Chương 21
Edit: Rby
Beta: An Nhiên
Phía trước cách đó không xa mơ hồ có bóng dáng ai đó, trong nháy mắt Văn Thu cảm thấy da đầu có chút tê dại. Lát sau, anh điều chỉnh hô hấp lần nữa, lấy lại can đảm* nhưng dưới chân lại không nhúc nhích tí nào, anh bám chặt vào bệ đá nhô ra bên cạnh, toàn bộ phâng lưng đều dựa vào nó mới phảng phất tìm lại được một ít dũng khí và lấy về giọng nói của mình.
Văn Thu hé môi, còn chưa kịp phát ra âm thành thì người nọ đã nói trước.
“Văn Thu.” Không mang theo sự nghi ngờ nào.
“Cậu biết tôi à?” Văn Thu đề cao cảnh giác.
“Mỗi ngày tao đều ước cho mày chết đi, tất nhiên là biết rồi.” Giọng nói đó nghe thật nham hiểm khiến người ta không rét mà run.
“Rốt cuộc cậu là ai!?”
“Mày không cần biết, chúng ta rồi sẽ gặp lại thôi–” Nói rồi người đó sà về hướng này. Chỉ trong nháy mắt đã duỗi mặt đến trước mặt anh, khoảng cách cách anh chưa đầy năm cen ti mét, mà mặt của người đó…
“A!” Văn Thu bỗng chốc ngồi dậy há mồm kịch liệt th ở dốc, ngực anh phập phồng lên xuống. Sau lưng mồ hôi lạnh túa ra nườm nượp.
Tống Mãn Đường cũng bừng tỉnh, cậu lập tức mở đèn đầu giường, ánh sáng ấm áp mờ nhạt tức khắc lấp đầy một phương thế giới nho nhỏ này, Văn Thu cảm thấy an tâm hơn một chút.
Anh vùi mặt vào lồ ng ngực của Tống Mãn Đường, Tống Mãn Đường thay Văn Thu lau đi mồ hôi trên trán: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Gặp ác mộng sao? Hửm?”
Ngữ khí dịu dàng của người yêu cùng động tác an ủi xua tan nỗi bất an của anh và ác mộng đen tối, Văn Thu yên lặng gật đầu.
Tống Mãn Đường ôm lấy anh nằm xuống lần nữa, cậu ôm kín lấy Văn Thu trong lồ ng ngực. Tống Mãn Đường đắp kín mít mền sau lưng anh không cho bất cứ khí lạnh nào xâm nhập. Cằm cậu đặt trên đỉnh đầu anh rồi lại cúi người hôn hôn, Tống Manc Đường tiếp tục vỗ nhẹ sau lưng Văn Thu một cách có quy luật: “Anh đừng sợ nhé, em vĩnh viễn sẽ ở nơi đây, vĩnh viễn sẽ.”
“… Ưm.” Văn Thu co người lại một chút kề sát người cùng với Tống Mãn Đường bên cạnh.
Một lát sau, Tống Mãn Đường nhìn anh dần dần chìm vào giấc ngủ thì giữa mày mới giãn ra, lúc này cậu mới dám dừng lại bàn tay đang nhẹ vỗ rồi mang anh ôm vào ngực một lần nữa, hai người ngủ cùng nhau.
Thời tiết rét lạnh, tuyết đã bắt đầu rơi trong không trung. Từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất tạo thành những dấu chân lộn xộn. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt có bóng dáng hai người đang lôi lôi kéo kéo, một bên tìm mọi cách cầu xin, một bên đã không còn kiên nhẫn.
“Anh, anh giúp em đi, hiện tại chỉ còn anh có thể giúp em thôi.”
“Tôi không giúp được cậu bất cứ thứ gì nữa đâu. Đừng có tìm tôi nữa.”
“Anh, em thật lòng cầu xin anh! Em không còn cách nào khác nên mới tới tìm anh. Anh không thích em sao?”
Người đàn ông cuối cùng đã bùng nổ, cậu ấy lập tức ném Lý Viêm ra: “Cậu có điểm nào đáng giá để thích!? Chính mình đã làm gì cậu còn không biết sao!!?”
Người con trai khó có thể tin mà lắc đầu, trên mặt là cảm xúc kinh ngạc đến hoảng hốt. Trong mắt cậu ta dáng vẻ của người đàn ông kia vẫn luôn rất dịu dàng, bất kể cậu ta nói gì người đó đều sẽ đáp ứng, còn bây giờ đây?
“Em biết rồi, em thấy được, anh thích người khác rồi phải không? Anh có người trong lòng rồi!”
“Anh nói anh sẽ thích em cả đời. Vì sao chứ? Tên kia quyến rũ anh thế nào, dùng cái bộ dạng lang thang thế nào!?”
“Cũng có khi trong thời điểm chúng ta còn ở bên nhau nó đã quyến rũ anh rồi, cho nên anh mới chia tay với em đúng hay không! Em nói mà, vì sao anh lại đột nhiên không cần em, rõ ràng chúng ta yêu nhau như vậy!”
“Nhất định là nó, nhất định là vậy!”
Người con trai điên loạn mà hướng về phía người đàn ông hét to, dường như trong chuyện này cậu ta mới chính là người bị hại. Mà người kia, cái người mà cậu ta luôn treo trên miệng, mới chính là nguyên nhân dẫn đến hết thảy mọi đau khổ của cậu ta.
Triệu Lý nhìn Lý Viêm rơi vào trạng thái điên cuồng, sợ bản thân sẽ nói linh tinh, lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ thứ tình cảm đơn thuần mà thuần túy khi xưa của mình. Lúc trước sao cậu ấy lại thích phải người cố chấp thế này, hoàn toàn đổi trắng thay đen, cậu ta đã mang lại đớn đau cho người khác nhưng quay đầu lại còn trách người khác không phải, tại sao lại như vậy?
Vì sao lại biến thành như thế này, hoặc có thể ngay từ đầu đã là như thế này? Có khi là do Triệu Lý đã bị tình yêu mê hoặc đầu óc rồi lạc lối trong nó mà thôi.
Triệu Lý cười, nụ cười mang theo nỗi chua xót vô tận. Tuyết lại rơi lớn hơn nữa, bông tuyết nhỏ bé mịn màng bị gió thổi đi, thổi bay vào cổ áo cậu ấy lại bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy.
Thời tiết thế này giống như đã từng gặp ở đâu đó. Cậu đột nhiên nhớ đến, cái ngày mà cậu chính mắt nhìn thấy Lý Viêm cùng người khác ôm hôn, hình như cũng là trong tiết trời thế này.
Beta: An Nhiên
Phía trước cách đó không xa mơ hồ có bóng dáng ai đó, trong nháy mắt Văn Thu cảm thấy da đầu có chút tê dại. Lát sau, anh điều chỉnh hô hấp lần nữa, lấy lại can đảm* nhưng dưới chân lại không nhúc nhích tí nào, anh bám chặt vào bệ đá nhô ra bên cạnh, toàn bộ phâng lưng đều dựa vào nó mới phảng phất tìm lại được một ít dũng khí và lấy về giọng nói của mình.
Văn Thu hé môi, còn chưa kịp phát ra âm thành thì người nọ đã nói trước.
“Văn Thu.” Không mang theo sự nghi ngờ nào.
“Cậu biết tôi à?” Văn Thu đề cao cảnh giác.
“Mỗi ngày tao đều ước cho mày chết đi, tất nhiên là biết rồi.” Giọng nói đó nghe thật nham hiểm khiến người ta không rét mà run.
“Rốt cuộc cậu là ai!?”
“Mày không cần biết, chúng ta rồi sẽ gặp lại thôi–” Nói rồi người đó sà về hướng này. Chỉ trong nháy mắt đã duỗi mặt đến trước mặt anh, khoảng cách cách anh chưa đầy năm cen ti mét, mà mặt của người đó…
“A!” Văn Thu bỗng chốc ngồi dậy há mồm kịch liệt th ở dốc, ngực anh phập phồng lên xuống. Sau lưng mồ hôi lạnh túa ra nườm nượp.
Tống Mãn Đường cũng bừng tỉnh, cậu lập tức mở đèn đầu giường, ánh sáng ấm áp mờ nhạt tức khắc lấp đầy một phương thế giới nho nhỏ này, Văn Thu cảm thấy an tâm hơn một chút.
Anh vùi mặt vào lồ ng ngực của Tống Mãn Đường, Tống Mãn Đường thay Văn Thu lau đi mồ hôi trên trán: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Gặp ác mộng sao? Hửm?”
Ngữ khí dịu dàng của người yêu cùng động tác an ủi xua tan nỗi bất an của anh và ác mộng đen tối, Văn Thu yên lặng gật đầu.
Tống Mãn Đường ôm lấy anh nằm xuống lần nữa, cậu ôm kín lấy Văn Thu trong lồ ng ngực. Tống Mãn Đường đắp kín mít mền sau lưng anh không cho bất cứ khí lạnh nào xâm nhập. Cằm cậu đặt trên đỉnh đầu anh rồi lại cúi người hôn hôn, Tống Manc Đường tiếp tục vỗ nhẹ sau lưng Văn Thu một cách có quy luật: “Anh đừng sợ nhé, em vĩnh viễn sẽ ở nơi đây, vĩnh viễn sẽ.”
“… Ưm.” Văn Thu co người lại một chút kề sát người cùng với Tống Mãn Đường bên cạnh.
Một lát sau, Tống Mãn Đường nhìn anh dần dần chìm vào giấc ngủ thì giữa mày mới giãn ra, lúc này cậu mới dám dừng lại bàn tay đang nhẹ vỗ rồi mang anh ôm vào ngực một lần nữa, hai người ngủ cùng nhau.
Thời tiết rét lạnh, tuyết đã bắt đầu rơi trong không trung. Từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất tạo thành những dấu chân lộn xộn. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt có bóng dáng hai người đang lôi lôi kéo kéo, một bên tìm mọi cách cầu xin, một bên đã không còn kiên nhẫn.
“Anh, anh giúp em đi, hiện tại chỉ còn anh có thể giúp em thôi.”
“Tôi không giúp được cậu bất cứ thứ gì nữa đâu. Đừng có tìm tôi nữa.”
“Anh, em thật lòng cầu xin anh! Em không còn cách nào khác nên mới tới tìm anh. Anh không thích em sao?”
Người đàn ông cuối cùng đã bùng nổ, cậu ấy lập tức ném Lý Viêm ra: “Cậu có điểm nào đáng giá để thích!? Chính mình đã làm gì cậu còn không biết sao!!?”
Người con trai khó có thể tin mà lắc đầu, trên mặt là cảm xúc kinh ngạc đến hoảng hốt. Trong mắt cậu ta dáng vẻ của người đàn ông kia vẫn luôn rất dịu dàng, bất kể cậu ta nói gì người đó đều sẽ đáp ứng, còn bây giờ đây?
“Em biết rồi, em thấy được, anh thích người khác rồi phải không? Anh có người trong lòng rồi!”
“Anh nói anh sẽ thích em cả đời. Vì sao chứ? Tên kia quyến rũ anh thế nào, dùng cái bộ dạng lang thang thế nào!?”
“Cũng có khi trong thời điểm chúng ta còn ở bên nhau nó đã quyến rũ anh rồi, cho nên anh mới chia tay với em đúng hay không! Em nói mà, vì sao anh lại đột nhiên không cần em, rõ ràng chúng ta yêu nhau như vậy!”
“Nhất định là nó, nhất định là vậy!”
Người con trai điên loạn mà hướng về phía người đàn ông hét to, dường như trong chuyện này cậu ta mới chính là người bị hại. Mà người kia, cái người mà cậu ta luôn treo trên miệng, mới chính là nguyên nhân dẫn đến hết thảy mọi đau khổ của cậu ta.
Triệu Lý nhìn Lý Viêm rơi vào trạng thái điên cuồng, sợ bản thân sẽ nói linh tinh, lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ thứ tình cảm đơn thuần mà thuần túy khi xưa của mình. Lúc trước sao cậu ấy lại thích phải người cố chấp thế này, hoàn toàn đổi trắng thay đen, cậu ta đã mang lại đớn đau cho người khác nhưng quay đầu lại còn trách người khác không phải, tại sao lại như vậy?
Vì sao lại biến thành như thế này, hoặc có thể ngay từ đầu đã là như thế này? Có khi là do Triệu Lý đã bị tình yêu mê hoặc đầu óc rồi lạc lối trong nó mà thôi.
Triệu Lý cười, nụ cười mang theo nỗi chua xót vô tận. Tuyết lại rơi lớn hơn nữa, bông tuyết nhỏ bé mịn màng bị gió thổi đi, thổi bay vào cổ áo cậu ấy lại bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy.
Thời tiết thế này giống như đã từng gặp ở đâu đó. Cậu đột nhiên nhớ đến, cái ngày mà cậu chính mắt nhìn thấy Lý Viêm cùng người khác ôm hôn, hình như cũng là trong tiết trời thế này.