Chương 10
Vậy nhưng Tô Thanh Nhã lại nắm lấy tay cô, đối phương liên tục tiếp chuyện: “Sao lâu rồi em không liên lạc với chị?”
“Em… gần đây nhà em có chút chuyện cho nên em mới không liên lạc với mọi người.” Cô nhẹ nhàng giải thích.
“Chuyện gì?” Không biết có phải Tô Thanh Nhã cố ý hay không, khẽ cười một tiếng: “Có phải là chuyện hôn sự của em với Triệu Lập Thành đã được quyết định rồi đúng không?”
Trần Nam Phương vô thức ngẩng đầu lên, cô nhìn Hà Minh Viễn, chỉ thấy ánh mắt anh hơi trâm xuống, hoàn toàn không để ý tới cô.
“Không…”
“Còn không phải gì nữa chứ? Hôn lễ của hai người phải mời chị đấy nha, bận rộn thế nào đi chăng nữa chị cũng đến!”
Tô Thanh Nhã vui vẻ nói tiếp: “Từ bạn học trở thành vợ chồng là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu đó, không phải cứ muốn là được đâu.”
Cô nhếch khóe môi cười khổ, còn không phải sao, nhất định kiếp trước cô nợ Hà Minh Viễn, cho nên kiếp này mới trở thành vợ chồng với anh ta, mặc anh ta khi dễt Vậy nhưng vẫn phải cố gắng lấy lòng.
“Em với Triệu Lập Thành đã chia tay rồi, sau đó cũng không đến Thâm Thành nữa.” Trần Nam Phương chịu đựng chua xót cay đắng trong miệng, nói ra lời này chủ yếu cho Hà Minh Viễn nghe.
“Chia tay rồi á?” Tô Thanh Nhã kinh ngạc: “Làm sao có thể vậy được? Hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ đấy!”
Cô rũ mị, tự hỏi tại sao thang máy này lại chậm như vậy!
“Xin lỗi em, Nam Phương.” Tô Thanh Nhã xin lỗi rồi đổi chủ đề: “Vậy hiện tại em đang làm việc ở đâu vậy?”
“Còn đang chờ việc ạ.”
“Có hứng thú đến tập đoàn bên này không?”
Chân mày Trần Nam Phương khẽ động đậy, hóa ra Tô Thanh Nhã đang làm việc dưới quyền Hà Minh Viễn, bọn họ đã thân thiết như vậy rồi mà anh vẫn cưới cô, vậy ra anh ta là một tên cặn bã à? Hay là vì thù hận giữa anh ta và Ôn Tứ Hiên?
“Tổng giám đốc Viễn này, chắc anh không biết Nam Phương là một người rất có năng lực đấy.” Giọng nói của Tô Thanh Nhã ríu rít như một con chim vàng anh lanh lợi, nềm mại, hệt như đang làm nũng: “Em nhất định phải đưa cô ấy đến bộ phận bên em nhat”
Đinh.
Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra rồi!
Trần Nam Phương hận không thể bay ra ngoài luôn: “Chị à, em…” “Ngại quá, vị trí bà xã của tôi có người ngồi rồi.” Giọng nói Hà Minh Viễn vang lên lấn áp câu nói đang dang dở của cô, duôi cánh tay dài ra ôm người vào lòng.
Trần Nam Phương: “!”
Tô Thanh Nhã còn kinh ngạc hơn cả Trần Nam Phương: “Tổng giám đốc Viên, anh và Nam Phương… hai người…”
“Em… gần đây nhà em có chút chuyện cho nên em mới không liên lạc với mọi người.” Cô nhẹ nhàng giải thích.
“Chuyện gì?” Không biết có phải Tô Thanh Nhã cố ý hay không, khẽ cười một tiếng: “Có phải là chuyện hôn sự của em với Triệu Lập Thành đã được quyết định rồi đúng không?”
Trần Nam Phương vô thức ngẩng đầu lên, cô nhìn Hà Minh Viễn, chỉ thấy ánh mắt anh hơi trâm xuống, hoàn toàn không để ý tới cô.
“Không…”
“Còn không phải gì nữa chứ? Hôn lễ của hai người phải mời chị đấy nha, bận rộn thế nào đi chăng nữa chị cũng đến!”
Tô Thanh Nhã vui vẻ nói tiếp: “Từ bạn học trở thành vợ chồng là chuyện có thể gặp nhưng không thể cầu đó, không phải cứ muốn là được đâu.”
Cô nhếch khóe môi cười khổ, còn không phải sao, nhất định kiếp trước cô nợ Hà Minh Viễn, cho nên kiếp này mới trở thành vợ chồng với anh ta, mặc anh ta khi dễt Vậy nhưng vẫn phải cố gắng lấy lòng.
“Em với Triệu Lập Thành đã chia tay rồi, sau đó cũng không đến Thâm Thành nữa.” Trần Nam Phương chịu đựng chua xót cay đắng trong miệng, nói ra lời này chủ yếu cho Hà Minh Viễn nghe.
“Chia tay rồi á?” Tô Thanh Nhã kinh ngạc: “Làm sao có thể vậy được? Hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ đấy!”
Cô rũ mị, tự hỏi tại sao thang máy này lại chậm như vậy!
“Xin lỗi em, Nam Phương.” Tô Thanh Nhã xin lỗi rồi đổi chủ đề: “Vậy hiện tại em đang làm việc ở đâu vậy?”
“Còn đang chờ việc ạ.”
“Có hứng thú đến tập đoàn bên này không?”
Chân mày Trần Nam Phương khẽ động đậy, hóa ra Tô Thanh Nhã đang làm việc dưới quyền Hà Minh Viễn, bọn họ đã thân thiết như vậy rồi mà anh vẫn cưới cô, vậy ra anh ta là một tên cặn bã à? Hay là vì thù hận giữa anh ta và Ôn Tứ Hiên?
“Tổng giám đốc Viễn này, chắc anh không biết Nam Phương là một người rất có năng lực đấy.” Giọng nói của Tô Thanh Nhã ríu rít như một con chim vàng anh lanh lợi, nềm mại, hệt như đang làm nũng: “Em nhất định phải đưa cô ấy đến bộ phận bên em nhat”
Đinh.
Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra rồi!
Trần Nam Phương hận không thể bay ra ngoài luôn: “Chị à, em…” “Ngại quá, vị trí bà xã của tôi có người ngồi rồi.” Giọng nói Hà Minh Viễn vang lên lấn áp câu nói đang dang dở của cô, duôi cánh tay dài ra ôm người vào lòng.
Trần Nam Phương: “!”
Tô Thanh Nhã còn kinh ngạc hơn cả Trần Nam Phương: “Tổng giám đốc Viên, anh và Nam Phương… hai người…”