Cuối cùng cũng xong, Nghiêm Hạo đưa tài liệu vừa mới ký tên cho Diêu Mẫn, có phần mệt mỏi dựa người về sau, hai tay ấn ấn hai bên huyệt thái dương.
Thấy vậy Diêu Mẫn quan tâm nói, “Trông anh hôm nay có vẻ rất mệt”. Hôm nay nhìn Nghiêm Hạo không có khí chất hiên ngang thường ngày, tuy rằng quần áo vẫn phẳng phiu là lượt như trước nhưng trên mặt lại mang theo vẻ mệt mỏi rõ rệt.
Nghiêm Hạo gật đầu, lại vô tình nhiều lời, nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ tan tầm, lấy áo khoác trên ghế dựa, đứng dậy nói, “Em đánh máy một bản thảo thông tin, làm sáng tỏ quan hệ giữa tôi và Mạc Liên Huyên của tập đoàn Mạc Thị là không có gì, rồi gửi đến các tòa soạn báo và giới truyền thông, ngày mai tôi muốn nhìn thấy những tờ báo đăng tin này”.
“Dạ?”. Diêu Mẫn có hơi bất ngờ nhìn anh.
Nghiêm Hạo khẽ cau mày, “Có vấn đề gì sao?”. Trong giọng nói lộ vẻ không vui.
Diêu Mẫn vội vã lắc đầu, “Em đã biết”.
Nghiêm Hạo lại nhìn đồng hồ, nghĩ: bây giờ hẳn là đã có thể đến gặp cô ấy.
Mạc Chấn Huân chau mày, ấn điện thoại nội bộ, “Cô vào đây một chút”.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay lúc Mạc Chấn Huân quyết định gọi lại lần nữa, cửa văn phòng bị mở ra, Mễ Giai bưng một ly cà phê thơm nồng tiến vào, cẩn thận để lên bàn, nét mặt nhìn không ra cảm xúc tồi tệ trong lòng.
Mạc Chấn Huân nghiêm túc nhìn cô, không nói chuyện, dường như muốn nhìn ra điều gì từ cô.
“Mạc tổng nếu không có chuyện gì, vậy tôi ra ngoài trước”. Thấy anh chậm chạp không mở miệng, Mễ Giai chủ động nói, biểu cảm không biến hóa, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nói xong xoay người định đi.
“Cô không sao chứ?”. Trong nháy mắt khi Mễ Giai xoay người, Mạc Chấn Huân mới hỏi.
“Tôi không sao”. Trả lời rất nhanh, hoàn toàn không cần suy nghĩ, vừa mở miệng đã nói xong, như vậy ngược lại khiến cho người ta có cảm giác ‘giấu đầu lòi đuôi’.
Mạc Chấn Huân thở dài một tiếng, anh có chút áy náy, dù sao làm cô tổn thương không chỉ có mình Nghiêm Hạo mà Liên Huyên cũng có một phần trách nhiệm. “Nếu thật sự thấy không ổn thì tôi cho cô nghỉ phép vài ngày, cô cứ nghỉ ngơi cho thoải mái”.
“Tôi phân định rõ ràng chuyện tình cảm và chuyện công việc, hơn nữa tôi không yếu ớt như anh nghĩ”. Mễ Giai từ chối, hiện tại cô chỉ sợ yên tĩnh, yên tĩnh khiến suy nghĩ của cô rối loạn, cô thà rằng làm việc nhiều thêm, để bản thân bận rộn một chút, để không còn thời gian nhàn rỗi suy nghĩ đến những chuyện không vui, có lẽ làm vậy cô sẽ khá hơn.
“Mạc tổng còn bận việc, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước”. Nói xong xoay người định rời đi.
“Tôi. . . Rất xin lỗi, chuyện này mặc kệ ai đúng ai sai, nhưng dù sao Liên Huyên cũng đã làm tổn thương cô”. Mạc Chấn Huân áy náy mất tự nhiên.
Vừa bước được nửa bước liền dừng lại, Mễ Giai trầm mặc, không quay đầu nói, “Cô ấy không biết quan hệ giữa tôi và Nghiêm Hạo, huống chi người làm tôi tổn thương cũng không phải là cô ấy”. Ngữ khí quạnh quẽ, nghe không ra bi thương.
“Cô. . . Dự định thế nào?”. Nhìn bóng lưng cô, anh dường như có thể cảm giác được Mễ Giai rất cô đơn.
Lại là một hồi trầm mặc, lâu sau Mễ Giai mới trả lời, “Tôi và anh ấy sẽ ly hôn”. Không đợi anh nói thêm, Mễ Giai lập tức bước ra ngoài.
Giữa trưa La Lệ tìm cô cùng đi ăn cơm, nhưng cô từ chối, cô thật sự không có tí khẩu vị nào, La Lệ kiên trì khuyên nhủ một hồi, cuối cùng cũng bị anh bạn trai Tiểu Thôi lôi đi, mất nhiều thời gian với Mễ Giai, có lẽ cô ấy muốn ở một mình, La Lệ bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng mới cùng bạn trai đi xuống.
Mễ Giai nhìn văn phòng không một bóng người, cả một không gian rộng lớn chỉ còn lại mình cô, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, Mễ Giai bất giác đưa tay tự ôm lấy mình, hoàn cảnh như vậy khiến cô cảm thấy hơi lạnh. Thật ra không phải là cô muốn ở một mình, chỉ là theo quán tính bài xích những nơi đông người ồn ào đó.
Nhìn tập văn kiện trên bàn, đây là thành quả trong cả buổi sáng làm việc của cô. Mễ Giai nhìn bốn phía, đứng dậy đi ra cửa, ấn thang máy lên tầng cao nhất, hôm nay là một ngày u ám, bầu trời xám xịt, không có nổi một ánh mặt trời. Mễ Giai đến gần lan can bảo hộ, ngắm nhìn, người và xe cộ qua lại phía dưới vô cùng nhỏ bé, phía trước là những ngôi nhà cao tầng trùng trùng điệp điệp cho thấy một Thượng Hải phồn hoa. Trên này gió lớn, thổi bay làn váy và tóc cô. Chính cô cũng không phát hiện có một giọt lệ theo hốc mắt chảy ra, chưa rơi xuống đất đã bị gió thổi đi, cuối cùng biến mất giữa không trung.
“Cô định làm gì vậy?”. Một tiếng nói nghiêm khắc truyền đến tai Mễ Giai, xoay người thấy Mạc Chấn Huân không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng cô, khuôn mặt mang vẻ tức giận rõ rệt, lông mày nhíu chặt lại.
Cô định làm gì? Cô chỉ đang ngắm phong cảnh, hóng gió chút thôi. Mễ Giai nhìn anh, rồi nhìn vị trí mình đứng, đột nhiên hiểu ra ý anh, cười tự giễu, “Tôi không muốn chết, chỉ là lên đây ngắm cảnh, ổn định lại tâm trạng một chút”.
Mạc Chấn Huân nhìn chằm chằm cô hồi lâu, xác định điều cô nói là thật mới thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi đến bên cạnh cô, đứng cùng cô.
“Muốn biết vì sao tôi lại biết quan hệ giữa cô và Nghiêm Hạo không?”. Mạc Chấn Huân bình tĩnh mở miệng.
Mễ Giai quay đầu cười, không nói gì.
“Hôm đó cô và La Lệ đi lên đây, tôi đứng ở phía sau kia”.
Mễ Giai kinh ngạc nhìn anh, thì ra anh đã biết sớm như vậy. Nhưng hiện tại không quan trọng nữa, cô cũng sắp không còn là Nghiêm phu nhân.
Gió trên này vốn đã lớn, hơn nữa bây giờ mới là tháng tư, thổi lâu tự nhiên sinh cảm giác lạnh, Mễ Giai ôm lấy hai cánh tay xoay người chuẩn bị đi xuống, nhưng lại quên mất đằng sau là bậc thang, dẫm hụt một bước khiến cả người lảo đảo ngã về phía trước, rất may là Mạc Chấn Huân tay mắt lanh lẹ giữ được cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng.
“Lớn như vậy rồi mà đi đứng không cẩn thận gì cả”. Ôm lấy cô, Mạc Chấn Huân nói.
“Lớn như vậy rồi mà vẫn không cẩn thận”. Từng có một người cũng đã nói với cô như vậy, giọng điệu thoáng trách móc. Nghĩ lại làm chóp mũi Mễ Giai bắt đầu cay cay. Đẩy Mạc Chấn Huân ra, cô chạy vội về phía cầu thang.
Mạc Chấn Huân nhìn bóng lưng kia rời đi đến khi cô biến mất trong tầm mắt, theo thói quen lấy thuốc lá trong túi áo, châm một điếu, hít vào từng hơi.
Trong văn phòng tổng giám đốc ‘Kiến trúc Vũ Dương’, Diêu Mẫn mặc một bộ com lê xám, trong tay cầm văn kiện, mỉm cười đứng một bên.
Nghiêm Hạo vẻ mặt nghiêm túc, lấy bút cấp tốc ký tên lên những tài liệu trong tay, dường như anh có thể đọc nhanh như gió, thời gian ngắn ngủn không đến vài phút, trong nháy mắt đã ký được vài văn kiện quan trọng. Cuối cùng cũng xong, Nghiêm Hạo đưa tài liệu vừa mới ký tên cho Diêu Mẫn, có phần mệt mỏi dựa người về sau, hai tay ấn ấn hai bên huyệt thái dương.
Thấy vậy Diêu Mẫn quan tâm nói, “Trông anh hôm nay có vẻ rất mệt”. Hôm nay nhìn Nghiêm Hạo không có khí chất hiên ngang thường ngày, tuy rằng quần áo vẫn phẳng phiu là lượt như trước nhưng trên mặt lại mang theo vẻ mệt mỏi rõ rệt.
Nghiêm Hạo gật đầu, lại vô tình nhiều lời, nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ tan tầm, lấy áo khoác trên ghế dựa, đứng dậy nói, “Em đánh máy một bản thảo thông tin, làm sáng tỏ quan hệ giữa tôi và Mạc Liên Huyên của tập đoàn Mạc Thị là không có gì, rồi gửi đến các tòa soạn báo và giới truyền thông, ngày mai tôi muốn nhìn thấy những tờ báo đăng tin này”.
“Dạ?”. Diêu Mẫn có hơi bất ngờ nhìn anh.
Nghiêm Hạo khẽ cau mày, “Có vấn đề gì sao?”. Trong giọng nói lộ vẻ không vui.
Diêu Mẫn vội vã lắc đầu, “Em đã biết”.
Nghiêm Hạo lại nhìn đồng hồ, nghĩ: bây giờ hẳn là đã có thể đến gặp cô ấy.