Chương 35
“Không ở bên giám đốc Viễn lại lang thang ngoài đường thế này làm gì?” Lý An lộ ra nụ cười bỉ ổi: “Tìm khách à?”
“Ông im mồm đi!” Trần Nam Phương vừa tức giận vừa sợ hãi: “Tôi không quen biết ông!”
Đôi mắt hình tam giác của Lý An như con rắn đang thè lưỡi ra: “Cháu gái không nhận cậu sao?”
“Ông không phải là cậu của tôi.” Cô giữ chặt cái túi trong tay: “Tôi cảnh cáo ông mau chóng rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi cho chồng tôi là Hà Minh Viễn để anh ấy đến dạy cho ông một bài học.”
“Ha ha” Lý An cười bỉ ổi: “Theo những gì tôi biết thì giám đốc Viễn còn đang ôm ấp người khác ở Đế Hào rồi.
Cháu gái, hay cháu cứ thử đi.”
Trần Nam Phương đương nhiên sẽ không thử, Hà Minh Viễn đã nói sẽ không gặp cô nữa nếu bây giờ cô cứ đi †ìm anh ta thì không khác gì chui đầu vào miệng súng.
Cô không muốn nói chuyện với Lý An nữa nên xoay người rời đi.
Nhưng cô đã bị Lý An nắm chặt lấy tay.
“Ông làm gì vậy?” Trần Nam Phương sợ hãi tới mức không dám nói lớn, cô nhìn xung quanh. Bởi vì bây giờ đang là sáng sớm nên trên đường rất ít người: “Tôi cảnh cáo ông.”
“Cảnh cáo tôi cái gì? Nói không chừng cháu trai tôi đã bị khuôn mặt hồng nhan họa thủy này của mày mà bị bắt đi mất. Hôm nay tao phải thay nó dạy dỗ cho mày.”
“Ông buông ra!” Cô dùng hết sức vùng vãy và hét lớn: “Cứu tôi với!”
Nhưng không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô cả.
Trân Nam Phương sợ tới mức mồ hôi túa ra trên trán, cô cố chống cự, dùng cả tay và chân để cào cấu và đá Lý An.
“Chết tiệt” Lý An chửi bới và cố kéo cô lên xe.
Đầu óc cô trống rỗng nhưng cũng may cô đã kịp lấy bình xịt hơi cay trong †úi ra và xịt vào mặt Lý An.
“ÁI” Ông ta hét lên đau đớn rồi lấy hai tay dụi mắt.
Nửa người trên Trần Nam Phương được buông ra, cô nhanh chóng chạy đi nhưng chân của cô quá đau nên không thể chạy nhanh được.
Lý An nheo mắt đuổi theo, vừa đuổi ông ta còn vừa hét lớn: “Để xem tối nay tao xử lý mày thế nào.”
Da đầu cô đau nhức, tóc cô bị ông ta kéo mạnh, mạnh đến mức muốn kéo luôn da đầu của cô đi.
“Ông là đồ khốn nạn!” Hai mắt cô mờ mịt, nước mắt không ngừng trào ra.
Một giây trước khi bị nhét vào trong xe, cô lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra, đâm vào người Lý An.
Cô đâm liên tiếp hai phát.
“AI Giết người!” Một cặp đôi đi ngang qua, cô gái sợ hãi hét lên.
Cậu thanh niên nhìn Trân Nam Phương đang cầm dao và Lý Am đang ngã trên mặt đất thì lập tức báo cảnh sát.
Trần Nam Phương không nhớ rõ về quá trình xảy ra mọi chuyện, đến khi cô tỉnh tái lại thì cô đã ngồi trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát rồi.
“Cô gái, nếu cô còn không nói nữa thì sẽ bị quy vào tội cố ý gây thương tích cho người khác.”
“Ông im mồm đi!” Trần Nam Phương vừa tức giận vừa sợ hãi: “Tôi không quen biết ông!”
Đôi mắt hình tam giác của Lý An như con rắn đang thè lưỡi ra: “Cháu gái không nhận cậu sao?”
“Ông không phải là cậu của tôi.” Cô giữ chặt cái túi trong tay: “Tôi cảnh cáo ông mau chóng rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi cho chồng tôi là Hà Minh Viễn để anh ấy đến dạy cho ông một bài học.”
“Ha ha” Lý An cười bỉ ổi: “Theo những gì tôi biết thì giám đốc Viễn còn đang ôm ấp người khác ở Đế Hào rồi.
Cháu gái, hay cháu cứ thử đi.”
Trần Nam Phương đương nhiên sẽ không thử, Hà Minh Viễn đã nói sẽ không gặp cô nữa nếu bây giờ cô cứ đi †ìm anh ta thì không khác gì chui đầu vào miệng súng.
Cô không muốn nói chuyện với Lý An nữa nên xoay người rời đi.
Nhưng cô đã bị Lý An nắm chặt lấy tay.
“Ông làm gì vậy?” Trần Nam Phương sợ hãi tới mức không dám nói lớn, cô nhìn xung quanh. Bởi vì bây giờ đang là sáng sớm nên trên đường rất ít người: “Tôi cảnh cáo ông.”
“Cảnh cáo tôi cái gì? Nói không chừng cháu trai tôi đã bị khuôn mặt hồng nhan họa thủy này của mày mà bị bắt đi mất. Hôm nay tao phải thay nó dạy dỗ cho mày.”
“Ông buông ra!” Cô dùng hết sức vùng vãy và hét lớn: “Cứu tôi với!”
Nhưng không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô cả.
Trân Nam Phương sợ tới mức mồ hôi túa ra trên trán, cô cố chống cự, dùng cả tay và chân để cào cấu và đá Lý An.
“Chết tiệt” Lý An chửi bới và cố kéo cô lên xe.
Đầu óc cô trống rỗng nhưng cũng may cô đã kịp lấy bình xịt hơi cay trong †úi ra và xịt vào mặt Lý An.
“ÁI” Ông ta hét lên đau đớn rồi lấy hai tay dụi mắt.
Nửa người trên Trần Nam Phương được buông ra, cô nhanh chóng chạy đi nhưng chân của cô quá đau nên không thể chạy nhanh được.
Lý An nheo mắt đuổi theo, vừa đuổi ông ta còn vừa hét lớn: “Để xem tối nay tao xử lý mày thế nào.”
Da đầu cô đau nhức, tóc cô bị ông ta kéo mạnh, mạnh đến mức muốn kéo luôn da đầu của cô đi.
“Ông là đồ khốn nạn!” Hai mắt cô mờ mịt, nước mắt không ngừng trào ra.
Một giây trước khi bị nhét vào trong xe, cô lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra, đâm vào người Lý An.
Cô đâm liên tiếp hai phát.
“AI Giết người!” Một cặp đôi đi ngang qua, cô gái sợ hãi hét lên.
Cậu thanh niên nhìn Trân Nam Phương đang cầm dao và Lý Am đang ngã trên mặt đất thì lập tức báo cảnh sát.
Trần Nam Phương không nhớ rõ về quá trình xảy ra mọi chuyện, đến khi cô tỉnh tái lại thì cô đã ngồi trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát rồi.
“Cô gái, nếu cô còn không nói nữa thì sẽ bị quy vào tội cố ý gây thương tích cho người khác.”