Chương 50
Cô chỉ nhìn một giây rồi lại cúi đầu xuống, buồn bã nói: “Tôi yếu đuối như thế mà còn dám dùng dao để phản kháng lại thì tôi nghĩ những cô gái khác cũng sẽ làm như vậy. Cho dù không có dao thì cũng có thể liều hết sức mình.”
“ý cô là gì? Cô đang nghi ngờ cô ấy sao?” Trong giây lát Hà Minh Viễn giống như một con thú bị đâm, hai mắt cuồng bạo, sóng gió nổi lên.
“Tôi chỉ… Tôi không cố ý làm hại bất kỳ ai…”
Đột nhiên khóe miệng Hà Minh Viên khẽ nhếch lên, anh lạnh lùng: “Hay cho câu không làm hại bất cứ ai.”
“Tôi xin lõi.” Trần Nam Phương cúi đầu, cô không nên nói câu vừa rồi, nhưng cô không thể không tự giải thích cho mình.
“Hừ.” Hà Minh Viễn phát ra từ trong cổ họng một âm thanh lạnh lùng.
Sau đó anh bước vài bước lớn rồi dừng lại: “Cô chờ mà nhận xác anh cô đi.”
Trần Nam Phương vốn dĩ đang trì trệ đứng tại chỗ nhưng những lời này như bom dội vào tai cô, khiến thân thể cô run lên dưới ánh nắng gay gắt.
“Hà Minh Viễn!” Gô quay người đuổi theo nhưng phát hiện ra Hà Minh Viễn đã biến mất.
“Mợ ba…” Minh Vy đỡ cô: “Cô đừng lo lắng, cậu ba vừa lái xe đi thôi.”
Cô vừa mới đứng ở xa nên cũng không biết Trần Nam Phương và cậu ba đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là khi Hà Minh Viễn đi ngang qua, cơn gió dường như mang theo cả băng giá.
Nhưng trước khi đến với Thâm Thánh, Minh Phúc rõ ràng đã dặn cô phải chăm sóc tốt cho mợ ba. Mọi chuyện đã thay đổi sau một đêm sao?
Không phải chứ!
“Cô và cậu ba…”
“Anh ta đâu?” Trần Nam Phương lớn tiếng cắt ngang: “Mau đưa tôi đi!”
“Ôi vâng, tôi sẽ liên lạc với Minh Phúc ngay lập tức!” Minh Vy nhận được lệnh thì vội vàng liên lạc, nhưng sau vài cuộc điện thoại vẫn không liên lạc được, trong lòng không cô không khỏi cũng cảm thấy lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Nam Phương đang tái nhợt đi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, trái tim càng giống như bị một bàn tay †o lớn năm chặt, cô cảm thấy đau nhói.
“Chúng ta đến thử chi nhánh công ty, có lẽ mấy người cậu ba bọn họ đang ở đói”
Trần Nam Phương gật đầu, ở đây chỉ cách chi nhánh công ty của tập đoàn Kim Địa ở thành phố Thâm Thành mười phút lái xe nhưng cả người cô đã ướt sũng.
Khi xuống xe, Minh Vy liếc mắt nhìn cô một cái rồi vội vàng an ủi: “Mợ ba đừng lo lắng, cậu ba sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Anh ta làm sao có chuyện được.”
Người có chuyện là anh trai cô.
Trần Nam Phương không biết mình chống đỡ thế nào được đến buổi tối. Cả người cô đau nhức nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
“Mợ ba, tôi liên lạc được rồi!” Minh Vy vội vàng chạy tới, thở dốc nói: “Cậu ba đang ở câu lạc bộ Gia Thành!”
“ý cô là gì? Cô đang nghi ngờ cô ấy sao?” Trong giây lát Hà Minh Viễn giống như một con thú bị đâm, hai mắt cuồng bạo, sóng gió nổi lên.
“Tôi chỉ… Tôi không cố ý làm hại bất kỳ ai…”
Đột nhiên khóe miệng Hà Minh Viên khẽ nhếch lên, anh lạnh lùng: “Hay cho câu không làm hại bất cứ ai.”
“Tôi xin lõi.” Trần Nam Phương cúi đầu, cô không nên nói câu vừa rồi, nhưng cô không thể không tự giải thích cho mình.
“Hừ.” Hà Minh Viễn phát ra từ trong cổ họng một âm thanh lạnh lùng.
Sau đó anh bước vài bước lớn rồi dừng lại: “Cô chờ mà nhận xác anh cô đi.”
Trần Nam Phương vốn dĩ đang trì trệ đứng tại chỗ nhưng những lời này như bom dội vào tai cô, khiến thân thể cô run lên dưới ánh nắng gay gắt.
“Hà Minh Viễn!” Gô quay người đuổi theo nhưng phát hiện ra Hà Minh Viễn đã biến mất.
“Mợ ba…” Minh Vy đỡ cô: “Cô đừng lo lắng, cậu ba vừa lái xe đi thôi.”
Cô vừa mới đứng ở xa nên cũng không biết Trần Nam Phương và cậu ba đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là khi Hà Minh Viễn đi ngang qua, cơn gió dường như mang theo cả băng giá.
Nhưng trước khi đến với Thâm Thánh, Minh Phúc rõ ràng đã dặn cô phải chăm sóc tốt cho mợ ba. Mọi chuyện đã thay đổi sau một đêm sao?
Không phải chứ!
“Cô và cậu ba…”
“Anh ta đâu?” Trần Nam Phương lớn tiếng cắt ngang: “Mau đưa tôi đi!”
“Ôi vâng, tôi sẽ liên lạc với Minh Phúc ngay lập tức!” Minh Vy nhận được lệnh thì vội vàng liên lạc, nhưng sau vài cuộc điện thoại vẫn không liên lạc được, trong lòng không cô không khỏi cũng cảm thấy lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Nam Phương đang tái nhợt đi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, trái tim càng giống như bị một bàn tay †o lớn năm chặt, cô cảm thấy đau nhói.
“Chúng ta đến thử chi nhánh công ty, có lẽ mấy người cậu ba bọn họ đang ở đói”
Trần Nam Phương gật đầu, ở đây chỉ cách chi nhánh công ty của tập đoàn Kim Địa ở thành phố Thâm Thành mười phút lái xe nhưng cả người cô đã ướt sũng.
Khi xuống xe, Minh Vy liếc mắt nhìn cô một cái rồi vội vàng an ủi: “Mợ ba đừng lo lắng, cậu ba sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Anh ta làm sao có chuyện được.”
Người có chuyện là anh trai cô.
Trần Nam Phương không biết mình chống đỡ thế nào được đến buổi tối. Cả người cô đau nhức nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
“Mợ ba, tôi liên lạc được rồi!” Minh Vy vội vàng chạy tới, thở dốc nói: “Cậu ba đang ở câu lạc bộ Gia Thành!”