Chương : 14
Chương 14 Bình yên vô sự
Rốt cuộc còn lại Từ Văn Minh
 cùng tất cả quản lý xử lý chuyện ly
 vỡ, Tào Ngọc và Trần Mạn Hồng cãi
 nhau ở một chỗ tối, níu lấy nhân viên
 của mình trách mắng, duy chỉ có Nhã
 Tuệ không thấy Lan, cô liền im lặng
 đi qua miềng thủy tinh đây đất, đầy
 nhẹ một cánh cửa Lối thoát hiểm
 khác, phát hiện Lại Ngọc Lan đang
 ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang, vẻ
 mặt rối rắm cắn ngón trỏ, tâm thần
 vẫn có chút thấp thỏm.
Nhã Tuệ thở dài, hiểu rõ đi đến
 trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô.
Lại Ngọc Lan lập tức ngầng đầu
 lên nhìn Nhã Tuệ, cẩn thận nói: “Anh
ấy di rồi, đúng không?”
Nhã Tuệ nhàn nhạt gật đầu.
Lại Ngọc Lan nở nụ cười cám ơn
 trời đất, cúi đầu, ngưng mắt nhìn một
 chỗ trên đất không lên tiếng.
Nhã Tuệ cũng cười khổ một
 tiếng mới ngồi xuống, dịu dàng nói:
 “Tôi không nghĩ hôm nay lại xảy ra
 chuyện như vậy, tôi nghĩ sẽ không
 gặp Tổng Giám đốc ở đây. Nhưng
 không nghĩ tới hôm nay hắn ta xuất
 hiện.”
Lại Ngọc Lan quay đầu nhìn bạn
 thân nói: “Thật xin lỗi…Tôi để cho cô
lo lắng…”
Nhã Tuệ cười nói: “Đừng nói
 chuyện này. Vừa mới rồi thật sự là
 kinh hiểm, nếu như các người chạm
 mặt, tôi cũng không dám nghĩ sẽ xảy
 ra chuyện gì.”
Lại Ngọc Lan cúi đầu, sâu kín
 nói: “Anh ấy là một người ở trên cao
 như vậy, đoán chừng sớm đã quên
 chuyện ba năm trước đây. Chắc chỉ
 có chúng ta là phải cần ghi nhớ.”
Ánh mắt Lại Ngọc Lan nhìn nơi
 xa xăm, lập tức cảm nhận được vết
 sẹo bên má trái bám chặt vào trên
mặt, nói: “Chuyện và người xảy ra ba
 năm trước đây giống như vết sẹo
 trên mặt của tôi, nhìn như không
 đau, nhưng chạm vào luôn cảm thấy
 vết sẹo này có chút bi thương…”
Đang lúc hai người trò chuyện,
Trần Mạn Hồng đầy cửa ra, vô cùng
 bất mãn nhìn hai người bạn thân
 ngồi chung một chỗ, cô tức giận nói:
 “Bên ngoài đang loạn cả lên, vẫn còn
 ở nơi này tán dóc?”
Nhã Tuệ và Lại Ngọc Lan lập tức
 mỉm cười đứng lên, nói: “Thật xin lỗi!
Hôm nay để cho cô bị giật mình!”
“Bị giật mình!“ Trần Mạn Hồng
 cố ý trợn mắt nhìn Lưu Nhã Tuệ, lại
Người tình oan gia) Chương 14 Bình yên vô sự
nhìn về phía Lại Ngọc Lan đứng ở
 một bên vẫn còn chưa tỉnh hồn, cô
 tức giận tiến lên một bước, đưa ngón
 trỏ ra đâm vào cái trán Ngọc Lan, kêu
 to: “Cô đó!”
“Ôi chao!“ Lại Ngọc Lan bị đau
 khẽ xoa cái trán, kêu nhỏ: “Quản
 lý…
Trần Mạn Hồng nhìn Lại Ngọc
 Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành
 thép, lớn tiếng nói: “Uổng cho Nhã
 Tuệ còn nói cô thông minh. Không
 phải tôi đã nói với cô rồi sao, mặc kệ
 xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể
 ra ngoài! Cô không thể dùng đầu óc
suy nghĩ tìm một lý do quan trọng
không đi ra? Ví dụ như: đau bụng, tới
 ngày nghỉ lễ… Trước kia cô thế nào
 tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm lúc ở
 quầy rượu cô có thể bình yên vô sự!
 Chỉ cần cô ấy có thề xử lý được mọi
 chuyện, tôi cho phép cô dùng tất cả
 biện pháp, bảo vệ mình thật kỹ!”
“Vâng ạ!”, sắc mặt Lại Ngọc Lan
 bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, vừa
 nín cười, nhấn mạnh mình sẽ chăm
 chỉ làm việc, lại nhìn thấy Tào Ngọc,
 một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi
 bị Trần Mạn Hồng gọi là gà mẹ, vẻ
 mặt hung dữ, tức giận di tới, nhìn ba
 người phụ nữ ở bên trong, cười lạnh
 nói: “Nhà hàng các người cũng chọc
bao nhiêu chỗ hở rồi, lại còn thời
 Người tình oan gia Chương 14 Bình yên võ sự
gian ở chỗ này tán gẫu! Muốn mở
 tiệc rượu?”
“Chúng tôi trẻ đẹp, nói chuyện
 một chút cũng là việc đương nhiên!
 Không giống như vài người, sắp
 bước vào tuổi bốn mươi, cả ngày chỉ
 biết xé cánh hoa hồng!” Trần Mạn
 Hồng vươn tay, sau khi khẽ vuốt búi
 tóc trơn bóng của mình, thuận tiện
 dùng ánh mắt ra hiệu cho Lại Ngọc
 Lan!
Lại Ngọc Lan hiểu rõ, ngay lập
 tức hơi cúi đầu im lặng lắc mình đi ra
 ngoài, thấy đồng nghiệp đang chờ
 màn hình giám sát, cô cầm sổ ghi
 chép hao tổn…
Đông Anh lại từ trong hành lang
 đi tới, theo lời căn dặn của Tổng
 Giám đốc, muốn thông báo chuyện
 Tào Ngọc ở sảnh tiệc, không ngờ
vừa mới cất bước, nhất thời phát
 hiện trong lối thoát hiểm có một
 bóng dáng rất quen thuộc đang
 đứng, lông mày của cô căng thẳng,
 bước chân ngừng lại, có chút nghỉ
 ngờ nhìn cô gái trước mặt đang
 chuyên tâm cúi đầu ghi chép số
 lượng ly hao tổn, cặp mắt to linh
 động, khuôn mặt nhỏ bé tỉnh xảo,
 “không khỏi lộ ra một cảm giác quá
quen thuộc.
Đông Anh sững sờ, chuyện ba
 năm trước đây, xẹt qua như tia chớp,
từng hình ảnh hiện ra trước mắt
 mình, còn nhớ cô gái trước mặt đã
 từng hoạt bát tỉnh nghịch với Tổng
 Giám đốc cả một buổi tối, còn ra điều
 kiện quái gở bắt anh chở cô ta về,
 trong ba năm này, Đông Anh vẫn có
 ấn tượng sâu sắc đối với cô gái từng
 có chút duyên phận bèo nước với
 Tổng Giám đốc… Lại Ngọc Lan là cô
 gái mà Laurence vẫn hay nhắc đến,
 thậm chí sau ba năm, lúc Laurence
 sắp về nước, sau đó bắt đầu chính
 thức sàng lọc chuyên gia rượu đỏ
 cũng còn bàn luận về cô gái ba năm
trước kia.
Tại sao cô xuất hiện ở chỗ này?
 Làm việc từ khi nào?
Đông Anh càng nghĩ càng tò mò,
 vừa muốn cất bước đi về phía trước
 lại nhìn thấy Lại Ngọc Lan lui về phía
 sau, không cần thận đạp trên chân
 của đồng nghiệp khác, cô có chút lo
 lắng, lập tức nhún nhường khom
 lưng liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi,
 tôi không cố ý, xin cô tha thứ!”
Đông Anh hơi nhíu mày, bộ dáng
 cô gái trước mặt như vậy, thật sự
 không giống Lại Ngọc Lan cầm điện
 thoại báo cảnh sát bắt Tổng Giám
 đốc, ba năm đủ để cho một cô gái
 nhỏ, từ vui vẻ hoạt bát, trở nên dịu
dàng ẩn nhẫn sao?
Đông Anh không lên tiếng, im
 lặng nhẹ nhàng di tới…
Lại Ngọc Lan giật mình, chớp
 mắt, nhanh chóng đi về phía trước,
 vừa đi vừa cảm thấy tiếng giày cao
 gót vang lên ở sau lưng cũng theo
 sát mình, sắc mặt của cô hơi tái
 nhợt, lập tức bước nhanh hơn đi phía
 bên trái, lúc sắp qua nhà hàng tây, đi
 về phía quầy rượu, không ngờ mới đi
 qua cửa chính cổ áo đồng phục của
 mình bị người kéo mạnh, cô không
 kịp đề phòng, cả người ngã vào cột
 nước nhà hàng tây. Cô vừa muốn lớn
 tiếng kêu cứu, cũng đã thấy trước
 mặt một người đàn ông trẻ tuổi vô
 cùng đẹp trai, giống như Công Tử Ca
mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, cà
 vạt màu đen hơi nới lỏng, cười như
 không cười, ngón tay nhẹ đặt trên
 đôi môi mình, suyt một tiếng.
Cô tức khắc sững sờ, nhìn người
 đàn ông trước mặt.
Mặt mũi người đàn ông này
 sáng rỡ, mang theo nụ cười trêu
 chọc, thậm chí lộ ra một loại xinh
 đẹp không nói hết, đúng vậy, anh
 đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, ánh mắt
 nhìn người khác giống như có độc,
 bất cứ lúc nào cũng hấp dẫn!
“Làm sai chuyện hả?“ Vẻ mặt
 người đàn ông nhịn cười, nhìn về
phía cô gái trước mặt, cặp mắt to
linh động, mũi cao thẳng, hơi hếch
 lên cũng rất hấp dẫn, bởi vì quá độ
 kinh sợ, môi mềm hé mở, lộ ra hàm
 răng nhỏ, cái vật nhỏ này càng mê
 người!
Lại Ngọc Lan chớp chớp mắt to,
 không biết nên nói gì.
Anh nhìn Lại Ngọc Lan, cười nói:
 “Vừa rồi sau khi tôi nhìn thấy cô đi ra
 thang máy, thư ký Tổng Giám đốc
 của chúng ta vẫn đi theo cô, nhất
 định là cô làm sai chuyện gì muốn
 tránh cô ấy. Đúng không?”
Lại Ngọc Lan nhìn anh chằm
 chằm, rốt cuộc có chút tò mò thân
 phận của anh, anh giống như nhân
viên khách sạn, lại không giống nhân
 viên khách sạn, anh là ai?
“Tôi dạy cho cô…” Anh ho nhẹ
 một chút, nhìn Lại Ngọc Lan cười
 như không cười nói: “Nếu sau này
 cô làm sai chuyện gì, phát hiện bị
 người đi theo dõi, ngàn vạn lần
 không được quay về bộ phận của
 mình, tốt nhất là chạy trốn tới những
 bộ phận khác, nhất là bộ phận của
 Tào Ngọc càng tốt!”
“Anh… Anh… Rốt cuộc anh là
 ai?“ Lại Ngọc Lan nhìn người đàn
 ông trước mặt, càng nghĩ càng
 không ổn, theo bản năng hỏi ngay!
Người đàn ông cố ý nghiêm mặt
nhìn cô nói: “Đi làm cũng không xem
 lại hồ sơ công việc? Cũng không
xem thành viên giới thiệu sao?”
Lại Ngọc Lan không dám lên
 tiếng trả lời, nghi ngờ nhìn anh.
“A!” Lại Ngọc Lan nghe gọi như
 thế rốt cuộc lui về phía sau một
 bước, kinh ngạc nhìn Tào Văn Kiệt,
 quả thật anh mặc quần tây đen kết
 hợp với áo sơ mi trắng của khách
 sạn, trên cánh tay của anh còn vắt
 đồ đồng phục của khách sạn, chỉ là
 mình không có lưu ý, sắc mặt của cô
 đỏ lên, lập tức cung kính cúi đầu, gọi
 nhỏ: “Giám đốc… Thật xin lỗi, vừa
mới rồi tôi…”
Từ sau chuyện ba năm trước
 đây, Lại Ngọc Lan rất ít đến gần đàn
 ông, đến gần như vậy làm cho cô có
 chút hoảng sợ lui về phía sau một
 bước.
“Lại muốn đụng đến người của
 tôi!“ Trần Mạn Hồng trừng mắt nhìn
 tên đàn ông đột nhiên xuất hiện tại
 nhà hàng tây, giận dữ nhìn Tào Văn
 Kiệt chằm chằm, cái người đẹp trai
 này không có chút nguyên tắc của
 đàn ông! Chỉ cần là giống cái, anh ta
 liền giống như ruồi bọ bị quyến rũ!
“Nói cái gì đó!! Cô ấy cũng
 không phải là người của tôi sao?”
 Tào Văn Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng, rốt
cuộc thu hồi cá tính ham chơi, mặc
 đồng phục vào.
“Cái gì cô ấy là người của anh!”
 Trần Mạn Hồng lập tức vươn tay nắm
 chặt cánh tay Lại Ngọc Lan, kéo cả
 người cô đến phía sau lưng mình,
 mới chỉ vào Tào Văn Kiệt nói: “Tôi
 cảnh cáo anh! Không có việc gì cút
 xa một chút cho tôi, hay là chạy trở
 về Âu châu càng tốt! Bị người cấm
 cố ở chỗ này nhiều năm, quá thiệt
 thòi à?”
Tào Văn Kiệt nhìn bộ dáng kia
 của cô, cố ý cúi đầu, khe khẽ nói:
 “Không cần thô lỗ như thế! Không
 phải lúc trước chúng ta cũng từng
qua lại một lần sao? Sao lại lạnh lùng
 với tôi thế?”
Con ngươi Trần Mạn Hồng trừng
 to, tức giận đến mười cái ngón tay
 nắm lại kêu lách cách vang dội, kêu
 một tiếng A… vung tay lên, muốn
 đánh Tào Văn Kiệt: “Nếu tôi bỏ qua
 cho anh, tôi không phải là người!”
Tào Văn Kiệt lập tức cười to né
 tránh Trần Mạn Hồng, từ bên này
 trốn sang bên kia, cười nói: “Không
 nên như vậy! Đêm hôm đó, tôi không
 có làm gì cô, sao cô nhạy cảm như
vậy?”
“Đáng chết mà!”, Trần Mạn
Hồng cầm một bình hoa trên bàn ăn,
 muốn ném anh! Hai người giằng co
qua lại.
Lại Ngọc Lan đứng ở một bên,
 nhìn hai người quản lý có thể ngay
 trước mặt nhân viên chơi đùa giống
 như là đứa bé, nhất thời tâm trạng cô
 cũng vui vẻ, cúi đầu mỉm cười,
 những người này có lẽ cũng là người
 tốt, cô yên tâm thở dài, nhưng sau
 lưng không biết rằng có một bóng
dáng nhàn nhạt đang nhìn mình.
 
                 
                         
  
  
  
 