Chương 33: Khương Đồng tức giận!
Khương Đồng lúc này mới biết thêm về câu chuyện của thiên tài ở học viện Rakirac. Bách Nhiên cũng ở đây xem vết thương học viên của mình. Chỉ trong vòng thêm 1 tiếng mà học viên của Olad đưa vào phòng y tế lại tăng thêm. Mục Thần cũng phải giúp thầy của mình chữa trị cho các pháp sư một cách bất đắc dĩ.
Khương Đồng và Mễ Lạc đi ra ngoài vì ở đây quá đông người, họ không thuộc hệ chữa trị, đứng cũng vô ích. Dọc hành lang, Khương Đồng thấy nhóm pháp sư của Rakirac đang đi ở đối diện. Khoảng khắc chạm mặt nhau, cậu thiếu niên đi đầu của học viên Rakirac bỗng nhiên đứng lại, tay cậu ta cầm chặt vòng tay cổ tay phải của mình giữ cho nó không rung lên. Nhìn Khương Đồng chuẩn bị đi lướt qua mình, cậu ta đưa tay cản đường lại, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói
“Ôi, mày là học viên của Olad đi, trận tiếp theo mày có thi đấu chứ?”
“Tôi không thi” – Khương Đồng không quan tâm trả lời, định bước đi tiếp lại nghe hắn nói tiếp
“Không ngờ năm nay Olad lại chẳng có một người giỏi nào, chán thật đấy. Là nơi đào tạo ra chiến thần Khương Nhân thì thế nào chứ, vẫn thua bọn tao mà thôi” – Nói rồi hắn vừa cười ha hả rồi bước đi cùng người của mình,
“Tên khốn này, hắn nghĩ mình là ai chứ?” – Mễ Lạc tức điên lên được, dậm chân mắng. Không thấy bạn mình phản hồi, cậu quay lại vỗ vai Khương Đồng. Nhưng lại bị vẻ mặt của Khương Đồng hù dọa.
Trận đấu tiếp theo, Bách Nhiên đang cùng Bách Trì ở trên phòng vip theo dõi. Nhìn người mới vừa sáng còn bảo sẽ không tham gia nhưng sau đó lại chủ động xin đấu trận cuối này. Bách Nhiên không hiểu tại sao cậu học viên này lại thay đổi ý định, nhưng nhìn Lucas kế bên như xem trò vui thì hẳn không quá nghiêm trọng. Bách gia vẫn biết tinh cầu Rakirac đang có một bí mật nghiên cứu vũ khí mới trong hàng chục năm qua. Có lẽ năm nay họ mới có kết quả thành phẩm hoàn chỉnh.
Khương Đồng ra trận cùng hai học viên khác là Mục Thần và Y Băng. Mục Thần sau khi biết Khương Đồng xin giáo viên đấu trận cuối đã xin giáo viên của mình thi đấu cùng cậu vì Mục Thần không an tâm để một người mới xuất viện như Khương Đồng thi đấu. Hơn nữa, năm nay Rakirac mạnh một cách bất thường. Y Băng là vô tình nghe nói trận cuối đổi người nên mới xin vào góp vui. Dù gì cô cũng pháp sư giỏi, các thầy cô cũng nhắm mắt cho cô vào trận. Gặp lại tên đầu xỏ lúc nãy trên đấu trường, Khương Đồng cuối cùng cũng biết tên khốn này tên Ngưng Giác, là người của gia tộc Ngưng gia nhưng thuộc họ hàng xa.
“Tao còn tưởng mày sẽ không thi đấu chứ?” – Ngưng Giác hưng phấn khi thấy Khương Đồng thi trận cuối, chiếc vòng tay trên tay hắn ta lại rung lên bần bật như hưng phấn. Không nói nhiều, khi trận đấu bắt đầu, hắn đã tạo ra một vũng lầy hoang mạc sang phía Khương Đồng như muốn nhấn chìm họ vào trong biển cát.
“Pháp thuật trung giai cấp 3, La Đồng, Mục Thần cẩn thận” – Y Băng lên tiếng nhắc nhở. Nhưng chưa kịp thi triển ma pháp hệ băng để đóng băng vùng địa sa này thì mặt đất đã trở về hình thái ban đầu. Y băng kinh ngạc nhìn vòng tròn pháp thuật dưới chân cậu pháp sư hỏa hệ trẻ tuổi đội mình.
“Không khiến người khác thất vọng, trận này có hy vọng rồi đấy!” – An Khiết giáo sư cười nói
“Thầy à, thầy rất hiểu cậu La Đồng này nhỉ” – Bách Nhiên lên tiếng. Anh quả thật cũng rất ngạc nhiên khi chỉ bằng một câu chú đã hóa giải pháp thuật trung giai cấp 3 của cậu ấy.
“Có lẽ em cũng nghe về chuyện có một pháp sư đã sửa kết giới ở chỗ Mura rồi chứ?” – An Khiết nói tiếp
“Chẳng lẽ là La Đồng ạ!?” – Bách Nhiên lẫn Bách Trì đều bất ngờ.
“Cậu ấy không thua đâu nên hai người không cần lo lắng” – Lucas cuối cùng cũng đã lên tiếng. Nhìn cái tên mặt than đang ngồi phía ghế trên. Lucas xì một tiếng. Osha nhìn theo nhưng không quan tâm vẫn tiếp tục theo dõi trận đấu. Tư Thiết cũng không ngờ La Đồng khiến anh bất ngờ như vậy. Nhưng làm họ bất ngờ vẫn còn ở phía sau.
Quay trở lại trận đấu, Khương Đồng sau khi hóa giải pháp thuật của Ngưng Giác cũng không để cậu ta chờ lâu đã thi triển pháp thuật cao giai cấp 1 “Vạn hỏa thiên”. Nhìn cơn mưa lửa như hàng vạn thiên thạch từ trên bầu trời rơi xuống, chúng va chạm mạnh mẽ với mặt đất và kết giới phòng hộ của đối thủ, khiến toàn bộ khu vực chiến đấu đốt cháy toàn bộ, mặt đất xung quanh qua những cú va chạm tạo thành những hố đất sâu ngoằm nóng bỏng, khói bụi bay mù mịt chắn hết tầm nhìn, địa chấn gây rung lắc toàn bộ khu vực khán đài. Vòng tay của Ngưng lóe sáng rồi xuất hiện vết nứt cho thấy đây không phải là ma pháp cao giai bình thường. Tất cả mọi pháp sư ở khán đài im lặng rồi đột ngột hò reo vô cùng phấn khởi. Tiếng la hết lấn át toàn bộ không gian.
“Móa, pháp thuật cao giai, cậu ta là học viên năm 4 sao”
“Cháy quá, một chiêu đã khiến Rakirac mất hơn nửa máu rồi”
“Lần này Olad lấy lại mặt mũi rồi”
“Pháp sư đó là ai vậy”
…
Y Băng và Mục Thần nhìn người trước không biết đã cùng tinh linh phụ thể từ lúc nào, đôi mắt cam đỏ lạnh nhạt nhìn đối thủ. Chưa để bọn họ làm gì Khương Đồng đã dành hết điểm sáng của trận này. Mục Thần nhìn mồ hôi chảy ròng ròng trên chán bạn mình, nhanh chóng niệm chú chữa thương cho cậu. Khương Đồng vừa xuất viện, thi triển pháp thuật cao như vậy quả thật gây tổn hại không ít đến cơ thể.
Osha trên phòng quan sát trận đấu cũng chậc một tiếng, mắng Khương Đồng ngu ngốc. Lucas ngược lại vô cùng hưng phấn.
“Là vạn hỏa thiên đó, bá đạo quá!!!” – Vạn hỏa thiên của Khương Đồng khác so với các pháp sư hệ hỏa khác vì cậu có sức mạnh của Điện hạ.
Bách Nhiên giờ đã đứng ngồi không yên rồi. Anh không ngờ cậu học viên này bá đạo như vậy. Một chiêu đã muốn xóa sổ đội bạn, bây giờ cậu ấy chưa hồi phục hoàn toàn, nếu hồi phục thì sức công phá đạt đến mức nào chứ. An Khiết gật gù nhìn vòng chú thuật dưới chân cậu thiếu niên, ngẫm nghĩ sâu sa.
Khương Đồng lúc này cũng không quá ổn, một chiêu này đã tiêu hao hơn một nửa lượng ma năng cậu mới hồi phục. Đúng là tức giận quá cũng không được. Khương Đồng cho Lion trở về nghỉ ngơi, cậu cũng bảo Mục Thần dừng chữa trị cho mình. Một mình đi về phia Ngưng Giác. Y Băng muốn ngăn cản vì dù đối thủ cũng bị thương nhưng họ vẫn còn ma năng, vẫn có thể thi triển pháp thuật. Khương Đồng lại lắc đầu với Y Băng bảo cô bảo vệ Mục Thần, đừng đi theo. Thật ra cậu tự tin như vậy vì cậu biết cái vòng tay mà Ngưng giác đeo được làm từ vật liệu gì.
Vừa đi tới, trên tay Khương Đồng xuất hiện một chiếc răng to lớn, bọc quanh chiếc răng là chú pháp phức tạp. Ngưng Giác thấy Khương Đồng một mình đi tới, muốn thi triển năng lượng trong vòng tay nhưng hắn cũng phát hiện, cái vòng tay rung một cách dữ như đang sợ hãi mà muốn kéo đứt cánh tay của hắn. Ngưng Giác ra lệnh cho hai pháp sư còn lại ra tay. Y Băng nhận thấy ý đồ của Ngưng Giác cũng mặc kệ lên hỗ trợ cản trở hai pháp sư đó. Nhiều sợi xích bằng băng rắn chắc từ mặt đất cuốn quanh lao về phía đối thủ, tạo cơ hội cho Khương Đồng xử lí Ngưng Giác.
Càng đến gần, chiếc vòng tay dường như có sự sống mà vô cùng sợ hãi, năng lượng dao động một cách không kiểm soát khiến cánh tay Ngưng Giác đau đớn, xương như muốn vỡ vụn. Cơn đau này khiến hắn không cách nào tập trung thi triển pháp thuật được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Đồng đến trước mặt, giơ chiếc răng trong tay cậu lên rồi ghim thật mạnh vào chiếc vòng của hắn. Ngưng Giác lúc này đã thật sự hoảng sợ bởi ánh mắt của Khương Đồng, hắn không ngừng chửi rủa trong lòng và muốn rút cánh tay của mình ra. Chiếc răng trong tay Khương Đồng từ màu trắng dần chuyển thành màu hồng nhạt, chiếc vòng cũng từ từ mất đi sự sống rồi vỡ vụn.
Khương Đồng đứng dậy, quay lưng đi. Trước khi đi, cậu quay lại nói với người đang nằm trên mặt đất.
“Để cậu thất vọng rồi, tương lai Olad chắc chắn sẽ càng có nhiều người tài giỏi như nguyên soái Khương Nhân vậy, chờ xem nhé!”
Khương Đồng và Mễ Lạc đi ra ngoài vì ở đây quá đông người, họ không thuộc hệ chữa trị, đứng cũng vô ích. Dọc hành lang, Khương Đồng thấy nhóm pháp sư của Rakirac đang đi ở đối diện. Khoảng khắc chạm mặt nhau, cậu thiếu niên đi đầu của học viên Rakirac bỗng nhiên đứng lại, tay cậu ta cầm chặt vòng tay cổ tay phải của mình giữ cho nó không rung lên. Nhìn Khương Đồng chuẩn bị đi lướt qua mình, cậu ta đưa tay cản đường lại, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói
“Ôi, mày là học viên của Olad đi, trận tiếp theo mày có thi đấu chứ?”
“Tôi không thi” – Khương Đồng không quan tâm trả lời, định bước đi tiếp lại nghe hắn nói tiếp
“Không ngờ năm nay Olad lại chẳng có một người giỏi nào, chán thật đấy. Là nơi đào tạo ra chiến thần Khương Nhân thì thế nào chứ, vẫn thua bọn tao mà thôi” – Nói rồi hắn vừa cười ha hả rồi bước đi cùng người của mình,
“Tên khốn này, hắn nghĩ mình là ai chứ?” – Mễ Lạc tức điên lên được, dậm chân mắng. Không thấy bạn mình phản hồi, cậu quay lại vỗ vai Khương Đồng. Nhưng lại bị vẻ mặt của Khương Đồng hù dọa.
Trận đấu tiếp theo, Bách Nhiên đang cùng Bách Trì ở trên phòng vip theo dõi. Nhìn người mới vừa sáng còn bảo sẽ không tham gia nhưng sau đó lại chủ động xin đấu trận cuối này. Bách Nhiên không hiểu tại sao cậu học viên này lại thay đổi ý định, nhưng nhìn Lucas kế bên như xem trò vui thì hẳn không quá nghiêm trọng. Bách gia vẫn biết tinh cầu Rakirac đang có một bí mật nghiên cứu vũ khí mới trong hàng chục năm qua. Có lẽ năm nay họ mới có kết quả thành phẩm hoàn chỉnh.
Khương Đồng ra trận cùng hai học viên khác là Mục Thần và Y Băng. Mục Thần sau khi biết Khương Đồng xin giáo viên đấu trận cuối đã xin giáo viên của mình thi đấu cùng cậu vì Mục Thần không an tâm để một người mới xuất viện như Khương Đồng thi đấu. Hơn nữa, năm nay Rakirac mạnh một cách bất thường. Y Băng là vô tình nghe nói trận cuối đổi người nên mới xin vào góp vui. Dù gì cô cũng pháp sư giỏi, các thầy cô cũng nhắm mắt cho cô vào trận. Gặp lại tên đầu xỏ lúc nãy trên đấu trường, Khương Đồng cuối cùng cũng biết tên khốn này tên Ngưng Giác, là người của gia tộc Ngưng gia nhưng thuộc họ hàng xa.
“Tao còn tưởng mày sẽ không thi đấu chứ?” – Ngưng Giác hưng phấn khi thấy Khương Đồng thi trận cuối, chiếc vòng tay trên tay hắn ta lại rung lên bần bật như hưng phấn. Không nói nhiều, khi trận đấu bắt đầu, hắn đã tạo ra một vũng lầy hoang mạc sang phía Khương Đồng như muốn nhấn chìm họ vào trong biển cát.
“Pháp thuật trung giai cấp 3, La Đồng, Mục Thần cẩn thận” – Y Băng lên tiếng nhắc nhở. Nhưng chưa kịp thi triển ma pháp hệ băng để đóng băng vùng địa sa này thì mặt đất đã trở về hình thái ban đầu. Y băng kinh ngạc nhìn vòng tròn pháp thuật dưới chân cậu pháp sư hỏa hệ trẻ tuổi đội mình.
“Không khiến người khác thất vọng, trận này có hy vọng rồi đấy!” – An Khiết giáo sư cười nói
“Thầy à, thầy rất hiểu cậu La Đồng này nhỉ” – Bách Nhiên lên tiếng. Anh quả thật cũng rất ngạc nhiên khi chỉ bằng một câu chú đã hóa giải pháp thuật trung giai cấp 3 của cậu ấy.
“Có lẽ em cũng nghe về chuyện có một pháp sư đã sửa kết giới ở chỗ Mura rồi chứ?” – An Khiết nói tiếp
“Chẳng lẽ là La Đồng ạ!?” – Bách Nhiên lẫn Bách Trì đều bất ngờ.
“Cậu ấy không thua đâu nên hai người không cần lo lắng” – Lucas cuối cùng cũng đã lên tiếng. Nhìn cái tên mặt than đang ngồi phía ghế trên. Lucas xì một tiếng. Osha nhìn theo nhưng không quan tâm vẫn tiếp tục theo dõi trận đấu. Tư Thiết cũng không ngờ La Đồng khiến anh bất ngờ như vậy. Nhưng làm họ bất ngờ vẫn còn ở phía sau.
Quay trở lại trận đấu, Khương Đồng sau khi hóa giải pháp thuật của Ngưng Giác cũng không để cậu ta chờ lâu đã thi triển pháp thuật cao giai cấp 1 “Vạn hỏa thiên”. Nhìn cơn mưa lửa như hàng vạn thiên thạch từ trên bầu trời rơi xuống, chúng va chạm mạnh mẽ với mặt đất và kết giới phòng hộ của đối thủ, khiến toàn bộ khu vực chiến đấu đốt cháy toàn bộ, mặt đất xung quanh qua những cú va chạm tạo thành những hố đất sâu ngoằm nóng bỏng, khói bụi bay mù mịt chắn hết tầm nhìn, địa chấn gây rung lắc toàn bộ khu vực khán đài. Vòng tay của Ngưng lóe sáng rồi xuất hiện vết nứt cho thấy đây không phải là ma pháp cao giai bình thường. Tất cả mọi pháp sư ở khán đài im lặng rồi đột ngột hò reo vô cùng phấn khởi. Tiếng la hết lấn át toàn bộ không gian.
“Móa, pháp thuật cao giai, cậu ta là học viên năm 4 sao”
“Cháy quá, một chiêu đã khiến Rakirac mất hơn nửa máu rồi”
“Lần này Olad lấy lại mặt mũi rồi”
“Pháp sư đó là ai vậy”
…
Y Băng và Mục Thần nhìn người trước không biết đã cùng tinh linh phụ thể từ lúc nào, đôi mắt cam đỏ lạnh nhạt nhìn đối thủ. Chưa để bọn họ làm gì Khương Đồng đã dành hết điểm sáng của trận này. Mục Thần nhìn mồ hôi chảy ròng ròng trên chán bạn mình, nhanh chóng niệm chú chữa thương cho cậu. Khương Đồng vừa xuất viện, thi triển pháp thuật cao như vậy quả thật gây tổn hại không ít đến cơ thể.
Osha trên phòng quan sát trận đấu cũng chậc một tiếng, mắng Khương Đồng ngu ngốc. Lucas ngược lại vô cùng hưng phấn.
“Là vạn hỏa thiên đó, bá đạo quá!!!” – Vạn hỏa thiên của Khương Đồng khác so với các pháp sư hệ hỏa khác vì cậu có sức mạnh của Điện hạ.
Bách Nhiên giờ đã đứng ngồi không yên rồi. Anh không ngờ cậu học viên này bá đạo như vậy. Một chiêu đã muốn xóa sổ đội bạn, bây giờ cậu ấy chưa hồi phục hoàn toàn, nếu hồi phục thì sức công phá đạt đến mức nào chứ. An Khiết gật gù nhìn vòng chú thuật dưới chân cậu thiếu niên, ngẫm nghĩ sâu sa.
Khương Đồng lúc này cũng không quá ổn, một chiêu này đã tiêu hao hơn một nửa lượng ma năng cậu mới hồi phục. Đúng là tức giận quá cũng không được. Khương Đồng cho Lion trở về nghỉ ngơi, cậu cũng bảo Mục Thần dừng chữa trị cho mình. Một mình đi về phia Ngưng Giác. Y Băng muốn ngăn cản vì dù đối thủ cũng bị thương nhưng họ vẫn còn ma năng, vẫn có thể thi triển pháp thuật. Khương Đồng lại lắc đầu với Y Băng bảo cô bảo vệ Mục Thần, đừng đi theo. Thật ra cậu tự tin như vậy vì cậu biết cái vòng tay mà Ngưng giác đeo được làm từ vật liệu gì.
Vừa đi tới, trên tay Khương Đồng xuất hiện một chiếc răng to lớn, bọc quanh chiếc răng là chú pháp phức tạp. Ngưng Giác thấy Khương Đồng một mình đi tới, muốn thi triển năng lượng trong vòng tay nhưng hắn cũng phát hiện, cái vòng tay rung một cách dữ như đang sợ hãi mà muốn kéo đứt cánh tay của hắn. Ngưng Giác ra lệnh cho hai pháp sư còn lại ra tay. Y Băng nhận thấy ý đồ của Ngưng Giác cũng mặc kệ lên hỗ trợ cản trở hai pháp sư đó. Nhiều sợi xích bằng băng rắn chắc từ mặt đất cuốn quanh lao về phía đối thủ, tạo cơ hội cho Khương Đồng xử lí Ngưng Giác.
Càng đến gần, chiếc vòng tay dường như có sự sống mà vô cùng sợ hãi, năng lượng dao động một cách không kiểm soát khiến cánh tay Ngưng Giác đau đớn, xương như muốn vỡ vụn. Cơn đau này khiến hắn không cách nào tập trung thi triển pháp thuật được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Đồng đến trước mặt, giơ chiếc răng trong tay cậu lên rồi ghim thật mạnh vào chiếc vòng của hắn. Ngưng Giác lúc này đã thật sự hoảng sợ bởi ánh mắt của Khương Đồng, hắn không ngừng chửi rủa trong lòng và muốn rút cánh tay của mình ra. Chiếc răng trong tay Khương Đồng từ màu trắng dần chuyển thành màu hồng nhạt, chiếc vòng cũng từ từ mất đi sự sống rồi vỡ vụn.
Khương Đồng đứng dậy, quay lưng đi. Trước khi đi, cậu quay lại nói với người đang nằm trên mặt đất.
“Để cậu thất vọng rồi, tương lai Olad chắc chắn sẽ càng có nhiều người tài giỏi như nguyên soái Khương Nhân vậy, chờ xem nhé!”