Chương 20
Trước cửa Cục Cảnh sát, bọn họ gặp một người quen cũ.
Người nọ đang kích động nói gì đó với một cảnh sát ở cửa, cảnh sát vỗ vai cậu ta giúp cậu ta lấy lại bình tĩnh.
Diệp Tiểu Nhu vừa nhìn đã nhận ra người kia là ai.
Người này xuất hiện ở đây cũng không khiến cô bất ngờ.
“Là Trần Giai Vỹ.” Diệp Tiểu Nhu nhắc nhở.
Trần Giai Vỹ, người đinh ninh bạn gái mình là nạn nhân của vụ án hiếp dâm chặt xác. Cậu ta đã tới công ty hai lần, nghe nói mỗi ngày còn gọi ít nhất ba lần để hỏi về tiến triển tìm người. Lão Mã bảo, vì chuyện bạn gái mất tích nên tinh thần của cậu ta đã xuất hiện vấn đề, trông cậu ta đáng thương quá, lần nào ông ta cũng kiên nhẫn trấn an cậu ta. Hơn nữa, họ đã sớm hoàn tiền cho cậu ta, dù biết rõ người này có thể có vấn đề, họ vẫn nhờ quan hệ giúp cậu ta tìm người.
Nhưng nếu một người thật sự mất tích, rất khó tìm ra trong vài ngày ngắn ngủi.
Những người mất tích đó, có thể phải cần mấy tháng, mấy năm, thậm chí cả đời cũng không tìm được. Huống hồ gần đây bọn họ đang bù đầu với vụ án, chuyện Trần Giai Vỹ cũng bị trì hoãn vài ngày, vốn cho rằng việc đã được giải quyết, nhưng hiển nhiên, bạn gái cậu ta vẫn chưa trở về.
Đúng lúc này, Trần Giai Vỹ cũng thấy hai người. Tuy cậu ta không biết Dương Viêm, nhưng lại nhận ra Diệp Tiểu Nhu, nên sau khi thấy cô thì cậu ta lập tức buông cảnh sát kia ra, chạy về phía bọn họ.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Để tôi ứng phó với cậu ta, anh cứ gặp nghi phạm đi.”
Khi thấy Trần Giai Vỹ chạy tới, Diệp Tiểu Nhu nhanh chân tiến lên chắn trước người Dương Viêm, khắp người cô hừng hực khí thế, như tỏa sáng dưới ánh mặt trời: “Hôm nay tôi sẽ làm vệ sĩ, sếp yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác chạm vào một sợi tóc của anh.”
Trạng thái chuẩn bị chiến đấu, quả nhiên trạng thái chuẩn bị chiến đấu vẫn thích hợp với cô nhất.
Diệp Tiểu Nhu đứng trước mặt Dương Viêm thề son sắt muốn bảo vệ anh, lại không ngờ bả vai bỗng trĩu xuống, Dương Viêm giữ vai cô, hơi dùng sức kéo cô ra sau mình.
“Thấy cảnh sát vũ trang cầm súng bên kia không?” Dương Viêm vỗ vỗ vai cô, hỏi: “Cô nghĩ bọn họ vô dụng, hay sếp của cô là tôi đây chỉ ăn cơm mềm*?”
*Ăn cơm mềm: ngôn ngữ mạng, chỉ con trai yếu đuối, dựa dẫm vào con gái.
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Tôi dựa vào anh để kiếm cơm, nên tôi phải đứng phía trước anh.”
Dương Viêm dừng một chút, giọng chợt trầm xuống: “Tôi không cần cô đứng phía trước tôi.”
Diệp Tiểu Nhu cảm nhận được cảm xúc của anh có phần không đúng, muốn nhìn thử, nhưng Trần Giai Vỹ đã tới.
“Hai người bên công ty Mặc Phi đúng không? Hai người cũng đến tìm tên hung thủ kia sao? Hai người...”
Trần Giai Vỹ còn chưa kết thúc ba câu hỏi liên tiếp của mình, Dương Viêm đã ngắt lời cậu ta, giọng điệu đùa cợt trêu chọc: “Người anh em này, cậu quên kéo khóa kìa.”
Câu này đã thành công khiến Trần Giai Vỹ sửng sốt, cậu ta đỏ mặt, mau chóng cúi đầu xem vị trí khóa quần của mình. Nhưng cũng không chờ cậu ta nhìn rõ, Dương Viêm đã bồi thêm: “Ý tôi là khóa cặp của cậu ấy, đồ sắp rơi ra rồi.”
Trần Giai Vỹ lại ngẩn người, rồi cuống quýt đỡ cặp mình, trong cặp cậu ta quả nhiên sắp rớt xuống thứ gì đó, một số vật nhỏ đã lộ ra ngoài.
Dương Viêm nói: “Giữ chặt cặp của cậu nhé, đừng để rơi đồ.”
“Được được.”
Khi Trần Giai Vỹ luống cuống quay đầu ôm cặp, Dương Viêm bỗng nhìn thẳng vào hai mắt cậu ta, gằn từng tiếng: “Trần Giai Vỹ, cậu còn nhớ bạn gái cậu trông thế nào không?”
Nghe thế, trong đầu Trần Giai Vỹ như chấn động, ánh mắt bối rối lập tức trở nên hoảng hốt, cậu ta hoang mang gật đầu: “Bạn gái, đương nhiên tôi nhớ rõ, tôi muốn tìm cô ấy, tôi vẫn luôn tìm cô ấy...”
Dương Viêm nhìn vào mắt cậu ta, lặp lại: “Cậu còn nhớ rõ bề ngoài của cô ấy không?”
“Đương nhiên nhớ rõ... Cô ấy, tóc dài, da trắng trẻo, hơi tròn, mắt hai mí...”
“Tốt lắm, cậu vẫn nhớ ngoại hình của cô ấy, vậy giọng cô ấy, chắc hẳn cậu cũng nhớ rất rõ.”
Trần Giai Vỹ chìm vào trạng thái mơ hồ trong ký ức.
Dương Viêm quan sát đồng tử của cậu ta một lúc, vươn một ngón tay tới trước mặt cậu ta, nhìn con ngươi của cậu ta bắt đầu giãn ra, không thể co lại: “Rất tốt, bây giờ cậu hãy nhắm mắt, nghĩ về lần đầu tiên gặp bạn gái cậu.”
Trần Giai Vỹ gần như ngoan ngoãn nhắm hai mắt ngay, trên mặt xuất hiện nụ cười trong hồi ức: “Tôi nhớ rõ... tất nhiên nhớ rõ, hôm ấy cô ấy mặc...”
“Lúc này, ôm chặt cặp của cậu, nhắm nghiền mắt...”
Trần Giai Vỹ làm theo lời anh, ôm chặt cặp.
“Hãy tưởng tượng bạn gái cậu đang đứng trước mặt cậu.”
Biểu cảm trên mặt Trần Giai Vỹ trở nên hơi kỳ lạ, hình như có phần vặn vẹo, lại có chút hưng phấn.
Cậu ta dần rơi vào ký ức trong tiềm thức.
Nhưng cậu ta không biết, bấy giờ một người đàn ông cao hơn cậu ta đang đứng sau cậu ta, anh giữ chặt vai cậu ta, rồi đẩy về phía trước.
Trần Giai Vỹ thuận thế tiến lên mấy bước, một giọng nói ra lệnh truyền tới: “Bây giờ, mở mắt ra và về nhà, cứ hồi tưởng tiếp, không lâu nữa cậu sẽ gặp cô ấy.”
Thấy Trần Giai Vỹ không hề ngoảnh lại mà chỉ ôm cặp của mình điên cuồng chạy đi, Diệp Tiểu Nhu quay đầu, nhìn vị cảnh sát đang hoang mang ngó sang bên đây, hiển nhiên cảnh sát không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu hiểu vừa rồi đã diễn ra chuyện gì, bên ngoài cô vẫn duy trì bình tĩnh, nội tâm lại ngạc nhiên không thôi.
“... Bọn họ chưa từng kể anh cũng biết thôi miên.” Diệp Tiểu Nhu nói.
Dương Viêm điềm nhiên đáp: “Chuyện họ không nói cho cô còn nhiều lắm.”
Diệp Tiểu Nhu bước nhanh đuổi kịp anh: “Tình trạng của Trần Giai Vỹ hơi bất thường.”
Dương Viêm nhìn cô, nhếch khóe môi: “Nếu bình thường, cũng sẽ không dễ bị thôi miên như vậy.”
Diệp Tiểu Nhu nhíu mày.
Tất nhiên cô hiểu được ý của Dương Viêm.
Phần lớn mọi người thường hay lầm tưởng về thôi miên, nó cũng không thần bí như được miêu tả trong phim truyền hình điện ảnh gì. Thực chất thôi miên là một kiến thức rất sâu rộng, xét theo Tâm lý học, vô số người mắc bệnh tâm thần có thể điều trị bằng phương pháp thôi miên. Nhưng không phải ai cũng thích hợp với thôi miên, để tiến hành thôi miên vẫn cần nhiều điều kiện khách quan.
Nói đơn giản, quá trình thôi miên là một kiểu trao đổi trong tiềm thức giữa nhà thôi miên và người bị thôi miên.
Mà rõ ràng Trần Giai Vỹ thuộc trường hợp cực kỳ đặc thù, Dương Viêm dùng một kỹ thuật gần như có thể gọi là thô bạo, đột ngột xâm nhập vào ý thức của cậu ta. Anh lợi dụng tâm trạng hoảng hốt và vội vàng tìm kiếm bạn gái của cậu ta, âm thầm phá vỡ cơ chế phòng vệ ở tầng ý thức bên ngoài của cậu ta, khiến tiềm thức cậu ta trồi lên mặt nước. Bước cuối cùng, anh dùng giọng điệu cứng rắn như giọng của người bố ra lệnh cho cậu ta, làm Trần Giai Vỹ hoàn toàn rơi vào trạng thái thôi miên trong tiềm thức.
Mặc dù quả thực Trần Giai Vỹ là kiểu người rất thích hợp thôi miên, ý chí cậu ta vốn bạc nhược, sắc mặt tái nhợt và quầng thâm mắt cũng cho thấy cậu ta đã mỏi mệt về thể xác lẫn tinh thần, hơn nữa giờ khắc này cậu ta lại vô cùng nhạy cảm với tin tức của bạn gái. Nhưng phương pháp thôi miên xâm nhập tức thời này, tuyệt đối không phải việc mà người bình thường có thể dễ dàng làm được.
Đối với một người bình thường, việc này tương đương với một loại năng lực không tưởng.
Dương Viêm biết rõ nhược điểm của Trần Giai Vỹ nằm ở đâu, anh tấn công vào sức chống cự vốn đã yếu của cậu ta trong thời gian ngắn nhất, có thể xem như một đòn trí mạng, đáng sợ đến cực điểm.
... Nhưng cũng may mắn.
May sao cậu ta gặp Dương Viêm, bằng không, cho dù chỉ đụng phải một tên lừa đảo biết rõ điểm yếu của cậu ta, đồng thời cũng hơi hiểu về kỹ thuật tẩy não, thì nhiều khả năng không chỉ đơn giản là bị ra lệnh ngoan ngoãn về nhà ngủ như vậy.
Chỉ cần một người giang hồ nào đó nói bừa với cậu ta về nơi có thể tìm ra thi thể bạn gái cậu ta, có lẽ Trần Giai Vỹ cũng sẽ bị lừa tới mức táng gia bại sản.
Tiêu Ngũ vội xuống lầu đón Dương Viêm, vừa thấy Diệp Tiểu Nhu bên cạnh thì lập tức sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ rằng Dương Viêm sẽ dẫn cô theo.
Diệp Tiểu Nhu rất biết điều tránh phía sau Dương Viêm.
“Lãnh đạo đã đồng ý, đi theo tôi.”
“Hắn chưa nói gì sao?”
“Nói vài câu, nhưng chẳng khác gì chưa nói.” Có thể thấy Tiêu Ngũ vốn đang rất vui mừng vì bắt được nghi phạm, nhưng không ngờ tới nay chuyện vẫn chưa xong: “Lần này, may mà có mọi người nên mới có thể thuận lợi bắt được hắn. Bọn tôi cứ nghĩ sẽ xử lý nốt chuyện kế tiếp, nhưng khi thằng nhóc kia bị bắt, vừa mở miệng đã hỏi bọn tôi ai tìm được hắn, trừ lần đó ra một cái rắm hắn cũng không thả. Nếu Cục trưởng Châu không ở đó, tôi mẹ nó thế nào cũng phải...”
Tiêu Ngũ hung tợn kìm nén câu nói đầy quốc túy* kia, chịu đựng nỗi tức giận, đè thấp giọng nói: “Mẹ của cô gái mất tích kia đã ngất xỉu, hiện tại được đưa đến bệnh viện rồi. Mặc kệ còn sống hay không, cũng phải mau chóng tìm được cô ấy, bây giờ bên ngoài ai nấy cũng đang theo dõi vụ án này...”
*ý nói Tiêu Ngũ chửi bậy.
Chính bọn họ cũng hiểu rõ, tỷ lệ nạn nhân mười mấy tuổi kia còn sống là rất nhỏ. Áp lực Tiêu Ngũ đang gánh chịu cũng nặng nề, từ khi tiếp nhận vụ án tới nay, anh ta chưa được ngủ ngon giấc nào.
“Đến giờ ngay cả tên hắn là gì bọn tôi cũng không biết, hắn không nói, trong kho hồ sơ cũng không lưu vân tay của hắn, hắn rất kỳ quái... Mà ngoại hình của hắn...” Dường như Tiêu Ngũ không biết nên hình dung thế nào, biểu cảm khó hiểu: “Quên đi, tôi không nhiều lời nữa, anh xem tự khắc sẽ hiểu.”
Dương Viêm gật đầu, không hỏi tiếp, chuyện anh không biết, tốt nhất nên tự mình tìm đáp án.
Tiêu Ngũ nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Còn cô nên chờ bên ngoài.”
Diệp Tiểu Nhu mỉm cười: “Tôi đã nói mình muốn vào à? Phó đội trưởng Tiêu, hình như anh rất đề phòng tôi. Dù tôi có là tội phạm, cũng không đến nỗi làm gì ở đây đâu, huống chi tôi là công dân nghiêm túc mà.”
Tiêu Ngũ nhíu mày: “Tôi không có ý đó, cô nói bừa gì vậy? Tôi chỉ...”
Ngay khi Tiêu Ngũ tiến lên một bước, định tới gần Diệp Tiểu Nhu để nói với cô thì Dương Viêm đã di chuyển cơ thể, anh cũng bước lên trước.
Hai người mặt đối mặt.
Cảm xúc nôn nóng trong mắt Tiêu Ngũ gần như bị sắc mặt lạnh lẽo của Dương Viêm dập tắt ngay lập tức.
“Không có cô ấy, anh cũng không bắt được nghi phạm nhanh như vậy.” Dương Viêm nhìn vào mắt anh ta, giọng anh vô cảm: “Hôm nay cô ấy đến chung với tôi, đại diện công ty tới giúp các anh phá án, hiểu chưa?”
Tiêu Ngũ run run khóe miệng, gật gật đầu. Anh ta nhận ra mình hơi sốt ruột, nhưng hoàn toàn không phải do Diệp Tiểu Nhu, mà bởi vì vụ án, đương nhiên anh ta cũng không có ý gì khác. Anh ta đưa mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu đang mỉm cười, quả thực Tiêu Ngũ vừa buồn cười vừa tức giận, rõ ràng cô nhóc này đang cố ý kích thích anh ta, còn ngại anh ta chưa đủ phiền sao?
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không làm gì cô ấy.” Tiêu Ngũ bất đắc dĩ bảo: “Nhưng việc này không phù hợp với quy trình, tôi cần phải xin phép lãnh đạo.”
Tiêu Ngũ thấy Diệp Tiểu Nhu vẫn đang mỉm cười nhìn mình.
Tiêu Ngũ run run khóe miệng, biết chắc chắn cô cố ý, người duy nhất có thể khiến anh ta xấu hổ như vậy chỉ có Dương Viêm. Nhưng Dương Viêm lại là người khá bao che cho nhân viên của mình, Diệp Tiểu Nhu đứng kế bên anh, đừng nói là anh ta, mà chẳng ai có thể làm gì cô, một câu không dễ nghe cũng không dám nói.
“Vậy nhờ anh xin phép.” Dương Viêm nói: “Tôi cần ghi chép của cô ấy.”
Tiêu Ngũ thấy Cục trưởng Châu đi xuống, vội vàng tới xin chỉ thị. Cục trưởng Châu nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Nhu đứng bên cạnh Dương Viêm, gật đầu.
Vì thế Diệp Tiểu Nhu theo sau Tiêu Ngũ, vào phòng giám sát cách vách với thành viên của tổ chuyên án. Từ camera ở nơi này, họ có thể quan sát nhất cử nhất động của nghi phạm khi bị thẩm vấn.
Trước đó, Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm đã tự lập ra hồ sơ tâm lý của nghi phạm dựa trên ý tưởng của nhau, về ngoại hình của hắn, tính cách, quá trình trưởng thành và mô hình hành vi đều làm một số phân tích. Còn phương tiện truyền thông trực tuyến bên ngoài, bao gồm cảnh sát hình sự, các chuyên gia của tổ chuyên án, cũng đã tiến hành phân tích cẩn thận không chỉ một lần.
Cô đã sớm mường tượng ra chân dung của hắn nhiều lần.
Nhưng những thứ này đều không khiến họ sửng sốt như khi nghi phạm thực sự xuất hiện.
Diệp Tiểu Nhu nghe thấy âm thanh xích chân cọ xát trên mặt đất, tim cũng đập nhanh hơn một chút, kể cả cô, tất cả mọi người đều mở to hai mắt.
Tên tội phạm đã sát hại nhiều cô gái ở mọi lứa tuổi, rốt cuộc cũng từng bước một, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lúc người nọ kéo lê xích chân tập tễnh đi tới, hắn hơi cúi đầu. Diệp Tiểu Nhu để ý tới ánh mắt đầu tiên của hắn khi vào phòng, trước hết hắn liếc nhìn Dương Viêm, rồi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang hướng của bọn họ bên này.
Cách một lớp thủy tinh, ánh nhìn này quả thực đã khiến khắp người bọn họ cảm thấy lạnh run. Diệp Tiểu Nhu cảm nhận được thành viên của tổ chuyên án bên cạnh hít sâu một hơi.
Diệp Tiểu Nhu nheo mắt, cẩn thận quan sát người kia.
Hắn biết nơi này đang có người giám sát, cái liếc kia cũng không phải tò mò hay mang cảm xúc gì khác.
Mà hắn đang khiêu khích trắng trợn.
Trong lòng Diệp Tiểu Nhu chùng xuống.
Nhưng không phải cô sợ hãi, mà cô chợt cảm thấy, người này còn phức tạp hơn hẳn phân tích của họ. Tội ác hắn gây ra, có lẽ nhiều hơn những gì họ biết.
Dưới bộ dạng còng lưng dơ bẩn của hắn, có thể còn che giấu những tội ác kinh hoàng hơn.
Người nọ đang kích động nói gì đó với một cảnh sát ở cửa, cảnh sát vỗ vai cậu ta giúp cậu ta lấy lại bình tĩnh.
Diệp Tiểu Nhu vừa nhìn đã nhận ra người kia là ai.
Người này xuất hiện ở đây cũng không khiến cô bất ngờ.
“Là Trần Giai Vỹ.” Diệp Tiểu Nhu nhắc nhở.
Trần Giai Vỹ, người đinh ninh bạn gái mình là nạn nhân của vụ án hiếp dâm chặt xác. Cậu ta đã tới công ty hai lần, nghe nói mỗi ngày còn gọi ít nhất ba lần để hỏi về tiến triển tìm người. Lão Mã bảo, vì chuyện bạn gái mất tích nên tinh thần của cậu ta đã xuất hiện vấn đề, trông cậu ta đáng thương quá, lần nào ông ta cũng kiên nhẫn trấn an cậu ta. Hơn nữa, họ đã sớm hoàn tiền cho cậu ta, dù biết rõ người này có thể có vấn đề, họ vẫn nhờ quan hệ giúp cậu ta tìm người.
Nhưng nếu một người thật sự mất tích, rất khó tìm ra trong vài ngày ngắn ngủi.
Những người mất tích đó, có thể phải cần mấy tháng, mấy năm, thậm chí cả đời cũng không tìm được. Huống hồ gần đây bọn họ đang bù đầu với vụ án, chuyện Trần Giai Vỹ cũng bị trì hoãn vài ngày, vốn cho rằng việc đã được giải quyết, nhưng hiển nhiên, bạn gái cậu ta vẫn chưa trở về.
Đúng lúc này, Trần Giai Vỹ cũng thấy hai người. Tuy cậu ta không biết Dương Viêm, nhưng lại nhận ra Diệp Tiểu Nhu, nên sau khi thấy cô thì cậu ta lập tức buông cảnh sát kia ra, chạy về phía bọn họ.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Để tôi ứng phó với cậu ta, anh cứ gặp nghi phạm đi.”
Khi thấy Trần Giai Vỹ chạy tới, Diệp Tiểu Nhu nhanh chân tiến lên chắn trước người Dương Viêm, khắp người cô hừng hực khí thế, như tỏa sáng dưới ánh mặt trời: “Hôm nay tôi sẽ làm vệ sĩ, sếp yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác chạm vào một sợi tóc của anh.”
Trạng thái chuẩn bị chiến đấu, quả nhiên trạng thái chuẩn bị chiến đấu vẫn thích hợp với cô nhất.
Diệp Tiểu Nhu đứng trước mặt Dương Viêm thề son sắt muốn bảo vệ anh, lại không ngờ bả vai bỗng trĩu xuống, Dương Viêm giữ vai cô, hơi dùng sức kéo cô ra sau mình.
“Thấy cảnh sát vũ trang cầm súng bên kia không?” Dương Viêm vỗ vỗ vai cô, hỏi: “Cô nghĩ bọn họ vô dụng, hay sếp của cô là tôi đây chỉ ăn cơm mềm*?”
*Ăn cơm mềm: ngôn ngữ mạng, chỉ con trai yếu đuối, dựa dẫm vào con gái.
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Tôi dựa vào anh để kiếm cơm, nên tôi phải đứng phía trước anh.”
Dương Viêm dừng một chút, giọng chợt trầm xuống: “Tôi không cần cô đứng phía trước tôi.”
Diệp Tiểu Nhu cảm nhận được cảm xúc của anh có phần không đúng, muốn nhìn thử, nhưng Trần Giai Vỹ đã tới.
“Hai người bên công ty Mặc Phi đúng không? Hai người cũng đến tìm tên hung thủ kia sao? Hai người...”
Trần Giai Vỹ còn chưa kết thúc ba câu hỏi liên tiếp của mình, Dương Viêm đã ngắt lời cậu ta, giọng điệu đùa cợt trêu chọc: “Người anh em này, cậu quên kéo khóa kìa.”
Câu này đã thành công khiến Trần Giai Vỹ sửng sốt, cậu ta đỏ mặt, mau chóng cúi đầu xem vị trí khóa quần của mình. Nhưng cũng không chờ cậu ta nhìn rõ, Dương Viêm đã bồi thêm: “Ý tôi là khóa cặp của cậu ấy, đồ sắp rơi ra rồi.”
Trần Giai Vỹ lại ngẩn người, rồi cuống quýt đỡ cặp mình, trong cặp cậu ta quả nhiên sắp rớt xuống thứ gì đó, một số vật nhỏ đã lộ ra ngoài.
Dương Viêm nói: “Giữ chặt cặp của cậu nhé, đừng để rơi đồ.”
“Được được.”
Khi Trần Giai Vỹ luống cuống quay đầu ôm cặp, Dương Viêm bỗng nhìn thẳng vào hai mắt cậu ta, gằn từng tiếng: “Trần Giai Vỹ, cậu còn nhớ bạn gái cậu trông thế nào không?”
Nghe thế, trong đầu Trần Giai Vỹ như chấn động, ánh mắt bối rối lập tức trở nên hoảng hốt, cậu ta hoang mang gật đầu: “Bạn gái, đương nhiên tôi nhớ rõ, tôi muốn tìm cô ấy, tôi vẫn luôn tìm cô ấy...”
Dương Viêm nhìn vào mắt cậu ta, lặp lại: “Cậu còn nhớ rõ bề ngoài của cô ấy không?”
“Đương nhiên nhớ rõ... Cô ấy, tóc dài, da trắng trẻo, hơi tròn, mắt hai mí...”
“Tốt lắm, cậu vẫn nhớ ngoại hình của cô ấy, vậy giọng cô ấy, chắc hẳn cậu cũng nhớ rất rõ.”
Trần Giai Vỹ chìm vào trạng thái mơ hồ trong ký ức.
Dương Viêm quan sát đồng tử của cậu ta một lúc, vươn một ngón tay tới trước mặt cậu ta, nhìn con ngươi của cậu ta bắt đầu giãn ra, không thể co lại: “Rất tốt, bây giờ cậu hãy nhắm mắt, nghĩ về lần đầu tiên gặp bạn gái cậu.”
Trần Giai Vỹ gần như ngoan ngoãn nhắm hai mắt ngay, trên mặt xuất hiện nụ cười trong hồi ức: “Tôi nhớ rõ... tất nhiên nhớ rõ, hôm ấy cô ấy mặc...”
“Lúc này, ôm chặt cặp của cậu, nhắm nghiền mắt...”
Trần Giai Vỹ làm theo lời anh, ôm chặt cặp.
“Hãy tưởng tượng bạn gái cậu đang đứng trước mặt cậu.”
Biểu cảm trên mặt Trần Giai Vỹ trở nên hơi kỳ lạ, hình như có phần vặn vẹo, lại có chút hưng phấn.
Cậu ta dần rơi vào ký ức trong tiềm thức.
Nhưng cậu ta không biết, bấy giờ một người đàn ông cao hơn cậu ta đang đứng sau cậu ta, anh giữ chặt vai cậu ta, rồi đẩy về phía trước.
Trần Giai Vỹ thuận thế tiến lên mấy bước, một giọng nói ra lệnh truyền tới: “Bây giờ, mở mắt ra và về nhà, cứ hồi tưởng tiếp, không lâu nữa cậu sẽ gặp cô ấy.”
Thấy Trần Giai Vỹ không hề ngoảnh lại mà chỉ ôm cặp của mình điên cuồng chạy đi, Diệp Tiểu Nhu quay đầu, nhìn vị cảnh sát đang hoang mang ngó sang bên đây, hiển nhiên cảnh sát không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu hiểu vừa rồi đã diễn ra chuyện gì, bên ngoài cô vẫn duy trì bình tĩnh, nội tâm lại ngạc nhiên không thôi.
“... Bọn họ chưa từng kể anh cũng biết thôi miên.” Diệp Tiểu Nhu nói.
Dương Viêm điềm nhiên đáp: “Chuyện họ không nói cho cô còn nhiều lắm.”
Diệp Tiểu Nhu bước nhanh đuổi kịp anh: “Tình trạng của Trần Giai Vỹ hơi bất thường.”
Dương Viêm nhìn cô, nhếch khóe môi: “Nếu bình thường, cũng sẽ không dễ bị thôi miên như vậy.”
Diệp Tiểu Nhu nhíu mày.
Tất nhiên cô hiểu được ý của Dương Viêm.
Phần lớn mọi người thường hay lầm tưởng về thôi miên, nó cũng không thần bí như được miêu tả trong phim truyền hình điện ảnh gì. Thực chất thôi miên là một kiến thức rất sâu rộng, xét theo Tâm lý học, vô số người mắc bệnh tâm thần có thể điều trị bằng phương pháp thôi miên. Nhưng không phải ai cũng thích hợp với thôi miên, để tiến hành thôi miên vẫn cần nhiều điều kiện khách quan.
Nói đơn giản, quá trình thôi miên là một kiểu trao đổi trong tiềm thức giữa nhà thôi miên và người bị thôi miên.
Mà rõ ràng Trần Giai Vỹ thuộc trường hợp cực kỳ đặc thù, Dương Viêm dùng một kỹ thuật gần như có thể gọi là thô bạo, đột ngột xâm nhập vào ý thức của cậu ta. Anh lợi dụng tâm trạng hoảng hốt và vội vàng tìm kiếm bạn gái của cậu ta, âm thầm phá vỡ cơ chế phòng vệ ở tầng ý thức bên ngoài của cậu ta, khiến tiềm thức cậu ta trồi lên mặt nước. Bước cuối cùng, anh dùng giọng điệu cứng rắn như giọng của người bố ra lệnh cho cậu ta, làm Trần Giai Vỹ hoàn toàn rơi vào trạng thái thôi miên trong tiềm thức.
Mặc dù quả thực Trần Giai Vỹ là kiểu người rất thích hợp thôi miên, ý chí cậu ta vốn bạc nhược, sắc mặt tái nhợt và quầng thâm mắt cũng cho thấy cậu ta đã mỏi mệt về thể xác lẫn tinh thần, hơn nữa giờ khắc này cậu ta lại vô cùng nhạy cảm với tin tức của bạn gái. Nhưng phương pháp thôi miên xâm nhập tức thời này, tuyệt đối không phải việc mà người bình thường có thể dễ dàng làm được.
Đối với một người bình thường, việc này tương đương với một loại năng lực không tưởng.
Dương Viêm biết rõ nhược điểm của Trần Giai Vỹ nằm ở đâu, anh tấn công vào sức chống cự vốn đã yếu của cậu ta trong thời gian ngắn nhất, có thể xem như một đòn trí mạng, đáng sợ đến cực điểm.
... Nhưng cũng may mắn.
May sao cậu ta gặp Dương Viêm, bằng không, cho dù chỉ đụng phải một tên lừa đảo biết rõ điểm yếu của cậu ta, đồng thời cũng hơi hiểu về kỹ thuật tẩy não, thì nhiều khả năng không chỉ đơn giản là bị ra lệnh ngoan ngoãn về nhà ngủ như vậy.
Chỉ cần một người giang hồ nào đó nói bừa với cậu ta về nơi có thể tìm ra thi thể bạn gái cậu ta, có lẽ Trần Giai Vỹ cũng sẽ bị lừa tới mức táng gia bại sản.
Tiêu Ngũ vội xuống lầu đón Dương Viêm, vừa thấy Diệp Tiểu Nhu bên cạnh thì lập tức sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ rằng Dương Viêm sẽ dẫn cô theo.
Diệp Tiểu Nhu rất biết điều tránh phía sau Dương Viêm.
“Lãnh đạo đã đồng ý, đi theo tôi.”
“Hắn chưa nói gì sao?”
“Nói vài câu, nhưng chẳng khác gì chưa nói.” Có thể thấy Tiêu Ngũ vốn đang rất vui mừng vì bắt được nghi phạm, nhưng không ngờ tới nay chuyện vẫn chưa xong: “Lần này, may mà có mọi người nên mới có thể thuận lợi bắt được hắn. Bọn tôi cứ nghĩ sẽ xử lý nốt chuyện kế tiếp, nhưng khi thằng nhóc kia bị bắt, vừa mở miệng đã hỏi bọn tôi ai tìm được hắn, trừ lần đó ra một cái rắm hắn cũng không thả. Nếu Cục trưởng Châu không ở đó, tôi mẹ nó thế nào cũng phải...”
Tiêu Ngũ hung tợn kìm nén câu nói đầy quốc túy* kia, chịu đựng nỗi tức giận, đè thấp giọng nói: “Mẹ của cô gái mất tích kia đã ngất xỉu, hiện tại được đưa đến bệnh viện rồi. Mặc kệ còn sống hay không, cũng phải mau chóng tìm được cô ấy, bây giờ bên ngoài ai nấy cũng đang theo dõi vụ án này...”
*ý nói Tiêu Ngũ chửi bậy.
Chính bọn họ cũng hiểu rõ, tỷ lệ nạn nhân mười mấy tuổi kia còn sống là rất nhỏ. Áp lực Tiêu Ngũ đang gánh chịu cũng nặng nề, từ khi tiếp nhận vụ án tới nay, anh ta chưa được ngủ ngon giấc nào.
“Đến giờ ngay cả tên hắn là gì bọn tôi cũng không biết, hắn không nói, trong kho hồ sơ cũng không lưu vân tay của hắn, hắn rất kỳ quái... Mà ngoại hình của hắn...” Dường như Tiêu Ngũ không biết nên hình dung thế nào, biểu cảm khó hiểu: “Quên đi, tôi không nhiều lời nữa, anh xem tự khắc sẽ hiểu.”
Dương Viêm gật đầu, không hỏi tiếp, chuyện anh không biết, tốt nhất nên tự mình tìm đáp án.
Tiêu Ngũ nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Còn cô nên chờ bên ngoài.”
Diệp Tiểu Nhu mỉm cười: “Tôi đã nói mình muốn vào à? Phó đội trưởng Tiêu, hình như anh rất đề phòng tôi. Dù tôi có là tội phạm, cũng không đến nỗi làm gì ở đây đâu, huống chi tôi là công dân nghiêm túc mà.”
Tiêu Ngũ nhíu mày: “Tôi không có ý đó, cô nói bừa gì vậy? Tôi chỉ...”
Ngay khi Tiêu Ngũ tiến lên một bước, định tới gần Diệp Tiểu Nhu để nói với cô thì Dương Viêm đã di chuyển cơ thể, anh cũng bước lên trước.
Hai người mặt đối mặt.
Cảm xúc nôn nóng trong mắt Tiêu Ngũ gần như bị sắc mặt lạnh lẽo của Dương Viêm dập tắt ngay lập tức.
“Không có cô ấy, anh cũng không bắt được nghi phạm nhanh như vậy.” Dương Viêm nhìn vào mắt anh ta, giọng anh vô cảm: “Hôm nay cô ấy đến chung với tôi, đại diện công ty tới giúp các anh phá án, hiểu chưa?”
Tiêu Ngũ run run khóe miệng, gật gật đầu. Anh ta nhận ra mình hơi sốt ruột, nhưng hoàn toàn không phải do Diệp Tiểu Nhu, mà bởi vì vụ án, đương nhiên anh ta cũng không có ý gì khác. Anh ta đưa mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu đang mỉm cười, quả thực Tiêu Ngũ vừa buồn cười vừa tức giận, rõ ràng cô nhóc này đang cố ý kích thích anh ta, còn ngại anh ta chưa đủ phiền sao?
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không làm gì cô ấy.” Tiêu Ngũ bất đắc dĩ bảo: “Nhưng việc này không phù hợp với quy trình, tôi cần phải xin phép lãnh đạo.”
Tiêu Ngũ thấy Diệp Tiểu Nhu vẫn đang mỉm cười nhìn mình.
Tiêu Ngũ run run khóe miệng, biết chắc chắn cô cố ý, người duy nhất có thể khiến anh ta xấu hổ như vậy chỉ có Dương Viêm. Nhưng Dương Viêm lại là người khá bao che cho nhân viên của mình, Diệp Tiểu Nhu đứng kế bên anh, đừng nói là anh ta, mà chẳng ai có thể làm gì cô, một câu không dễ nghe cũng không dám nói.
“Vậy nhờ anh xin phép.” Dương Viêm nói: “Tôi cần ghi chép của cô ấy.”
Tiêu Ngũ thấy Cục trưởng Châu đi xuống, vội vàng tới xin chỉ thị. Cục trưởng Châu nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Nhu đứng bên cạnh Dương Viêm, gật đầu.
Vì thế Diệp Tiểu Nhu theo sau Tiêu Ngũ, vào phòng giám sát cách vách với thành viên của tổ chuyên án. Từ camera ở nơi này, họ có thể quan sát nhất cử nhất động của nghi phạm khi bị thẩm vấn.
Trước đó, Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm đã tự lập ra hồ sơ tâm lý của nghi phạm dựa trên ý tưởng của nhau, về ngoại hình của hắn, tính cách, quá trình trưởng thành và mô hình hành vi đều làm một số phân tích. Còn phương tiện truyền thông trực tuyến bên ngoài, bao gồm cảnh sát hình sự, các chuyên gia của tổ chuyên án, cũng đã tiến hành phân tích cẩn thận không chỉ một lần.
Cô đã sớm mường tượng ra chân dung của hắn nhiều lần.
Nhưng những thứ này đều không khiến họ sửng sốt như khi nghi phạm thực sự xuất hiện.
Diệp Tiểu Nhu nghe thấy âm thanh xích chân cọ xát trên mặt đất, tim cũng đập nhanh hơn một chút, kể cả cô, tất cả mọi người đều mở to hai mắt.
Tên tội phạm đã sát hại nhiều cô gái ở mọi lứa tuổi, rốt cuộc cũng từng bước một, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lúc người nọ kéo lê xích chân tập tễnh đi tới, hắn hơi cúi đầu. Diệp Tiểu Nhu để ý tới ánh mắt đầu tiên của hắn khi vào phòng, trước hết hắn liếc nhìn Dương Viêm, rồi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang hướng của bọn họ bên này.
Cách một lớp thủy tinh, ánh nhìn này quả thực đã khiến khắp người bọn họ cảm thấy lạnh run. Diệp Tiểu Nhu cảm nhận được thành viên của tổ chuyên án bên cạnh hít sâu một hơi.
Diệp Tiểu Nhu nheo mắt, cẩn thận quan sát người kia.
Hắn biết nơi này đang có người giám sát, cái liếc kia cũng không phải tò mò hay mang cảm xúc gì khác.
Mà hắn đang khiêu khích trắng trợn.
Trong lòng Diệp Tiểu Nhu chùng xuống.
Nhưng không phải cô sợ hãi, mà cô chợt cảm thấy, người này còn phức tạp hơn hẳn phân tích của họ. Tội ác hắn gây ra, có lẽ nhiều hơn những gì họ biết.
Dưới bộ dạng còng lưng dơ bẩn của hắn, có thể còn che giấu những tội ác kinh hoàng hơn.