Chương 23
Thậm chí cô còn chẳng để tâm đến nước canh nóng hổi văng lên mu bàn tay mình, mẹ cô lại bắt đầu tẩy não cô!
Bà vậy mà lại dạy cô những thứ để quản lý, điều khiển chồng mình!
Mặc dù chạy nhanh như vậy rồi nhưng cô vẫn nghe thấy vài lời trách móc của bà.
“Haizz…’ Cô khó khăn kiềm chế nỗi buồn trong lòng, bắt taxi đến tập đoàn Gemdale, ngước nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng nơi mà cô đã từng hằng mong mỏi, khao khát được bước đến, lúc này nó lại tựa như một cái lồng giam u ám tăm tối, như thể dụ dỗ muốn cô bước vào rồi ngã gục trong cái vực sâu thẳm ấy, muôn đời muôn kiếp cũng chẳng thể thoát ra.
Thế nhưng thật sự cô cũng chẳng có cách nào trốn thoát khỏi nó được. Chỉ có thể tự chui đầu vào lưới. Làm rõ những chuyện sau này, Trần Nam Phương không thể tin được cô vậy mà đã lên đến tâng bốn mươi tám của công ty, đứng trước cửa phòng làm việc của Hà Minh Viễn một cách suông sẻ như vậy.
“Cháu gái à, cháu đến gặp tổng giám đốc Viễn sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử đen vội co rụt lại, cô giật mình nhìn người đàn ông hơi béo trước mặt, là…
cậu của cô.
Không, ông ta không đáng để cô gọi một tiếng cậu!
Ông ta là một tên súc sinhI Trần Nam Phương lạnh lùng thu lại ánh mắt thất thố khi nấy, đi thẳng về phía trước.
Nhưng Lý An lại nói: “Cậu nghĩ bây giờ cháu không nên vào trong đâu, tổng giám đốc Viễn có lẽ đang có việc.”
Cô khẽ cau mày, suy nghĩ đến một khả năng khác, vậy nhưng vẫn không để ý tới ông ta, tiếp tục bước về phía trước.
Lý An sờ sờ mũi, khế xùy một tiếng rồi đi vào thang máy.
“Cô… Thư ký nhìn lồng giữ nhiệt trong tay Trần Nam Phương, biết điều mà cười nhẹ: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi tổng giám đốc Viễn ra đây ngay ạ.”
“Không cần đâu, tôi ở đây đợi anh ấy làm việc xong cũng được.” Cô xoay người ngồi xuống chiếc ghế sô pha tiếp khách bên cạnh, suy tư xem rốt cuộc vì sao Lý An lại ở đây?
Hà Minh Viễn muốn làm gì đây?
Nghĩ đến những gì anh ta có thể làm, cô rùng mình sợ hãi!
Không, anh ta sẽ không làm vậy đâu. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Cô Nhã đã báo cáo công việc xong cả chưa ạ?”
Giọng nói ngọt ngào của cô thư ký như kéo luồng suy nghĩ của Trần Nam Phương trở về, cô ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Nhã trong bộ đồng phục công sở, chỉ cần đứng đó thôi cũng rất xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt của người khác.
Chạm phải ánh mắt của Tô Thanh Nhã, cô ta thu lại ánh mắt rồi mỉm cười rời đi.
Trần Nam Phương rũ mắt xuống, ép bản thân không nghĩ tới ánh mắt và nụ cười bí ẩn vừa rồi của cô ta, cô đi theo thư ký vào phòng làm việc của Hà Minh Viễn.
Phòng làm việc của anh rất lớn, toàn bộ khung cảnh phía nam đều được thu lại qua chiếc cửa sổ trong suốt nằm sát đất, thu gọn Kim Thành tấc đất tấc vàng vào trong mắt.
Bà vậy mà lại dạy cô những thứ để quản lý, điều khiển chồng mình!
Mặc dù chạy nhanh như vậy rồi nhưng cô vẫn nghe thấy vài lời trách móc của bà.
“Haizz…’ Cô khó khăn kiềm chế nỗi buồn trong lòng, bắt taxi đến tập đoàn Gemdale, ngước nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng nơi mà cô đã từng hằng mong mỏi, khao khát được bước đến, lúc này nó lại tựa như một cái lồng giam u ám tăm tối, như thể dụ dỗ muốn cô bước vào rồi ngã gục trong cái vực sâu thẳm ấy, muôn đời muôn kiếp cũng chẳng thể thoát ra.
Thế nhưng thật sự cô cũng chẳng có cách nào trốn thoát khỏi nó được. Chỉ có thể tự chui đầu vào lưới. Làm rõ những chuyện sau này, Trần Nam Phương không thể tin được cô vậy mà đã lên đến tâng bốn mươi tám của công ty, đứng trước cửa phòng làm việc của Hà Minh Viễn một cách suông sẻ như vậy.
“Cháu gái à, cháu đến gặp tổng giám đốc Viễn sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử đen vội co rụt lại, cô giật mình nhìn người đàn ông hơi béo trước mặt, là…
cậu của cô.
Không, ông ta không đáng để cô gọi một tiếng cậu!
Ông ta là một tên súc sinhI Trần Nam Phương lạnh lùng thu lại ánh mắt thất thố khi nấy, đi thẳng về phía trước.
Nhưng Lý An lại nói: “Cậu nghĩ bây giờ cháu không nên vào trong đâu, tổng giám đốc Viễn có lẽ đang có việc.”
Cô khẽ cau mày, suy nghĩ đến một khả năng khác, vậy nhưng vẫn không để ý tới ông ta, tiếp tục bước về phía trước.
Lý An sờ sờ mũi, khế xùy một tiếng rồi đi vào thang máy.
“Cô… Thư ký nhìn lồng giữ nhiệt trong tay Trần Nam Phương, biết điều mà cười nhẹ: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi tổng giám đốc Viễn ra đây ngay ạ.”
“Không cần đâu, tôi ở đây đợi anh ấy làm việc xong cũng được.” Cô xoay người ngồi xuống chiếc ghế sô pha tiếp khách bên cạnh, suy tư xem rốt cuộc vì sao Lý An lại ở đây?
Hà Minh Viễn muốn làm gì đây?
Nghĩ đến những gì anh ta có thể làm, cô rùng mình sợ hãi!
Không, anh ta sẽ không làm vậy đâu. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
“Cô Nhã đã báo cáo công việc xong cả chưa ạ?”
Giọng nói ngọt ngào của cô thư ký như kéo luồng suy nghĩ của Trần Nam Phương trở về, cô ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Nhã trong bộ đồng phục công sở, chỉ cần đứng đó thôi cũng rất xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt của người khác.
Chạm phải ánh mắt của Tô Thanh Nhã, cô ta thu lại ánh mắt rồi mỉm cười rời đi.
Trần Nam Phương rũ mắt xuống, ép bản thân không nghĩ tới ánh mắt và nụ cười bí ẩn vừa rồi của cô ta, cô đi theo thư ký vào phòng làm việc của Hà Minh Viễn.
Phòng làm việc của anh rất lớn, toàn bộ khung cảnh phía nam đều được thu lại qua chiếc cửa sổ trong suốt nằm sát đất, thu gọn Kim Thành tấc đất tấc vàng vào trong mắt.