Chương 2: Người lạ
Một buổi sáng trong lành
Một buổi sáng thay đổi cả cuộc đời con người..
*
**
Trong giấc mơ, tôi đã trông thấy một bàn tay ai đó đang chạm lấy vai của mình. Giấc mơ đó nhòe nhoẹt, mọi hình thù đều chảy dài, mờ ảo, chỉ duy nhất bàn tay đó rõ ràng và dường như còn mang theo cảm giác vô cùng chân thật. Tôi cố nheo mắt để trông thấy dáng hình con người đã đưa tay chạm lấy mình rõ hơn, nhưng ý thức vẫn nhắc nhở rằng bản thân bị cận, không tài nào thấy rõ khuôn mặt người đó.
Reng reng! Một âm thanh bất chợt reo lên, làm giấc mơ mờ mịt của tôi càng thêm hỗn loạn. Tôi cố quờ quạng, tìm thấy một thứ mềm mại trong tay, liền ra sức lấy nó ém chặt vào tai của mình.
Bản thân tôi vẫn còn mắc kẹt trong giấc mơ mang sắc màu trắng xóa đó, tôi ra sức chụp giữ lấy bàn tay thon dài ấy, dường như còn cảm nhận được độ ấm của người đó truyền sang mình, làm tôi cứ tham lam níu giữ.
Reng reng reng!
Âm thanh khó chịu đó lại ầm ĩ bên tai, làm tôi bực tức đến mức muốn gào lên khóc òa trong giấc mơ vì không làm sao khiến âm thanh này dừng lại được.
Tôi đưa chân mò mẫm, dường như đã chạm được "thủ phạm" đang kêu liên hồi đó, liền đạp mạnh một cú khiến vật thể ồn ào ấy lập tức nín thinh.
Chốc chốc, chưa để tôi quay lại giấc mơ kia, âm thanh của nó càng lúc càng vang lên dữ dội:
Reng reng reng reng!
Nhất quá tam, không có trên ba lần để mi kêu đâu!
Tôi gắng gượng hi hí mắt, mò mẫm trên đầu giường, tìm thấy một vật vừa nặng vừa lành lạnh, cứng cứng, không chần chừ phang một cú xuống sàn nhà, chính xác vào nguồn âm thanh đang vang vọng từng hồi đó.
Binh!
Lúc mà hành động xong tôi mới bắt đầu quáng quàng ngồi bật dậy, theo thói quen với tay đến tủ đầu giường tìm thấy cặp kính cận để đeo vào. Sau đó, tôi cố gắng căng mắt ra nhìn, tự biết bản thân đã gây ra chuyện nữa rồi!
Tôi cúi mặt nhìn cái tàn tích của em đồng hồ báo thức bản thân phá tan tành dưới sàn mà lòng đau như cắt. Em đồng hồ Hello Kitty của tôi đã hy sinh oanh liệt dưới sàn nhà, không còn đủ sức vang lên tiếng nào sau khi đón nhận một cái mỏ lết đập thẳng vào thân đồng hồ từ bàn tay vàng ngọc của cô chủ yêu quý là tôi đây!
- Oái! Cái đồng hồ thứ ba rồi đó! Hạ Anh ơi là Hạ Anh! - Tôi vừa vò đầu vừa tự trách mình, kế đó không kiềm được ngáp một cái rõ to.
Hu hu hu, sao lại khổ thế này? Sao phải đi học buổi sáng kia chứ? Tại sao không học vào buổi chiều cơ chứ? Tôi khổ quá mà!
Nắng sáng đã len lỏi vào cửa sổ vào tận phòng, mang theo hơi ấm an lành và cả tiếng chim ríu rít như cố gắng xoa dịu tâm trạng bực dọc của tôi. Tuy vậy, tôi vẫn không đủ tỉnh táo để thức vào lúc này, dùng hết mấy lần đấu tranh tâm lý nữa, tôi mới gục gà gục gật đưa tay lờ đờ gấp lại tấm chăn. Đêm qua thức khuya quá, bây giờ tôi muốn tỉnh ngủ cũng không tỉnh nổi!
- Buông ra coi! Đang bực nha! - Thấy góc chăn bị thứ gì đó đè chặt, không kéo lại được, tôi bực mình gắt lên.
Không tới hai giây để bản thân kịp phát giác: Tôi sống một mình mà! Ai đang đè lên tấm chăn của tôi? Tôi run rẩy từ từ ngẩng đầu nhìn lên, ngó bên phải, không có ai, ngó bên trái, chả có ma nào. Sau lưng là đầu giường mà!
Còn.. còn.. cuối.. cuối giường..
Cẩn trọng từ từ nhìn lên, tôi lặp bặp run run. Mắt tôi trợn tròn.
- Aaaaaaaaaa! - Một âm thanh sơ sơ chỉ vài chục ngàn đề-xi-ben hét lên suýt làm bay cả nóc nhà. - Có ăn trộm! Bớ người ta ăn trộm! - Tôi nhảy phóc xuống giường, tay ôm ngực. Dưới đất có cây mỏ lết, tôi tóm ngay, huơ loạn xạ.
- Ngồi im! Mi.. mi là ai? - Tôi lắp bắp, cầm cây mỏ lết dí trước mặt con người đang ngồi xếp bằng chống cằm nhởn nhơ ở cuối giường kia.
Thân là con gái, lại sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn thế này, tối nào tôi cũng vác mỏ lết, xà beng, búa, kiềm, đèn pin trên đầu giường để phòng khi bất trắc nhỡ nửa đêm nhà tôi bị trộm viếng thì cũng có thứ mà phang. Ấy thế đôi khi gậy ông đập lưng ông, cụ thể như sáng nay tôi dùng mỏ lết phóng đồng hồ đó thôi. Chứng tỏ khả năng phòng vệ của Hạ Anh này đâu có thấp. Thế mà sao cái đứa kia nó ngồi trên giường nhìn tôi từ lúc nào mà tôi chả hay biết gì vậy trời?
Tên đột nhập ngơ ngác nhìn tôi, mặt vô cùng ngây thơ, làm như mình mới là người bị hại vậy.
Giờ tôi mới dám nhìn kĩ: Đó là nam, mặt mũi sáng sủa (không dám nói huỵch toẹt ra là cực-kì-đẹp-trai), mặc một bộ đồ không biết ở thời đại nào. Trên người tên đó tỏa ra một thứ hào quang kì lạ. Dưới ánh nắng sớm trong trẻo, con người đó tỏa sáng như vì tinh tú thanh khiết giữa bầu trời đêm u tịch.
Trai đẹp! Chuẩn xác là một đại mỹ nam! Trời ơi! Tôi đang mơ phải không?
Má ơi! Chả lẽ ước nguyện bao đêm con cầu khấn vào một sớm mai tỉnh giấc sẽ gặp được trai đẹp đã thành hiện thực?
Tên con trai đó quay sang nhìn tôi chằm chằm, cười xán lạn. Nụ cười của hắn dường như có thế hút cả oxi trong không khí. Lấy lại bình tĩnh, tôi hít hơi sâu, nắm chắc cái mỏ lết hơn:
- Mi cười cái gì? Tên gì khai mau! Bao nhiêu tuổi? Số chứng minh thư? Số đo ba vòng, chiều cao, cân nặng, số giày, số dép gì khai hết ra! Nếu không bổn cung đánh chết tươi bây giờ!
Cái đầu kia lúc lắc qua lại đầy vẻ vô tội.
- Sao không nói? - Tôi gằn. - Bị câm hả?
Hắn nhìn tôi bằng nửa con mắt.
- Lườm cái gì? Tôi móc mắt đấy! - Vẫn thủ thế như đấu sĩ Samurai, bàn tay ướt mồ hôi của tôi cố siết chặt lấy vũ khí phòng vệ. - Cậu là ai? Sao ở trong phòng tôi? Lại ngồi trên giường tôi nữa? Nói đi chứ!
Tên đó vẫn ngồi xếp bằng, chống cằm tư lự rồi thở dài. Sau đó, ánh mắt hắn long lanh nhìn tôi, ngón tay thon dài giơ lên, một cử chỉ phải nói là rất thanh nhã, hắn chạm ngón trỏ vào môi của mình rồi lắc đầu buồn buồn.
Tôi nhíu mày. Hỏi lại:
- Cậu.. Không nói được hả?
Cái đầu tóc nâu kia gật gật.
Tôi tiến lại gần giường, ánh mắt tò mò như phát hiện sinh vật ngoài hành tinh, nhưng vẫn đầy cảnh giác.
- Cậu từ đâu đến?
Gương mặt đó giương lên nhìn tôi, chả tìm thấy chút biểu cảm nào. Tôi nhìn chăm chú. Cảm giác khuôn mặt này sao mà quen đến thế? Hình như, hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải!
Hắn đang mặc quần áo của thế kỉ nào ý nhỉ? Thứ hắn mặc là một chiếc trường bào màu trắng ngọc với hoa văn loang từ cổ áo đến thân áo màu vàng đồng ẩn hiện tinh tế. Sao cái bộ đồ này hệt như là bộ đồ của nam chính trong quyển truyện tranh mà tôi mua hôm qua quá vậy? Cả mái tóc, dáng hình, gương mặt nữa. Giống kinh khủng!
Tôi vội phóng tới ngay bàn học, chụp nhanh quyển truyện đặt trên bàn lên ngắm nghía. Bìa truyện ban đầu là bức vẽ một cặp nam nữ dung mạo tuyệt sắc đang ôm siết lấy nhau. Cô gái tựa đầu vào vai chàng trai bật khóc. Cuốn truyện tên "Thế giới song song" kể về cuộc tình ngang trái cực kì cảm động của Saito Ken - Hoàng tử vương quốc Baridi và Kami - Công chúa của nước thù địch. Số phận cấm cản đôi lứa đến với nhau. Một cuộc tình tuyệt vọng, đẫm nước mắt. Gay cấn nhất là lúc Ken tuẫn tiết để bảo vệ tình yêu, thế mà lại hết truyện. Tôi nôn nóng xem tập hai lắm đây. Đêm qua vì nó mà tôi khóc sưng cả mắt.
Nhấc cuốn truyện lên, ngắm nghía lại cái bìa để xác minh, mặt tôi từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, từ trắng bệch lướt qua xanh lét, từ xanh lét phóng qua tím lè, từ tím lè nhảy sang đen kịt.
Bộp. Cuốn truyện rớt xuống đất. Tôi sợ hãi lắp bắp:
- Sao, sao ảnh của Ken đâu mất rồi?
Trên bìa truyện, ảnh hoàng tử Ken đã biến mất, Kami đang tựa vào khoảng không.
Tôi lại ngước mặt ngắm tên đang ngồi trước mặt: Tóc nâu nâu bay bay trong gió, chiếc trường bào sang trọng, đôi mắt tím buồn vợi đó y hệt Saito Ken. Tôi nhắm nghiền mắt, không dám nhìn. Sau khi hít một hơi, đôi mắt tôi ti hí hé ra, liếc từ từ xuống bìa truyện.
Đập vào mắt vẫn là Kami đứng trơ trọi một mình, không có Ken.
Nuốt khan, mồ hôi tôi tuôn lăn trên trán, ngón tay lật mở bên trong truyện ra. Những trang giấy thưa nét vẽ hơn. Có trang giấy trắng phong phanh. Tất cả hình ảnh về hoàng tử Saito Ken trong truyện đều biến mất một cách bất thường. Sao thế này? Chẳng lẽ..
Tôi chậm chạp bước tới giường, ngồi xuống cạnh hắn. Người lạ chớp mắt, nhích người rúc sâu vào trong giường.
- Cậu.. Cậu.. Đừng nói là.. - Tôi nói như mếu, giơ cuốn truyện lên, chỉ vào bìa. - Cậu từ đây bước ra nha!
Hắn ta thấy quyển truyện liền nhoẻn môi cười, lấn ra mép giường, đón lấy quyển truyện từ tôi, nâng niu trong tay. Những ngón tay thon dài chỉ về khoảng trống phía sau Kami, rồi hắn chỉ thẳng vào mình.
Tôi nói mà như hét toáng lên:
- Cậu là Saito Ken hả?
Đối phương bình thản gật đầu.
Chúa ơi, cái quái gì thế này? Hoang đường! Hoang đường quá đi!
- Cậu đang đùa phải không? - Tôi hỏi lại.
Con người đó lắc đầu quả quyết. Hắn ta là hoàng tử Ken thật ư? Làm sao hắn lại có thể chạy ra đây được chứ?
Mặt tôi thộn ra, lòng rối bời như đi lạc trong mê cung. Tại sao Saito Ken - một nhân vật hư cấu trong truyện tranh lại có thể chạy ra ngoài thế giới thực tại được chứ? Có vấn đề gì đó khúc mắc ở đây. Chuyện này không hề đơn giản được.
Người lạ (tạm cho là Ken đi) huơ tay trước mặt tôi, kề mặt gần khuôn mặt đang bị "xịt keo" cứng ngắc của tôi. Mi của hắn cong dài, phủ thành bóng trên khuôn mặt anh tuấn. "Ken" chỉ tay về phía dưới sàn, nơi cái đồng hồ vỡ nát tan, ánh mắt người đó tinh quái hẳn rồi bụm miệng cười khúc khích như muốn trêu: Con gái con đứa ham ngủ như heo. Đồng hồ cũng bị đập tới nỗi nát bét như vậy!
Tôi bặm môi, trừng mắt:
- Gì? Vui lắm à?
Thấy tôi nổi đóa, biểu cảm của hắn càng làm lố hơn, hắn cười đến nỗi hai vai run lên bần bật. Tôi nghiến răng nghiến lợi, mặt đen lại.
- Im coi! Làm gì mà cười hoài vậy? - Tôi gằn.
Hắn ôm bụng cười nắc nẻ, mặt đỏ cả lên. Tay tôi bấu chặt thành nắm đấm, hận không thể giết hắn được. Tôi thở phì phò, dùng hết lực giơ chân lên:
- Cười nè! Cười nè! Còn dám cười không hả? - Tôi dùng chân phi một cước đạp thẳng cái tên quái dị kia xuống sàn, sau đó dùng con gấu bông bự bằng nửa thân mình đánh túi bụi vào "Saito Ken".
Hắn nhăn nhó, xoa cái thân bầm dập sau khi bị đánh. Từ bộ mặt cười nham nhở, tên đó xịu mặt, mếu máo như con nít bị mẹ đánh đòn. Hắn ngẩng mặt lên nhìn tôi, liếc bén ngót, mặt bí xị xuống, đôi mắt long lanh đỏ ầng ậc.
- Hức hức! - Tôi nghe rõ là tiếng tên đó thút thít nho nhỏ. Vậy mà không nói được sao?
Tôi lầm bầm:
- Trẻ con - Rồi hét lên. - Nín!
Đôi mắt đó mở to. Hắn giật mình, ngồi thu mình lại y như con tê tê. Hít một hơi lấy dũng khí, tôi trừng mắt, lấy giọng của dì ghẻ dạy con chồng ra quát:
- Đứng dậy coi!
Tất nhiên là "Ken" (con chồng) ngoan ngoãn đứng phắt dậy, nghiêm trang như sĩ quan đang chào cờ. Ai biết là trong đôi mắt tím ngọc ấy như đang hằn lên dòng chữ: Mẹ mìn!
Tôi kênh mặt, cúi người lượm cái mỏ lết đã vứt dưới sàn lên, đi vòng vòng quanh người lạ ngắm nghía:
- Đi ăn trộm.. mà ngu thấy sợ! Ai đi ăn trộm mà mặc đồ y như đi hát ca kịch Quảng Đông vậy chứ?
Tôi thấy tên mắc dịch đó nghiến răng ken két, hắn bỏ tư thế, chộp tay lên giường vơ lấy cuốn truyện tranh, chỉ chỉ tay lên bìa truyện khiếu nại.
- Im! Ai cho cậu phân trần?
- Hừ! Tôi có nói câu nào đâu! Đồ độc tài!
"Saito Ken" giơ tay làm hiệu dấu chéo lên miệng biểu thị không nói được.
Tôi ngớ người:
- Ờ quên! Cậu không có nói. Tôi nói.
Sửa giọng, tôi giật cuốn truyện trên tay hắn, nhướng mắt hỏi lại:
- Cậu là Saito Ken thật hả?
Tên đó ưỡn cao ngực, vuốt tóc, tự tin vỗ ngực như đáp: It's me!
Tôi đập cuốn truyện lên đầu hắn:
- Xạo! Bình thường tuy tôi hay lảm nhảm, hay tưng tưng, mắt có hơi bị quáng gà. Nhưng tôi đâu có bị điên! Tôi tỉnh táo lắm đấy! Từ nhỏ tới giờ tôi đâu bị té giếng lần nào đâu, càng không có triệu chứng bị hoang tưởng hay đa nhân cách. Cậu nghĩ tôi tin cậu là người từ truyện tranh bước ra thật hả? Ha ha, vớ vẩn! Bớt giỡn đi cưng!
"Ken" tỏ ra thất vọng, thở dài.
Bỗng nhiên sực nhớ ra, tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ trên tay:
- Chết! Trễ học rồi!
"Ken" nghe tôi hét, tưởng bị la nên đứng nghiêm lại.
Do gặp phải cái tên ôn dịch này mà giờ tôi sắp trễ học rồi đây. Tôi không muốn điểm hạnh kiểm của mình bị trừ đến cột âm đâu.
Tôi hối hả, ba chân bốn cẳng đi gom tập sách đặt trên bàn bỏ vào ba lô, phóng vào toilet đánh răng qua loa. Chốc lát tôi lại mang hàm răng trắng phíu bọt ra ngó chừng, "Saito Ken" vẫn đứng im như hóa tượng. Ờ, biết điều đó!
Sau một hồi chạy lăng xăng, tôi sực nhớ ra cái tên lạ mặt kia còn ở trong phòng. Giờ tính sao với "cục nợ" này đây? Nhìn tên này hình như là không có dấu hiệu nguy hiểm, chỉ biết khóc với cười, trông ngoan như một đứa trẻ.
Ừ nhỉ! Mình chỉ cần đưa hắn tới đồn công an là được rồi! Hắn xâm nhập gia cư bất hợp pháp, lẻn vào phòng khuê nữ khi chưa được sự đồng ý của chủ phòng (dù chủ phòng rất mê trai đẹp). Đủ cớ để nộp hắn cho công an rồi!
Người lạ vẫn đứng rất nghiêm chỉnh, thật ra cũng dễ dạy lắm. Đôi khi, hắn lén lút nhìn tôi, bị tôi liếc, như một chú rùa, hắn rụt cổ, thu mắt lại, mặt bí xị.
Nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa thì trường đóng cổng, tôi đi học bằng xe buýt, chuyến xe sẽ đến trạm vào 10 phút sau. Kiểu này làm sao đưa cái tên có triệu chứng tâm thần kia tới đồn kịp đây?
Một sáng kiến khác nảy ra, nếu giờ không áp hắn đi được thì đợi ra về rồi áp. Đâu có sao!
Tôi bắt đầu hì hục hành động.
- Đi nhanh coi! - Tôi đẩy hắn tới gần bàn học rồi đè hắn ngồi phịch xuống cái ghế xoay của tôi. - Êm ái đó!
"Ken" ngước mắt nhìn tôi trân trân, vẫn tròng mắt tròn xoe.
Tôi mở ngăn bàn lôi ra một sợi dây nhảy thường dùng để tập thể dục, hí hoáy vòng qua người tên trộm cột cột, thắt thắt. Giờ thì người và ghế đã "khăng khít" với nhau. Hắn muốn chạy cũng phải vác nguyên cái ghế sau lưng mới chạy được.
- Chắc chắn rồi đó! - Tôi thắt nút dây cuối cùng cho thật chặt.
Tên đáng ghét ấy cứ ngọ nguậy mình, vùng vẫy.
- Da! Con nhỏ này làm gì vậy chứ?
- Cột cậu lại chứ gì mà nhìn! - Tôi kênh mặt, giở giọng ngọt ngào. - Đợi đó, giờ chị bận đi học rồi! Cưng ráng chờ chị về rồi chị dắt cưng "đi chơi" nha! - Kèm theo cái nháy mắt bí ẩn.
Định đi thay đồ mà tự dưng tôi lại độc thoại nội tâm: Ai biết là hắn có giả bộ không nói được đâu! Nhỡ hắn nói được rồi oang oang hô hoán lên cho hàng xóm tới cứu thì sao? Tới lúc đó mà hắn đổi ngược lại vu khống mình là "sắc nữ bắt cóc mỹ nam" lại chết! Không được! Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Đề phòng nước lũ, triều cường là công việc chả thừa.
Với suy nghĩ đó, tôi chớp chớp mắt nhìn hắn thật duyên dáng rồi vớ lấy bịch bánh Oreo còn nguyên xi trong ngăn tủ ra.
- Há miệng ra! - Tôi xé vỏ bánh rồi tận tình đút cho "Ken" tội nghiệp.
Bé con giả mạo Ken ngoan ngoãn mở miệng ra. Được thế, tôi nhét đến 3, 4 cái bánh một lượt vào miệng hắn đến khi hắn ú ớ vì nghẹt họng.
- Ứm ứm ứm.. - Tên đột nhập nhăn nhó kêu khe khẽ.
Tôi phủi tay, chép miệng:
- Xong! - Rồi nhìn bé con với đôi mắt trìu mến (của dì ghẻ). - Tôi tốt với cậu lắm đấy! Vì tôi đi học nên không nấu ăn được, cho cậu ăn trước vậy đi. Ngoan ngồi yên ở nhà nha! Năm giờ chiều tôi sẽ về! - Dùng sức véo má hắn một cái (cho bõ ghét).
- Ứm ứm ứ ứ ứ ứ! - Trông hắn vừa kêu vừa mếu mà tôi chỉ muốn bò lăn bò càng ra cười.
Hơ hơ, Hạ Anh thật thông minh! Vừa trám bít miệng hắn được mà còn giữ được thiên lương cao thượng của mình. Không có ai đối xử với nghi phạm đột nhập vào nhà mình tử tế được thế đâu: Vừa được ngồi ghế êm, ăn bánh quy, có quạt máy thổi vu vu. Đúng là hưởng thụ không hết nữa là. Ha ha, an tâm đi học rồi!
Vẫy tay chào hắn lần cuối, tôi phóng như bay vào toilet thay đồng phục rồi vác ba lô hộc tốc ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận. Chạy. Chạy thôi. Xe buýt mà bỏ là tàn đời!
Một buổi sáng thay đổi cả cuộc đời con người..
*
**
Trong giấc mơ, tôi đã trông thấy một bàn tay ai đó đang chạm lấy vai của mình. Giấc mơ đó nhòe nhoẹt, mọi hình thù đều chảy dài, mờ ảo, chỉ duy nhất bàn tay đó rõ ràng và dường như còn mang theo cảm giác vô cùng chân thật. Tôi cố nheo mắt để trông thấy dáng hình con người đã đưa tay chạm lấy mình rõ hơn, nhưng ý thức vẫn nhắc nhở rằng bản thân bị cận, không tài nào thấy rõ khuôn mặt người đó.
Reng reng! Một âm thanh bất chợt reo lên, làm giấc mơ mờ mịt của tôi càng thêm hỗn loạn. Tôi cố quờ quạng, tìm thấy một thứ mềm mại trong tay, liền ra sức lấy nó ém chặt vào tai của mình.
Bản thân tôi vẫn còn mắc kẹt trong giấc mơ mang sắc màu trắng xóa đó, tôi ra sức chụp giữ lấy bàn tay thon dài ấy, dường như còn cảm nhận được độ ấm của người đó truyền sang mình, làm tôi cứ tham lam níu giữ.
Reng reng reng!
Âm thanh khó chịu đó lại ầm ĩ bên tai, làm tôi bực tức đến mức muốn gào lên khóc òa trong giấc mơ vì không làm sao khiến âm thanh này dừng lại được.
Tôi đưa chân mò mẫm, dường như đã chạm được "thủ phạm" đang kêu liên hồi đó, liền đạp mạnh một cú khiến vật thể ồn ào ấy lập tức nín thinh.
Chốc chốc, chưa để tôi quay lại giấc mơ kia, âm thanh của nó càng lúc càng vang lên dữ dội:
Reng reng reng reng!
Nhất quá tam, không có trên ba lần để mi kêu đâu!
Tôi gắng gượng hi hí mắt, mò mẫm trên đầu giường, tìm thấy một vật vừa nặng vừa lành lạnh, cứng cứng, không chần chừ phang một cú xuống sàn nhà, chính xác vào nguồn âm thanh đang vang vọng từng hồi đó.
Binh!
Lúc mà hành động xong tôi mới bắt đầu quáng quàng ngồi bật dậy, theo thói quen với tay đến tủ đầu giường tìm thấy cặp kính cận để đeo vào. Sau đó, tôi cố gắng căng mắt ra nhìn, tự biết bản thân đã gây ra chuyện nữa rồi!
Tôi cúi mặt nhìn cái tàn tích của em đồng hồ báo thức bản thân phá tan tành dưới sàn mà lòng đau như cắt. Em đồng hồ Hello Kitty của tôi đã hy sinh oanh liệt dưới sàn nhà, không còn đủ sức vang lên tiếng nào sau khi đón nhận một cái mỏ lết đập thẳng vào thân đồng hồ từ bàn tay vàng ngọc của cô chủ yêu quý là tôi đây!
- Oái! Cái đồng hồ thứ ba rồi đó! Hạ Anh ơi là Hạ Anh! - Tôi vừa vò đầu vừa tự trách mình, kế đó không kiềm được ngáp một cái rõ to.
Hu hu hu, sao lại khổ thế này? Sao phải đi học buổi sáng kia chứ? Tại sao không học vào buổi chiều cơ chứ? Tôi khổ quá mà!
Nắng sáng đã len lỏi vào cửa sổ vào tận phòng, mang theo hơi ấm an lành và cả tiếng chim ríu rít như cố gắng xoa dịu tâm trạng bực dọc của tôi. Tuy vậy, tôi vẫn không đủ tỉnh táo để thức vào lúc này, dùng hết mấy lần đấu tranh tâm lý nữa, tôi mới gục gà gục gật đưa tay lờ đờ gấp lại tấm chăn. Đêm qua thức khuya quá, bây giờ tôi muốn tỉnh ngủ cũng không tỉnh nổi!
- Buông ra coi! Đang bực nha! - Thấy góc chăn bị thứ gì đó đè chặt, không kéo lại được, tôi bực mình gắt lên.
Không tới hai giây để bản thân kịp phát giác: Tôi sống một mình mà! Ai đang đè lên tấm chăn của tôi? Tôi run rẩy từ từ ngẩng đầu nhìn lên, ngó bên phải, không có ai, ngó bên trái, chả có ma nào. Sau lưng là đầu giường mà!
Còn.. còn.. cuối.. cuối giường..
Cẩn trọng từ từ nhìn lên, tôi lặp bặp run run. Mắt tôi trợn tròn.
- Aaaaaaaaaa! - Một âm thanh sơ sơ chỉ vài chục ngàn đề-xi-ben hét lên suýt làm bay cả nóc nhà. - Có ăn trộm! Bớ người ta ăn trộm! - Tôi nhảy phóc xuống giường, tay ôm ngực. Dưới đất có cây mỏ lết, tôi tóm ngay, huơ loạn xạ.
- Ngồi im! Mi.. mi là ai? - Tôi lắp bắp, cầm cây mỏ lết dí trước mặt con người đang ngồi xếp bằng chống cằm nhởn nhơ ở cuối giường kia.
Thân là con gái, lại sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn thế này, tối nào tôi cũng vác mỏ lết, xà beng, búa, kiềm, đèn pin trên đầu giường để phòng khi bất trắc nhỡ nửa đêm nhà tôi bị trộm viếng thì cũng có thứ mà phang. Ấy thế đôi khi gậy ông đập lưng ông, cụ thể như sáng nay tôi dùng mỏ lết phóng đồng hồ đó thôi. Chứng tỏ khả năng phòng vệ của Hạ Anh này đâu có thấp. Thế mà sao cái đứa kia nó ngồi trên giường nhìn tôi từ lúc nào mà tôi chả hay biết gì vậy trời?
Tên đột nhập ngơ ngác nhìn tôi, mặt vô cùng ngây thơ, làm như mình mới là người bị hại vậy.
Giờ tôi mới dám nhìn kĩ: Đó là nam, mặt mũi sáng sủa (không dám nói huỵch toẹt ra là cực-kì-đẹp-trai), mặc một bộ đồ không biết ở thời đại nào. Trên người tên đó tỏa ra một thứ hào quang kì lạ. Dưới ánh nắng sớm trong trẻo, con người đó tỏa sáng như vì tinh tú thanh khiết giữa bầu trời đêm u tịch.
Trai đẹp! Chuẩn xác là một đại mỹ nam! Trời ơi! Tôi đang mơ phải không?
Má ơi! Chả lẽ ước nguyện bao đêm con cầu khấn vào một sớm mai tỉnh giấc sẽ gặp được trai đẹp đã thành hiện thực?
Tên con trai đó quay sang nhìn tôi chằm chằm, cười xán lạn. Nụ cười của hắn dường như có thế hút cả oxi trong không khí. Lấy lại bình tĩnh, tôi hít hơi sâu, nắm chắc cái mỏ lết hơn:
- Mi cười cái gì? Tên gì khai mau! Bao nhiêu tuổi? Số chứng minh thư? Số đo ba vòng, chiều cao, cân nặng, số giày, số dép gì khai hết ra! Nếu không bổn cung đánh chết tươi bây giờ!
Cái đầu kia lúc lắc qua lại đầy vẻ vô tội.
- Sao không nói? - Tôi gằn. - Bị câm hả?
Hắn nhìn tôi bằng nửa con mắt.
- Lườm cái gì? Tôi móc mắt đấy! - Vẫn thủ thế như đấu sĩ Samurai, bàn tay ướt mồ hôi của tôi cố siết chặt lấy vũ khí phòng vệ. - Cậu là ai? Sao ở trong phòng tôi? Lại ngồi trên giường tôi nữa? Nói đi chứ!
Tên đó vẫn ngồi xếp bằng, chống cằm tư lự rồi thở dài. Sau đó, ánh mắt hắn long lanh nhìn tôi, ngón tay thon dài giơ lên, một cử chỉ phải nói là rất thanh nhã, hắn chạm ngón trỏ vào môi của mình rồi lắc đầu buồn buồn.
Tôi nhíu mày. Hỏi lại:
- Cậu.. Không nói được hả?
Cái đầu tóc nâu kia gật gật.
Tôi tiến lại gần giường, ánh mắt tò mò như phát hiện sinh vật ngoài hành tinh, nhưng vẫn đầy cảnh giác.
- Cậu từ đâu đến?
Gương mặt đó giương lên nhìn tôi, chả tìm thấy chút biểu cảm nào. Tôi nhìn chăm chú. Cảm giác khuôn mặt này sao mà quen đến thế? Hình như, hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải!
Hắn đang mặc quần áo của thế kỉ nào ý nhỉ? Thứ hắn mặc là một chiếc trường bào màu trắng ngọc với hoa văn loang từ cổ áo đến thân áo màu vàng đồng ẩn hiện tinh tế. Sao cái bộ đồ này hệt như là bộ đồ của nam chính trong quyển truyện tranh mà tôi mua hôm qua quá vậy? Cả mái tóc, dáng hình, gương mặt nữa. Giống kinh khủng!
Tôi vội phóng tới ngay bàn học, chụp nhanh quyển truyện đặt trên bàn lên ngắm nghía. Bìa truyện ban đầu là bức vẽ một cặp nam nữ dung mạo tuyệt sắc đang ôm siết lấy nhau. Cô gái tựa đầu vào vai chàng trai bật khóc. Cuốn truyện tên "Thế giới song song" kể về cuộc tình ngang trái cực kì cảm động của Saito Ken - Hoàng tử vương quốc Baridi và Kami - Công chúa của nước thù địch. Số phận cấm cản đôi lứa đến với nhau. Một cuộc tình tuyệt vọng, đẫm nước mắt. Gay cấn nhất là lúc Ken tuẫn tiết để bảo vệ tình yêu, thế mà lại hết truyện. Tôi nôn nóng xem tập hai lắm đây. Đêm qua vì nó mà tôi khóc sưng cả mắt.
Nhấc cuốn truyện lên, ngắm nghía lại cái bìa để xác minh, mặt tôi từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, từ trắng bệch lướt qua xanh lét, từ xanh lét phóng qua tím lè, từ tím lè nhảy sang đen kịt.
Bộp. Cuốn truyện rớt xuống đất. Tôi sợ hãi lắp bắp:
- Sao, sao ảnh của Ken đâu mất rồi?
Trên bìa truyện, ảnh hoàng tử Ken đã biến mất, Kami đang tựa vào khoảng không.
Tôi lại ngước mặt ngắm tên đang ngồi trước mặt: Tóc nâu nâu bay bay trong gió, chiếc trường bào sang trọng, đôi mắt tím buồn vợi đó y hệt Saito Ken. Tôi nhắm nghiền mắt, không dám nhìn. Sau khi hít một hơi, đôi mắt tôi ti hí hé ra, liếc từ từ xuống bìa truyện.
Đập vào mắt vẫn là Kami đứng trơ trọi một mình, không có Ken.
Nuốt khan, mồ hôi tôi tuôn lăn trên trán, ngón tay lật mở bên trong truyện ra. Những trang giấy thưa nét vẽ hơn. Có trang giấy trắng phong phanh. Tất cả hình ảnh về hoàng tử Saito Ken trong truyện đều biến mất một cách bất thường. Sao thế này? Chẳng lẽ..
Tôi chậm chạp bước tới giường, ngồi xuống cạnh hắn. Người lạ chớp mắt, nhích người rúc sâu vào trong giường.
- Cậu.. Cậu.. Đừng nói là.. - Tôi nói như mếu, giơ cuốn truyện lên, chỉ vào bìa. - Cậu từ đây bước ra nha!
Hắn ta thấy quyển truyện liền nhoẻn môi cười, lấn ra mép giường, đón lấy quyển truyện từ tôi, nâng niu trong tay. Những ngón tay thon dài chỉ về khoảng trống phía sau Kami, rồi hắn chỉ thẳng vào mình.
Tôi nói mà như hét toáng lên:
- Cậu là Saito Ken hả?
Đối phương bình thản gật đầu.
Chúa ơi, cái quái gì thế này? Hoang đường! Hoang đường quá đi!
- Cậu đang đùa phải không? - Tôi hỏi lại.
Con người đó lắc đầu quả quyết. Hắn ta là hoàng tử Ken thật ư? Làm sao hắn lại có thể chạy ra đây được chứ?
Mặt tôi thộn ra, lòng rối bời như đi lạc trong mê cung. Tại sao Saito Ken - một nhân vật hư cấu trong truyện tranh lại có thể chạy ra ngoài thế giới thực tại được chứ? Có vấn đề gì đó khúc mắc ở đây. Chuyện này không hề đơn giản được.
Người lạ (tạm cho là Ken đi) huơ tay trước mặt tôi, kề mặt gần khuôn mặt đang bị "xịt keo" cứng ngắc của tôi. Mi của hắn cong dài, phủ thành bóng trên khuôn mặt anh tuấn. "Ken" chỉ tay về phía dưới sàn, nơi cái đồng hồ vỡ nát tan, ánh mắt người đó tinh quái hẳn rồi bụm miệng cười khúc khích như muốn trêu: Con gái con đứa ham ngủ như heo. Đồng hồ cũng bị đập tới nỗi nát bét như vậy!
Tôi bặm môi, trừng mắt:
- Gì? Vui lắm à?
Thấy tôi nổi đóa, biểu cảm của hắn càng làm lố hơn, hắn cười đến nỗi hai vai run lên bần bật. Tôi nghiến răng nghiến lợi, mặt đen lại.
- Im coi! Làm gì mà cười hoài vậy? - Tôi gằn.
Hắn ôm bụng cười nắc nẻ, mặt đỏ cả lên. Tay tôi bấu chặt thành nắm đấm, hận không thể giết hắn được. Tôi thở phì phò, dùng hết lực giơ chân lên:
- Cười nè! Cười nè! Còn dám cười không hả? - Tôi dùng chân phi một cước đạp thẳng cái tên quái dị kia xuống sàn, sau đó dùng con gấu bông bự bằng nửa thân mình đánh túi bụi vào "Saito Ken".
Hắn nhăn nhó, xoa cái thân bầm dập sau khi bị đánh. Từ bộ mặt cười nham nhở, tên đó xịu mặt, mếu máo như con nít bị mẹ đánh đòn. Hắn ngẩng mặt lên nhìn tôi, liếc bén ngót, mặt bí xị xuống, đôi mắt long lanh đỏ ầng ậc.
- Hức hức! - Tôi nghe rõ là tiếng tên đó thút thít nho nhỏ. Vậy mà không nói được sao?
Tôi lầm bầm:
- Trẻ con - Rồi hét lên. - Nín!
Đôi mắt đó mở to. Hắn giật mình, ngồi thu mình lại y như con tê tê. Hít một hơi lấy dũng khí, tôi trừng mắt, lấy giọng của dì ghẻ dạy con chồng ra quát:
- Đứng dậy coi!
Tất nhiên là "Ken" (con chồng) ngoan ngoãn đứng phắt dậy, nghiêm trang như sĩ quan đang chào cờ. Ai biết là trong đôi mắt tím ngọc ấy như đang hằn lên dòng chữ: Mẹ mìn!
Tôi kênh mặt, cúi người lượm cái mỏ lết đã vứt dưới sàn lên, đi vòng vòng quanh người lạ ngắm nghía:
- Đi ăn trộm.. mà ngu thấy sợ! Ai đi ăn trộm mà mặc đồ y như đi hát ca kịch Quảng Đông vậy chứ?
Tôi thấy tên mắc dịch đó nghiến răng ken két, hắn bỏ tư thế, chộp tay lên giường vơ lấy cuốn truyện tranh, chỉ chỉ tay lên bìa truyện khiếu nại.
- Im! Ai cho cậu phân trần?
- Hừ! Tôi có nói câu nào đâu! Đồ độc tài!
"Saito Ken" giơ tay làm hiệu dấu chéo lên miệng biểu thị không nói được.
Tôi ngớ người:
- Ờ quên! Cậu không có nói. Tôi nói.
Sửa giọng, tôi giật cuốn truyện trên tay hắn, nhướng mắt hỏi lại:
- Cậu là Saito Ken thật hả?
Tên đó ưỡn cao ngực, vuốt tóc, tự tin vỗ ngực như đáp: It's me!
Tôi đập cuốn truyện lên đầu hắn:
- Xạo! Bình thường tuy tôi hay lảm nhảm, hay tưng tưng, mắt có hơi bị quáng gà. Nhưng tôi đâu có bị điên! Tôi tỉnh táo lắm đấy! Từ nhỏ tới giờ tôi đâu bị té giếng lần nào đâu, càng không có triệu chứng bị hoang tưởng hay đa nhân cách. Cậu nghĩ tôi tin cậu là người từ truyện tranh bước ra thật hả? Ha ha, vớ vẩn! Bớt giỡn đi cưng!
"Ken" tỏ ra thất vọng, thở dài.
Bỗng nhiên sực nhớ ra, tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ trên tay:
- Chết! Trễ học rồi!
"Ken" nghe tôi hét, tưởng bị la nên đứng nghiêm lại.
Do gặp phải cái tên ôn dịch này mà giờ tôi sắp trễ học rồi đây. Tôi không muốn điểm hạnh kiểm của mình bị trừ đến cột âm đâu.
Tôi hối hả, ba chân bốn cẳng đi gom tập sách đặt trên bàn bỏ vào ba lô, phóng vào toilet đánh răng qua loa. Chốc lát tôi lại mang hàm răng trắng phíu bọt ra ngó chừng, "Saito Ken" vẫn đứng im như hóa tượng. Ờ, biết điều đó!
Sau một hồi chạy lăng xăng, tôi sực nhớ ra cái tên lạ mặt kia còn ở trong phòng. Giờ tính sao với "cục nợ" này đây? Nhìn tên này hình như là không có dấu hiệu nguy hiểm, chỉ biết khóc với cười, trông ngoan như một đứa trẻ.
Ừ nhỉ! Mình chỉ cần đưa hắn tới đồn công an là được rồi! Hắn xâm nhập gia cư bất hợp pháp, lẻn vào phòng khuê nữ khi chưa được sự đồng ý của chủ phòng (dù chủ phòng rất mê trai đẹp). Đủ cớ để nộp hắn cho công an rồi!
Người lạ vẫn đứng rất nghiêm chỉnh, thật ra cũng dễ dạy lắm. Đôi khi, hắn lén lút nhìn tôi, bị tôi liếc, như một chú rùa, hắn rụt cổ, thu mắt lại, mặt bí xị.
Nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa thì trường đóng cổng, tôi đi học bằng xe buýt, chuyến xe sẽ đến trạm vào 10 phút sau. Kiểu này làm sao đưa cái tên có triệu chứng tâm thần kia tới đồn kịp đây?
Một sáng kiến khác nảy ra, nếu giờ không áp hắn đi được thì đợi ra về rồi áp. Đâu có sao!
Tôi bắt đầu hì hục hành động.
- Đi nhanh coi! - Tôi đẩy hắn tới gần bàn học rồi đè hắn ngồi phịch xuống cái ghế xoay của tôi. - Êm ái đó!
"Ken" ngước mắt nhìn tôi trân trân, vẫn tròng mắt tròn xoe.
Tôi mở ngăn bàn lôi ra một sợi dây nhảy thường dùng để tập thể dục, hí hoáy vòng qua người tên trộm cột cột, thắt thắt. Giờ thì người và ghế đã "khăng khít" với nhau. Hắn muốn chạy cũng phải vác nguyên cái ghế sau lưng mới chạy được.
- Chắc chắn rồi đó! - Tôi thắt nút dây cuối cùng cho thật chặt.
Tên đáng ghét ấy cứ ngọ nguậy mình, vùng vẫy.
- Da! Con nhỏ này làm gì vậy chứ?
- Cột cậu lại chứ gì mà nhìn! - Tôi kênh mặt, giở giọng ngọt ngào. - Đợi đó, giờ chị bận đi học rồi! Cưng ráng chờ chị về rồi chị dắt cưng "đi chơi" nha! - Kèm theo cái nháy mắt bí ẩn.
Định đi thay đồ mà tự dưng tôi lại độc thoại nội tâm: Ai biết là hắn có giả bộ không nói được đâu! Nhỡ hắn nói được rồi oang oang hô hoán lên cho hàng xóm tới cứu thì sao? Tới lúc đó mà hắn đổi ngược lại vu khống mình là "sắc nữ bắt cóc mỹ nam" lại chết! Không được! Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Đề phòng nước lũ, triều cường là công việc chả thừa.
Với suy nghĩ đó, tôi chớp chớp mắt nhìn hắn thật duyên dáng rồi vớ lấy bịch bánh Oreo còn nguyên xi trong ngăn tủ ra.
- Há miệng ra! - Tôi xé vỏ bánh rồi tận tình đút cho "Ken" tội nghiệp.
Bé con giả mạo Ken ngoan ngoãn mở miệng ra. Được thế, tôi nhét đến 3, 4 cái bánh một lượt vào miệng hắn đến khi hắn ú ớ vì nghẹt họng.
- Ứm ứm ứm.. - Tên đột nhập nhăn nhó kêu khe khẽ.
Tôi phủi tay, chép miệng:
- Xong! - Rồi nhìn bé con với đôi mắt trìu mến (của dì ghẻ). - Tôi tốt với cậu lắm đấy! Vì tôi đi học nên không nấu ăn được, cho cậu ăn trước vậy đi. Ngoan ngồi yên ở nhà nha! Năm giờ chiều tôi sẽ về! - Dùng sức véo má hắn một cái (cho bõ ghét).
- Ứm ứm ứ ứ ứ ứ! - Trông hắn vừa kêu vừa mếu mà tôi chỉ muốn bò lăn bò càng ra cười.
Hơ hơ, Hạ Anh thật thông minh! Vừa trám bít miệng hắn được mà còn giữ được thiên lương cao thượng của mình. Không có ai đối xử với nghi phạm đột nhập vào nhà mình tử tế được thế đâu: Vừa được ngồi ghế êm, ăn bánh quy, có quạt máy thổi vu vu. Đúng là hưởng thụ không hết nữa là. Ha ha, an tâm đi học rồi!
Vẫy tay chào hắn lần cuối, tôi phóng như bay vào toilet thay đồng phục rồi vác ba lô hộc tốc ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận. Chạy. Chạy thôi. Xe buýt mà bỏ là tàn đời!