Chương 42
Ngón tay đang gõ chữ của Diệp Tiểu Nhu cứng đờ, cô ngẩng phắt đầu, nghiêm túc phủ nhận: “Không, không có, tôi không hề tán gẫu với họ.”
Vừa dứt lời cô đã hối hận ngay, không phải câu này đang giấu đầu lòi đuôi sao?
“Ngoại trừ tán gẫu với họ, còn ai khác có thể khiến cô luống cuống tay chân trả lời tin nhắn như vậy à?” Dương Viêm nhìn môi cô: “Sau khi cô nhếch khóe miệng thì chưa từng hạ xuống.”
... Đúng là một tí luống cuống cũng không bỏ sót, người đàn ông đáng sợ.
Có lẽ mỗi lần họ cà khịa Dương Viêm trong nhóm chat, anh đều biết hết, Diệp Tiểu Nhu thầm nghĩ, dù sao người này chỉ cần liếc nhìn biểu cảm của bạn là biết tỏng trong đầu bạn đang có suy nghĩ xấu xa gì.
Quả thực là khắc tinh trời sinh của tội phạm.
Diệp Tiểu Nhu bĩu môi.
Dương Viêm như cười như không nhìn cô, Diệp Tiểu Nhu lập tức hiểu ánh mắt này - Cô nghĩ cô có thể giỏi hơn tôi bao nhiêu đây?
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Quả thực, cô của hiện tại, về cơ bản có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của người khác, nhất là mấy lời nói dối vụng về. Trừ phi là người thông thạo tâm lý hành vi như Dương Viêm, nếu không thì thật sự rất khó qua mắt cô.
Hơn nữa, cô phát hiện cô cũng không hề thích hợp nói dối người bên cạnh, ngay cả chính cô cũng tự đỏ mặt khi nghe lời nói dối giấu đầu hở đuôi này.
Xem ra IQ của cô chỉ thực sự hoạt động khi đối mặt với kẻ xấu, Diệp Tiểu Nhu nghĩ ngợi trong sầu lo.
Nhân viên dọn món lên, Diệp Tiểu Nhu không yên lòng, gắp một miếng chuẩn bị ăn, nhưng còn chưa bỏ vào miệng, tay cô đã bị Dương Viêm giữ lại.
“Không nên ăn như vậy.” Dương Viêm nắm tay cô, bỏ miếng sushi cá hồi cô vừa gắp xuống, anh lấy mù tạc và gia vị, sau khi pha xong, anh cầm đôi đũa trong tay cô, gắp một miếng sushi đưa tới miệng cô.
Diệp Tiểu Nhu giật mình, mở miệng, cẩn thận ăn miếng sushi anh đút cho.
Trừ lúc cần thiết, cô rất hiếm khi nói dối, đây đúng là lần đầu tiên cô nếm thử đồ ăn Nhật Bản, bởi cô gần như chưa từng ăn đồ sống.
Hương vị... hương vị này, nên nói thế nào đây...
Nuốt xong cô hồi tưởng về mùi vị, chợt phát hiện mình hoàn toàn không nếm ra được gì, tất cả sự chú ý cô của đã dồn vào ánh mắt thấp thoáng niềm vui của Dương Viêm.
Bởi lẽ khi cô vừa ăn, ngón tay anh không biết đang vô tình hay cố ý, đã nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Lần này, cô cũng không có phản xạ bắt lấy tay anh, do trong miệng cô còn ngậm đồ ăn anh đút, tâm trí cô thì hoàn toàn trống rỗng, ngay cả lòng phòng bị chưa bao giờ buông lỏng cũng mất tác dụng.
Đây là phúc lợi của nhân viên mới sao? Được ăn đồ chính tay sếp đút?
Có thể hỏi chuyện này trong nhóm chat không?
“Thế nào?” Anh hỏi.
“... Cũng được.”
Dương Viêm híp mắt, hỏi: “Vậy à? Không thấy cay sao?”
Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nhớ lại hương vị, sực tỉnh, che kín miệng: “Cay! Cay quá!”
“Lỡ tay chấm hơi nhiều mù tạc.”
Nhưng tại sao cô lại cảm giác như anh đang cố ý bắt nạt cô nhỉ?
Dương Viêm đưa ly nước qua, Diệp Tiểu Nhu vội nhận lấy uống một ngụm, vừa nuốt xuống bụng, cô chợt nghe Dương Viêm nói: “Câu hỏi thứ hai.”
Diệp Tiểu Nhu nhướn mày, tỏ vẻ mời anh ra đề.
“Dọc đường ở khu phố thứ ba, tôi đã nghiêng đầu nhìn cô mấy lần?”
Diệp Tiểu Nhu suýt đã phun ra một ngụm nước.
Câu hỏi gì đây? Anh hỏi gì thế? Rốt cuộc anh muốn làm gì?!
Dương Viêm nâng tay lên, nhìn đồng hồ: “Cho cô một phút trả lời câu hỏi này.”
“Ồ, vừa rồi tôi đã nói với cô chưa? Trò chơi này, ngoài phần thưởng thì còn có phạt nữa, nếu trả lời sai...”
Trả lời sai sẽ bị phạt?
Diệp Tiểu Nhu sợ ngây người: “Nhưng ban đầu anh không hề nói quy tắc trò chơi.”
“Tại cô không chờ tôi nói xong đã vội vã bắt đầu rồi.”
Hình như đúng vậy thật, Diệp Tiểu Nhu đành câm nín.
Khi nãy anh hỏi dọc theo khu phố thứ ba anh đã nhìn cô mấy lần? Câu hỏi kỳ lạ gì đây? Cô chỉ tập trung ghi nhớ mọi thông tin có thể nằm trong câu hỏi về khu phố kia, nào có thời gian chú ý tới anh ở kế bên chứ?
Hơn nữa anh vẫn luôn lái xe, theo lý thì không nên phân tâm nhìn cô mới đúng.
“Cô còn hai mươi giây để suy nghĩ.”
Cô đặt hết mọi chú ý lên khu phố, không hề nhìn về phía anh dù chỉ một lần, nên chắc anh cũng...
Dương Viêm dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: “Mười giây.”
Đây là thủ đoạn anh hay sử dụng để gia tăng nỗi lo lắng của đối phương.
Tuy biết rõ điều này, nhưng Diệp Tiểu Nhu vẫn trở nên bồn chồn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Năm giây.”
Diệp Tiểu Nhu đáp: “Không lần nào.”
Dương Viêm nheo mắt: “Cô nói gì?”
“Tôi nói, không lần nào.” Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ bình tĩnh: “Anh vẫn luôn tập trung lái xe, tôi chỉ tập trung ghi nhớ, chúng ta không ai nhìn ai, nên đáp án là không lần nào.”
“Cho cô một cơ hội nữa.”
Diệp Tiểu Nhu chớp chớp mắt: “... Một lần?”
Chỉ cần nhìn thái độ không hề thay đổi của Dương Viêm, cô cũng biết mình lại nói sai rồi, đúng hơn là đã đoán sai.
Cô hiếm khi dùng cách đoán để trả lời câu hỏi, quả nhiên vận may không tốt.
“Chúng ta có thể thương lượng một tí được không? Đừng phạt tôi ăn mù tạc.” Diệp Tiểu Nhu thử thăm dò: “Thứ gì khác cũng được, chứ món này tôi thật sự không...”
“Việc này không tới phiên cô quyết định.”
Dương Viêm đặt bát mì ramen vừa được bưng lên tới trước mặt cô: “Ăn món này đi, đồ sống không thích hợp với cô.”
“Vậy phạt...”
“Ghi nợ trước.”
Đôi lúc, đôi lúc lùi lại sẽ khiến người ta lo lắng nhiều hơn, bởi vì từng phút từng giây trong quá trình ấy, bạn sẽ luôn thấp thỏm bồn chồn không biết mình sẽ bị phạt ra sao, nhất là khi đối mặt với một người đàn ông khó nhìn thấu thế này.
Vậy nên Diệp Tiểu Nhu đã ăn bữa này trong tâm trạng bứt rứt không yên.
“Anh nghĩ, Trần Giai Vỹ đã một mình gây án thật sao? Tôi đang nói tới nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ.” Cũng không biết trong đầu cô nghĩ gì, vô thức liên tưởng tới vụ án kia: “Tôi vẫn thấy cứ như chúng ta đã bỏ sót điều nào đó. Ví dụ như lúc ở Cục Cảnh sát, hắn không hề lo lắng nếu không thể hoàn thành livestream, nên ắt hẳn hắn phải có một đồng phạm mới đúng. Nếu đúng như lời Tiêu Ngũ nói, đồng phạm là người treo thưởng dưới bản thông báo livestream, vậy những kẻ... những kẻ treo thưởng muốn theo dõi cảnh hành hạ đến chết dưới video thông báo livestream đó, chẳng lẽ không được xem như hung thủ à?”
“Nếu nghĩ như thế thì cần phải bắt nhiều người lắm.” Dương Viêm thản nhiên nói: “Trên internet không có hệ thống pháp luật kiện toàn đâu. Vì tội ác không thể thực hiện ngoài đời, nên internet đã trở thành một trong những nơi thể hiện tội ác.”
Đúng vậy, đôi khi ác ý trên mạng còn khiến người khác tổn thương hơn, nhưng không thể lập tức trừng trị những hành vi làm tổn thương người khác đó như ngoài đời. Họ chưa từng nghĩ mấy lời lanh mồm lanh miệng nhất thời của mình sẽ làm người khác đau khổ tới cỡ nào.
Giờ đây khi đã biết được rất nhiều thông tin xã hội, cô mới nhận ra, hóa ra nơi làm tổn thương người khác, không nhất thiết chỉ có ở ngoài đời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mà lũ lượn lờ trong các căn cứ tội phạm trên web đen kia, hiển nhiên chúng sẽ gây hại cho người vô tội.
Diệp Tiểu Nhu định lên tiếng, đã bị anh ngắt lời: “Được rồi. Đối với chúng ta, vụ án này đã kết thúc. Kế tiếp là phần việc của cảnh sát.”
Diệp Tiểu Nhu gật gù, rồi cúi đầu cắn một miếng, chợt nhận ra gì đó... Vậy nên người này mới dẫn cô ra ngoài chơi sao? Vì họ vừa hoàn thành xong một công việc?
Cô bèn thử hỏi thêm một câu: “Trần Giai Vỹ sẽ bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần để làm giám định tâm thần sao?”
Hỏi xong, cô thấy Dương Viêm hơi nhíu mày, rõ ràng hiện tại anh không muốn nghe về chủ đề này.
“Ừ, có lẽ vậy, bất luận ngồi tù hay vào bệnh viện, hắn đáng phải nhận hết.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, nghĩ thầm không thể tiếp tục chủ đề này, bằng không thì, xem chừng lòng kiên nhẫn lớn mạnh của anh sẽ bị cô bào mòn mất.
Nhưng chẳng mấy chốc, chuyện khiến anh khó chịu lại kéo tới, điện thoại của anh bắt đầu rung lên. Một dãy số điện thoại không tên hiển thị trên màn hình, nhưng rõ ràng anh biết chủ nhân của số này, chỉ cần nhìn sắc mặt anh là hiểu, anh không ưa đối phương mấy.
Nhưng cũng không thể không nhận điện thoại.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
“Vâng.” Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Dương Viêm cầm điện thoại ra ngoài nhà hàng, Diệp Tiểu Nhu thấy sắc mặt anh có phần nghiêm trọng, chắc hẳn là chuyện công việc.
Đúng lúc này, một nhân viên nữ tới dọn đĩa trống trên bàn chợt mỉm cười nói với Diệp Tiểu Nhu: “Quý cô này, cô và bạn trai cô đúng là cặp tình nhân xứng đôi nhất tôi từng gặp, nhiều khách trong nhà hàng cứ nhìn hai người mãi.”
Diệp Tiểu Nhu hơi ngẩn ra, vội vàng nói: “Không, chúng tôi còn chưa...”
Nhân viên cười: “Vậy sao? Còn chưa xác nhận quan hệ ư? Vậy cô phải cố lên nhé, hai người đẹp đôi lắm.”
Ơ, không phải là không phải, sao phải chêm vào “còn chưa” nữa?
Cô nhớ tới ban nãy khi Dương Viêm đút đồ ăn cho cô, hình như cảm nhận được không ít ánh nhìn đến từ bốn phía. Có lẽ trong mắt người khác, trông bọn họ có vẻ thân mật… chăng? Nhưng sao lại cảm thấy xứng đôi nhỉ?
Cô nghĩ về mình, ngoại trừ ngoại hình hơi dễ nhìn, ưu điểm duy nhất trên người cô là nghị lực phi thường trong việc truy bắt tội phạm, nhưng đây có thể xem như ưu điểm thật sao?
Cô chợt nhớ tới lời Cục trưởng Châu nói với mình sáng nay.
“Nếu lão Thiệu không bảo Tiêu Ngũ đưa cô đến chỗ ông chủ Dương, cô còn có thể dùng cách của mình để nghĩ biện pháp phá án sao?”
Và câu trả lời của cô là, nếu không phải ở công ty, cô sẽ không thể biết được tình hình vụ án, tất nhiên cũng không có cách phá án.
“Lúc trước đương sự trong vụ án kia tỉnh lại sau nửa năm hôn mê, chuyện đầu tiên là tới Cục Cảnh sát báo án, nói vụ án của cậu ấy đã bắt sai người, nhờ đó mới giúp cô thoát khỏi cảnh tù oan, Với thiên phú phá án của cô, tại sao lại không tự biện hộ cho bản thân?” Cục trưởng Châu hỏi cô câu này, có lẽ là vấn đề mà nhiều người khác muốn biết: “Nếu người này không tỉnh lại, cô vẫn phải ngồi tù đủ một năm đấy. Cô mới hơn hai mươi tuổi thôi, tại sao muốn đẩy bản thân vào hoàn cảnh như vậy?”
“Làm sai ắt phải bị trừng phạt, việc này cũng không tốt đẹp gì để nói.”
Cô không muốn đề cập thêm về chủ đề này, nên bất luận Cục trưởng Châu bảo gì, cô cũng từ chối.
Buồn cười hơn, cuối cùng Cục trưởng Châu đã hỏi cô, nếu có cơ hội, cô có thể chọn làm một cảnh sát không?
Cô đáp không, cô sẽ không.
Dẫu cô thích phá án, dẫu cô luôn hứng thú với việc truy đuổi tội ác trong xã hội, nhưng cô chưa từng nghĩ về chuyện muốn trở thành một cảnh sát.
Bởi vì nghề đó không thích hợp với cô.
Tựa như cô đã mặc định, Dương Viêm không thích hợp làm một cảnh sát.
So với cảnh sát, anh càng thích hợp làm một doanh nhân hơn, một doanh nhân đứng về phía chính nghĩa.
Một doanh nhân như vậy, sẽ dễ dàng làm nhiều chuyện mà người thường không thể, thế nên chắc chắn anh đã thực hiện vô số việc để bảo vệ thành phố này... Hệt như vị anh hùng không tên tuổi trong phim điện ảnh hay truyền hình.
Nhưng anh khác những anh hùng đó, Dương Viêm còn có thể nhận được thù lao xứng đáng, chưa bao giờ đối xử tệ với chính mình, đây cũng là điểm khiến cô khâm phục nhất. Phải biết rằng, bao gian khổ mà cảnh sát trải qua không phải thứ mà người bình thường có thể chịu được, hiển nhiên Dương Viêm không hề thích làm khổ bản thân.
“Nghĩ gì thế?”
Diệp Tiểu Nhu ngước lên, thấy Dương Viêm đang đứng cạnh cúi đầu nhìn mình.
Ánh mắt thân thiết dịu dàng đầy bao dung này, khiến con tim cô bỗng nóng lên.
“Nghĩ xem anh sẽ phạt tôi thế nào.” Cô cố ý nói: “Chắc không quá nặng đâu nhỉ?”
Dương Viêm cười nhẹ: “Đi thôi.”
Họ ăn trong một trung tâm thương mại, họ đã rời nhà hàng, bên ngoài có không ít người nên một số chỗ còn đang xếp hàng. Lúc lướt qua một cửa hàng bán món tráng miệng, Diệp Tiểu Nhu đã nhìn nhiều hơn một lần.
Vì lần nhìn thêm này, Dương Viêm đã giữ chặt cánh tay cô, hỏi: “Muốn ăn ư?”
“Hả? Gì cơ?”
Cô nhìn theo mắt anh, ngây người: “Kem? Anh hỏi tôi có muốn ăn kem không à?”
“Thế nào, câu hỏi này rất kỳ lạ sao?”
“Còn kỳ lạ hơn câu đầu tiên anh hỏi tôi nữa.” Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu: “Sếp, hôm nay anh cứ là lạ, có phần...”
“Có phần gì?”
“Có phần không giống sếp.”
Dương Viêm khẽ híp mắt, thấy cô đang nghiêng đầu khó hiểu nhìn mình, anh không kìm được mà thấy buồn cười: “Vậy tôi nên giống thế nào đây?”
Không biết bộ não nhỏ của cô đang nghĩ gì, gò má cô lại đỏ ửng, màu đỏ này còn lan tới tai cô nữa.
Không sai, trong đầu cô đang nhớ tới lời mà nhân viên của nhà hàng nói khi nãy, cô ấy bảo họ giống người yêu, còn khen rất xứng đôi.
Nhìn xung quanh, những người đang giúp các cô gái đi mua kem, nếu không phải bạn thân thì sẽ là bạn trai.
Nhưng cô và Dương Viêm có quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ nhân viên và sếp, cũng có thể xem như quan hệ cộng tác...
Anh mặc áo sơmi quần tây gọn gàng sạch sẽ, giống hệt một người thành công trẻ tuổi tuấn tú, đứng trước cửa hàng kem trong trung tâm thương mại, quả thực hơi không thích hợp.
Cũng không biết cửa hàng kem kia có hấp dẫn thật không, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện thêm rất nhiều người. Khi Diệp Tiểu Nhu tránh một cô bé đang cầm bóng bay, cô bất cẩn bị người khác đụng phải, cô lập tức cảm nhận được người đàn ông bên cạnh nắm cánh tay cô. Diệp Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh dùng sức kéo qua.
Diệp Tiểu Nhu trở tay không kịp đụng vào ngực anh, một bàn tay anh còn đang nắm cánh tay cô, Diệp Tiểu Nhu định nhích xa một chút, đã bị anh ôm chặt vào lòng.
“Đừng cử động.”
Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, muốn xem anh có chuyện gì sao. Có lẽ do chiều cao của cô, cách gần như vậy nhưng lại chỉ có thể nhìn tới cằm anh: “Sao thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hơi bất thường.” Dương Viêm nắm bả vai cô đứng yên, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Diệp Tiểu Nhu lập tức nhận ra chút khác thường này.
Quả thực, cứ như đang xảy ra việc gì đó bất thường.
Cô nhìn bốn phía, cũng không phát hiện nơi khác thường nào, nhưng trong không khí vốn tràn ngập mùi thơm của đồ tráng miệng, dường như đang lẫn vào một mùi hương kỳ lạ.
“Sếp, anh nhìn cô gái kia, hình như cô ấy không thấy con mình.”
Giữa biển người ở trung tâm thương mại, khi bạn thấy một người phụ nữ trung niên cầm bình nước trong tay, trên vai khoác ba lô và mũ của trẻ em, lo lắng quan sát xung quanh với sắc mặt đầy lo lắng, vậy chỉ còn một khả năng, cô ấy đã lạc mất con mình.
Diệp Tiểu Nhu nheo mắt, trong đầu lập tức nhớ lại những người vừa đi ngang qua: “... Có lẽ tôi đã bắt gặp đứa trẻ kia, cậu bé bước về phía thang máy, để tôi qua xem thử coi đúng không.”
Diệp Tiểu Nhu muốn thoát khỏi tay Dương Viêm để tìm người, nhưng cô vừa cử động, đã bị Dương Viêm dùng sức giữ chặt hơn.
Anh gần như ôm cô vào lòng, không cho phép cô động đậy.
“Trước tiên đừng nhúc nhích.” Anh nhẹ giọng quát.
Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn anh, nhận ra chuyện anh chú ý hoàn toàn khác cô, chẳng lẽ cô đã sai rồi, anh không để ý đến việc đứa trẻ đi lạc à?
Cô cứ nghĩ anh chú ý tới bố mẹ đã lạc mất con mình, nhưng ngay sau đó, cô phát hiện không phải.
Cô nhìn theo mắt anh, đó là tầng phía trên bọn họ, cũng là tầng cao nhất – tầng tám của trung tâm thương mại.
Khi cô thấy rõ anh đang nhìn gì, chợt mở to hai mắt: “Chẳng lẽ cô ấy muốn...”
“Không còn kịp rồi.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, từ lan can cạnh thang máy trên tầng tám đã vọng tới từng tiếng la hét hoảng loạn:
“Có người nhảy lầu!!”
Ầm một tiếng.
Mọi người bất lực nhìn người phụ nữ nhảy từ lan can xuống sàn nhà ở tầng một, máu bắn tung tóe ngay tức thì.
Khoảng cách tám tầng, tử vong tại chỗ.
Toàn bộ trung tâm thương mại lặng ngắt như tờ.
Đó là bầu không khí yên tĩnh đầy chết chóc.
Bầu không khí yên tĩnh này chỉ kéo dài chưa đầy ba giây, tức khắc, cả trung tâm thương mại bùng nổ trong khủng hoảng.
...
Có người tận mắt thấy óc cô gái vỡ nát trộn lẫn với máu tươi.
Tiếng hét kinh hãi ngày một lớn hơn, tất cả mọi người hoảng sợ tản ra bốn phía. Có người mau chóng chạy đến thang máy, có người muốn rời khỏi nơi này, những ai đứng gần nạn nhân ở tầng một đều thét chói tai lao ra cửa. Có người lạc mất con mình trong lúc chạy đi, có kẻ cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh nạn nhân, có người gọi 110 và 120 báo cảnh sát, có người la to kêu bảo vệ đến.
Lấy nạn nhân nhảy lầu làm trung tâm, khu vực rộng lớn xung quanh đã rơi vào bầu không khí chết chóc, không một người sống nào còn ở lại đó.
Tại sao lại như vậy...
Trong trung tâm thương mại sầm uất, giữa tiếng nói cười xung quanh, trước mặt biết bao người, tại sao có thể nhảy lầu mà không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào vậy? Nơi này còn có rất nhiều trẻ nhỏ nữa!
Đây ắt hẳn sẽ là câu hỏi hiện lên trong tâm trí mỗi người khi chứng kiến cảnh tượng này.
Đúng giờ tan tầm, suốt tám tầng của trung tâm thương mại lớn, ở đây đâu chỉ có mấy trăm người!
Nạn nhân tử vong tại chỗ, máu bắn khắp nơi. Có vài nữ sinh trung học trùng hợp bước ngang qua nơi gần với hiện trường nhất, họ la hét tầm hai ba phút mới đỡ nhau thất tha thất thểu chạy đi, có hai người vẫn đang bối rối té ngã trên mặt đất, được người khác đỡ đứng lên, hiển nhiên họ đã bị dọa đến choáng váng.
Diệp Tiểu Nhu cảm giác tay mình đang được Dương Viêm cầm, khi mọi người chạy xuống lầu, từ đầu đến cuối Dương Viêm vẫn giữ tay cô, sức mạnh kia gần như khiến cô thấy đau đớn.
Cả thang cuốn lẫn thang máy đều kẹt cứng người, Diệp Tiểu Nhu nhìn lại, người mẹ lạc mất con kia đã tìm thấy con mình, bà ấy ôm chặt đứa nhỏ vào lòng. Nhưng với mức độ hỗn loạn lúc này, chắc chắn sẽ có nhiều hơn một đứa trẻ bị lạc.
Không một ai ngờ rằng, trong trung tâm thương mại nhộn nhịp sẽ xảy ra chuyện thế này, nhân viên quản lý trung tâm thương mại cũng trở tay không kịp, đám đông rối loạn hồi lâu, tới tận khi có tiếng trấn an mọi người phát ra từ hệ thống âm thanh thông báo khẩn cấp.
“Xin quý khách đừng hoảng sợ, hãy làm theo hướng dẫn của bảo vệ rời khỏi trung tâm thương mại một cách trật tự. Xin quý khách đừng hoảng sợ, hãy duy trì trật tự khi rời khỏi trung tâm thương mại...”
Mặc dù như vậy, đám đông vẫn rất hỗn loạn, không ai để ý tới hướng dẫn của nhân viên bảo vệ. Ai nấy đều cuống cuồng muốn rời khỏi trung tâm thương mại nồng nặc mùi máu này, đương nhiên cũng có một số ít kẻ tới gần chụp ảnh nạn nhân bất chấp bảo vệ can ngăn.
Khó tránh khỏi việc xảy ra sự cố giẫm đạp hay chuyện bất trắc, thang cuốn đã ngừng, mọi người đành nhanh chân chạy xuống lầu. Dương Viêm vẫn nắm chặt tay Diệp Tiểu Nhu, anh không vội xuống lầu, chỉ kéo cô vào hành lang bên cạnh, nhìn nạn nhân phía dưới.
“Là tự sát sao?” Diệp Tiểu Nhu hỏi, cô biết rõ anh là người đầu tiên nhận thấy sắp có chuyện.
“Phải” Dương Viêm dứt khoát trả lời: “Khi cô ấy trèo lên lan can, đã có người muốn tới ngăn cản. Nhưng cô ấy không hề để ý, nhảy thẳng qua lan can ngay, lúc đó không có ai bên cạnh cô ấy.”
“Nhưng người tự sát sẽ không chọn nơi này.” Diệp Tiểu Nhu cố dằn xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, nhìn qua những người còn ở tầng một không chạy đi, cô bình tĩnh nói: “Thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, không nên như vậy.”
Vì thế, chắc chắn đây không phải hành vi tự sát đơn thuần.
Chẳng mấy chốc, rốt cuộc đồn cảnh sát gần đây cũng tới phong tỏa hiện trường.
May thay sự cố giẫm đạp ở hiện trường không quá nghiêm trọng, vẫn còn nhiều người giữ được bình tĩnh, không chạy trốn ngay. Thay vào đó, đợi sau khi dòng người sợ hãi đầu tiên ra khỏi trung tâm thương mại, họ mới lần lượt rời đi, tới cuối còn có người tò mò quan sát, cầm điện thoại chụp hiện trường dưới lầu.
Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu theo sau dòng người cuối cùng, bọn họ cũng đi tới tầng một, đứng từ xa nhìn cô gái nhảy lầu tử tự kia.
Trông cô ấy vẫn còn trẻ, tầm hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, tóc dài, ăn mặc chỉnh tề, có vẻ tóc đã được chăm sóc cẩn thận. Nếu không nhảy lầu, có lẽ cô ấy không khác gì những cô gái dạo quanh trong trung tâm thương mại.
Nhưng hiện giờ, mặt cô ấy úp xuống, hai chân gãy xương, não trộn lẫn với máu, diện mạo khuôn mặt đã máu thịt bầy nhầy.
Bề ngoài sửa soạn tỉ mỉ cũng đã mất đi vẻ gọn gàng vốn có giữa vũng máu. Diệp Tiểu Nhu để ý, bên cạnh cô ấy không có túi hoặc đồ gì khác, ngoại trừ ăn mặc tươm tất, cô ấy cũng không đeo trang sức. Do đó, ắt hẳn cô ấy không hề bất chợt nghĩ quẩn khi đi dạo phố, mà đã lên kế hoạch chấm dứt sinh mệnh của mình ở đây.
Rốt cuộc phải tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể khiến một người phụ nữ lựa chọn cách tự sát đầy bi thảm tại nơi đông người thế này?
Vừa dứt lời cô đã hối hận ngay, không phải câu này đang giấu đầu lòi đuôi sao?
“Ngoại trừ tán gẫu với họ, còn ai khác có thể khiến cô luống cuống tay chân trả lời tin nhắn như vậy à?” Dương Viêm nhìn môi cô: “Sau khi cô nhếch khóe miệng thì chưa từng hạ xuống.”
... Đúng là một tí luống cuống cũng không bỏ sót, người đàn ông đáng sợ.
Có lẽ mỗi lần họ cà khịa Dương Viêm trong nhóm chat, anh đều biết hết, Diệp Tiểu Nhu thầm nghĩ, dù sao người này chỉ cần liếc nhìn biểu cảm của bạn là biết tỏng trong đầu bạn đang có suy nghĩ xấu xa gì.
Quả thực là khắc tinh trời sinh của tội phạm.
Diệp Tiểu Nhu bĩu môi.
Dương Viêm như cười như không nhìn cô, Diệp Tiểu Nhu lập tức hiểu ánh mắt này - Cô nghĩ cô có thể giỏi hơn tôi bao nhiêu đây?
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Quả thực, cô của hiện tại, về cơ bản có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của người khác, nhất là mấy lời nói dối vụng về. Trừ phi là người thông thạo tâm lý hành vi như Dương Viêm, nếu không thì thật sự rất khó qua mắt cô.
Hơn nữa, cô phát hiện cô cũng không hề thích hợp nói dối người bên cạnh, ngay cả chính cô cũng tự đỏ mặt khi nghe lời nói dối giấu đầu hở đuôi này.
Xem ra IQ của cô chỉ thực sự hoạt động khi đối mặt với kẻ xấu, Diệp Tiểu Nhu nghĩ ngợi trong sầu lo.
Nhân viên dọn món lên, Diệp Tiểu Nhu không yên lòng, gắp một miếng chuẩn bị ăn, nhưng còn chưa bỏ vào miệng, tay cô đã bị Dương Viêm giữ lại.
“Không nên ăn như vậy.” Dương Viêm nắm tay cô, bỏ miếng sushi cá hồi cô vừa gắp xuống, anh lấy mù tạc và gia vị, sau khi pha xong, anh cầm đôi đũa trong tay cô, gắp một miếng sushi đưa tới miệng cô.
Diệp Tiểu Nhu giật mình, mở miệng, cẩn thận ăn miếng sushi anh đút cho.
Trừ lúc cần thiết, cô rất hiếm khi nói dối, đây đúng là lần đầu tiên cô nếm thử đồ ăn Nhật Bản, bởi cô gần như chưa từng ăn đồ sống.
Hương vị... hương vị này, nên nói thế nào đây...
Nuốt xong cô hồi tưởng về mùi vị, chợt phát hiện mình hoàn toàn không nếm ra được gì, tất cả sự chú ý cô của đã dồn vào ánh mắt thấp thoáng niềm vui của Dương Viêm.
Bởi lẽ khi cô vừa ăn, ngón tay anh không biết đang vô tình hay cố ý, đã nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
Lần này, cô cũng không có phản xạ bắt lấy tay anh, do trong miệng cô còn ngậm đồ ăn anh đút, tâm trí cô thì hoàn toàn trống rỗng, ngay cả lòng phòng bị chưa bao giờ buông lỏng cũng mất tác dụng.
Đây là phúc lợi của nhân viên mới sao? Được ăn đồ chính tay sếp đút?
Có thể hỏi chuyện này trong nhóm chat không?
“Thế nào?” Anh hỏi.
“... Cũng được.”
Dương Viêm híp mắt, hỏi: “Vậy à? Không thấy cay sao?”
Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nhớ lại hương vị, sực tỉnh, che kín miệng: “Cay! Cay quá!”
“Lỡ tay chấm hơi nhiều mù tạc.”
Nhưng tại sao cô lại cảm giác như anh đang cố ý bắt nạt cô nhỉ?
Dương Viêm đưa ly nước qua, Diệp Tiểu Nhu vội nhận lấy uống một ngụm, vừa nuốt xuống bụng, cô chợt nghe Dương Viêm nói: “Câu hỏi thứ hai.”
Diệp Tiểu Nhu nhướn mày, tỏ vẻ mời anh ra đề.
“Dọc đường ở khu phố thứ ba, tôi đã nghiêng đầu nhìn cô mấy lần?”
Diệp Tiểu Nhu suýt đã phun ra một ngụm nước.
Câu hỏi gì đây? Anh hỏi gì thế? Rốt cuộc anh muốn làm gì?!
Dương Viêm nâng tay lên, nhìn đồng hồ: “Cho cô một phút trả lời câu hỏi này.”
“Ồ, vừa rồi tôi đã nói với cô chưa? Trò chơi này, ngoài phần thưởng thì còn có phạt nữa, nếu trả lời sai...”
Trả lời sai sẽ bị phạt?
Diệp Tiểu Nhu sợ ngây người: “Nhưng ban đầu anh không hề nói quy tắc trò chơi.”
“Tại cô không chờ tôi nói xong đã vội vã bắt đầu rồi.”
Hình như đúng vậy thật, Diệp Tiểu Nhu đành câm nín.
Khi nãy anh hỏi dọc theo khu phố thứ ba anh đã nhìn cô mấy lần? Câu hỏi kỳ lạ gì đây? Cô chỉ tập trung ghi nhớ mọi thông tin có thể nằm trong câu hỏi về khu phố kia, nào có thời gian chú ý tới anh ở kế bên chứ?
Hơn nữa anh vẫn luôn lái xe, theo lý thì không nên phân tâm nhìn cô mới đúng.
“Cô còn hai mươi giây để suy nghĩ.”
Cô đặt hết mọi chú ý lên khu phố, không hề nhìn về phía anh dù chỉ một lần, nên chắc anh cũng...
Dương Viêm dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: “Mười giây.”
Đây là thủ đoạn anh hay sử dụng để gia tăng nỗi lo lắng của đối phương.
Tuy biết rõ điều này, nhưng Diệp Tiểu Nhu vẫn trở nên bồn chồn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Năm giây.”
Diệp Tiểu Nhu đáp: “Không lần nào.”
Dương Viêm nheo mắt: “Cô nói gì?”
“Tôi nói, không lần nào.” Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ bình tĩnh: “Anh vẫn luôn tập trung lái xe, tôi chỉ tập trung ghi nhớ, chúng ta không ai nhìn ai, nên đáp án là không lần nào.”
“Cho cô một cơ hội nữa.”
Diệp Tiểu Nhu chớp chớp mắt: “... Một lần?”
Chỉ cần nhìn thái độ không hề thay đổi của Dương Viêm, cô cũng biết mình lại nói sai rồi, đúng hơn là đã đoán sai.
Cô hiếm khi dùng cách đoán để trả lời câu hỏi, quả nhiên vận may không tốt.
“Chúng ta có thể thương lượng một tí được không? Đừng phạt tôi ăn mù tạc.” Diệp Tiểu Nhu thử thăm dò: “Thứ gì khác cũng được, chứ món này tôi thật sự không...”
“Việc này không tới phiên cô quyết định.”
Dương Viêm đặt bát mì ramen vừa được bưng lên tới trước mặt cô: “Ăn món này đi, đồ sống không thích hợp với cô.”
“Vậy phạt...”
“Ghi nợ trước.”
Đôi lúc, đôi lúc lùi lại sẽ khiến người ta lo lắng nhiều hơn, bởi vì từng phút từng giây trong quá trình ấy, bạn sẽ luôn thấp thỏm bồn chồn không biết mình sẽ bị phạt ra sao, nhất là khi đối mặt với một người đàn ông khó nhìn thấu thế này.
Vậy nên Diệp Tiểu Nhu đã ăn bữa này trong tâm trạng bứt rứt không yên.
“Anh nghĩ, Trần Giai Vỹ đã một mình gây án thật sao? Tôi đang nói tới nhân cách phụ của Trần Giai Vỹ.” Cũng không biết trong đầu cô nghĩ gì, vô thức liên tưởng tới vụ án kia: “Tôi vẫn thấy cứ như chúng ta đã bỏ sót điều nào đó. Ví dụ như lúc ở Cục Cảnh sát, hắn không hề lo lắng nếu không thể hoàn thành livestream, nên ắt hẳn hắn phải có một đồng phạm mới đúng. Nếu đúng như lời Tiêu Ngũ nói, đồng phạm là người treo thưởng dưới bản thông báo livestream, vậy những kẻ... những kẻ treo thưởng muốn theo dõi cảnh hành hạ đến chết dưới video thông báo livestream đó, chẳng lẽ không được xem như hung thủ à?”
“Nếu nghĩ như thế thì cần phải bắt nhiều người lắm.” Dương Viêm thản nhiên nói: “Trên internet không có hệ thống pháp luật kiện toàn đâu. Vì tội ác không thể thực hiện ngoài đời, nên internet đã trở thành một trong những nơi thể hiện tội ác.”
Đúng vậy, đôi khi ác ý trên mạng còn khiến người khác tổn thương hơn, nhưng không thể lập tức trừng trị những hành vi làm tổn thương người khác đó như ngoài đời. Họ chưa từng nghĩ mấy lời lanh mồm lanh miệng nhất thời của mình sẽ làm người khác đau khổ tới cỡ nào.
Giờ đây khi đã biết được rất nhiều thông tin xã hội, cô mới nhận ra, hóa ra nơi làm tổn thương người khác, không nhất thiết chỉ có ở ngoài đời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mà lũ lượn lờ trong các căn cứ tội phạm trên web đen kia, hiển nhiên chúng sẽ gây hại cho người vô tội.
Diệp Tiểu Nhu định lên tiếng, đã bị anh ngắt lời: “Được rồi. Đối với chúng ta, vụ án này đã kết thúc. Kế tiếp là phần việc của cảnh sát.”
Diệp Tiểu Nhu gật gù, rồi cúi đầu cắn một miếng, chợt nhận ra gì đó... Vậy nên người này mới dẫn cô ra ngoài chơi sao? Vì họ vừa hoàn thành xong một công việc?
Cô bèn thử hỏi thêm một câu: “Trần Giai Vỹ sẽ bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần để làm giám định tâm thần sao?”
Hỏi xong, cô thấy Dương Viêm hơi nhíu mày, rõ ràng hiện tại anh không muốn nghe về chủ đề này.
“Ừ, có lẽ vậy, bất luận ngồi tù hay vào bệnh viện, hắn đáng phải nhận hết.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, nghĩ thầm không thể tiếp tục chủ đề này, bằng không thì, xem chừng lòng kiên nhẫn lớn mạnh của anh sẽ bị cô bào mòn mất.
Nhưng chẳng mấy chốc, chuyện khiến anh khó chịu lại kéo tới, điện thoại của anh bắt đầu rung lên. Một dãy số điện thoại không tên hiển thị trên màn hình, nhưng rõ ràng anh biết chủ nhân của số này, chỉ cần nhìn sắc mặt anh là hiểu, anh không ưa đối phương mấy.
Nhưng cũng không thể không nhận điện thoại.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
“Vâng.” Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Dương Viêm cầm điện thoại ra ngoài nhà hàng, Diệp Tiểu Nhu thấy sắc mặt anh có phần nghiêm trọng, chắc hẳn là chuyện công việc.
Đúng lúc này, một nhân viên nữ tới dọn đĩa trống trên bàn chợt mỉm cười nói với Diệp Tiểu Nhu: “Quý cô này, cô và bạn trai cô đúng là cặp tình nhân xứng đôi nhất tôi từng gặp, nhiều khách trong nhà hàng cứ nhìn hai người mãi.”
Diệp Tiểu Nhu hơi ngẩn ra, vội vàng nói: “Không, chúng tôi còn chưa...”
Nhân viên cười: “Vậy sao? Còn chưa xác nhận quan hệ ư? Vậy cô phải cố lên nhé, hai người đẹp đôi lắm.”
Ơ, không phải là không phải, sao phải chêm vào “còn chưa” nữa?
Cô nhớ tới ban nãy khi Dương Viêm đút đồ ăn cho cô, hình như cảm nhận được không ít ánh nhìn đến từ bốn phía. Có lẽ trong mắt người khác, trông bọn họ có vẻ thân mật… chăng? Nhưng sao lại cảm thấy xứng đôi nhỉ?
Cô nghĩ về mình, ngoại trừ ngoại hình hơi dễ nhìn, ưu điểm duy nhất trên người cô là nghị lực phi thường trong việc truy bắt tội phạm, nhưng đây có thể xem như ưu điểm thật sao?
Cô chợt nhớ tới lời Cục trưởng Châu nói với mình sáng nay.
“Nếu lão Thiệu không bảo Tiêu Ngũ đưa cô đến chỗ ông chủ Dương, cô còn có thể dùng cách của mình để nghĩ biện pháp phá án sao?”
Và câu trả lời của cô là, nếu không phải ở công ty, cô sẽ không thể biết được tình hình vụ án, tất nhiên cũng không có cách phá án.
“Lúc trước đương sự trong vụ án kia tỉnh lại sau nửa năm hôn mê, chuyện đầu tiên là tới Cục Cảnh sát báo án, nói vụ án của cậu ấy đã bắt sai người, nhờ đó mới giúp cô thoát khỏi cảnh tù oan, Với thiên phú phá án của cô, tại sao lại không tự biện hộ cho bản thân?” Cục trưởng Châu hỏi cô câu này, có lẽ là vấn đề mà nhiều người khác muốn biết: “Nếu người này không tỉnh lại, cô vẫn phải ngồi tù đủ một năm đấy. Cô mới hơn hai mươi tuổi thôi, tại sao muốn đẩy bản thân vào hoàn cảnh như vậy?”
“Làm sai ắt phải bị trừng phạt, việc này cũng không tốt đẹp gì để nói.”
Cô không muốn đề cập thêm về chủ đề này, nên bất luận Cục trưởng Châu bảo gì, cô cũng từ chối.
Buồn cười hơn, cuối cùng Cục trưởng Châu đã hỏi cô, nếu có cơ hội, cô có thể chọn làm một cảnh sát không?
Cô đáp không, cô sẽ không.
Dẫu cô thích phá án, dẫu cô luôn hứng thú với việc truy đuổi tội ác trong xã hội, nhưng cô chưa từng nghĩ về chuyện muốn trở thành một cảnh sát.
Bởi vì nghề đó không thích hợp với cô.
Tựa như cô đã mặc định, Dương Viêm không thích hợp làm một cảnh sát.
So với cảnh sát, anh càng thích hợp làm một doanh nhân hơn, một doanh nhân đứng về phía chính nghĩa.
Một doanh nhân như vậy, sẽ dễ dàng làm nhiều chuyện mà người thường không thể, thế nên chắc chắn anh đã thực hiện vô số việc để bảo vệ thành phố này... Hệt như vị anh hùng không tên tuổi trong phim điện ảnh hay truyền hình.
Nhưng anh khác những anh hùng đó, Dương Viêm còn có thể nhận được thù lao xứng đáng, chưa bao giờ đối xử tệ với chính mình, đây cũng là điểm khiến cô khâm phục nhất. Phải biết rằng, bao gian khổ mà cảnh sát trải qua không phải thứ mà người bình thường có thể chịu được, hiển nhiên Dương Viêm không hề thích làm khổ bản thân.
“Nghĩ gì thế?”
Diệp Tiểu Nhu ngước lên, thấy Dương Viêm đang đứng cạnh cúi đầu nhìn mình.
Ánh mắt thân thiết dịu dàng đầy bao dung này, khiến con tim cô bỗng nóng lên.
“Nghĩ xem anh sẽ phạt tôi thế nào.” Cô cố ý nói: “Chắc không quá nặng đâu nhỉ?”
Dương Viêm cười nhẹ: “Đi thôi.”
Họ ăn trong một trung tâm thương mại, họ đã rời nhà hàng, bên ngoài có không ít người nên một số chỗ còn đang xếp hàng. Lúc lướt qua một cửa hàng bán món tráng miệng, Diệp Tiểu Nhu đã nhìn nhiều hơn một lần.
Vì lần nhìn thêm này, Dương Viêm đã giữ chặt cánh tay cô, hỏi: “Muốn ăn ư?”
“Hả? Gì cơ?”
Cô nhìn theo mắt anh, ngây người: “Kem? Anh hỏi tôi có muốn ăn kem không à?”
“Thế nào, câu hỏi này rất kỳ lạ sao?”
“Còn kỳ lạ hơn câu đầu tiên anh hỏi tôi nữa.” Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu: “Sếp, hôm nay anh cứ là lạ, có phần...”
“Có phần gì?”
“Có phần không giống sếp.”
Dương Viêm khẽ híp mắt, thấy cô đang nghiêng đầu khó hiểu nhìn mình, anh không kìm được mà thấy buồn cười: “Vậy tôi nên giống thế nào đây?”
Không biết bộ não nhỏ của cô đang nghĩ gì, gò má cô lại đỏ ửng, màu đỏ này còn lan tới tai cô nữa.
Không sai, trong đầu cô đang nhớ tới lời mà nhân viên của nhà hàng nói khi nãy, cô ấy bảo họ giống người yêu, còn khen rất xứng đôi.
Nhìn xung quanh, những người đang giúp các cô gái đi mua kem, nếu không phải bạn thân thì sẽ là bạn trai.
Nhưng cô và Dương Viêm có quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ nhân viên và sếp, cũng có thể xem như quan hệ cộng tác...
Anh mặc áo sơmi quần tây gọn gàng sạch sẽ, giống hệt một người thành công trẻ tuổi tuấn tú, đứng trước cửa hàng kem trong trung tâm thương mại, quả thực hơi không thích hợp.
Cũng không biết cửa hàng kem kia có hấp dẫn thật không, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện thêm rất nhiều người. Khi Diệp Tiểu Nhu tránh một cô bé đang cầm bóng bay, cô bất cẩn bị người khác đụng phải, cô lập tức cảm nhận được người đàn ông bên cạnh nắm cánh tay cô. Diệp Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh dùng sức kéo qua.
Diệp Tiểu Nhu trở tay không kịp đụng vào ngực anh, một bàn tay anh còn đang nắm cánh tay cô, Diệp Tiểu Nhu định nhích xa một chút, đã bị anh ôm chặt vào lòng.
“Đừng cử động.”
Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, muốn xem anh có chuyện gì sao. Có lẽ do chiều cao của cô, cách gần như vậy nhưng lại chỉ có thể nhìn tới cằm anh: “Sao thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hơi bất thường.” Dương Viêm nắm bả vai cô đứng yên, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Diệp Tiểu Nhu lập tức nhận ra chút khác thường này.
Quả thực, cứ như đang xảy ra việc gì đó bất thường.
Cô nhìn bốn phía, cũng không phát hiện nơi khác thường nào, nhưng trong không khí vốn tràn ngập mùi thơm của đồ tráng miệng, dường như đang lẫn vào một mùi hương kỳ lạ.
“Sếp, anh nhìn cô gái kia, hình như cô ấy không thấy con mình.”
Giữa biển người ở trung tâm thương mại, khi bạn thấy một người phụ nữ trung niên cầm bình nước trong tay, trên vai khoác ba lô và mũ của trẻ em, lo lắng quan sát xung quanh với sắc mặt đầy lo lắng, vậy chỉ còn một khả năng, cô ấy đã lạc mất con mình.
Diệp Tiểu Nhu nheo mắt, trong đầu lập tức nhớ lại những người vừa đi ngang qua: “... Có lẽ tôi đã bắt gặp đứa trẻ kia, cậu bé bước về phía thang máy, để tôi qua xem thử coi đúng không.”
Diệp Tiểu Nhu muốn thoát khỏi tay Dương Viêm để tìm người, nhưng cô vừa cử động, đã bị Dương Viêm dùng sức giữ chặt hơn.
Anh gần như ôm cô vào lòng, không cho phép cô động đậy.
“Trước tiên đừng nhúc nhích.” Anh nhẹ giọng quát.
Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn anh, nhận ra chuyện anh chú ý hoàn toàn khác cô, chẳng lẽ cô đã sai rồi, anh không để ý đến việc đứa trẻ đi lạc à?
Cô cứ nghĩ anh chú ý tới bố mẹ đã lạc mất con mình, nhưng ngay sau đó, cô phát hiện không phải.
Cô nhìn theo mắt anh, đó là tầng phía trên bọn họ, cũng là tầng cao nhất – tầng tám của trung tâm thương mại.
Khi cô thấy rõ anh đang nhìn gì, chợt mở to hai mắt: “Chẳng lẽ cô ấy muốn...”
“Không còn kịp rồi.”
Ngay khi anh vừa dứt lời, từ lan can cạnh thang máy trên tầng tám đã vọng tới từng tiếng la hét hoảng loạn:
“Có người nhảy lầu!!”
Ầm một tiếng.
Mọi người bất lực nhìn người phụ nữ nhảy từ lan can xuống sàn nhà ở tầng một, máu bắn tung tóe ngay tức thì.
Khoảng cách tám tầng, tử vong tại chỗ.
Toàn bộ trung tâm thương mại lặng ngắt như tờ.
Đó là bầu không khí yên tĩnh đầy chết chóc.
Bầu không khí yên tĩnh này chỉ kéo dài chưa đầy ba giây, tức khắc, cả trung tâm thương mại bùng nổ trong khủng hoảng.
...
Có người tận mắt thấy óc cô gái vỡ nát trộn lẫn với máu tươi.
Tiếng hét kinh hãi ngày một lớn hơn, tất cả mọi người hoảng sợ tản ra bốn phía. Có người mau chóng chạy đến thang máy, có người muốn rời khỏi nơi này, những ai đứng gần nạn nhân ở tầng một đều thét chói tai lao ra cửa. Có người lạc mất con mình trong lúc chạy đi, có kẻ cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh nạn nhân, có người gọi 110 và 120 báo cảnh sát, có người la to kêu bảo vệ đến.
Lấy nạn nhân nhảy lầu làm trung tâm, khu vực rộng lớn xung quanh đã rơi vào bầu không khí chết chóc, không một người sống nào còn ở lại đó.
Tại sao lại như vậy...
Trong trung tâm thương mại sầm uất, giữa tiếng nói cười xung quanh, trước mặt biết bao người, tại sao có thể nhảy lầu mà không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào vậy? Nơi này còn có rất nhiều trẻ nhỏ nữa!
Đây ắt hẳn sẽ là câu hỏi hiện lên trong tâm trí mỗi người khi chứng kiến cảnh tượng này.
Đúng giờ tan tầm, suốt tám tầng của trung tâm thương mại lớn, ở đây đâu chỉ có mấy trăm người!
Nạn nhân tử vong tại chỗ, máu bắn khắp nơi. Có vài nữ sinh trung học trùng hợp bước ngang qua nơi gần với hiện trường nhất, họ la hét tầm hai ba phút mới đỡ nhau thất tha thất thểu chạy đi, có hai người vẫn đang bối rối té ngã trên mặt đất, được người khác đỡ đứng lên, hiển nhiên họ đã bị dọa đến choáng váng.
Diệp Tiểu Nhu cảm giác tay mình đang được Dương Viêm cầm, khi mọi người chạy xuống lầu, từ đầu đến cuối Dương Viêm vẫn giữ tay cô, sức mạnh kia gần như khiến cô thấy đau đớn.
Cả thang cuốn lẫn thang máy đều kẹt cứng người, Diệp Tiểu Nhu nhìn lại, người mẹ lạc mất con kia đã tìm thấy con mình, bà ấy ôm chặt đứa nhỏ vào lòng. Nhưng với mức độ hỗn loạn lúc này, chắc chắn sẽ có nhiều hơn một đứa trẻ bị lạc.
Không một ai ngờ rằng, trong trung tâm thương mại nhộn nhịp sẽ xảy ra chuyện thế này, nhân viên quản lý trung tâm thương mại cũng trở tay không kịp, đám đông rối loạn hồi lâu, tới tận khi có tiếng trấn an mọi người phát ra từ hệ thống âm thanh thông báo khẩn cấp.
“Xin quý khách đừng hoảng sợ, hãy làm theo hướng dẫn của bảo vệ rời khỏi trung tâm thương mại một cách trật tự. Xin quý khách đừng hoảng sợ, hãy duy trì trật tự khi rời khỏi trung tâm thương mại...”
Mặc dù như vậy, đám đông vẫn rất hỗn loạn, không ai để ý tới hướng dẫn của nhân viên bảo vệ. Ai nấy đều cuống cuồng muốn rời khỏi trung tâm thương mại nồng nặc mùi máu này, đương nhiên cũng có một số ít kẻ tới gần chụp ảnh nạn nhân bất chấp bảo vệ can ngăn.
Khó tránh khỏi việc xảy ra sự cố giẫm đạp hay chuyện bất trắc, thang cuốn đã ngừng, mọi người đành nhanh chân chạy xuống lầu. Dương Viêm vẫn nắm chặt tay Diệp Tiểu Nhu, anh không vội xuống lầu, chỉ kéo cô vào hành lang bên cạnh, nhìn nạn nhân phía dưới.
“Là tự sát sao?” Diệp Tiểu Nhu hỏi, cô biết rõ anh là người đầu tiên nhận thấy sắp có chuyện.
“Phải” Dương Viêm dứt khoát trả lời: “Khi cô ấy trèo lên lan can, đã có người muốn tới ngăn cản. Nhưng cô ấy không hề để ý, nhảy thẳng qua lan can ngay, lúc đó không có ai bên cạnh cô ấy.”
“Nhưng người tự sát sẽ không chọn nơi này.” Diệp Tiểu Nhu cố dằn xuống nỗi hoảng loạn trong lòng, nhìn qua những người còn ở tầng một không chạy đi, cô bình tĩnh nói: “Thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, không nên như vậy.”
Vì thế, chắc chắn đây không phải hành vi tự sát đơn thuần.
Chẳng mấy chốc, rốt cuộc đồn cảnh sát gần đây cũng tới phong tỏa hiện trường.
May thay sự cố giẫm đạp ở hiện trường không quá nghiêm trọng, vẫn còn nhiều người giữ được bình tĩnh, không chạy trốn ngay. Thay vào đó, đợi sau khi dòng người sợ hãi đầu tiên ra khỏi trung tâm thương mại, họ mới lần lượt rời đi, tới cuối còn có người tò mò quan sát, cầm điện thoại chụp hiện trường dưới lầu.
Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu theo sau dòng người cuối cùng, bọn họ cũng đi tới tầng một, đứng từ xa nhìn cô gái nhảy lầu tử tự kia.
Trông cô ấy vẫn còn trẻ, tầm hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, tóc dài, ăn mặc chỉnh tề, có vẻ tóc đã được chăm sóc cẩn thận. Nếu không nhảy lầu, có lẽ cô ấy không khác gì những cô gái dạo quanh trong trung tâm thương mại.
Nhưng hiện giờ, mặt cô ấy úp xuống, hai chân gãy xương, não trộn lẫn với máu, diện mạo khuôn mặt đã máu thịt bầy nhầy.
Bề ngoài sửa soạn tỉ mỉ cũng đã mất đi vẻ gọn gàng vốn có giữa vũng máu. Diệp Tiểu Nhu để ý, bên cạnh cô ấy không có túi hoặc đồ gì khác, ngoại trừ ăn mặc tươm tất, cô ấy cũng không đeo trang sức. Do đó, ắt hẳn cô ấy không hề bất chợt nghĩ quẩn khi đi dạo phố, mà đã lên kế hoạch chấm dứt sinh mệnh của mình ở đây.
Rốt cuộc phải tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể khiến một người phụ nữ lựa chọn cách tự sát đầy bi thảm tại nơi đông người thế này?