Chương 47: Phiền não
‘Anh cả!’
Cổ Mộc Ngôn phiền não thở dài “Mộc Anh, em có biết hôm nay anh đến Từ gia đã gặp ai không?”
Cổ Mộc Anh lắc đầu “đã xảy ra chuyện gì vậy anh cả? Mẹ của chúng ta đâu?”
Cổ Mộc Ngôn lại thở hắt ra “em đừng hỏi nữa, anh cảm thấy rất phiền não!”
‘Nói em biết, xảy ra chuyện gì?’
Cổ Mộc Ngôn ưu phiền lên tiếng “hôm nay anh đưa cả đại bác và súng cối đến họ Từ, còn có cả đội quân tinh vệ”.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “Vậy kết quả thế nào mà khiến anh cả trở nên phiền não đến như vậy?”
*Cố Hiểu Đình cũng xuất hiện ở Từ gia.
‘Sao chứ? Từ khi nào mà Cố Hiểu Đình lại có giao tình với Từ Diện Tư vậy chứ?’
Cổ Mộc Ngôn cười khẩy “có phải là em cảm thấy rất lạ không?”
Cổ Mộc Anh gật đầu!
*Tất cả là nhờ đứa con gái cưng của em đó.
‘Tiểu Hàn sao?’
*Đúng vậy, là Tiểu Hàn mời Cố Hiểu Đình đến.
Cổ Mộc Anh siết chặt tay “gần đây con bé đã thay đổi đến mức chóng mặt, em thật sự không bắt kịp nhịp sống của nó nữa”.
Cổ Mộc Ngôn kéo ghế ngồi xuống, mắt ông trầm buồn khi nhìn vào tấm ảnh chụp gia đình, những nhân vật trong ảnh gồm có bảy thành viên “Cổ lão phu nhân, Cổ Mộc Anh, Vân Linh, Cổ Mộc Hàn, Cổ Mộc Xuyên và vợ chồng Cổ Mộc Ngôn”. Lúc ấy Cổ Mộc Hàn vẫn còn rất bé…một cô bé xinh đẹp như thiên thần.
Cổ Mộc Ngôn nhìn đến xuất thần.
‘Anh cả!’
*Thời gian đúng thật là không chờ một ai.
‘Mẹ chúng ta thế nào rồi anh?’
Cổ Mộc Ngôn phất tay “em đừng nhắc nữa, mẹ không muốn về”.
Cổ Mộc Anh nhíu chặt mày “sao chứ?”
*Mộc Anh, có lẽ mẹ đứng về phía Tiểu Hàn.
‘Không thể nào. Mẹ chúng ta sao có thể bán đứng Cổ gia chứ’.
*Anh cũng không dám tin vào điều đó.
‘Không được, em phải đi tìm mẹ!’
*Mẹ sẽ không về đâu, em đừng phí công vô ích.
‘Lần này Từ Diện Tư và Tiểu Hàn muốn giữ chân mẹ để ép em giao ra năm mươi phần trăm cổ phần cho Tiểu Hàn’.
Cổ Mộc Ngôn kinh ngạc “em bảo sao? Năm mươi phần trăm cổ phần của Cổ thị sao?”
Cổ Mộc Anh gật đầu!
*Như vậy thì sao mà được chứ?
'Trước giờ em nắm bảy mươi lăm phần trăm cổ phần, vừa rồi trong lúc Cổ thị gặp rắc rối, một số cổ đông rút vốn đầu tư…em đã còng lưng đền bù cho họ. Hiện tại thì trong tay em đang nắm giữ tám mươi phần trăm Cổ phần, nếu phải giao ra năm mươi phần trăm cho Tiểu Hàn thì em sẽ phải dưới quyền Tiểu Hàn. Một người cha dưới quyền con gái thì còn ra thể thống gì nữa!"
Cổ Mộc Ngôn rất đồng cảm với em trai mình, ông khẽ hỏi “Vậy giờ em định làm thế nào?”
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “con nhóc đó nếu đã có dã tâm thì nên trừ khử!”
Cổ Mộc Ngôn giật mình “Mộc Anh, Tiểu Hàn là con gái của em đó”.
‘Vậy anh cả có thể trơ mắt ngồi nhìn Cổ thị rơi vào tay người khác không?’
*Tiểu Hàn cũng là người họ Cổ, nếu như bây giờ em để nó trở thành người thừa kế thì cũng có sao. Em đâu cần phải cốt nhục tương tàn.
'Anh cả, con bé đã khác xưa…dã tâm của nó vô cùng lớn. Trong tay nó là Vân thị, anh nghĩ mà xem…một khi Cổ thị rơi vào tay nó thì có còn là Cổ thị nữa không? Còn có Từ Diện Tư, hắn tham lam như cáo, bao nhiêu năm qua hắn không ngừng thâu tóm các doanh nghiệp lớn nhỏ trong và ngoài nước, mối quan hệ giữa hắn và Tiểu Hàn không hề tầm thường. Em không dám nghĩ đến việc Cổ thị sau khi rơi vào tay Tiểu Hàn thì sẽ có vô số phiền phức gì xảy ra nữa. Cổ thị là tâm huyết của ba…anh hiểu điều đó không?"
Cổ Mộc Ngôn càng nghe em trai mình nói thì tâm trạng liền trở nên phiền não. Nói gì đi nữa thì Tiểu Hàn cũng là cháu ruột của ông, ông làm sao nỡ lòng nhìn cô xảy ra chuyện.
Cổ Mộc Ngôn phiền não thở dài “Mộc Anh, em có biết hôm nay anh đến Từ gia đã gặp ai không?”
Cổ Mộc Anh lắc đầu “đã xảy ra chuyện gì vậy anh cả? Mẹ của chúng ta đâu?”
Cổ Mộc Ngôn lại thở hắt ra “em đừng hỏi nữa, anh cảm thấy rất phiền não!”
‘Nói em biết, xảy ra chuyện gì?’
Cổ Mộc Ngôn ưu phiền lên tiếng “hôm nay anh đưa cả đại bác và súng cối đến họ Từ, còn có cả đội quân tinh vệ”.
Cổ Mộc Anh nhíu mày “Vậy kết quả thế nào mà khiến anh cả trở nên phiền não đến như vậy?”
*Cố Hiểu Đình cũng xuất hiện ở Từ gia.
‘Sao chứ? Từ khi nào mà Cố Hiểu Đình lại có giao tình với Từ Diện Tư vậy chứ?’
Cổ Mộc Ngôn cười khẩy “có phải là em cảm thấy rất lạ không?”
Cổ Mộc Anh gật đầu!
*Tất cả là nhờ đứa con gái cưng của em đó.
‘Tiểu Hàn sao?’
*Đúng vậy, là Tiểu Hàn mời Cố Hiểu Đình đến.
Cổ Mộc Anh siết chặt tay “gần đây con bé đã thay đổi đến mức chóng mặt, em thật sự không bắt kịp nhịp sống của nó nữa”.
Cổ Mộc Ngôn kéo ghế ngồi xuống, mắt ông trầm buồn khi nhìn vào tấm ảnh chụp gia đình, những nhân vật trong ảnh gồm có bảy thành viên “Cổ lão phu nhân, Cổ Mộc Anh, Vân Linh, Cổ Mộc Hàn, Cổ Mộc Xuyên và vợ chồng Cổ Mộc Ngôn”. Lúc ấy Cổ Mộc Hàn vẫn còn rất bé…một cô bé xinh đẹp như thiên thần.
Cổ Mộc Ngôn nhìn đến xuất thần.
‘Anh cả!’
*Thời gian đúng thật là không chờ một ai.
‘Mẹ chúng ta thế nào rồi anh?’
Cổ Mộc Ngôn phất tay “em đừng nhắc nữa, mẹ không muốn về”.
Cổ Mộc Anh nhíu chặt mày “sao chứ?”
*Mộc Anh, có lẽ mẹ đứng về phía Tiểu Hàn.
‘Không thể nào. Mẹ chúng ta sao có thể bán đứng Cổ gia chứ’.
*Anh cũng không dám tin vào điều đó.
‘Không được, em phải đi tìm mẹ!’
*Mẹ sẽ không về đâu, em đừng phí công vô ích.
‘Lần này Từ Diện Tư và Tiểu Hàn muốn giữ chân mẹ để ép em giao ra năm mươi phần trăm cổ phần cho Tiểu Hàn’.
Cổ Mộc Ngôn kinh ngạc “em bảo sao? Năm mươi phần trăm cổ phần của Cổ thị sao?”
Cổ Mộc Anh gật đầu!
*Như vậy thì sao mà được chứ?
'Trước giờ em nắm bảy mươi lăm phần trăm cổ phần, vừa rồi trong lúc Cổ thị gặp rắc rối, một số cổ đông rút vốn đầu tư…em đã còng lưng đền bù cho họ. Hiện tại thì trong tay em đang nắm giữ tám mươi phần trăm Cổ phần, nếu phải giao ra năm mươi phần trăm cho Tiểu Hàn thì em sẽ phải dưới quyền Tiểu Hàn. Một người cha dưới quyền con gái thì còn ra thể thống gì nữa!"
Cổ Mộc Ngôn rất đồng cảm với em trai mình, ông khẽ hỏi “Vậy giờ em định làm thế nào?”
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “con nhóc đó nếu đã có dã tâm thì nên trừ khử!”
Cổ Mộc Ngôn giật mình “Mộc Anh, Tiểu Hàn là con gái của em đó”.
‘Vậy anh cả có thể trơ mắt ngồi nhìn Cổ thị rơi vào tay người khác không?’
*Tiểu Hàn cũng là người họ Cổ, nếu như bây giờ em để nó trở thành người thừa kế thì cũng có sao. Em đâu cần phải cốt nhục tương tàn.
'Anh cả, con bé đã khác xưa…dã tâm của nó vô cùng lớn. Trong tay nó là Vân thị, anh nghĩ mà xem…một khi Cổ thị rơi vào tay nó thì có còn là Cổ thị nữa không? Còn có Từ Diện Tư, hắn tham lam như cáo, bao nhiêu năm qua hắn không ngừng thâu tóm các doanh nghiệp lớn nhỏ trong và ngoài nước, mối quan hệ giữa hắn và Tiểu Hàn không hề tầm thường. Em không dám nghĩ đến việc Cổ thị sau khi rơi vào tay Tiểu Hàn thì sẽ có vô số phiền phức gì xảy ra nữa. Cổ thị là tâm huyết của ba…anh hiểu điều đó không?"
Cổ Mộc Ngôn càng nghe em trai mình nói thì tâm trạng liền trở nên phiền não. Nói gì đi nữa thì Tiểu Hàn cũng là cháu ruột của ông, ông làm sao nỡ lòng nhìn cô xảy ra chuyện.