Chương : 35
Chương 35 Tôi muốn người
Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh Ngọc
 Lan, hai mắt nổi lên hơi nước, nghĩ
 đến nội dung tờ báo xem lúc nãy, cô
 lập tức run run mở điện thoại di
 động, thân phận Lại Ngọc Lan đã bị
 phơi này, bao gồm người cha đã
 từng gây ra cuộc hỏa hoạn bị xử án
 tù chung thân, mẹ gả cho dân cờ
 bạc, thậm chí còn nói rằng cô vì mê
 muội thị trưởng Lê Vĩ mà đầy phu
 nhân thị trưởng xuống biển. Từng tin
 tức, tất cả đều đưa lên, giống như
 bệnh ôn dịch lan ra, từng cái giống
 như móng vuốt đưa về phía Lại Ngọc
 Lan…
Xe buýt chạy tới Trạm phía
 trước, dừng lại, hai người trẻ tuổi
 cầm điện thoại di động đang vui đùa,
 cũng đã xem qua tin tức liên quan
 đến Thị Trưởng phu nhân, thậm chí
 bên dưới cũng đăng tên người bị
 nghi ngờ, cô gái chắt lưỡi cười nói:
 “Khách sạn nổi tiếng lớn nhất thành
 phố chúng ta, lại mời loại nhân viên
 thối nát này!”
“Ồ… Gia thế không tốt, còn có
 thể vào khách sạn? Ánh mắt bọn họ
 mù sao?”
“Đúng vậy! Mặc dù lần này Thị
 Trưởng phu nhân giải thích bị rơi
 xuống nước không liên quan đến cô
 ta, nhưng ai biết được? Sự thật còn
 ở phía sau.”
“Tôi cảm thấy cô nàng này
 khẳng định không đơn giản! Không
 thể nào lần nào cũng trùng hợp như
 vậy.”
“Nhất định là âm mưu.”
Nhã Tuệ nghe không nồi nữa,
 mới vừa muốn đứng dậy, cổ tay bị
 người bắt được, cô quay đầu, đau
 lòng nhìn về phía Lại Ngọc Lan.
Hai mắt Lại Ngọc Lan hiện lên
 nước mắt, nhưng vẫn thở dốc một
 hơi, nghẹn ngào nói: “Cô muốn qua
 đó làm gì? Qua đó gây gồ sao? Nói
 với mọi người tất cả đều không phải
 là sự thật? Nhưng sự thật…”
“Đây không phải là sự thật.”
 Nhã Tuệ rưng rưng nhìn về phía Lại
 Ngọc Lan nói: “Cha của cô là người
 tốt nhất trên thế giới, mẹ của cô là
 người đáng thương nhất. Cô cũng là
 người hiền lành nhất, đáng yêu nhất,
 xinh đẹp nhất. Tại sao có người
 không chịu buông tha cho cô?
 Chẳng lẽ ngay cả một chút chỗ yên
 thân cũng không cho cô? Tôi thật sự
 rất hối hận, tại sao phải dẫn cô vào
 Khách sạn Á Châu? Để cho cô chịu
 những điều xui xẻo như vậy? ”
Lại Ngọc Lan có chút mệt mỏi
 cúi thấp đầu cười.
“Lại Ngọc Lan…” Nhã Tuệ vươn
 tay nhẹ kéo bả vai bạn thân, lo lắng
 nói: “Cô đừng đau lòng! Tôi tin người
 phát ngôn của khách sạn nhất định
 sẽ giải thích chuyện này ra ngoài!
 Bọn họ không nghĩ đến danh tiếng
 của cô, chẳng lẽ không muốn nghĩ
đến danh tiếng của mình sao?”
Ngọc Lan cúi đầu, nước mắt
 trong suốt còn đọng trên mí mắt
 dưới, vội vàng đưa mu bàn tay run
 rầy lau đi nước mắt chưa lăn ra, cố
 gắng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, không
 để cho mình rơi lệ nữa, vẻ mặt nhíu
 lại, thù hận lan ra.
Khách sạn Á Châu!
Trước cửa Đại sảnh, một đám
 người ồn ào như ruồi bâu lại.
Rốt cuộc, đang lúc mọi người
 chờ mong, Tưởng Quang Long mặc
 âu phục màu bạc, áo sơ mi xanh đen
 kẻ ô, cổ áo mở ra, vạt áo cài bông
 hoa tơ tằm màu xanh dương đậm, đi
 ra đại sảnh khách sạn, đám ký giả
 xông lên, vệ sĩ nhanh chóng ngăn
 cản ở phía trước, đẩy bọn họ ra
 ngoài khoảng cách an toàn.
“Tổng giám đốc Tưởng, ngày tổ
chức buổi tiệc quan trọng như vậy,
 tập đoàn Á Châu xảy ra chuyện đáng
 sợ, ngài có ý kiến gì không?”
“Xin hỏi hôm qua, Thị trưởng
 phu nhân rơi xuống biển có liên quan
 đến nhân viên của khách sạn hay
 không?”
Một ký giả lại xông lên trước, hỏi
 lên: “Tổng giám đốc Tưởng, xin hỏi
 người bị nghỉ ngờ làm cho Thị
 trưởng phu nhân rơi xuống biển đêm
 qua, cùng với nhân viên đã từng gây
 nhiễu loạn bữa tiệc của Thủ tướng,
 có cùng một người hay không?”
Vào đọc tại nhé
Hai mắt Quang Long chợt lóe,
 nhìn về phía vị phóng viên kia, cười
 đáp lời: “Đúng vậy!”
“Ngài có thể giải thích không?”
Ký giả lại gay gắt hỏi.
 Tưởng Quang Long mỉm cười
 nói: “Trên thế giới này ai có thể giải
 thích được sự trùng hợp? Trùng hợp
 lớn nhất chính là cô ấy là nhân viên
 khách sạn Á Châu chúng tôi, cô ấy
 vẫn có trách nhiệm, hoàn thành
 nhiệm vụ của cô ấy, mà Thị trưởng
 phu nhân rơi xuống biển, cô ấy chỉ là
 một người ngoài cuộc, đúng dịp đi
 qua nơi đó, mắt nhìn thấy một
 chuyện không may xảy ra, liền ra tay
 cứu cô ấy, sau này Thị trưởng phu
 nhân cũng sẽ tự mình công bố rõ
 chuyện này, hi vọng các nhà truyền
 thông đừng tung tin không có căn
 cứ, làm đúng trách nhiệm của một
 nhà truyền thông!”
Tưởng Quang Long hơi mỉm
 cười đứng ở trước thảm đỏ, xoay
 người sải bước đi vào bên trong
 khách sạn, chúng ký giả lập tức xông
 lên, lại muốn phỏng vấn, vệ sĩ ngăn
 chặn họ ra bên ngoài.
Tưởng Quang Long sải bước đi
 vào đại sảnh khách sạn, sắc mặt dần
 thu lại, hỏi Đông Anh theo sát phía
 sau, nói: “Hôm nay báo đưa tin là
 nhà truyền thông nào làm?”
“Đang điều tra!“ Đông Anh lại
 nói. Tưởng Quang Long trầm ngâm
 suy nghĩ một chút, vừa muốn mở
 miệng nói chuyện, ngoài đại sảnh
truyền đến một loạt tiếng động dồn
 dập, anh khẽ chuyền ánh mắt, thấy
 một chiếc xe hơi màu đen, nhanh
 chóng đi xuống mấy nam thư ký mặc
 – đồng phục màu đen, vạt áo trước
 ` đeo bảng hiệu Tập đoàn Á Châu, chỉ
 thấy bọn họ bước nhanh đi đến
 trước mặt của Tưởng Quang Long,
 cung kính khom người gọi: “Tổng
 Giám đốc Tưởng!”
Tưởng Quang Long lạnh lùng
 nhìn bọn họ, không lên tiếng.
Một nam thư ký đưa một phần
 tài liệu tới trong tay Tưởng Quang
 Long, nói: “Tài liệu mật này là do
 phòng thư kí chủ tịch gửi ra tới, mời
Tổng Giám đốc xem qua.”
Tưởng Quang Long hơi nhíu
 mày, nhìn nam thư ký kia một cái,
 mới kéo tài liệu mật, rút ra một phần
 giấy A4 bên trong, thấy cha mình là
 Tưởng Vĩ Quốc dích thân kí tài liệu,
 yêu cầu loại bỏ Lại Ngọc Lan đi khỏi
 Khách sạn Á Châu! Anh lạnh lùng
 nhìn tài liệu, im lặng không lên tiếng.
“Tổng giám đốc…“ Có lẽ Đông
 Anh biết xảy ra chuyện gì, liền tiến
 lên đối diện với Tưởng Quang Long
 có chút lo lắng nói: “Sáng nay, Hội
 đồng quản trị với các cổ đông bàn
 tán xôn xao về việc khách sạn Á
 Châu liên tiếp xảy ra biến cố, tiếng
nói hết sức không vui, cũng vì như
 vậy, sáng nay cổ phiếu của Tập đoàn
 Á Châu chúng ta lao dốc.”
Tưởng Quang Long vẫn nhàn
 nhạt nhìn phía trên tư liệu, nhìn thật
 lâu thật lâu, liền nắm nó, xoay người
 đi khỏi.
Đông Anh đứng tại chỗ nhìn
 theo bóng lưng cao lớn, khẽ thở dài,
 cũng vội vàng đi theo.
 Lại Ngọc Lan âm trầm đứng
 trước sảnh nhìn quản lý của mình.
Trần Mạn Hồng tức giận nói với
 cô: “Cha của cô ngồi tù, mẹ cô gả
 cho dân cờ bạc, Thị Trưởng phu
 nhân rơi xuống biển, mấy chuyện đó
 có liên quan đến cô sao? Tâm trạng
 Thị trưởng phu nhân không tốt, đi tới
 mép thuyền sau đó không cần thận
 té xuống, liên quan gì đến cô? Tại
 sao cô phải gánh chịu trách nhiệm vì
 tâm trạng của Thị trưởng phu nhân?
 Ai biết cô ấy có cãi nhau với người
 nào không? Bất mãn người nào
 không? Tự mình muốn nhảy xuống
 thì sao? Có phải thân phận cô ấy tôn
 quý, còn mạng của nhân viên của tôi
 so con kiến còn hèn mọn hơn hay
 không? Xảy ra chuyện như: vây,
muốn tìm người chịu tội thay hả?”
Lại Ngọc Lan cắn chặt môi dưới,
 cúi gằm mặt xuống đất.
“Nếu không có liên quan đến cô.
 Vậy cô ngầng đầu lên cho tôi. Trần
 Mạn Hồng tôi không có loại nhân
 viên không có khí phách. Cho dù có
 một ngày cô phải đi khỏi Khách sạn
 Á Châu, cô cũng phải trong sạch,
 ngầng đầu lên cho tôi! Cô mất mặt
 mũi! Tôi cũng mất mặt mũi! Phòng
 ăn ngự tôn cũng mất mặt mũi!”
Trần Mạn Hồng tức giận nhìn bộ
dáng chịu đựng của Lại Ngọc Lan, cô
 lại tức giận nói: “Tôi đã sớm nhìn Thị
 Trưởng phu nhân kia không vừa mắt!
 Mềm mại giống như bông gòn, hơi
 thở mong manh, muốn tan thành
 nước, không chết cũng không sống,
 nhìn cũng ghê tởm chết rồi! Cô là
 một cô gái kiên cường, tại sao phải vì
 thứ người mềm nhữn rơi xuống biển,
 mà gánh chịu cái giá mất đi công
 việc tốt? Mạng của cô ấy là một
 mạng, mạng của cô không phải là
 mạng hả? Cô ấy sống cũng là sống,
 cô sống cũng là sống! Bây giờ không
 phải nói người nào sống lâu hơn, mà
 là nói ai dũng cảm hơn để sống!”
Lại Ngọc Lan được sự cổ vũ,
 nhìn về phía Trần Mạn Hồng khóc
 nói: “Cám ơn quản lý tin tưởng tôi.
 Chỉ là tôi không có mặt mũi ở lại chỗ
 này nữa… Tôi không xứng làm nhân
 viên của cô.”
Trần Mạn Hồng nghe chua xót
 trong lòng, nhìn về phía Lại Ngọc
 Lan, cắn răng nói: “Chúng tôi đều tin
 tưởng cô không có làm sai việc gì.
 Mặc dù làm chung với cô không bao
 lâu, nhưng tôi cảm thấy cô là người
 rất tốt, rất có tài. Cô là nhân viên tốt
 của chúng tôi, không nên tùy tiện đi
 khỏi!”
Vào đọc tại nhé
“Đúng vậy!” Ngọc Nhu cũng
 mím môi, tiến lên khóc nói: “Cô đừng
 đi… Tôi không nỡ xa cô, chúng tôi
 đều tin rằng cô không phải là loại
 người như vậy! Cái loại người nói
 xấu người khác, đều là người không
 có tư cách, không lịch sự, không có
 lòng tốt, không tử tế!”
Lại Ngọc Lan biết ơn, rơi lệ nhìn
 mọi người.
“Ở lại đi, mặc kệ có chuyện gì,
 tôi sẽ chịu trách nhiệm!“ Trần Mạn
 Hồng quay đầu, chớp mắt một cái,
 nổi lên hơi nước, lúc nãy cô đã nhìn
 thấy đám ký giả bao vây Tổng giám
 đốc, trong lòng không khỏi lo lắng
 thay cho Ngọc Lan.
“Tổng Giám đốc Trang!” Tất cả
 mọi người cũng đứng ở một bên,
 cung kính gọi nhỏ. Trang Văn Nhiên
 vẫn mặc áo sơ mi màu xanh dương,
quần màu trắng, vô cùng đàn ông,
 phong độ tao nhã, mỉm cười nhìn về
 phía mọi người sắc mặt nặng nề.
Tưởng Quang Long sải bước đi
 về phía văn phòng Tổng giám đốc,
 vừa đi vừa lạnh lùng hỏi : “Tổng giám
 đốc Trang tới lúc nào?”
“Mới vừa tới đây, tôi đã mời anh
 ấy tới văn phòng của anh ngồi tạm
 trước, vội đến xin ý kiến của anh!”
 Đông Anh bước nhanh theo sát.
Tưởng Quang Long nhìn cô một
 cái, liền tự mình đẩy cửa chính
 phòng làm việc Tổng giám đốc, ánh
 mắt sắc bén nhìn vào bên trong.
Trang Văn Nhiên ngồi vào ghế
 dựa xoay to lớn dành cho khách ở
 trước bàn làm việc, thoải mái xoay
 người, nhìn về phía Tưởng Quang
 Long hai mắt cũng thoáng qua chút
 ánh sáng bí ẩn nhưng cứng rắn, nở
 nụ cười.
Tưởng Quang Long lạnh lùng đi
 vào văn phòng của mình, mở cúc áo
 âu phục, cởi tây trang ném ở giữa
 ghế sa lon, mới chậm rãi đi tới trước
 cửa bàn làm việc, ngồi xuống, mở ra
 tài liệu trước bàn, nhàn nhạt hỏi:
 “Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?“
Trang Văn Nhiên biết Tưởng
Quang Long đã đề ý chuyện trên mặt
 báo, anh liền bật cười nào, “Không
có ngọn gió nào hết, chỉ là da mặt
 dày, bán cho anh một chút mặt mũi,
 muốn một người của anh.”
Tưởng Quang Long chậm rãi
 ngầng đầu lên, hai mắt thâm thúy
 thoáng qua chút nghi ngờ, “Muốn
 người nào?”
Trang Văn Nhiên bình tĩnh nhìn
 ánh mắt của anh, trên mặt hiện lên
 nụ cười, nói: “Lại Ngọc Lan!”
Tưởng Quang Long sững sờ,
 nhìn Trang Văn Nhiên hơi bật cười:
 “Cái gì?”
Trang Văn Nhiên hơi đổi tư thế
 ngồi, nhìn về phía Tưởng Quang
 Long nhẹ nhàng cười, “Tôi muốn Lại
Ngọc Lan!”
 “Lí do?”
 “Tôi mến tài năng của cô ấy…”
Tưởng Quang Long không lên
 tiếng, ngưng đọng nhìn anh.
Trang Văn Nhiên có chút khổ
 não đưa tay nhẹ chống trán, cau mày
 suy nghĩ làm thế nào để tóm gọn
 những lời kế tiếp, rốt cuộc buông tay
 ngầng đầu nhìn Tưởng Quang Long
 cười nói : “Đã nhiều năm rồi, tôi rất ít
 tiếp xúc được một cô gái có nội tâm
 kiên cường, toàn tâm toàn ý vì rượu
 đỏ như vậy, mặc dù tôi phát hiện,
 tính cách của cô ấy còn thiếu sót,
 nhưng tôi mến tài năng của cô ấy…
Anh cũng biết, tôi là một người rất
 thích tài…”
“Cậu cảm thấy tôi không
đúng?”
“Ít nhất bây giờ anh cũng không
 thể giữ cô ấy lại, chú Tưởng cũng
 không bỏ qua.”
Hai tròng mắt Tưởng Quang
 Long lóe lên chút không vui nhìn về
 phía anh.
Trang Văn Nhiên thoải mái mà
 buông tay cười nói: “Anh suy nghĩ gì
 vậy? Đây chỉ là một cô gái đơn
 thuần, nếu như anh quyết ý muốn
 đuổi cô ấy đi, như vậy thì giao cô ấy
 cho tôi.”
“Cô ấy không phải món đồ
 chơi!” Tưởng Quang Long nhắc nhở
 anh.
“Tôi sẽ bồi dưỡng cho cô ấy!”
 Ánh mắt Trang Văn Nhiên chợt lóe
 sáng nhìn Tưởng Quang Long, “Anh
 không muốn?”
 
                 
                         
  
  
  
 