Chương : 16
Chương 16 Không lộ mặt
Hai nhân viên quầy rượu vừa
 nghe Laurence lên tiếng ở bên trong,
 lập tức hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.
“Còn có một đồng nghiệp nữa
 đâu? Nhân viên mới ấy…”, hai người
 nói nhỏ với nhau, không phải họ
 muốn cùng nhau chết, nhưng nếu cả
 bọn đều trả lời không được, có lẽ sẽ
 được tha thứ.
“Hư…” cô gái tên Ngọc Nhu đặt
 ngón trỏ ở bên môi, thở nhẹ, khe khẽ
 nói: “Lại Ngọc Lan đó y như là từ
 trên trời rơi xuống, trông cũng không
phải dạng thông minh lắm đâu, tốt
 nhất là cô ta đừng nên xuất hiện vẫn
 hơn.” sau đó hít một hơi, cúi đầu đi
 vào trong, không ngờ cô ta vừa mới
 đi qua một giá ly, đột nhiên sau lưng
 áo bị một người lôi lại, cô kinh ngạc
 quay đầu nhìn thấy Lại Ngọc Lan
 đang nấp ở giá ly, gấp gáp lấy ra tai
 nghe chuyên dụng của nhân viên
 khách sạn nhét vào trong tai cô, cô
 vừa muốn nói gì đó, Lại Ngọc Lan đã
 im lặng căng thằng đẩy cô đi ra
 ngoài!
Ngọc Nhu ngạc nhiên vừa ấn
 nhẹ tai nghe vừa ngoái nhìn Lại
Ngọc Lan…
Lại Ngọc Lan ra dấu cho cô
 nhanh đi vào, cuối cùng ẩn núp vào
một giá ly, không hề ra ngoài nữa
 Ngọc Nhu chỉ ngây ngốc nghĩ
tới động tác vừa rồi của Lại Ngọc
 Lan, thật sự không hiểu mô tê gì
 nhưng tình thế gấp gáp, cô vẫn bước
 vào khu vực hầm rượu đỏ, ngầng
 đầu lên lập tức nhìn thấy Laurence
 tiên sinh và Tổng Giám đốc đứng ở
 một chỗ, đang đưa mắt nhìn sâm
 banh trước mặt, hai vị quản lý đứng
 chờ không dám lên tiếng, Cát Lệ
 đang đỏ bừng cả khuôn mặt đứng ở
 một bên, Ngọc Nhu hoảng sợ không
 nói ra lời, không khí hết sức căng
 thằng.
Laurence mỉm cười nhìn hai cô
nhân viên mới bước vào, lặp lại câu
 hỏi mới vừa rồi: “Đố các cô về sâm
 banh một chút, không cần căng
 thẳng như vậy. Dù sao cũng là nhân
 viên hầm rượu, nên biết chút ít kiến thức.”
“Vâng…” Ngọc Nhu lập tức gật đâu.
 Laurence đưa ngón giữa đeo
 bao tay trắng, khẽ chạm vào một
chai champagne có ghi năm, mới
 chậm rãi hỏi: “Bình thường sâm
 banh lâu năm sản xuất vào các năm nào…
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
 tuyệt vọng nhìn hai người bọn họ.
Ngọc Nhu khẽ cắn môi dưới,
 nhíu mặt, không dám lên tiếng, đột
 nhiên trong tai nghe truyền đến
 tiếng của Lại Ngọc Lan êm ái nói:
“À?“ Ngọc Nhu đột nhiên ngẩng
 đầu lên, kinh ngạc lên tiếng!
“Không cần căng thẳng… Tôi
 biết rõ năm, tôi cho cô biết.” Giọng nói
 Lại Ngọc Lan lại truyền tới bên tai
 Ngọc Nhu.
Lúc này Ngọc Nhu mới hơi hồi
 hợp nhìn mọi người đang tò mò nhìn
 mình, mặt của cô đỏ lên, con ngươi
 xoay tròn, loáng thoáng lầm bẩm khế
 nói: “8… 8… 82!”
Laurence nghe xong, hài lòng
 cười nói: “Ừ… Còn gì nữa không?”
“83, 85, 86, 88, 89, 90, 96…”
 Giọng nói của Lại Ngọc Lan truyền đến.
Ngọc Nhu chớp mắt một cái,
 mới căng thẳng nuốt một ngụm
 nước bọt, nói theo các năm mà Lại
 Ngọc Lan nói: “83, 85, 86, 88, 89,
 90,96…”
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
 khiếp sợ ngầng đầu nhìn Ngọc Nhu!
Ngược lại Laurence thật sự có
 chút giật mình nở nụ cười, nhìn cô
 nói: “Đáp án rất tốt! Cô di tới… Cho
 tôi nhìn cô một chút…”
Ngọc Nhu hoảng sợ đến toàn
 thân đồ mồ hôi lạnh nhưng vẫn nuốt
 một ngụm nước bọt, trong ánh mắt
 kinh ngạc của mọi người, cất bước đi
 đến trước mặt của Laurence, hỏi
 khẽ: “Ngài có gì căn dặn?”
Laurence nhìn kỹ cô gái trước
 mặt, ánh mắt rất căng thẳng và
 hoảng sợ, ông ta thật sự không thể
 tin được, nở nụ cười, hơi nghiêng
 “người vươn tay lắc nhẹ chai sâm
 “banh đặt ở khu trên kệ rượu, tiếp tục
hỏi: “Một chút nữa ăn với trứng cá
 muối, cô cảm thấy nên kết hợp với
 sâm banh năm nào thì tốt?”
Nhu chớp mắt một cái, tức
 khắc luống cuống, ngầng đầu nhìn
 sâm banh trước mặt, nằm yên ở nơi
 đó, có loại lâu năm, có loại không có
 năm, xanh đậm, xanh nhạt, vàng,
 hồng nhạt, còn có lam nhạt… Cô khẽ
 cắn môi dưới, cúi đầu, không biết
 nên đáp làm sao?
Tất cả mọi người đang im lặng
 chờ cô…
Tưởng Quang Long cũng có
 chút để ý, nghiêng mặt nhìn cô gái
 trước mặt…
Giọng nói của Lại Ngọc Lan
 chậm rãi truyền đến: “Trứng cá muối
sơ chế, nếu như có bơ, cà chua bi,
 xoài, thịt cua tươi, sốt mayonnaise,
 hành tây, như vậy món ăn khai vị này
 mùi vị sẽ vô cùng sinh động,
Laurence tiên sinh nên chú trọng
 cân bằng thực phẩm, vậy để nghị
 ngài lựa chọn sâm banh năm 1996.
 Hơn nữa, một chút nữa ngài uống
 sâm banh không nên ướp lạnh quá
 30 phút, bởi vì trứng cá muối ướp
 lạnh đã giảm không ít nhiệt độ thức
 ăn, cho nên thời gian ướp lạnh sâm
 banh 25 phút là tốt nhất…”
Ngọc Nhu không chần chừ lặp
 lại y nguyên.
“Quản lý Trần! Giám đốc Tào!”
 Laurence không khỏi cảm thán quay
 lại nhìn hai người Trần Mạn Hồng và
 Tào Văn Kiệt, tán thưởng cười nói:
“Không nghĩ tới, một nhân viên ở
 hầm rượu có thể hiều biết sâu sắc
 đối với sâm banh và thức ăn như
 vậy! Xem ra quả nhiên các người có
cách quản lý, không hổ là nhà hàng
 điển hình. Hôm nay kiểm tra một lần
 mới phát hiện Khách sạn Á Châu của
 chúng ta thật là ần chứa nhiều nhân tài.
Tưởng Quang Long cũng hơi
 cười, xoay người nhìn Trần Mạn
 Hồng và Tào Văn Kiệt, hơi hài lòng
 nói: “Làm tốt lắm!”
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
 giống như lượm vé số trúng độc đắc,
 rất hả hê nở nụ cười: “Cám ơn Tổng
 Giám đốc khích lệ!”
Mặt của Ngọc Nhu đỏ lên, cúi
 đầu, chột dạ không dám lên tiếng.
Laurence tự mình đến đến trước
 mặt của Ngọc Nhu, vươn tay vỗ nhẹ
 bả vai của cô: “Cố gắng cho tốt,
 tương lai nhất định sẽ trở thành nhân
 tài hiếm có.”
Trên mặt Ngọc Nhu lộ ra vẻ mặt
 bối rối, xấu hổ đến hận không được
 tìm động chui vào, nhưng lúc này
không dám biểu lộ ra, chỉ đành phải
 nhắm mắt, cúi đầu, vẻ mặt đau khổ
nói: “Dạ! Cám ơn ngài khích lệ, tôi sẽ
 nỗ lực.”
Lại Ngọc Lan đứng dán vách
 tường tại cửa, nghe những lời này,
hai mắt dần dần đỏ lên, nhớ lại mình
 đã từng dưới ánh mặt trời nóng
 bỏng, ngẩng khuôn mặt tươi cười
 rực rỡ, chứa đầy mơ ước bay theo,
 bây giờ phải ngồi ở một góc che giấu
 thân phận, đến cả năng lực của mình
 cũng không thể trình bày một cách
 đàng hoàng. Cô chỉ có thể an ủi mình
 rằng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Lại Ngọc Lan cảm thấy bước
 chân của mọi người từ khu vực đỏ
 rượu dời ra ngoài, cô nhanh chóng
 xoay người, vội tiến vào trong một
 giá ly khác ẩn núp…
Không ngờ vẫn chưa kết thúc,
 Tưởng Quang Long và Laurence còn
 tiến sâu vào trong, vừa khẽ bàn luận
 việc tuyển chọn chuyên gia pha rượu
 lần này…
Lại Ngọc Lan ngừng thở, một tay
 bưng chặt miệng, quay lại có thể
 nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn, tiếp
 tục xoay người tiến đến gần chỗ của
 mình, trái tim của cô nhảy lên thình
 thịch, tiếp tục nhẹ đi về phía trái bên
 tránh khỏi…
Không ngờ cô vừa muốn đi về
 phía trước nhưng nhìn thấy một bên
 mặt Tưởng Quang Long xuất hiện tại
 giá ly cuối phía bên phải, sắp sửa
 xoay người đi về phía cô, cô giật
 mình, vừa muốn xoay người, không
 ngờ vì bất cẩn, bả vai không tránh
 khỏi đụng vào một cái ly ngọc lan
 trắng đứng không vững, nghiêng
 nghiêng rơi xuống…
“A!“ Lại Ngọc Lan khẽ kêu một
 tiếng, theo bản năng đưa hai tay ra,
muốn chụp lấy cái ly thủy tỉnh,
 không ngờ sau lưng chợt ấm áp, có
người ở phía sau nhanh chóng ôm
 chặt cô, đồng thời vươn tay cùng
 nắm chặt cái ly thủy tinh kia!
Lại Ngọc Lan mở trừng hai mắt,
 ngầng đầu lên, không dám lên tiếng,
 chỉ nhìn bàn tay nhỏ bé của mình
 cùng cái ly sâm banh xinh đẹp bị một
 bàn tay cứng cáp của đàn ông nắm
 chặt, có thể nhìn thấy đồng hồ
 Omega bạch kim đeo trên tay anh,
 dưới ánh đèn màu hồng lóe lên ánh
 sáng kim loại… trái tim của cô chợt
 nhảy dựng, hoảng hốt tựa vào trong
 ngực của anh, không dám nhúc
 nhích…
Mọi người nghe tiếng động kinh
 ngạc vội vàng đi tới, nhìn thấy hình
 ảnh trước mắt, cũng sững sờ, hoảng
 sợ đến nói không ra lời.
Bên giá ly treo vô số ly thủy tinh
 trong suốt muôn màu rực rỡ…
Tưởng Quang Long ôm chặt Lại
 Ngọc Lan vào trong ngực, lạnh lùng
 cùng với cô đưa hai tay ra, nắm cái ly
 sâm banh ngọc lan trắng, thân thể
 anh tản ra hơi thở mạnh mẽ, giống
như ba năm trước đây, bao quanh cô
 thật chặt!
Lại Ngọc Lan căng thẳng tựa
 vào trong ngực của anh, hoảng sợ
 cứng ngắc không thốt nên lời, chỉ
 nắm chặt ly sâm banh trong tay, nhìn
 ngón tay của anh bám thật chặt vào
 trên ngón tay của mình, chiếc nhẫn
trên ngón trỏ của anh lóe lên sắc
 màu thật lấp lánh, cô không khỏi nhớ
 tới cái đêm nhiều năm trước, khi anh
 ép buộc hôn cô.
Lại Ngọc Lan thở gấp, nắm chặt
 trong tay ly sâm banh, cổ họng khô
 rát, theo bản năng cúi đầu lần tránh
 ánh mắt của anh.
Hai tròng mắt Tưởng Quang
 Long giống như dã thú phát ra ánh
 sáng vô cùng bén nhọn, lộ ra nghỉ
 ngờ cúi xuống muốn nhìn rõ cô gái
 trước người…
Lại Ngọc Lan cảm giác khuôn
 mặt kiên nghị của anh sắp gần sát
 má phải của mình, thậm chí cảm
thấy hơi thở của anh thổi ra khí nóng,
 cô gần như cảm thấy sắp bị bức
 chết, vội vàng đẩy anh ra thật xa.
Tưởng Quang Long cảm thấy cô
 tìm cách trốn tránh, hơi thu lại ánh
 mắt, trầm giọng hỏi: “Cô là ai? Tại
sao không cần thận như vậy?”
“Tôi… Lại Ngọc Lan nhất thời
 cảm thấy trong thân thể mình dâng
 lên một luồng hơi lạnh lẽo…
“Tổng Giám đốc!” Trần Mạn
 Hồng đột nhiên căng thẳng di tới,
 nhìn Tưởng Quang Long, miễn
 cưỡng nở nụ cười, nói: “Cô ấy là
 nhân viên hầm rượu mới tới, hôm
 nay đi làm ngày đầu tiên, bởi vì nhát
gan, kinh nghiệm chưa đủ, xin ngài
 tha thứ cho cô ấy! Cô ấy làm việc
 không cần thận như vậy, tôi nhất
 định dạy dỗ thật tốt!”
Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,
 nhìn cái ly trước mặt phản chiếu
 gương mặt lạnh lùng của Tưởng
 Quang Long vẫn giống như nhiều
 năm trước, vô tình tàn nhẫn, cô căm
 hận đến nỗi trái tim run rầy, ba năm
 sống đầu đường xó chợ, đã từng một
 lần đả kích tự tin của cô, thật vất vả
 cô mới từ kho hàng lạnh lẽo đi ra,
 nắm được một tia nắng mặt trời, đây
 là công việc cô thật vất vả mới lấy
 được, gần với rượu đỏ như thế, gần
khách sạn như thế, gần hy vọng của
 cha như thế, nếu lần này bị anh phát
 hiện thì xong đời.
Tưởng Quang Long vẫn nhìn
 chặt khuôn mặt cô, cảm thấy có chút
 quen thuộc ngờ ngợ.
Lại Ngọc Lan đang lúc không
 biết xử lí thế nào,, lại nghe được bên
 ngoài truyền đến một loạt tiếng
 bước chân gấp rút, cô sửng sốt.
“Tổng Giám đốc!” Đông Anh lo
 lắng đi tới, nói với Tưởng Quang
 Long: “Thủ tướng sắp đến sảnh
 chính, hiện tại đã đỗ xe rồi.”
Tưởng Quang Long vừa nghe,
 hơi nghiêng mặt nhìn Đông Anh nói:
“Nhanh như vậy?”
Tưởng Quang Long hơi rũ mắt,
 trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát,
 sau đó rất ăn ý cùng Laurence rời
 hầm rượu, đi vào thang máy, Đông
 Anh dẫn ba người thư ký, lập tức đi
 theo bên cạnh, bấm nút đóng cửa
 thang máy!
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
 đứng trước cửa thang máy, khom
 người cung kính nói: “Tổng Giám
 đốc, ngài đi thong thả!”
Tưởng Quang Long khẽ gật đầu.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại!
 
                 
                         
  
  
  
 