Chương : 8
Chương 8 Bi kịch
Nhã Tuệ nắm điện thoại, tựa vào
 bên cửa phòng bệnh, suy nghĩ lời nói
 của Tưởng Quang Long, mặc dù
 trong bụng nghỉ ngờ, nhưng cũng
 nghĩ không ra một người bình
 thường như Lan, làm sao có thể có
 qua lại với Tưởng Quang Long? Vậy
 rốt cuộc nguyên nhân Lan bị hủy
 gương mặt là gì? Cô đã đắc tội ai?
 Tối hôm qua cô gặp phải chuyện gì?
Cô nghĩ tới đây, tâm trạng không
 khỏi ngột ngạt, chỉ đành đẩy ra cửa
 phòng bệnh, nhẹ bước đi vào, đi tới
 bên giường vẫn thấy Lan dần dần
hết thuốc mê, hai mắt sâu kín mở ra.
Nhã Tuệ có chút căng thẳng cúi
 người xuống, nhẹ đỡ bả vai của cô,
 gọi nhỏ: “Lan?”
Lại Ngọc Lan nhìn đôi mắt thấm
 nước mắt của người bạn thân, lập
 tức nhớ tới mặt của mình bị hủy, bi
 thương đột nhiên ập đến, cô lại đau
 đớn khàn giọng thét lên, mới vừa
 muốn giãy giụa rời giường, đã phát
 hiện trên người của mình, bị bác sĩ
 dùng dải băng trói dính ở trên
 giường, để phòng ngừa cô tiếp tục
 làm chuyện ngốc, cô tuyệt vọng nhìn
 về phía dải băng cột vào trên người
mình, khóc rống lên: “Nhã Tuệ!
Buông tôi ra! Mặt tôi không bị hủy,
 tôi không có…”
Nhã Tuệ hoảng sợ ôm thân thể
 cô run rầy liều mạng giãy giụa, đau
 lòng nghẹn ngào nói: “Lan… Không
 nên như vậy, không có gương mặt
 đó, chúng ta cũng có thể sống rất
 tốt! Cô phải kiên cường! Tất cả cũng
 sẽ qua!”
Cả người Lại Ngọc Lan điên
 cuồng run rầy khổ sở, nước mắt cuồn
 cuộn rơi xuống, nhỏ vào vải băng
 trắng bên má trái, giống như thương
 tiếc thấm vào trong vết thương, nhớ
 nhung gương mặt mềm mại đã từng
như hoa, theo suốt hai mươi năm,
cùng mình trải qua vô số khổ sở
 tuyệt vọng, giờ phút này lại bị số
 mạng tàn nhẫn hủy diệt, tất cả tất cả
 mơ ước, tất cả tương lai đều dừng
 lại!
Nhã Tuệ nhìn người bạn thân
 khổ sở như vậy, cô không nhịn được
 khóc hỏi: “Rốt cuộc cô đã làm
 chuyện gì để cho người khác hủy
 hoại gương mặt của cô như vậy! Mới
 vừa rồi cảnh sát đã tới, hỏi tình
 huống đêm qua của cô. Chỉ cần cô
 nói ra, chúng tôi mới có thể bảo vệ lẽ
 phải cho cô! Là người nào độc ác
 hủy hoại gương mặt cô như vậy?”
Thân thể Lại Ngọc Lan đột nhiên
 run lên, lần nữa nhớ lại tối qua, mấy
 người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, ánh
 mắt âm hiểm tàn nhẫn, cầm trong
tay một chai axít đáng sợ tạt về phía
 mình, cả người cô nhanh chóng lạnh
 cứng, hai mắt lộ ra sợ hãi và khủng
 khiếp, giống như nhìn thấy quỷ lạnh
 lẽo đáng sợ.
Sắc mặt Lại Ngọc Lan càng lúc
 càng tái nhợt, hơi thở càng lúc càng
 không thuận lợi, giống như bị người
 bóp cổ họng.
Nhã Tuệ nhìn bộ dáng kia của cô
 đột nhiên giật mình, căng thẳng nói:
 “Cô đừng kích động! Tôi thấy cô đột
nhiên gặp chuyện như vậy, tôi lo lắng
và sốt ruột cho cô. Nếu như cô sợ, tôi
 không hỏi. Tôi không hỏi được
 không?”
Cả người Ngọc Lan run rẩy nhìn
 về phía chai rượu đỏ trước bàn, nhớ
 tới lời dặn dò của người đàn ông
 trước khi chết, nước mắt lại tràn mi.
Nhã Tuệ xoay người, liếc mắt
 nhìn chai rượu đỏ, có chút căng
 thẳng hỏi: “Mặt của cô bị hủy có liên
 quan đến chai rượu đỏ này sao?”
Lại Ngọc Lan không lên tiếng,
 chỉ buồn bã nhìn chai rượu đỏ kia.
Club Quốc tế Á Châu 6 sao!
Phía bên con đường lớn, một đội
 xe chỉnh tề chậm rãi đi tới, dẫn đầu là
chiếc xe Rolls Royce màu đen phiên
 bản dài, ở dưới ánh nắng rực rỡ,
 phản chiếu lấp lánh.
Các lãnh đạo cấp cao lập tức
 đứng thẳng người, phân ra ở hai bên
 bậc thang!
Cuối cùng chiếc Rolls Royce
 trong sự chờ đợi của mọi người,
 chạy tới bên ngoài nhà màu trắng
Club Á Châu, chạy về phía đài phun
 nước, sau khi vòng một vòng, chuẩn
 xác dừng ở dưới cầu thang…
Giám đốc Club và Giám đốc
 Khách sạn lập tức dẫn thư ký tiến
 lên, tới bên cạnh cửa xe Rolls Royce,
tự mình mở cửa xe, khom lưng chào
 hỏi: “Tổng Giám đốc.”
“Ừ.“ Bên trong truyền đến âm
thanh trầm thấp. Tưởng Quang Long
mặc âu phục kẻ sọc màu đen, trước
 vạt áo hình tam giác cài đóa hoa màu
 xanh, phong độ nghiêm nghị bước
 xuống, đôi tay móc nhẹ cúc áo âu
phục, hai mắt quét nhìn tất cả lãnh
 đạo cấp cao tại chỗ, anh vừa đi vào
 trong, vừa chậm rãi hỏi: “Lần này
 tuyển chọn chuyên gia hầu rượu
 được chuẩn bị như thế nào?”
Giám đốc Khách sạn Hoắc Minh
 đi theo ở phía sau Tưởng Quang
 Long, nói: “Lần này thông qua các
khách sạn địa phương, tiến hành 12
 vòng sàng lọc lựa chọn chuyên gia
 hầu rượu, từ trong 2.000 người,
 chọn ra năm người ưu tú nhất sau
cùng tới tham gia tuyển chọn lần
 này! Về phần trình độ của bọn họ
 như thế nào, trước mắt vẫn chưa
 biết.”
Tưởng Quang Long không lên
 tiếng, đi qua đại sảnh mới Club, nhân
 viên tiếp tân và nhân viên Club trước
khán đài, toàn bộ nhìn về phía Tưởng
 Quang Long khom lưng chào!
“Khi nào Laurence đi?” Tưởng
 Quang Long đi qua quầy bar phòng
 khách, tới trước thang máy, hỏi.
Đông Anh đứng ở phía sau, nói
 với anh: “Tối mai bay! Ông ấy nói
 hôm nay sẽ ở lại tham gia tuyển
 chọn chuyên gia hầu rượu cuối cùng,
hi vọng khách sạn chúng ta có thể
 chọn lựa ra chuyên gia hầu rượu tốt
 nhất, ba ngày sau phục vụ chuyến đi
 đến Việt Nam của Hoàng tử và
 Vương phi nước Anh!”
Trong ánh mắt Tưởng Quang
 Long hơi do dự mới lạnh lùng nói:
“Một đất nước lớn như vậy cũng
 chưa có cách tìm được nhân tài ưu
 tú nhất! Trong khách sạn chúng ta,
 tổng cộng có 380 chuyên gia hầu
rượu, có thể không một người nào
 để cho ông ta hài lòng, các người
 xem lại các người đang làm gì?”
Tất cả lãnh đạo cấp cao cũng im
 lặng không lên tiếng!
Tưởng Quang Long lạnh lùng đi
vào đại sảnh hình bán nguyệt gần
 hai ngàn mét vuông, ngồi vị trí đầu
 tiên trước bàn ăn dài nhất, đảm
 nhiệm đánh giá lựa chọn cuối cùng
 lần này, các thành viên khách sạn
cũng nghiêm túc ngồi hai bên bàn
 ăn, Đông Anh và một người thư ký
 lập tức tiến lên, đem danh sách năm
 chuyên gia hầu rượu cuối cùng đưa
 đến trước mặt của Tưởng Quang
 Long!
Tưởng Quang Long cầm tài liệu
 mở ra, vừa chậm rãi hỏi: “Mọi người
 đến đông đủ chưa?”
Đông Anh đứng bên cạnh anh,
mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Còn thiếu
một người cuối cùng… Trước mắt
 còn chưa gọi điện thoại được, cũng
 không cách nào liên lạc. Là một cô
 gái hai mươi tuổi.”
“Một cô gái hai mươi tuổi hiểu
 được rượu đỏ sao? Hiểu được thức
 ăn sao?”
Các nhân viên khách sạn cũng
tò mò mở ra bìa tài liệu màu xanh
 dương trước mặt, tìm cô gái mới hai
 mươi tuổi, tò mò thân phận của cô.
Ánh mắt Đông Anh có chút kỳ
 quái, nhìn Tưởng Quang Long lạnh
 lùng nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm
giới thiệu nói: “Dường như cô ấy có
 khứu giác trời sanh, hơn nữa đối với
 thức ăn có một cái nhìn đặc biệt, cô
 ấy là người duy nhất thưởng thức
 qua 370 loại rượu đỏ, không bao giờ
 đoán sai.”
“Nói tiếp.” Tưởng Quang Long
 chậm rãi nói.
Đông Anh nhìn anh một cái, tiếp
 tục nói nữa: “Hơn nữa… Cô ấy
 không chỉ có vị giác đối với rượu đỏ
 hơn người bình thường, cô ấy còn là
 bậc thầy rượu trắng, rượu thanh,
 rượu mơ, đối với trà nghệ cũng hết
 sức tỉnh thông, là chuyên gia trà
 hàng đầu.”
Con ngươi quyến rũ của Tưởng
 Quang Long khẽ chớp, tiếp tục lật
 một tờ tài liệu chuyên gia hầu rượu,
 nhìn lí lịch của các ứng viên, mới
 nhìn lướt qua, cũng đã lật tới tên
 người sau cùng.
Anh ngồi rất nghiêm túc, xem
 phần tài liệu chuyên gia hầu rượu
 cuối cùng, nhìn góc bên trái sơ yếu lý
 lịch, là một cô gái xinh đẹp có nụ
 cười hoạt bát đáng yêu, cặp mắt to
 sáng ngời động lòng người, làm ánh
 mắt anh nhìn kỹ, cảm giác quen
 thuộc nhanh chóng ập vào lòng, anh
lập tức nhìn dấu khoanh tròn nhỏ
 chính giữa trên sơ yếu lý lịch viết tên
 họ chuyên gia hầu rượu – Lại Ngọc
 Lan!
Lông mày của anh lập tức nhíu chặt!
“Một người tôn trọng thức ăn và
 rượu đỏ, tại sao có thể ở trong trận
 đấu quan trọng như vậy đến trễ?”
Tưởng Quang Long lạnh lùng nói hết
 lời nói, liền đem sơ yếu lý lịch đặt ở
 trên bàn ăn, mới ngửa mặt nói: “Bắt
 đầu di.”
Cửa chính đại sảnh bữa tiệc mở
ra, nhân viên phục vụ nhà hàng Tây,
 mặc đồng phục com lê màu đen áo
 sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứng
 ở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, sau
 khi nghe được chỉ thị, lập tức dùng
 khay màu vàng, cầm tất cả các loại
 rượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dưới
 sự huấn luyện nghiêm chỉnh đem
 rượu đỏ cần thận đặt xuống ở trên
 một cái bàn dài khác, từng chai rượu
 đỏ được dùng vải màu vàng bao lại,
 ở trên miệng của nó lộ ra niên đại và
 nơi sản xuất, tổng cộng có 36 loại
rượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.
“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anh
vỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên các
 ứng viên. “Lại Ngọc Lan…“ Đông
 Anh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.
sơ mi trắng, sắp hàng chỉnh tề đứng
 ở bên ngoài đại sảnh bữa tiệc, sau
 khi nghe được chỉ thị, lập tức dùng
 khay màu vàng, cầm tất cả các loại
 rượu đỏ trân quý chậm rãi đi tới, dưới
 sự huấn luyện nghiêm chỉnh đem
 rượu đỏ cần thận đặt xuống ở trên
 một cái bàn dài khác, từng chai rượu
 đỏ được dùng vải màu vàng bao lại,
 ở trên miệng của nó lộ ra niên đại và
nơi sản xuất, tổng cộng có 36 loại
rượu đỏ cũ mới trên toàn thế giới.
“Cuộc thi bắt đầu!“ Đông Anh
vỗ nhẹ bàn tay, bắt đầu đọc tên các
 ứng viên. “Lại Ngọc Lan…“ Đông
Anh đọc đến dây, nhẹ giọng kêu.
Tưởng Quang Long hoàn toàn
 lạnh lùng không lên tiếng, chỉ nhìn
 lên mấy vị chuyên gia pha rượu ở
 trước mặt, đang dùng phương pháp
 đặc biệt để giải rượu, thậm chí bắt
 đầu nếm thử rượu…
Laurence nhìn Đông Anh một
 cái, liền cũng cầm lấy tài liệu, mở ra
 trang thứ năm, nhìn tư liệu cá nhân
 Lại Ngọc Lan ở phía trên, kêu nhỏ:
“Là cô ấy?”
Tưởng Quang Long quay đầu,
 nhìn Laurence, hơi cười hỏi:
“Laurence tiên sinh biết cô ấy?”
Laurence có chút cảm thán nhìn
 Tưởng Quang Long, mỉm cười nói:
“Vị tiểu thư này là nhân tài, nếu được
 bồi dưỡng, chờ một thời gian sẽ
 thành tựu rất lớn. Mặc dù có hơi trẻ
 tuổi, rất nhiều thứ ngây ngô, nhưng
 tôi vô cùng mong đợi đối với cô ấy!”
Tưởng Quang Long đã hiểu, liền
 ngửa mặt lên, không lên tiếng.
Vòng tranh tài thứ nhất kết thúc
 nhưng Lại Ngọc Lan vẫn không đến,
Đông Anh có chút tiếc nuối nhìn
 Tưởng Quang Long.
Laurence lại tiếc nuối lắc đầu
 nói: “Tôi rất muốn gặp cô gái có cách
 nhìn đặc biệt đối với thức ăn. Thật
 tiếc quá…”
Tưởng Quang Long nghe xong,
 lạnh lùng chậm rãi ra lệnh: “Tìm cô ấy”
Ánh mắt của Đông Anh sáng lên,
 mỉm cười nói: “Dạ!”
Bên trong đại sảnh bữa tiệc, rối
 rít bận rộn, bên ngoài đại sảnh bữa
 tiệc, quản lý hành chính càng không
 ngừng gọi vào số điện thoại của Lại
 Ngọc Lan nhưng điện thoại luôn ở
trong trạng thái tắt máy, sau khi
 Đông Anh nhận được tài liệu của Lại
 Ngọc Lan, ngay lập tức phái vệ sĩ vội
 vàng di ra đại sảnh Club tự mình đi
 tìm người.
Không lâu sau, khi mọi người
 nghỉ ngơi giữa buổi, Đông Anh
 nhanh chóng đi tới bên cạnh Tưởng
 Quang Long, cúi người xuống nói:
“Đã tìm được cô ấy rồi…”
Tưởng Quang Long mặt hơi
 nghiêng, chậm rãi hỏi: “Ở nơi nào?”
Đông Anh nhỏ giọng nói với
 Tưởng Quang Long: “Thì ra là Lại
 Ngọc Lan và Phó quản lí Nhã Tuệ nhà
 hàng Tây chúng ta là bạn thân, rạng
 sáng nay, nghe nói Lại Ngọc Lan bị
 thương nằm viện nên chạy tới chăm
 sóc, đây là người nhà của Nhã Tuệ
 nói, vừa rồi chúng tôi gọi điện thoại
 cho Nhã Tuệ, cô ấy cũng không nhận.”
Tưởng Quang Long nghe xong,
 lúc này mới nhớ tới sáng nay Nhã
 Tuệ gọi điện thoại cho mình, nghe
 giọng của cô rất gấp, ánh mắt anh
 lóe lên rồi chớp một cái, nhớ tới đêm
 qua, sau khi mình rời đi Lại Ngọc Lan
 một mình đứng ở giữa đường tối
 tăm.
Đông Anh đứng ở một bên, chờ
 đợi một lúc, mới hơi nghi ngờ cúi
 người, nhắc nhở “Tổng Giám đốc?”
Tưởng Quang Long chớp mắt,
 lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi nặng nề
 hỏi: “Cô ấy bị thương như thế nào?”
Đông Anh lại nói: “Tình huống
 cụ thể không rõ lắm, chỉ nghe người
 nhà của Nhã Tuệ nói, bị thương thật
nghiêm trọng nhưng mà vì con gái
 vẫn không nhận diện thoại, cho nên
không có cách để thông báo.”
Tưởng Quang Long suy nghĩ
 một lúc liền lạnh nhạt nói: “Nếu bị
 thương nằm viện, khả năng tới đây
 dự thi không lớn, hủy bỏ tư cách thi
 của cô ấy di.”
Đông Anh nhìn anh một cái, khẽ
 gật trả lời: “Vâng.”
“Tổng Giám đốc, cậu biết tình
 hình của cô gái kia sao?” Laurence
 nhìn Tưởng Quang Long, có chút
quan tâm hỏi.
Tưởng Quang Long mỉm cười
nghiêng người, chậm rãi nói với
 Laurence: “Nghe nói hôm nay cô ấy
 bị thương nằm viện, tình trạng tương
 đối không lạc quan cho nên sẽ
 không tới.”
“Ồ… thật đáng tiếc.” Laurence
thất vọng nói.
Tưởng Quang Long không lên
 tiếng, tiếp tục xem cuộc tranh tài.
 
                 
                         
  
  
  
 