Chương 40: Ông đây không dễ dãi đâu
Tầm 11 giờ đêm thì anh cũng trở về khách sạn,cả ngày nay vừa đi khảo sát vừa họp dự án khiến cho anh rất là mệt …
[ Reng..reng.].
[ Cậu chủ,cô Yến Nguyệt bị bắn là do Dương Lan ra tay. Bà ta đã thuê sát thủ định bắn cậu nhưng ngược trúng đạn là cô Yến Nguyệt…]
[ Ừm,cậu cứ thu thập bằng chứng đi.Còn về việc năm xưa đã điều tra tới đâu rồi …]
[ Cậu chủ, thuốc đó đúng là chỉ có ở bên Mỹ mới có,nó ở khu chợ đen …]
[ Ừm tôi biết rồi,khi nào điều tra thì nói với tôi …]
[ Cô Yến Nguyệt đã được xuất viện rồi cậu chủ…]
[Ừ,nói với người làm nấu đồ ăn bổ dưỡng cho cô ấy đi. Tôi rất bận cho nên không thể về được …]
Nói xong anh liền cúp máy rồi đi tắm cho thoải mái.Vào nhà tắm anh liền mở vòi sen xuống rồi bắt kì cọ cơ thể của mình …
Gần 2 tuần lễ trôi qua thằng em của anh nó đã bị bỏ quên rồi.Anh cũng có chút khó chịu những cuối cùng cũng đành tự xử ở trong nhà tắm.
Ở dưới sàn là chất dịch màu trắng được tiết ra từ cơ thể của anh,Vũ Hạo nhìn nó một hồi lâu rồi cũng xả nước cho nó trôi đi …
Lưu Vũ Hạo anh cũng có ngày phải dùng bàn tay phải của mình sao.
Nhưng biết làm sao được đây,hiện tại anh không có hứng thú làm tình với người khác,cảm giác nó cứ lâng lâng rất là khó chịu và khó tả nữa chứ.
Vũ Hạo mặc áo choàng tắm chân thì mang dép lê đi ra phòng ngủ,vừa bước ra thì đã thấy Ngô Quỳnh ngồi chễm chệ ở ghế sofa.Có lẽ lúc nãy anh quên khoá cửa rồi …
" Anh tắm xong rồi sao "
" Cô ở đây làm gì,mau về phòng đi "
Vũ Hạo đi lại giường ngồi rồi lao tóc cho khô,Ngô Quỳnh thì đâu thể nào mà ngồi yên được cô ta liền đi lại quấn lấy tay của anh.
" Anh à,có em ở đây mà anh đâu cần phải tự xử đâu.."
Hoá ra là đã nghe âm thanh ở trong nhà tắm rồi sao, nhưng mà thà anh tự xử còn hơn là chạm vào người của cô ta …
" Tránh ra đi, đừng có động vào tôi."
" Chúng ta đang hợp tác mà thôi,cô đừng có mà quá phận của mình "
" Vũ Hạo…"
" Em có thể giúp anh mà, không có Lý Yến Nguyệt thì có em đây."
" Ngô Quỳnh cô đúng là gái làng chơi mà, muốn chơi thì đến quán bar mà chơi đi.Cô thèm khát đàn ông lắm rồi."
Nói xong anh liền đứng dậy đuổi cô ra khỏi phòng.
" Ngô Quỳnh tôi nhắc lại lần cuối là đừng có câu dẫn tôi nữa,tôi không mắc bẩy đâu …"
’ " Với lại tôi đang hợp tác với Lục Nghị còn cô chỉ là nhân vật phụ mà thôi.Tôi và Lục thị là chỗ làm ăn lâu năm nếu không có quen biết thì tôi cũng đã hủy hợp đồng rồi …"
" Cô đừng nghĩ là có cô tôi mới hợp tác với Lục Nghị, đừng có mà ảo tưởng nữa.Cô mà làm quá lên thì sớm bị tống khứ ra khỏi Lục thị đấy …"
" Muốn làm tình thì kiếm thằng khác mà làm,ông đây không phải dạng dễ dãi đâu …"
Nói xong anh liền đóng cửa lại một cái rầm, người gì đâu mà lì như trâu vậy nói hoài mà vẫn không có nghe..
Bộ cô ta nghi ăn mặc áo dây lộ ngực thì anh sẽ đè cô ta xuống giường sao??..
Thứ mà đã bỏ đi thì anh cũng không hề tiếc nuối gì cả,một khi đã phản bội thì anh đã không còn có niềm tin nữa rồi.
Vũ Hạo ngồi trên giường xem iPad,cổ phiếu vẫn đang lên xuống thất thường …Anh lướt một hồi thì cũng đặt nó sang một bên rồi cầm ly rượu lên uống cạn.
Từ ngày bị Yến Nguyệt lớn tiếng mắng thì anh cứ lên xuống thất thường,tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì.
Rõ ràng là hắn ta sai mà lại mắng anh,đúng thật là tức chết mà …
Cái đồ có mới nới cũ,có hắn ta thì lại đẩy anh sang một bên. Giờ này chắc là vui vẻ lắm đây, không có anh thì sẽ không có ai làm phiền hai người họ.
Lát sau anh đi ra cửa sổ đứng hóng gió,giờ này lạnh thật đấy. Ngoài trời đã tối đen như mực,nhưng mà đã có ánh đèn của khách sạn chiếu xuống cho nên cũng có chút ánh sáng.
Anh có thể ngắm biển,có thể nhìn thấy sóng vỗ mênh mông ở ngoài kia.
Cuộc đời của anh nó cũng lênh đênh như thế đấy,hôm nay và ngày mai sẽ thay đổi chứ nó không hề giống nhau.Hôm nay còn sống và ngày mai có thể sẽ chết,kẻ thù cũng nhiều nữa không riêng gì chỉ một mình Dương Lan…
Bàn tay anh đặt lên cửa sổ rồi nhịp nhịp vài cái,âm thanh vang lên nhẹ nhàng …
Anh thừa nhận là lòng tự tôn của anh rất là cao,anh sẽ không chấp nhận ai mắng anh mỏ như thế …
Bây giờ anh không còn ai nữa,mẹ và ông nội cũng không còn.Đôi lúc muốn tâm sự cùng không biết nên nói với ai,anh cứ nghĩ có thể nói chuyện cùng với cô ấy nhưng cô thì sao chứ,lúc nào cũng chê anh hết,anh làm sao mà dám nói ra chứ.
Anh cũng thích được khen được yêu thương như bao người khác mà, nhưng cô ấy lúc nào cũng nói anh thô lỗ cộc cằn.
[ Reng..reng.].
[ Cậu chủ,cô Yến Nguyệt bị bắn là do Dương Lan ra tay. Bà ta đã thuê sát thủ định bắn cậu nhưng ngược trúng đạn là cô Yến Nguyệt…]
[ Ừm,cậu cứ thu thập bằng chứng đi.Còn về việc năm xưa đã điều tra tới đâu rồi …]
[ Cậu chủ, thuốc đó đúng là chỉ có ở bên Mỹ mới có,nó ở khu chợ đen …]
[ Ừm tôi biết rồi,khi nào điều tra thì nói với tôi …]
[ Cô Yến Nguyệt đã được xuất viện rồi cậu chủ…]
[Ừ,nói với người làm nấu đồ ăn bổ dưỡng cho cô ấy đi. Tôi rất bận cho nên không thể về được …]
Nói xong anh liền cúp máy rồi đi tắm cho thoải mái.Vào nhà tắm anh liền mở vòi sen xuống rồi bắt kì cọ cơ thể của mình …
Gần 2 tuần lễ trôi qua thằng em của anh nó đã bị bỏ quên rồi.Anh cũng có chút khó chịu những cuối cùng cũng đành tự xử ở trong nhà tắm.
Ở dưới sàn là chất dịch màu trắng được tiết ra từ cơ thể của anh,Vũ Hạo nhìn nó một hồi lâu rồi cũng xả nước cho nó trôi đi …
Lưu Vũ Hạo anh cũng có ngày phải dùng bàn tay phải của mình sao.
Nhưng biết làm sao được đây,hiện tại anh không có hứng thú làm tình với người khác,cảm giác nó cứ lâng lâng rất là khó chịu và khó tả nữa chứ.
Vũ Hạo mặc áo choàng tắm chân thì mang dép lê đi ra phòng ngủ,vừa bước ra thì đã thấy Ngô Quỳnh ngồi chễm chệ ở ghế sofa.Có lẽ lúc nãy anh quên khoá cửa rồi …
" Anh tắm xong rồi sao "
" Cô ở đây làm gì,mau về phòng đi "
Vũ Hạo đi lại giường ngồi rồi lao tóc cho khô,Ngô Quỳnh thì đâu thể nào mà ngồi yên được cô ta liền đi lại quấn lấy tay của anh.
" Anh à,có em ở đây mà anh đâu cần phải tự xử đâu.."
Hoá ra là đã nghe âm thanh ở trong nhà tắm rồi sao, nhưng mà thà anh tự xử còn hơn là chạm vào người của cô ta …
" Tránh ra đi, đừng có động vào tôi."
" Chúng ta đang hợp tác mà thôi,cô đừng có mà quá phận của mình "
" Vũ Hạo…"
" Em có thể giúp anh mà, không có Lý Yến Nguyệt thì có em đây."
" Ngô Quỳnh cô đúng là gái làng chơi mà, muốn chơi thì đến quán bar mà chơi đi.Cô thèm khát đàn ông lắm rồi."
Nói xong anh liền đứng dậy đuổi cô ra khỏi phòng.
" Ngô Quỳnh tôi nhắc lại lần cuối là đừng có câu dẫn tôi nữa,tôi không mắc bẩy đâu …"
’ " Với lại tôi đang hợp tác với Lục Nghị còn cô chỉ là nhân vật phụ mà thôi.Tôi và Lục thị là chỗ làm ăn lâu năm nếu không có quen biết thì tôi cũng đã hủy hợp đồng rồi …"
" Cô đừng nghĩ là có cô tôi mới hợp tác với Lục Nghị, đừng có mà ảo tưởng nữa.Cô mà làm quá lên thì sớm bị tống khứ ra khỏi Lục thị đấy …"
" Muốn làm tình thì kiếm thằng khác mà làm,ông đây không phải dạng dễ dãi đâu …"
Nói xong anh liền đóng cửa lại một cái rầm, người gì đâu mà lì như trâu vậy nói hoài mà vẫn không có nghe..
Bộ cô ta nghi ăn mặc áo dây lộ ngực thì anh sẽ đè cô ta xuống giường sao??..
Thứ mà đã bỏ đi thì anh cũng không hề tiếc nuối gì cả,một khi đã phản bội thì anh đã không còn có niềm tin nữa rồi.
Vũ Hạo ngồi trên giường xem iPad,cổ phiếu vẫn đang lên xuống thất thường …Anh lướt một hồi thì cũng đặt nó sang một bên rồi cầm ly rượu lên uống cạn.
Từ ngày bị Yến Nguyệt lớn tiếng mắng thì anh cứ lên xuống thất thường,tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì.
Rõ ràng là hắn ta sai mà lại mắng anh,đúng thật là tức chết mà …
Cái đồ có mới nới cũ,có hắn ta thì lại đẩy anh sang một bên. Giờ này chắc là vui vẻ lắm đây, không có anh thì sẽ không có ai làm phiền hai người họ.
Lát sau anh đi ra cửa sổ đứng hóng gió,giờ này lạnh thật đấy. Ngoài trời đã tối đen như mực,nhưng mà đã có ánh đèn của khách sạn chiếu xuống cho nên cũng có chút ánh sáng.
Anh có thể ngắm biển,có thể nhìn thấy sóng vỗ mênh mông ở ngoài kia.
Cuộc đời của anh nó cũng lênh đênh như thế đấy,hôm nay và ngày mai sẽ thay đổi chứ nó không hề giống nhau.Hôm nay còn sống và ngày mai có thể sẽ chết,kẻ thù cũng nhiều nữa không riêng gì chỉ một mình Dương Lan…
Bàn tay anh đặt lên cửa sổ rồi nhịp nhịp vài cái,âm thanh vang lên nhẹ nhàng …
Anh thừa nhận là lòng tự tôn của anh rất là cao,anh sẽ không chấp nhận ai mắng anh mỏ như thế …
Bây giờ anh không còn ai nữa,mẹ và ông nội cũng không còn.Đôi lúc muốn tâm sự cùng không biết nên nói với ai,anh cứ nghĩ có thể nói chuyện cùng với cô ấy nhưng cô thì sao chứ,lúc nào cũng chê anh hết,anh làm sao mà dám nói ra chứ.
Anh cũng thích được khen được yêu thương như bao người khác mà, nhưng cô ấy lúc nào cũng nói anh thô lỗ cộc cằn.