Chương 28: Học viên vượt cấp đầu tiên
Khương Đồng nhếch miệng cười lại với bại tướng của mình. Nụ cười khiêu khích này quả thật có lực sát thương vô cùng lớn với đối phương. Chu Trình tức giận đến mức bàn tay nắm chặt đến phát hỏa. Bạn bè xung quanh hắn phải ngăn cản để hắn không gây họa trong lớp. Lần đi tìm tinh linh ở Bolia mấy tháng trước, khi trở về Chu Trình không chỉ bị phía học viện khiển trách vô cùng nặng nề mà còn bị phạt trong vòng 3 năm không được sở hữu bất kì một tinh linh nào. Gia tộc họ Chu cũng bị hoàng đế khiển trách khiến cha của hắn vô cùng mất mặt. Anh trai của Chu Trình càng tệ hơn trực tiếp bị cấm túc mọi hoạt động ở quân bộ trong 6 tháng vì để em trai lạm dụng quyền hạn của mình.
Khương Đồng cũng không quan tâm nữa mà quay đầu đi, nhìn các học viên khác tiếp tục luyện tập. Đột nhiên một bàn tay vỗ lên vai cậu cùng với lời chào hỏi rất thân thiện.
“Chào! Cậu còn nhớ tôi chứ?” – Cô gái có mái tóc vàng được búi cao lên tiếng, gương mặt không có nhiều nét mềm mại của phái nữ ngược lại còn rất có khí chất của đàn ông.
“Chào! Tất nhiên rồi. Cám ơn cậu lần đó đã lên tiếng bảo vệ Lion” – Khương Đồng tất nhiên nhớ cô gái này. Cô là học viên duy nhất lần đó dám dũng cảm đứng lên ngăn cản Chu Trình. Cậu nhớ cô ấy họ Âu Dương.
“Tôi là Âu Dương Ngọc, gọi tôi A Ngọc là được” – Âu Dương Ngọc rất hào sảng mà giới thiệu
“Được. Cám ơn” – Khương Đồng nhìn cô tự nhiên ngồi xuống cạnh mình và chỉ lại cho cậu những chú thuật đã dạy trong sách. Cô còn nhiệt tình nói dẫn cậu đi tham quan sau giờ học.
Giáo viên Lâm cũng là một người khá nghiêm khác. Ông có nghe một chút về cậu học viên mới này, bảo rằng cậu người ở trên đưa vào. Tuy không biết thực lực đến đâu nhưng ông cũng không quá thích những người đi “cửa sau”. Vì vậy trước khi kết thúc buổi học, ông đã gọi Khương Đồng lên tái hiện lại các câu chú thuật trong sách. Âu Dương Ngọc có chút bất mãn vì dù gì cậu cũng là người mới, hôm nay mới đến lớp lần đầu, gọi lên thực hành như vậy thì là làm khó người khác mà.
Khương Đồng nói với cô gái bên cạnh không sao. Thực tế cậu đã được học những câu chú thuật cao cấp hơn những thứ này từ Alivera. Những thứ này với cậu giống như trình độ sơ cấp mà thôi. Thế rồi cậu bước xuống, đứng trước thầy giáo và các học viên khác tự nhiên phóng năng lượng hỏa từ sơ giai đến trung giai cấp 1. Giáo viên Lâm kinh ngạc nhìn cậu giải phóng ma năng một cách mượt mà, còn chưa thực sự nhìn thấy câu chú đã hoàn thiện thì ma năng đã được phóng ra. Điều này cho thấy cậu rất am hiểu về chú thuật.
“Tôi nghe nói em đã có tinh linh của mình rồi sao?”
“Đúng vậy, là cậu ấy” – nói rồi tất cả mọi người đều thấy một cậu bé với mái tóc màu cam đỏ xuất hiện, nhóc ấy bay lên vai ôm lấy cổ Khương Đồng, trừng mắt với giáo viên Lâm. Dáng vẻ phòng má trợn mắt rất đáng yêu.
“Bán tinh linh rất đẹp, có vẻ nó rất thích em” – Giáo viên Lâm gật gù. Dù người này có được bên trên giúp đỡ, nhưng không phải là phế vật. So với các học viên khác ở đây, cậu pháp sư này hoàn toàn có thể đứng ở top 10.
Màn trình diễn của Khương Đồng hôm nay không chỉ làm Âu Dương Ngọc ngưỡng mộ, mà các tinh anh khác của hỏa hệ cũng phải dè chừng. Chu Trình càng ngứa mắt hơn vì hắn hiểu rõ một điều, cậu đã mạnh hơn lần đầu gặp rất nhiều.
Sau khi kết thúc buổi học, Âu Dương Ngọc dẫn Khương Đồng đi tham quan học viện. Khu học của các viện khác, nhà ăn và cả khu bảo tàng. Bước vào khu bảo tàng, nơi này trưng bày rất nhiều các công cụ hỗ trợ pháp sư được thiết kế từ những năm đầu tiên Liên Bang thành lập và cả ghi danh những vị anh hùng nổi tiếng. Khương Đồng đi đến trước một bức tượng, vì bị mất đi kí ức trước năm 6 tuổi, cậu đã không còn nhớ được dáng vẻ của cha mình. Bức tượng ở đây lại chỉ còn một xám tro tàn nguội lạnh nhưng nét mặt của cha cậu vẫn thật kiên cường và dũng mãnh.
“Đây là nguyên soái Khương Nhân, ngài ấy cũng từng là học viên của học viện chúng ta. Cũng là người đầu tiên lên chức vị nguyên soái mà không có tinh linh đấy!” – Âu Dương Ngọc tự hào giới thiệu
Khương Đồng không trả lời cô mà chỉ đăm đăm nhìn bức tượng của cha mình. Cậu thầm nhủ, nhất định sẽ tìm ra sự thật cái chết của cha và mẹ. Và sẽ tìm được A Hy.
“Tôi nhớ cùng năm với nguyên soái còn có một người cũng rất tài giỏi, tên là A Hy đúng không?” – Cậu hỏi lại Âu Dương Ngọc
“Tớ cũng từng nghe nói, nhưng mà hình như người đó không nhận chức ở quân đội thì phải. Nghe đồn rằng, sau khi tốt nghiệp người đó cũng có vào quân đội nhưng chưa từng nghe nói đến chức vụ của cô ấy”
Khương Đồng ngạc nhiên, theo lời kể của ba. A Hy rõ ràng là đồng đội của cha và ba, thậm chí còn giúp hai người rất nhiều ở chiến trường. Lí nào lại không có chức vị, đây quả là một điều phi lí. Rời khỏi viện bảo tàng, họ cùng đi ra phía sau học viện, nơi này có một cánh cổng vô cùng cũ nát được niêm phong kĩ càng. Khương Đồng nhận ra đây là đường đến Hoa Viễn Sơn.
“Sao lại niêm phong nơi này vậy?”
“Đây là đường lên núi, nghe đồn là ngọn núi này rất kì lạ, nhiều pháp sư trẻ tuổi đã lên đó nhưng khi trở về tinh thần của họ đều rất khác thường. Các nhà nghiên cứu năng lượng tinh linh cũng không tìm hiểu được nguyên nhân. Để bảo vệ các học viên, nhà trường đã niêm phong con đường này và thông báo học viên không được tự ý lên núi. Cậu cũng chú ý đấy”
Khương Đồng ghi nhớ đường rồi cùng Âu Dương Ngọc rời đi. Tối nay cậu sẽ lên núi xem đền thờ mà Alivera đã nói tới. Trở về kí túc xá, Khương Đồng nhận ra người chung phòng đều đang ở phòng, họ đều đang ngồi ở phòng khách nhỏ chờ cậu. Vẻ mặt mỗi người đều khá vi diệu.
Khương Đồng cũng không quan tâm nữa mà quay đầu đi, nhìn các học viên khác tiếp tục luyện tập. Đột nhiên một bàn tay vỗ lên vai cậu cùng với lời chào hỏi rất thân thiện.
“Chào! Cậu còn nhớ tôi chứ?” – Cô gái có mái tóc vàng được búi cao lên tiếng, gương mặt không có nhiều nét mềm mại của phái nữ ngược lại còn rất có khí chất của đàn ông.
“Chào! Tất nhiên rồi. Cám ơn cậu lần đó đã lên tiếng bảo vệ Lion” – Khương Đồng tất nhiên nhớ cô gái này. Cô là học viên duy nhất lần đó dám dũng cảm đứng lên ngăn cản Chu Trình. Cậu nhớ cô ấy họ Âu Dương.
“Tôi là Âu Dương Ngọc, gọi tôi A Ngọc là được” – Âu Dương Ngọc rất hào sảng mà giới thiệu
“Được. Cám ơn” – Khương Đồng nhìn cô tự nhiên ngồi xuống cạnh mình và chỉ lại cho cậu những chú thuật đã dạy trong sách. Cô còn nhiệt tình nói dẫn cậu đi tham quan sau giờ học.
Giáo viên Lâm cũng là một người khá nghiêm khác. Ông có nghe một chút về cậu học viên mới này, bảo rằng cậu người ở trên đưa vào. Tuy không biết thực lực đến đâu nhưng ông cũng không quá thích những người đi “cửa sau”. Vì vậy trước khi kết thúc buổi học, ông đã gọi Khương Đồng lên tái hiện lại các câu chú thuật trong sách. Âu Dương Ngọc có chút bất mãn vì dù gì cậu cũng là người mới, hôm nay mới đến lớp lần đầu, gọi lên thực hành như vậy thì là làm khó người khác mà.
Khương Đồng nói với cô gái bên cạnh không sao. Thực tế cậu đã được học những câu chú thuật cao cấp hơn những thứ này từ Alivera. Những thứ này với cậu giống như trình độ sơ cấp mà thôi. Thế rồi cậu bước xuống, đứng trước thầy giáo và các học viên khác tự nhiên phóng năng lượng hỏa từ sơ giai đến trung giai cấp 1. Giáo viên Lâm kinh ngạc nhìn cậu giải phóng ma năng một cách mượt mà, còn chưa thực sự nhìn thấy câu chú đã hoàn thiện thì ma năng đã được phóng ra. Điều này cho thấy cậu rất am hiểu về chú thuật.
“Tôi nghe nói em đã có tinh linh của mình rồi sao?”
“Đúng vậy, là cậu ấy” – nói rồi tất cả mọi người đều thấy một cậu bé với mái tóc màu cam đỏ xuất hiện, nhóc ấy bay lên vai ôm lấy cổ Khương Đồng, trừng mắt với giáo viên Lâm. Dáng vẻ phòng má trợn mắt rất đáng yêu.
“Bán tinh linh rất đẹp, có vẻ nó rất thích em” – Giáo viên Lâm gật gù. Dù người này có được bên trên giúp đỡ, nhưng không phải là phế vật. So với các học viên khác ở đây, cậu pháp sư này hoàn toàn có thể đứng ở top 10.
Màn trình diễn của Khương Đồng hôm nay không chỉ làm Âu Dương Ngọc ngưỡng mộ, mà các tinh anh khác của hỏa hệ cũng phải dè chừng. Chu Trình càng ngứa mắt hơn vì hắn hiểu rõ một điều, cậu đã mạnh hơn lần đầu gặp rất nhiều.
Sau khi kết thúc buổi học, Âu Dương Ngọc dẫn Khương Đồng đi tham quan học viện. Khu học của các viện khác, nhà ăn và cả khu bảo tàng. Bước vào khu bảo tàng, nơi này trưng bày rất nhiều các công cụ hỗ trợ pháp sư được thiết kế từ những năm đầu tiên Liên Bang thành lập và cả ghi danh những vị anh hùng nổi tiếng. Khương Đồng đi đến trước một bức tượng, vì bị mất đi kí ức trước năm 6 tuổi, cậu đã không còn nhớ được dáng vẻ của cha mình. Bức tượng ở đây lại chỉ còn một xám tro tàn nguội lạnh nhưng nét mặt của cha cậu vẫn thật kiên cường và dũng mãnh.
“Đây là nguyên soái Khương Nhân, ngài ấy cũng từng là học viên của học viện chúng ta. Cũng là người đầu tiên lên chức vị nguyên soái mà không có tinh linh đấy!” – Âu Dương Ngọc tự hào giới thiệu
Khương Đồng không trả lời cô mà chỉ đăm đăm nhìn bức tượng của cha mình. Cậu thầm nhủ, nhất định sẽ tìm ra sự thật cái chết của cha và mẹ. Và sẽ tìm được A Hy.
“Tôi nhớ cùng năm với nguyên soái còn có một người cũng rất tài giỏi, tên là A Hy đúng không?” – Cậu hỏi lại Âu Dương Ngọc
“Tớ cũng từng nghe nói, nhưng mà hình như người đó không nhận chức ở quân đội thì phải. Nghe đồn rằng, sau khi tốt nghiệp người đó cũng có vào quân đội nhưng chưa từng nghe nói đến chức vụ của cô ấy”
Khương Đồng ngạc nhiên, theo lời kể của ba. A Hy rõ ràng là đồng đội của cha và ba, thậm chí còn giúp hai người rất nhiều ở chiến trường. Lí nào lại không có chức vị, đây quả là một điều phi lí. Rời khỏi viện bảo tàng, họ cùng đi ra phía sau học viện, nơi này có một cánh cổng vô cùng cũ nát được niêm phong kĩ càng. Khương Đồng nhận ra đây là đường đến Hoa Viễn Sơn.
“Sao lại niêm phong nơi này vậy?”
“Đây là đường lên núi, nghe đồn là ngọn núi này rất kì lạ, nhiều pháp sư trẻ tuổi đã lên đó nhưng khi trở về tinh thần của họ đều rất khác thường. Các nhà nghiên cứu năng lượng tinh linh cũng không tìm hiểu được nguyên nhân. Để bảo vệ các học viên, nhà trường đã niêm phong con đường này và thông báo học viên không được tự ý lên núi. Cậu cũng chú ý đấy”
Khương Đồng ghi nhớ đường rồi cùng Âu Dương Ngọc rời đi. Tối nay cậu sẽ lên núi xem đền thờ mà Alivera đã nói tới. Trở về kí túc xá, Khương Đồng nhận ra người chung phòng đều đang ở phòng, họ đều đang ngồi ở phòng khách nhỏ chờ cậu. Vẻ mặt mỗi người đều khá vi diệu.