Chương 32
Bất chợt, một cánh tay cơ bắp từ phía sau vòng lên.
“AI” Cô không khỏi kêu lên một tiếng, cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể đều đang run lẩy bẩy.
“Cũng dám thay quần áo trước mặt tôi, lại còn giả bộ?” Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, như có như không chạm vào vành tai của cô, âm thanh khàn khàn vang lên như muốn tấn công màng nhĩ của cô: “Dù cô có mặc hay không mặc quần áo thì cũng không che giấu nổi vẻ ti tiện của mình.”
Trần Nam Phương cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi vẻ đau buồn trong đôi mắt, một giây sau cô lại làm một động tác khiến bản thân cũng phải kinh ngạc, cô quay đầu qual Môi của cô áp lên môi của anh.
“Ông xã, anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cầu xin anh đừng tức giận.”
Cô không thể đắc tội anh, vận mệnh của anh trai cô vẫn còn đang nằm trong tay Hà Minh Viễn.
“Chết tiệt.” Hà Minh Viễn dường như cũng không ngờ được rằng cô lại dám làm như thế, không suy nghĩ gì mà đẩy cô ra.
Không biết vì sao mà dùng lực quá lớn, chỉ nghe Cốp một tiếng, Trần Nam Phương đập người vào cửa xe khiến cô kêu lên một tiếng, thân thể như một con tôm luộc, co quắp ôm lấy chính mình, hồi lâu sau mới ngồi thẳng dậy được, yên lặng cầm quần áo lên mặc vào.
“Đừng lề mề, nhanh lên!” Hà Minh Viễn gắn giọng nói, sau đó xuống xe trước.
Trần Nam Phương mặc xong quần áo cũng bước xuống xe, cùng anh đi về phía bên trong khu nhà cũ…
Trần Nam Phương biết rằng một lát nữa cô sẽ gặp bà Diêu và những người khác của nhà họ Hà. Cô cúi đầu xuống, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.
Sắp đến phòng chính, tay của cô đột nhiên bị một bàn tay khác ấm áp giữ lấy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hà Minh Viễn, cô chỉ thấy anh ta nói chuyện với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào: “Nhớ rõ thân phận của cô.”
Đúng vậy, anh ta lại bắt đầu diễn kịch rồi.
Trước mặt bà Diêu, bọn họ phải diễn được vở kịch vợ chồng ân ái yêu thương nhau.
“Em hiểu rồi.” Cô không có lựa chọn nào khác nên đương nhiên phải phối hợp.
Nhưng tim cô đập rất mạnh, cô không biết vì mình sợ hãi hay vì nguyên nhân nào khác.
“Minh Viễn, Nam Phương, hai con tới rồi sao, mau ngồi xuống đi.” Bà Diêu chào bọn họ rất dịu dàng, thần thái cũng vô cùng hiền hòa.
“Cháu chào bà ạ.” Trân Nam Phương cũng thoải mái hơn được một chút, cô cũng mỉm cười chào lại bà.
Hà Minh Viễn cũng chào một tiếng bà nội rồi ôm eo Trần Nam Phương ngồi xuống, động tác của anh vô cùng thân mật.
Bà Diêu không nghi ngờ gì cả, bà nhìn hai người rồi lại mỉm cười, bà càng nhìn thì lại càng thấy thích. Bà còn quay sang nói chuyện với Ngọc Cẩm: “Nếu như trước đây, tôi thật sự không nghĩ được Minh Viễn sẽ cư xử nhẹ nhàng với vợ như thế nhưng bà xem nó bây giờ đi.”
“Còn không phải thế sao bà chủ, cậu ba thật sự đã thay đổi rồi. Mợ ba đúng là người có phúc.”
“.” Trần Nam Phương cúi đầu lắng nghe, cô không dám làm lộ ra vẻ ngập ngừng, do dự.
“Bà nội, bà nói chuyện kiểu gì vậy.
Vợ con con còn không thương thì còn thương ai đây.” Hà Minh Viễn nói chuyện rất hùng hồn, anh lại còn kéo Trần Nam Phương sát vào người mình hơn.
Bà Diêu và Ngọc Cẩm thấy thế thì cùng cười, tiếng cười lộ ra cả sự ái muội Và rõ ràng.
“Bà nội đang cười gì vậy?”
“AI” Cô không khỏi kêu lên một tiếng, cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể đều đang run lẩy bẩy.
“Cũng dám thay quần áo trước mặt tôi, lại còn giả bộ?” Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, như có như không chạm vào vành tai của cô, âm thanh khàn khàn vang lên như muốn tấn công màng nhĩ của cô: “Dù cô có mặc hay không mặc quần áo thì cũng không che giấu nổi vẻ ti tiện của mình.”
Trần Nam Phương cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi vẻ đau buồn trong đôi mắt, một giây sau cô lại làm một động tác khiến bản thân cũng phải kinh ngạc, cô quay đầu qual Môi của cô áp lên môi của anh.
“Ông xã, anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cầu xin anh đừng tức giận.”
Cô không thể đắc tội anh, vận mệnh của anh trai cô vẫn còn đang nằm trong tay Hà Minh Viễn.
“Chết tiệt.” Hà Minh Viễn dường như cũng không ngờ được rằng cô lại dám làm như thế, không suy nghĩ gì mà đẩy cô ra.
Không biết vì sao mà dùng lực quá lớn, chỉ nghe Cốp một tiếng, Trần Nam Phương đập người vào cửa xe khiến cô kêu lên một tiếng, thân thể như một con tôm luộc, co quắp ôm lấy chính mình, hồi lâu sau mới ngồi thẳng dậy được, yên lặng cầm quần áo lên mặc vào.
“Đừng lề mề, nhanh lên!” Hà Minh Viễn gắn giọng nói, sau đó xuống xe trước.
Trần Nam Phương mặc xong quần áo cũng bước xuống xe, cùng anh đi về phía bên trong khu nhà cũ…
Trần Nam Phương biết rằng một lát nữa cô sẽ gặp bà Diêu và những người khác của nhà họ Hà. Cô cúi đầu xuống, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.
Sắp đến phòng chính, tay của cô đột nhiên bị một bàn tay khác ấm áp giữ lấy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hà Minh Viễn, cô chỉ thấy anh ta nói chuyện với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào: “Nhớ rõ thân phận của cô.”
Đúng vậy, anh ta lại bắt đầu diễn kịch rồi.
Trước mặt bà Diêu, bọn họ phải diễn được vở kịch vợ chồng ân ái yêu thương nhau.
“Em hiểu rồi.” Cô không có lựa chọn nào khác nên đương nhiên phải phối hợp.
Nhưng tim cô đập rất mạnh, cô không biết vì mình sợ hãi hay vì nguyên nhân nào khác.
“Minh Viễn, Nam Phương, hai con tới rồi sao, mau ngồi xuống đi.” Bà Diêu chào bọn họ rất dịu dàng, thần thái cũng vô cùng hiền hòa.
“Cháu chào bà ạ.” Trân Nam Phương cũng thoải mái hơn được một chút, cô cũng mỉm cười chào lại bà.
Hà Minh Viễn cũng chào một tiếng bà nội rồi ôm eo Trần Nam Phương ngồi xuống, động tác của anh vô cùng thân mật.
Bà Diêu không nghi ngờ gì cả, bà nhìn hai người rồi lại mỉm cười, bà càng nhìn thì lại càng thấy thích. Bà còn quay sang nói chuyện với Ngọc Cẩm: “Nếu như trước đây, tôi thật sự không nghĩ được Minh Viễn sẽ cư xử nhẹ nhàng với vợ như thế nhưng bà xem nó bây giờ đi.”
“Còn không phải thế sao bà chủ, cậu ba thật sự đã thay đổi rồi. Mợ ba đúng là người có phúc.”
“.” Trần Nam Phương cúi đầu lắng nghe, cô không dám làm lộ ra vẻ ngập ngừng, do dự.
“Bà nội, bà nói chuyện kiểu gì vậy.
Vợ con con còn không thương thì còn thương ai đây.” Hà Minh Viễn nói chuyện rất hùng hồn, anh lại còn kéo Trần Nam Phương sát vào người mình hơn.
Bà Diêu và Ngọc Cẩm thấy thế thì cùng cười, tiếng cười lộ ra cả sự ái muội Và rõ ràng.
“Bà nội đang cười gì vậy?”