Chương 59: Nhờ vả
//Thưa ngài Thanh tra, Cổ tiểu thư muốn gặp ngài.
Cố Hiểu Đình lạnh lùng nhìn về hướng cửa, miệng khẽ cười “mời cô ấy vào”.
Thư ký riêng của Cố Hiểu Đình gật đầu rồi đi ra ghế chờ mời Cổ Mộc Hàn vào.
//Cổ tiểu thư vào đi, ngài Thanh tra đang chờ cô bên trong.
- Cảm ơn!
//Dạ, không có gì.
Cốc…cốc…
‘Vào đi!’
- Tiểu Hàn chào bác Cố.
‘Ngồi đi con’
Cổ Mộc Hàn quét mắt lên người Cố Hiểu Đình, một cái nhìn rất vội, chính ông cũng không phát hiện ra. Thu hết mọi biểu cảm trên khuôn mặt ông rồi cô thầm cười. Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với ông.
- Bác Cố vẫn khỏe chứ ạ?
‘Ừ…ta vẫn thế!’
Cố Hiểu Đình nhìn Cổ Mộc Hàn, trong mắt ông thì cô vẫn là một cô bé dễ thương, đôi mắt kia không hề vẫn đục, không hề có chút gì đó mang tên gian xảo “hay là lão già Cổ Mộc Anh kia vì muốn dồn con gái của mình vào đường chết mà đổ oan cho con bé?!”
‘Hàn Hàn!’
- Dạ!
‘Đã lâu rồi con có đến thăm Yên Thành nhà bác không?’
- Dạ có chứ ạ! Bận đến mức nào thì mỗi tuần con cũng đều dành thời gian đến thăm anh ấy. Con luôn cầu nguyện cho anh ấy nhanh tỉnh lại để chúng con còn làm lễ đính hôn.
‘Con thật sự mong Yên Thành tỉnh lại sao?’
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt “Ý bác Cố là sao ạ?”
‘Ờ không, ý bác là…con có tình cảm với Yên Thành không?’
- Đương nhiên rồi ạ! Anh ấy là người đàn ông tốt nhất thế gian này, làm gì có cô gái nào không thích chứ.
‘Vậy còn Từ Diện Tư?’
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “lão cáo già này…muốn thăm dò mình à!”
Cố Hiểu Đình quan sát sắc mặt Cổ Mộc Hàn, thấy không hề có gì không ổn…cô vẫn với nét ngây thơ và đáng yêu đó.
Cổ Mộc Hàn vốn rất giỏi giấu cảm xúc, Cố Hiểu Đình làm gì nhìn thấu được tâm tư của cô.
Cổ Mộc Hàn nắm lấy bàn tay Cố Hiểu Đình “bác Cố à! Con chỉ muốn làm con dâu của nhà họ Cố, chỉ muốn làm vợ Cố Yên Thành”.
Cố Hiểu Đình như trút được gánh nặng và những ưu phiền, ông cười hiền hoà “đi ăn trưa cùng bác nhé Hàn Hàn!”
Cổ Mộc Hàn cười tinh ranh và hỏi lại “bác Cố mời đúng không ạ?”
Cố Hiểu Đình dở khóc dở cười “khỉ nhà cô, chẳng lẽ tôi để cô mời tôi chắc!”
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “Vậy hôm nay con phải ăn thật nhiều, anh sạch túi tiền của bác mới được!”
Cố Hiểu Đình phì cười “muốn ăn hết tiền của nhà họ Cố thì phải ăn đến mòn răng đấy”.
Cả hai cười khì khì!
Cổ Mộc Hàn thầm cười “thuận theo ý Cổ Mộc Hàn tôi thì ông sẽ được sống rất tốt…nếu như trái ý tôi hoặc ông có ý đồ gì đó gây bất lợi cho tôi thì ông sẽ trở thành viên sỏi lót đường tôi đi”.
Tại nhà hàng món Tây nổi tiếng!
Cổ Mộc Hàn gọi cho mình rất nhiều món ngon.
Cố Hiểu Đình chỉ biết ngồi nhìn cô rồi lắc đầu cười khi thấy cô thật trẻ con, thật đáng yêu.
‘Hàn Hàn đã gọi đủ món ăn mình thích chưa?’
Cổ Mộc Hàn lắc đầu “Dạ thật ra thì…những món này không có món nào con thích cả, con chỉ thích ăn những món ăn truyền thống thôi ạ!”
Cố Hiểu Đình ngạc nhiên “Vậy sao con đòi ghé vào đây?”
- Thì con muốn tiêu tốn nhiều tiền của bác nên mới vào đây.
Cố Hiểu Đình há hốc mồm.
Cả hai vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.
Cố Hiểu Đình khẽ hỏi “hôm nay con đến tìm ta, là có chuyện gì?”
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn “thưa bác Cố, hôm nay Tiểu Hàn đến tìm bác cũng vì chuyện mười lăm phần trăm cổ phần của mẹ con”.
‘Thực hư chuyện này là thế nào? Kể cho bác nghe có được không?’
Cổ Mộc Hàn đưa cho Cố Hiểu Đình tập hồ sơ “bác xem qua rồi nói”.
Cố Hiểu Đình cầm lấy xấp hồ sơ và mở ra xem, ông không khỏi nhíu mày “chuyện này là thật sao?”
Cổ Mộc Hàn gật đầu “con cũng không biết vì sao ba của con lại ém nhẹm chuyện này trong suốt khoảng thời gian hơn mười năm qua”.
‘Con thật sự muốn kiện ba ruột của mình?’
Nước mắt Cổ Mộc Hàn chợt tuôn rơi lã chã “con xem ông ấy là ba, nhưng ông ấy có xem con là con đâu. Con xem ông ấy như cả bầu trời, ngược lại ông ấy lại xem con như ngọn cỏ cành cây. Cái gì cũng có giới hạn của nó!”
Cố Hiểu Đình thở dài “ta hiểu được điều đó, con cũng đừng quá đau lòng”.
Cổ Mộc Hàn lau nước mắt và mỉm cười “vì tương lai của con và anh Yên Thành, con muốn cuộc sống của chúng con sau này sẽ tốt hơn”.
Mỗi một lần nghe Cổ Mộc Hàn nói đến cuộc hôn nhân của cô và Cố Yên Thành thì tim Cố Hiểu Đình như mềm nhũn ra, ông rất thương con trai…ông muốn con trai mình lấy được một người vợ tốt, mà người đó ông luôn hy vọng sẽ là Cổ Mộc Hàn.
'Được, chuyện này cứ để bác giúp con"
Cổ Mộc Hàn cười trong lòng “xem như lão già nhà ông biết điều đấy!”
Cố Hiểu Đình lạnh lùng nhìn về hướng cửa, miệng khẽ cười “mời cô ấy vào”.
Thư ký riêng của Cố Hiểu Đình gật đầu rồi đi ra ghế chờ mời Cổ Mộc Hàn vào.
//Cổ tiểu thư vào đi, ngài Thanh tra đang chờ cô bên trong.
- Cảm ơn!
//Dạ, không có gì.
Cốc…cốc…
‘Vào đi!’
- Tiểu Hàn chào bác Cố.
‘Ngồi đi con’
Cổ Mộc Hàn quét mắt lên người Cố Hiểu Đình, một cái nhìn rất vội, chính ông cũng không phát hiện ra. Thu hết mọi biểu cảm trên khuôn mặt ông rồi cô thầm cười. Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với ông.
- Bác Cố vẫn khỏe chứ ạ?
‘Ừ…ta vẫn thế!’
Cố Hiểu Đình nhìn Cổ Mộc Hàn, trong mắt ông thì cô vẫn là một cô bé dễ thương, đôi mắt kia không hề vẫn đục, không hề có chút gì đó mang tên gian xảo “hay là lão già Cổ Mộc Anh kia vì muốn dồn con gái của mình vào đường chết mà đổ oan cho con bé?!”
‘Hàn Hàn!’
- Dạ!
‘Đã lâu rồi con có đến thăm Yên Thành nhà bác không?’
- Dạ có chứ ạ! Bận đến mức nào thì mỗi tuần con cũng đều dành thời gian đến thăm anh ấy. Con luôn cầu nguyện cho anh ấy nhanh tỉnh lại để chúng con còn làm lễ đính hôn.
‘Con thật sự mong Yên Thành tỉnh lại sao?’
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt “Ý bác Cố là sao ạ?”
‘Ờ không, ý bác là…con có tình cảm với Yên Thành không?’
- Đương nhiên rồi ạ! Anh ấy là người đàn ông tốt nhất thế gian này, làm gì có cô gái nào không thích chứ.
‘Vậy còn Từ Diện Tư?’
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “lão cáo già này…muốn thăm dò mình à!”
Cố Hiểu Đình quan sát sắc mặt Cổ Mộc Hàn, thấy không hề có gì không ổn…cô vẫn với nét ngây thơ và đáng yêu đó.
Cổ Mộc Hàn vốn rất giỏi giấu cảm xúc, Cố Hiểu Đình làm gì nhìn thấu được tâm tư của cô.
Cổ Mộc Hàn nắm lấy bàn tay Cố Hiểu Đình “bác Cố à! Con chỉ muốn làm con dâu của nhà họ Cố, chỉ muốn làm vợ Cố Yên Thành”.
Cố Hiểu Đình như trút được gánh nặng và những ưu phiền, ông cười hiền hoà “đi ăn trưa cùng bác nhé Hàn Hàn!”
Cổ Mộc Hàn cười tinh ranh và hỏi lại “bác Cố mời đúng không ạ?”
Cố Hiểu Đình dở khóc dở cười “khỉ nhà cô, chẳng lẽ tôi để cô mời tôi chắc!”
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách “Vậy hôm nay con phải ăn thật nhiều, anh sạch túi tiền của bác mới được!”
Cố Hiểu Đình phì cười “muốn ăn hết tiền của nhà họ Cố thì phải ăn đến mòn răng đấy”.
Cả hai cười khì khì!
Cổ Mộc Hàn thầm cười “thuận theo ý Cổ Mộc Hàn tôi thì ông sẽ được sống rất tốt…nếu như trái ý tôi hoặc ông có ý đồ gì đó gây bất lợi cho tôi thì ông sẽ trở thành viên sỏi lót đường tôi đi”.
Tại nhà hàng món Tây nổi tiếng!
Cổ Mộc Hàn gọi cho mình rất nhiều món ngon.
Cố Hiểu Đình chỉ biết ngồi nhìn cô rồi lắc đầu cười khi thấy cô thật trẻ con, thật đáng yêu.
‘Hàn Hàn đã gọi đủ món ăn mình thích chưa?’
Cổ Mộc Hàn lắc đầu “Dạ thật ra thì…những món này không có món nào con thích cả, con chỉ thích ăn những món ăn truyền thống thôi ạ!”
Cố Hiểu Đình ngạc nhiên “Vậy sao con đòi ghé vào đây?”
- Thì con muốn tiêu tốn nhiều tiền của bác nên mới vào đây.
Cố Hiểu Đình há hốc mồm.
Cả hai vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.
Cố Hiểu Đình khẽ hỏi “hôm nay con đến tìm ta, là có chuyện gì?”
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn “thưa bác Cố, hôm nay Tiểu Hàn đến tìm bác cũng vì chuyện mười lăm phần trăm cổ phần của mẹ con”.
‘Thực hư chuyện này là thế nào? Kể cho bác nghe có được không?’
Cổ Mộc Hàn đưa cho Cố Hiểu Đình tập hồ sơ “bác xem qua rồi nói”.
Cố Hiểu Đình cầm lấy xấp hồ sơ và mở ra xem, ông không khỏi nhíu mày “chuyện này là thật sao?”
Cổ Mộc Hàn gật đầu “con cũng không biết vì sao ba của con lại ém nhẹm chuyện này trong suốt khoảng thời gian hơn mười năm qua”.
‘Con thật sự muốn kiện ba ruột của mình?’
Nước mắt Cổ Mộc Hàn chợt tuôn rơi lã chã “con xem ông ấy là ba, nhưng ông ấy có xem con là con đâu. Con xem ông ấy như cả bầu trời, ngược lại ông ấy lại xem con như ngọn cỏ cành cây. Cái gì cũng có giới hạn của nó!”
Cố Hiểu Đình thở dài “ta hiểu được điều đó, con cũng đừng quá đau lòng”.
Cổ Mộc Hàn lau nước mắt và mỉm cười “vì tương lai của con và anh Yên Thành, con muốn cuộc sống của chúng con sau này sẽ tốt hơn”.
Mỗi một lần nghe Cổ Mộc Hàn nói đến cuộc hôn nhân của cô và Cố Yên Thành thì tim Cố Hiểu Đình như mềm nhũn ra, ông rất thương con trai…ông muốn con trai mình lấy được một người vợ tốt, mà người đó ông luôn hy vọng sẽ là Cổ Mộc Hàn.
'Được, chuyện này cứ để bác giúp con"
Cổ Mộc Hàn cười trong lòng “xem như lão già nhà ông biết điều đấy!”