Chương 42: Ngoại truyện 1 - Điều hòa bị hỏng
Edit: Chuang
Beta: An Nhiên
Chương 42: Ngoại truyện 1 – Điều hòa bị hỏng
Văn Thu vỗ vỗ bả vai cứng ngắc hoạt động một chút nhưng kết quả lại phát ra tiếng cọc cọc làm anh đau khổ ra mặt mà từ bỏ.
Đằng sau có người vỗ vai anh, là quản lý phòng ban: “Rốt cuộc hạng mục đã làm xong, Tiểu Văn cậu cũng mau mau thu dọn dẹp một chút rồi tan ca đi. Gần đây mọi người đều bận bù đầu nên cậu đừng dây dưa ở đây nữa, nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi.”
Văn Thu cười cười với cô ấy, bên dưới đôi mắt xinh đẹp hiện ra hai quầng thâm không tương xứng. Con ngươi bình thường rạng rỡ đầy sức sống lúc này cũng chất chứa vài phần mệt mỏi.
“Ừm, vậy tôi về trước, chị Lị cũng mau về đi. Hai ngày trước không phải còn mắng người nhà ồn ào sao?”
Chị Lị vuốt mái tóc dài, mái tóc bình thường được uốn nhẹ thành gợn sóng to gần đây bởi vì chủ nhân quá bận mà bỏ qua việc chăm sóc nó mà cũng trở nên hơi rối tung.
“Còn kông phải ư, không thể ở nhà quá lâu được, đứa nhỏ ồn ào chồng cũng ồn ào nói không ở bên anh ấy. Ngày nào cũng bận như quỷ, về nhà chỉ muốn ngả đầu ra ngủ làm gì còn có tinh lực thân mật mà sau đó anh ấy cứ luôn hỏi có phải không thương anh ấy nữa không. Xin đây, người đã lớn vậy rồi, làm ba đứa nhỏ rồi đấy sao mà còn ngây thơ như vậy.”
Giọng điệu của chị Lị mặc dù đang than vãn và tràn đầy ghét bỏ nhưng ánh mắt lại chỉ có bất đắc dĩ và dung túng.
“Chị Lị, tình cảm giữa chị với anh rể thật tốt.”
“Tốt cái gì chứ, tàm tạm thôi.”
Chị Trầm bĩu môi với chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh: “Tiểu Văn này không phải cậu cũng kết hôn rồi sao, dạo này cậu cũng bận đến mức không chăm sóc gia đình mà em dâu không oán giận cậu à?”
Văn Thu xoay xoay chiếc nhẫn cười dịu dàng: “Không có, gần đây người ấy cũng rất bận rộn.”
“Vậy à.”
Quả thật Văn Thu không có nói dối, công ty con của Tống thị sắp sửa đưa ra thị trường nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ và thân làm ông chủ tất nhiên bận tối mày tối mặt. Bởi vì hai người vẫn thực hiện lời hứa che giấu quan hệ ở công ty, ban ngày cũng không thể ăn cơm cùng nhau nên cuối cùng biến thành chỉ có thể gặp nhau ở nhà.
Bình thường đều là lúc một người về đến thì một người khác đã mệt đến ngáy khò khò. Còn buổi sáng một người rời giường, một người khác đã ra ngoài. Chỉ có ban ngày tranh thủ lúc rảnh rỗi gửi vài tin nhắn sau đó lại vùi đầu vào công việc bận rộn.
Trong khoảng thời gian này hai người gần như không trò chuyện gần gũi.
Nhưng hôm nay không giống vậy, dự án Văn Thu tham gia đã kết thúc và thủ tục ra mắt công ty con cũng gần kết thúc. Hôm nay mọi người đều có thể thở phào một hơi để nghỉ ngơi một chút.
Nghĩ vậy khóe môi Văn Thu bất giác hiện lên một nét cười nhàn nhạt. Bình thường Tống Mãn Đường dính người cực kỳ, hai hôm nay bận túi bụi không có điều kiện cho cậu dính người nói không chừng lại tủi thân thành cái gì rồi đấy.
Nhớ tới cặp mắt cún con long lanh đáng thương giống như bị cả thế giới vứt bỏ của Tống Mãn Đường, Văn Thu không kiềm được vừa mềm lòng vừa buồn cười.
Ánh sáng dịu êm xuyên qua cửa sổ dừng lại trên bóng dáng đang bận rộn ở phòng bếp. Hôm nay Văn Thu tan ca coi như sớm, tuy là mùa hè nhưng dù sao cũng đã tới năm sáu giờ nên ánh sáng đã không còn quá mãnh liệt.
Cửa sổ thủy tinh của phòng bếp được dán mấy tấm phim cách nhiệt hoa văn hình học, một phần ánh sáng bị phản xạ chiếu trên tường hình thành hoa văn tương tự, có điều hơi méo mó. Ánh sáng để lại trên mặt người đàn ông những đường nét mềm mại, một nửa lộ ra dưới ánh nắng một nửa ẩn lại trong bóng tối. Sáng tối đan xen, ngũ quan tinh xảo dường như sẽ tự tỏa sáng càng thêm nổi bật bắt mắt. Anh chuyên chú hí hoáy đồ ăn trên thớt, cẩn thận giống như đối xử với người thương.
Ngoài cửa sổ ve trên đại thụ không ngừng kêu to huyên náo vô cùng. Thậm chí xuyên qua cửa sổ đang mở vang vọng cả căn phòng nhưng không chút ảnh hưởng đến người đàn ông, có sự phân chăm chú này tồn tại thì mùa hè ồn ào trong phòng bếp rộng rãi này chỉ còn lại sự yên bình và an tĩnh hiếm có.
Chỉ dư lại tiếng đảo thức ăn, tiếng vang khi nồi và xẻng ma sát và tiếng máy hút khói hoạt động.
Giữa đêm hè, mạng người nhờ cả vào điều hòa.
Văn Thu lăn qua lộn lại không ngủ được, mặc dù đã bôi thuốc chống muỗi cũng không có tiếng muỗi bay qua bay lại bên tai.
Nhưng mà nóng lắm á…
Văn Thu ngẩng đầu nhìn về phía điều hòa, quả nhiên, chưa có bật điều hòa.
Anh nhẹ nhàng dùng mũi chân đá nhẹ vào bắp chân Tống Mãn Đường: “Em đi mở điều hòa tí đi, nóng quá.”
Tống Mãn Đường muốn qua ôm anh lại bị một tay đẩy ra xa: “Đừng áp lại đây, giữa hè không có tình yêu.”
“… Cục cưng ơi, không phải em không bật điều hòa mà là điều hòa hỏng rồi. Sáng nay sau khi anh đi làm thì nó đã không sáng nữa, anh xem bảng điều khiển cũng tối thui, không có cái gì cả.”
Văn Thu nghi ngờ ngẩng đầu, đúng là một mảnh tối đen. Ngay cả phần hiển thị chế độ cũng mất rồi, anh cạn lời một lúc: “Chịu thôi. Vậy ngày mai nhớ phải sửa nha.”
“Dạ ~ Nhất định nhớ rõ.”
“Cục cưng, nếu anh nóng quá thì cởi một cái đi rồi lấy chăn mỏng đắp bụng lại, đừng để cảm lạnh.”
Văn Thu vứt áo qua một bên thở ra một hơi. Quả thật mát mẻ hơn nhiều.
Ánh trăng sáng trong xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh trắng tinh chiếu lên trên giường.
Một mảng trắng óng ánh.
Tống Mãn Đường nuốt nước miếng ừng ực.
Hôm nay đúng là nóng thật, nóng đến nỗi lòng người cũng khô nóng. Cậu thầm nghĩ.
Không bao lâu Văn Thu vẫn bị nóng tỉnh. Anh tiếp tục nghe lời Tống Mãn Đường cởi cái khác luôn.
Dưới ánh trăng trong trẻo, cảnh sắc càng đẹp hơn.
Tống Mãn Đường thật sự không kiềm chế nổi nữa mà hóa thân thành người sói dưới ánh trăng.
“Vận động một chút là tốt rồi, vận động tản nhiệt.”
“…”
Sáng sớm hôm sau, Văn Thu đỡ thắt lưng đau nhức gian nan rời giường rửa mặt.
Đầu giường dán một tờ giấy nhớ.
“Cục cưng Thu Thu, dạo này anh mệt quá rồi nên phải nghỉ ngơi đàng hoàng một chút. Chồng đã xin nghỉ giúp anh rồi, yêu anh moaz moaz~”
“Em biết anh sẽ thức dậy muộn một xíu cho nên đã để đồ ăn sáng trong tủ lạnh rồi. Anh hâm lại một chút là được. Yêu anh.”
Văn Thu vừa xoa thắt lưng vừa mắng thầm. Anh thức dậy muộn cũng tại ai chứ.
“Kệ đi, dù sao cũng đã xin nghỉ. Đi tắm rửa thôi.”
Bỗng dưng cơ thể cứng đờ: “Đợi đã, sao em ấy lại xin nghỉ giúp mình? Bọn mình không phải còn đang che giấu thân phận sao?”
Thật không ngờ chủ tịch đại nhân thân yêu mới vừa đi làm đã tự mình đến tầng hai mươi hai chính miệng xin quản lý cho vợ mình nghỉ. Sau đó bỏ lại nhân viên tầng hai mươi hai trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn nhau mà rời đi với vẻ mặt vừa lòng.
Cậu hoàn toàn không quan tâm một câu nói nhẹ nhàng của mình sẽ tạo thành hiệu ứng cánh bướm như thế nào.
“Thôi kệ, em ấy cũng sẽ nghĩ cách. Mãn Đường làm việc vẫn rất đáng tin cậy.”
Đến khi anh quấn khăn tắm lau mái tóc đang nhỏ nước đi ra khỏi phòng tắm, trong giây phút ấy anh có được sự mát mẻ chốc lát.
Nhưng qua một lát, sau khi hơi nước bốc hơi thì sự mát mẻ không còn tồn tại nữa.
Anh lườm về phía điều hòa theo bản năng, định tìm người đến sửa.
“? Sao cọc điện lại rút ra?”
Anh nhanh nhẹn cắm cọc điện lại, cầm lấy điều khiển từ xa: “Mãn Đường nói hỏng rồi, là hỏng kiểu gì nhỉ?”
“Ting –” Trong giây phút ấn vào điều khiển từ xa, điều hòa chậm rãi bật lên và gió chậm rãi thổi đến độ tóc anh khô một nửa.
Cảm giác mát mẻ xộc đến.
“…”
Trong nháy mắt anh đã hiểu ra tất cả, căn bản không cần nghĩ vì đây đều do Tống Mãn Đường giở trò quỷ.
Anh dở khóc dở cười chống trán với ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Thật ngây thơ.
Cho dù ngây thơ như vậy cũng không có cách nào, ai bảo là chồng của mình chứ? Cưng còn không kịp.
Beta: An Nhiên
Chương 42: Ngoại truyện 1 – Điều hòa bị hỏng
Văn Thu vỗ vỗ bả vai cứng ngắc hoạt động một chút nhưng kết quả lại phát ra tiếng cọc cọc làm anh đau khổ ra mặt mà từ bỏ.
Đằng sau có người vỗ vai anh, là quản lý phòng ban: “Rốt cuộc hạng mục đã làm xong, Tiểu Văn cậu cũng mau mau thu dọn dẹp một chút rồi tan ca đi. Gần đây mọi người đều bận bù đầu nên cậu đừng dây dưa ở đây nữa, nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi.”
Văn Thu cười cười với cô ấy, bên dưới đôi mắt xinh đẹp hiện ra hai quầng thâm không tương xứng. Con ngươi bình thường rạng rỡ đầy sức sống lúc này cũng chất chứa vài phần mệt mỏi.
“Ừm, vậy tôi về trước, chị Lị cũng mau về đi. Hai ngày trước không phải còn mắng người nhà ồn ào sao?”
Chị Lị vuốt mái tóc dài, mái tóc bình thường được uốn nhẹ thành gợn sóng to gần đây bởi vì chủ nhân quá bận mà bỏ qua việc chăm sóc nó mà cũng trở nên hơi rối tung.
“Còn kông phải ư, không thể ở nhà quá lâu được, đứa nhỏ ồn ào chồng cũng ồn ào nói không ở bên anh ấy. Ngày nào cũng bận như quỷ, về nhà chỉ muốn ngả đầu ra ngủ làm gì còn có tinh lực thân mật mà sau đó anh ấy cứ luôn hỏi có phải không thương anh ấy nữa không. Xin đây, người đã lớn vậy rồi, làm ba đứa nhỏ rồi đấy sao mà còn ngây thơ như vậy.”
Giọng điệu của chị Lị mặc dù đang than vãn và tràn đầy ghét bỏ nhưng ánh mắt lại chỉ có bất đắc dĩ và dung túng.
“Chị Lị, tình cảm giữa chị với anh rể thật tốt.”
“Tốt cái gì chứ, tàm tạm thôi.”
Chị Trầm bĩu môi với chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh: “Tiểu Văn này không phải cậu cũng kết hôn rồi sao, dạo này cậu cũng bận đến mức không chăm sóc gia đình mà em dâu không oán giận cậu à?”
Văn Thu xoay xoay chiếc nhẫn cười dịu dàng: “Không có, gần đây người ấy cũng rất bận rộn.”
“Vậy à.”
Quả thật Văn Thu không có nói dối, công ty con của Tống thị sắp sửa đưa ra thị trường nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ và thân làm ông chủ tất nhiên bận tối mày tối mặt. Bởi vì hai người vẫn thực hiện lời hứa che giấu quan hệ ở công ty, ban ngày cũng không thể ăn cơm cùng nhau nên cuối cùng biến thành chỉ có thể gặp nhau ở nhà.
Bình thường đều là lúc một người về đến thì một người khác đã mệt đến ngáy khò khò. Còn buổi sáng một người rời giường, một người khác đã ra ngoài. Chỉ có ban ngày tranh thủ lúc rảnh rỗi gửi vài tin nhắn sau đó lại vùi đầu vào công việc bận rộn.
Trong khoảng thời gian này hai người gần như không trò chuyện gần gũi.
Nhưng hôm nay không giống vậy, dự án Văn Thu tham gia đã kết thúc và thủ tục ra mắt công ty con cũng gần kết thúc. Hôm nay mọi người đều có thể thở phào một hơi để nghỉ ngơi một chút.
Nghĩ vậy khóe môi Văn Thu bất giác hiện lên một nét cười nhàn nhạt. Bình thường Tống Mãn Đường dính người cực kỳ, hai hôm nay bận túi bụi không có điều kiện cho cậu dính người nói không chừng lại tủi thân thành cái gì rồi đấy.
Nhớ tới cặp mắt cún con long lanh đáng thương giống như bị cả thế giới vứt bỏ của Tống Mãn Đường, Văn Thu không kiềm được vừa mềm lòng vừa buồn cười.
Ánh sáng dịu êm xuyên qua cửa sổ dừng lại trên bóng dáng đang bận rộn ở phòng bếp. Hôm nay Văn Thu tan ca coi như sớm, tuy là mùa hè nhưng dù sao cũng đã tới năm sáu giờ nên ánh sáng đã không còn quá mãnh liệt.
Cửa sổ thủy tinh của phòng bếp được dán mấy tấm phim cách nhiệt hoa văn hình học, một phần ánh sáng bị phản xạ chiếu trên tường hình thành hoa văn tương tự, có điều hơi méo mó. Ánh sáng để lại trên mặt người đàn ông những đường nét mềm mại, một nửa lộ ra dưới ánh nắng một nửa ẩn lại trong bóng tối. Sáng tối đan xen, ngũ quan tinh xảo dường như sẽ tự tỏa sáng càng thêm nổi bật bắt mắt. Anh chuyên chú hí hoáy đồ ăn trên thớt, cẩn thận giống như đối xử với người thương.
Ngoài cửa sổ ve trên đại thụ không ngừng kêu to huyên náo vô cùng. Thậm chí xuyên qua cửa sổ đang mở vang vọng cả căn phòng nhưng không chút ảnh hưởng đến người đàn ông, có sự phân chăm chú này tồn tại thì mùa hè ồn ào trong phòng bếp rộng rãi này chỉ còn lại sự yên bình và an tĩnh hiếm có.
Chỉ dư lại tiếng đảo thức ăn, tiếng vang khi nồi và xẻng ma sát và tiếng máy hút khói hoạt động.
Giữa đêm hè, mạng người nhờ cả vào điều hòa.
Văn Thu lăn qua lộn lại không ngủ được, mặc dù đã bôi thuốc chống muỗi cũng không có tiếng muỗi bay qua bay lại bên tai.
Nhưng mà nóng lắm á…
Văn Thu ngẩng đầu nhìn về phía điều hòa, quả nhiên, chưa có bật điều hòa.
Anh nhẹ nhàng dùng mũi chân đá nhẹ vào bắp chân Tống Mãn Đường: “Em đi mở điều hòa tí đi, nóng quá.”
Tống Mãn Đường muốn qua ôm anh lại bị một tay đẩy ra xa: “Đừng áp lại đây, giữa hè không có tình yêu.”
“… Cục cưng ơi, không phải em không bật điều hòa mà là điều hòa hỏng rồi. Sáng nay sau khi anh đi làm thì nó đã không sáng nữa, anh xem bảng điều khiển cũng tối thui, không có cái gì cả.”
Văn Thu nghi ngờ ngẩng đầu, đúng là một mảnh tối đen. Ngay cả phần hiển thị chế độ cũng mất rồi, anh cạn lời một lúc: “Chịu thôi. Vậy ngày mai nhớ phải sửa nha.”
“Dạ ~ Nhất định nhớ rõ.”
“Cục cưng, nếu anh nóng quá thì cởi một cái đi rồi lấy chăn mỏng đắp bụng lại, đừng để cảm lạnh.”
Văn Thu vứt áo qua một bên thở ra một hơi. Quả thật mát mẻ hơn nhiều.
Ánh trăng sáng trong xuyên qua màn cửa sổ mỏng manh trắng tinh chiếu lên trên giường.
Một mảng trắng óng ánh.
Tống Mãn Đường nuốt nước miếng ừng ực.
Hôm nay đúng là nóng thật, nóng đến nỗi lòng người cũng khô nóng. Cậu thầm nghĩ.
Không bao lâu Văn Thu vẫn bị nóng tỉnh. Anh tiếp tục nghe lời Tống Mãn Đường cởi cái khác luôn.
Dưới ánh trăng trong trẻo, cảnh sắc càng đẹp hơn.
Tống Mãn Đường thật sự không kiềm chế nổi nữa mà hóa thân thành người sói dưới ánh trăng.
“Vận động một chút là tốt rồi, vận động tản nhiệt.”
“…”
Sáng sớm hôm sau, Văn Thu đỡ thắt lưng đau nhức gian nan rời giường rửa mặt.
Đầu giường dán một tờ giấy nhớ.
“Cục cưng Thu Thu, dạo này anh mệt quá rồi nên phải nghỉ ngơi đàng hoàng một chút. Chồng đã xin nghỉ giúp anh rồi, yêu anh moaz moaz~”
“Em biết anh sẽ thức dậy muộn một xíu cho nên đã để đồ ăn sáng trong tủ lạnh rồi. Anh hâm lại một chút là được. Yêu anh.”
Văn Thu vừa xoa thắt lưng vừa mắng thầm. Anh thức dậy muộn cũng tại ai chứ.
“Kệ đi, dù sao cũng đã xin nghỉ. Đi tắm rửa thôi.”
Bỗng dưng cơ thể cứng đờ: “Đợi đã, sao em ấy lại xin nghỉ giúp mình? Bọn mình không phải còn đang che giấu thân phận sao?”
Thật không ngờ chủ tịch đại nhân thân yêu mới vừa đi làm đã tự mình đến tầng hai mươi hai chính miệng xin quản lý cho vợ mình nghỉ. Sau đó bỏ lại nhân viên tầng hai mươi hai trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn nhau mà rời đi với vẻ mặt vừa lòng.
Cậu hoàn toàn không quan tâm một câu nói nhẹ nhàng của mình sẽ tạo thành hiệu ứng cánh bướm như thế nào.
“Thôi kệ, em ấy cũng sẽ nghĩ cách. Mãn Đường làm việc vẫn rất đáng tin cậy.”
Đến khi anh quấn khăn tắm lau mái tóc đang nhỏ nước đi ra khỏi phòng tắm, trong giây phút ấy anh có được sự mát mẻ chốc lát.
Nhưng qua một lát, sau khi hơi nước bốc hơi thì sự mát mẻ không còn tồn tại nữa.
Anh lườm về phía điều hòa theo bản năng, định tìm người đến sửa.
“? Sao cọc điện lại rút ra?”
Anh nhanh nhẹn cắm cọc điện lại, cầm lấy điều khiển từ xa: “Mãn Đường nói hỏng rồi, là hỏng kiểu gì nhỉ?”
“Ting –” Trong giây phút ấn vào điều khiển từ xa, điều hòa chậm rãi bật lên và gió chậm rãi thổi đến độ tóc anh khô một nửa.
Cảm giác mát mẻ xộc đến.
“…”
Trong nháy mắt anh đã hiểu ra tất cả, căn bản không cần nghĩ vì đây đều do Tống Mãn Đường giở trò quỷ.
Anh dở khóc dở cười chống trán với ánh mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Thật ngây thơ.
Cho dù ngây thơ như vậy cũng không có cách nào, ai bảo là chồng của mình chứ? Cưng còn không kịp.