Chương 35: Khoảng cánh
Hôm nay Enzo công ty Bùi Doãn Hy làm việc có một sự kiện lớn người góp mặt tiêu biểu với cái danh hiệu ngôi sao chủ điểm là Chu Hiểu, cô ấy là một người tài năng một tiền bối lâu năm trong nghề có nhiều kinh nghiệm và quan hệ rộng đoạt vô số danh hiệu lớn số fan theo dõi đông đảo. Bùi Doãn Hy sau lần gặp tại buổi tuyển chọn đó đã rất ngưỡng mộ Chu Hiểu một người phụ nữ xinh đẹp đa tài đa nghệ đặc biệt rất tốt bụng. Cô vào đây 2 tháng rồi rất rất hiếm khi gặp mặt cô ấy bởi lẽ hai người hoàn toàn khác nhau cô ấy rất bận lịch trình luôn sắp xếp kín.
Tối đến Enzo sáng lung linh trước lòng thành phố phồn hoa tòa nhà nhộn nhịp khách ra vào không khí trang hoàng lộng lẫy vô số những người có máu mặt trong giới đều tập trung về đây. Một chiếc Rolls-Royce sang trọng đỗ trước sảnh tiệc nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn trong đó có cô. Bác Minh Vương từ trên xe bước xuống ghé qua phía bên cạnh mở cửa cho một người nào đó.
Là Chu Hiểu, hôm nay cô ấy thật xinh đẹp Bùi Doãn Hy đứng đơ người tim chợt nhói đau hai người đó đi bên nhau cùng thật xứng đôi vừa lứa. Cảm giác lạ làm sao, Không biết từ bao giờ bản thân Bùi Doãn Hy đã thích Bác Minh Vương mất rồi.
Thích nhưng không thể nói cô rất sợ, sợ mất đi anh. Nếu nói ra mà anh không thích thì có lẽ đến cả làm bạn cũng chẳng được. Rất nhiều câu muốn nói nhưng có lẽ nên để lại trong lòng bản thân không muốn mất đi thêm bất cứ thứ gì nữa âm thầm lặng lẽ đứng nhìn từ phía xa dù gì thời gian còn lại cũng chẳng dài. Thêm một điều chi bằng bớt đi một điều tình cảm này sẽ sớm vào dĩ vãng.
Rất nhiều người vây đến trào hỏi phía Bác Minh Vương và Chu hiểu còn Bùi Doãn Hy chỉ biết đứng một bên góc khuất lẳng lặng ăn bookphe rất là ngại tren chân vào đó mấy buổi tiệc này chẳng thích chút nào. Mỗi lần có tiệc lại là lúc xã giao mở rộng quan hệ bọn họ nói về những thứ cô không hiểu đó là chênh lệch đẳng cấp sao?. Xuất thân khác nhau là một khoảng cách lớn, thế giới của người giàu thật khó hiểu.<code> ----------------------+++------------------- </code>Khụ lại là chuyên mục lười giới thiệu bộ truyện mới
Tên truyện: Cuối Điểm Dừng
Thể loại: Nữ Cường, Hệ thống, ngôn tình
Tác giả: Cẩm Sương
TT: Tôi là một tiểu thuyết gia không nổi nhưng vẫn luôn có một người độc giả lâu năm cứ mỗi khi tôi đăng một câu truyện người đầu tiên vào đọc sẽ là cậu ấy. Không biết là viết có hay không vì cậu chỉ bình luận giúp tôi sửa lỗi chính tả còn lại sẽ im lặng mà đọc hết. Tôi rất quý bạn rồi dần chúng tôi cũng trở thành bạn với nhau từ ap viết truyện đến các trang mạng xã hội ngoài đời thực. Hai chúng tôi bằng tuổi nhau nên nói chuyện rất hợp dần cũng quen được một năm qua đi khi chúng tôi quyết định gặp mặt từ đó cũng quen tôi có cảm giác lạ với người ấy. Đã trải qua mười mấy năm cuộc đời tác phẩm cũng đi đến hồi kết không hiểu sao có thể viết được. Yêu là gì tôi còn chẳng biết chỉ nghe người ta!. Cho đến một ngày còn nhớ hôm ấy mưa to lắm, có lẽ là nước mưa che đi hàng nước mắt. Chàng thiếu niên ấy đi rồi mãi mãi không trở lại. Tim đau lắm có những câu tôi còn chưa thể nói. Nhân sinh như nước sống chết hiển nhiên chân lí sẵn có. Tôi hiểu chứ nhưng nếu không cứu tôi cậu ấy cũng không bị xe tải tông trúng. Hối hận thật biết yêu là gì là khi mất đi mới biết quý trọng. “Em biết tại sao tiểu thuyết của em luôn có sự xuất hiện của tôi không, đó là một câu nói của cô bé năm ấy lời hứa đó anh không thất hứa, có lẽ em đã quên rồi,” Cậu ấy nhìn tôi lần cuối nói một câu duy nhất thì ra là vậy cậu trai nhỏ 10 năm về trước là anh. Chút hơi thở cuối cùng thời gian như ngừng lại đi rồi. Sực nhớ đến hệ thống đã từng muốn hợp tác với tôi trước đó tôi kéo đứt mặt dây chuyền nó suất hiện “Tô Du cô suy nghĩ kĩ rồi” “Đúng vậy đi thôi” Hệ thống từng nói sẽ xuyên qua các tiểu thế giới linh hồn có khả năng sẽ gặp anh ở đó tuy chỉ là chút hi vọng mong manh nhưng tôi vẫn sẽ thử.
Tối đến Enzo sáng lung linh trước lòng thành phố phồn hoa tòa nhà nhộn nhịp khách ra vào không khí trang hoàng lộng lẫy vô số những người có máu mặt trong giới đều tập trung về đây. Một chiếc Rolls-Royce sang trọng đỗ trước sảnh tiệc nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn trong đó có cô. Bác Minh Vương từ trên xe bước xuống ghé qua phía bên cạnh mở cửa cho một người nào đó.
Là Chu Hiểu, hôm nay cô ấy thật xinh đẹp Bùi Doãn Hy đứng đơ người tim chợt nhói đau hai người đó đi bên nhau cùng thật xứng đôi vừa lứa. Cảm giác lạ làm sao, Không biết từ bao giờ bản thân Bùi Doãn Hy đã thích Bác Minh Vương mất rồi.
Thích nhưng không thể nói cô rất sợ, sợ mất đi anh. Nếu nói ra mà anh không thích thì có lẽ đến cả làm bạn cũng chẳng được. Rất nhiều câu muốn nói nhưng có lẽ nên để lại trong lòng bản thân không muốn mất đi thêm bất cứ thứ gì nữa âm thầm lặng lẽ đứng nhìn từ phía xa dù gì thời gian còn lại cũng chẳng dài. Thêm một điều chi bằng bớt đi một điều tình cảm này sẽ sớm vào dĩ vãng.
Rất nhiều người vây đến trào hỏi phía Bác Minh Vương và Chu hiểu còn Bùi Doãn Hy chỉ biết đứng một bên góc khuất lẳng lặng ăn bookphe rất là ngại tren chân vào đó mấy buổi tiệc này chẳng thích chút nào. Mỗi lần có tiệc lại là lúc xã giao mở rộng quan hệ bọn họ nói về những thứ cô không hiểu đó là chênh lệch đẳng cấp sao?. Xuất thân khác nhau là một khoảng cách lớn, thế giới của người giàu thật khó hiểu.<code> ----------------------+++------------------- </code>Khụ lại là chuyên mục lười giới thiệu bộ truyện mới
Tên truyện: Cuối Điểm Dừng
Thể loại: Nữ Cường, Hệ thống, ngôn tình
Tác giả: Cẩm Sương
TT: Tôi là một tiểu thuyết gia không nổi nhưng vẫn luôn có một người độc giả lâu năm cứ mỗi khi tôi đăng một câu truyện người đầu tiên vào đọc sẽ là cậu ấy. Không biết là viết có hay không vì cậu chỉ bình luận giúp tôi sửa lỗi chính tả còn lại sẽ im lặng mà đọc hết. Tôi rất quý bạn rồi dần chúng tôi cũng trở thành bạn với nhau từ ap viết truyện đến các trang mạng xã hội ngoài đời thực. Hai chúng tôi bằng tuổi nhau nên nói chuyện rất hợp dần cũng quen được một năm qua đi khi chúng tôi quyết định gặp mặt từ đó cũng quen tôi có cảm giác lạ với người ấy. Đã trải qua mười mấy năm cuộc đời tác phẩm cũng đi đến hồi kết không hiểu sao có thể viết được. Yêu là gì tôi còn chẳng biết chỉ nghe người ta!. Cho đến một ngày còn nhớ hôm ấy mưa to lắm, có lẽ là nước mưa che đi hàng nước mắt. Chàng thiếu niên ấy đi rồi mãi mãi không trở lại. Tim đau lắm có những câu tôi còn chưa thể nói. Nhân sinh như nước sống chết hiển nhiên chân lí sẵn có. Tôi hiểu chứ nhưng nếu không cứu tôi cậu ấy cũng không bị xe tải tông trúng. Hối hận thật biết yêu là gì là khi mất đi mới biết quý trọng. “Em biết tại sao tiểu thuyết của em luôn có sự xuất hiện của tôi không, đó là một câu nói của cô bé năm ấy lời hứa đó anh không thất hứa, có lẽ em đã quên rồi,” Cậu ấy nhìn tôi lần cuối nói một câu duy nhất thì ra là vậy cậu trai nhỏ 10 năm về trước là anh. Chút hơi thở cuối cùng thời gian như ngừng lại đi rồi. Sực nhớ đến hệ thống đã từng muốn hợp tác với tôi trước đó tôi kéo đứt mặt dây chuyền nó suất hiện “Tô Du cô suy nghĩ kĩ rồi” “Đúng vậy đi thôi” Hệ thống từng nói sẽ xuyên qua các tiểu thế giới linh hồn có khả năng sẽ gặp anh ở đó tuy chỉ là chút hi vọng mong manh nhưng tôi vẫn sẽ thử.