Chương 26: Lễ hội Phúc Tinh
Sau khi đã hoàn thành công việc sửa chữa kết giới cho Mura, Khương Đồng cuối cùng cũng đã có chút thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai đến học viện pháp thuật. Trong những ngày ở rừng, không có ngày nào cậu không gặp An Khiết, thậm chí ông ấy còn dõi theo cách cậu sửa từng kết giới một, còn rất khiêm tốn mà học hỏi một hậu bối nhỏ tuổi như cậu. An Khiết quả nhiên một lão nhân thú vị, ông ấy không hề vì bản thân mình lớn tuổi hơn, chức vị cao hơn hay trải đời nhiều hơn mà ngừng việc học hỏi. Theo như cách ông ấy nói thì “Hãy học hỏi không ngừng như một đứa trẻ ngây thơ”, vượt qua bản thân hôm nay, chính là phiên bản ngày càng hoàn thiện của bạn ở tương lai.
Cuối cùng cậu và ông ấy cũng trao đổi phương thức liên lạc, ông ấy còn mời cậu đến thư viện của An gia để trao đổi thêm kiến thức. Khương Đồng không từ chối, cậu cảm thấy An Khiết là một người tốt, ba của cậu cũng là từng là học trò của ông. Ông ấy cũng một trong những người đã can ngăn việc để cha cậu đến địa cầu cổ, nhưng bánh xe vận mệnh vẫn lăn bánh và mọi chuyện không thể vãn hồi. Kể từ đó, ông ấy cũng từ chức viện trưởng của học viện pháp thuật. An gia bao đời trung thành với Liên Bang, nên ông mãi cũng không thể từ bỏ cương vị của mình ở cục an ninh. Nếu An gia từ bỏ, thì Liên Bang sẽ lại xảy ra chiến loạn.
Thế cục hiện tại có Hoàng tộc, Bách gia và Liễu gia đang đối đầu với La gia, Trang gia và Ngưng gia. An gia ở thế trung lập nhưng đồng thời cũng là điểm mấu chốt giữ thế cân bằng hiện tại. Liên Bang yên bình hiện tại không chỉ có nội chiến mà còn phải luôn chiến đấu chống ngoại tộc xâm lấn. Viện nghiên cứu tinh linh và hiệp hội bảo vệ tinh linh trong vài chục năm trở lại đây đã được coi trọng hơn. Sẽ không có bao nhiêu pháp sư tài giỏi như Khương Nhân năm đó, dù không có tinh linh vẫn là một nguyên soái anh dũng trên chiến trường. Bọn họ hiện tại vẫn cần tinh linh để có được sức mạnh to lớn hơn, thực hiện mong muốn và cả tham vọng của mình.
Quay trở lại với Khương Đồng, cậu đã lên giường và chuẩn bị nghỉ ngơi. Đã vài hôm cậu vẫn chưa gặp Ali. Thực ra Khương Đồng rất nhớ cô ấy, vì vậy hôm nay cậu quyết định dọn dẹp sự xấu hổ và ngượng ngùng của mình đến gặp cô. Vài hôm không đến, đền thần vẫn như vậy, hoa vẫn nở thơm ngát, tiếng nước lay động trong hồ nhẹ nhàng mà mơ hồ. Có điều hôm nay có vẻ những tấm rèm ở đền đã được đổi. Nó đã được chuyển sang màu vàng nhạt tươi sáng, được thêu hoa bướm và hoa sen vàng nghìn cánh tuyệt đẹp. Khương Đồng ngồi xuống chờ Alivera đến. Từ phía xa, cậu đã thấy bóng dáng mà bản thân ngày nhớ đêm mong. Hôm nay cô ấy cũng không mang cổ phục trắng như thường ngày, mà là trang phục màu vàng nhạt cũng được thêu hoa văn thần thú trên hàng trăm cánh hoa sen. Cực kì đặc sắc và rực rỡ. Khương Đồng tự hỏi liệu hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
“Ali, hôm nay cô rất đẹp!” – Khương Đồng khen cô gái trước mặt
“Cám ơn! Hôm nay là lễ hội Phúc Linh dành cho các tinh linh. Trong thời gian ta ngủ, đã vài trăm năm các tinh linh không được tham gia lễ hội này rồi” – Alivera cười giải thích
“Lễ hội Phúc Linh? Lần đầu tôi nghe lễ hội này” – Khương Đồng ngạc nhiên
“Đúng vậy, đây là lễ hội mà ta sẽ ban điềm lành cho thần dân của mình, hôm nay các tinh linh ở rừng Bolia sẽ được vào thung lũng Vera để tham dự”
Alivera vừa dứt lời, Khương Đồng đã thấy từ phía xa vô số các tia sáng muôn màu sắc đang từ từ giăng kín bầu trời ở thung lũng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy số lượng lớn tinh linh như vậy ở Bolia. Cậu có thể cảm nhận được niềm hân hoan của chúng khi tiến vào thung lũng, gặp vị thần của mình. Khương Đồng yên lặng tham gia lễ hội cùng các tinh linh. Chỉ một đêm mà cậu đã được chứng kiến rất nhiều cái đầu tiên. Được xem điệu múa trên nước của Alivera, được nhìn thấy cô chạm tay lên trán mà chúc phúc cho từng tinh linh, được xem tất cả tinh linh vui sướng nắm tay nhau nhảy múa quanh vị thần của chúng. Cuối cùng cậu còn được Alivera chúc phúc như những tinh linh khác, tất cả đều vô cùng rực rỡ đến khắc cốt ghi tâm.
“Đồng Đồng, thể giúp ta mang thứ này đến ngôi đền tinh linh ở Hoa Viễn Sơn tại Olad trong 3 ngày tới được không? Ta hy vọng, các tinh linh ở nơi khác cũng nhận được lời chúc phúc của ta”
Alivera đưa một chiếc hộp vàng được chạm khắc thần ấn vô cùng tinh xảo cho Khương Đồng. Cậu biết Hoa Viễn Sơn, đó là ngọn núi ở phía sau học viện pháp thuật. Nghe nói trên đỉnh núi có một ngôi đền bí ẩn mà không một pháp sư nào có thể đến đó.
“Ta phải làm khi đến đó” – Khương Đồng nhận chiếc hộp
“Đi đến cổng của ngồi đền, rồi nhỏ máu của cậu lên đá phong ấn ở cổng, ta sẽ gửi lời chúc phúc của mình đến các tinh linh ở Olad” – Alivera mỉm cười vui vẻ
“Được, cám ơn Ali, hôm nay tôi rất vui” – Khương Đồng chủ động ôm Alivera vào lòng, vuốt mái tóc mềm mượt trên tay. Cậu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ấy. Trong khoảng khắc đó, cậu chỉ muốn có thể ôm cô gái mình thích mãi mãi như lúc này.
“Hãy đến đây thường xuyên nhé, ta sẽ rất nhớ cậu” – Alivera ôm Khương Đồng vỗ lưng cậu.
Khương Đồng tỉnh giấc, ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèn xanh trong phòng, dịu dàng lướt trên mặt cậu. Tiếng chim hót ở bên ngoài lanh lãnh đến vui tai. Ngày mới đã bắt đầu, hôm nay cậu sẽ đến học viện pháp thuật học tập và chuẩn bị dần cho kế hoạch của mình. Cầm chiếc hộp vàng trong tay, Khương Đồng hôn nhẹ lên nắp hộp, trang trọng cất nó vào không gian của mình rồi chuẩn bị đồ đạc xuống lầu. Cậu sẽ tranh thủ đến Hoa Viễn Sơn để hoàn thành nguyện vọng của Alivera.
Cuối cùng cậu và ông ấy cũng trao đổi phương thức liên lạc, ông ấy còn mời cậu đến thư viện của An gia để trao đổi thêm kiến thức. Khương Đồng không từ chối, cậu cảm thấy An Khiết là một người tốt, ba của cậu cũng là từng là học trò của ông. Ông ấy cũng một trong những người đã can ngăn việc để cha cậu đến địa cầu cổ, nhưng bánh xe vận mệnh vẫn lăn bánh và mọi chuyện không thể vãn hồi. Kể từ đó, ông ấy cũng từ chức viện trưởng của học viện pháp thuật. An gia bao đời trung thành với Liên Bang, nên ông mãi cũng không thể từ bỏ cương vị của mình ở cục an ninh. Nếu An gia từ bỏ, thì Liên Bang sẽ lại xảy ra chiến loạn.
Thế cục hiện tại có Hoàng tộc, Bách gia và Liễu gia đang đối đầu với La gia, Trang gia và Ngưng gia. An gia ở thế trung lập nhưng đồng thời cũng là điểm mấu chốt giữ thế cân bằng hiện tại. Liên Bang yên bình hiện tại không chỉ có nội chiến mà còn phải luôn chiến đấu chống ngoại tộc xâm lấn. Viện nghiên cứu tinh linh và hiệp hội bảo vệ tinh linh trong vài chục năm trở lại đây đã được coi trọng hơn. Sẽ không có bao nhiêu pháp sư tài giỏi như Khương Nhân năm đó, dù không có tinh linh vẫn là một nguyên soái anh dũng trên chiến trường. Bọn họ hiện tại vẫn cần tinh linh để có được sức mạnh to lớn hơn, thực hiện mong muốn và cả tham vọng của mình.
Quay trở lại với Khương Đồng, cậu đã lên giường và chuẩn bị nghỉ ngơi. Đã vài hôm cậu vẫn chưa gặp Ali. Thực ra Khương Đồng rất nhớ cô ấy, vì vậy hôm nay cậu quyết định dọn dẹp sự xấu hổ và ngượng ngùng của mình đến gặp cô. Vài hôm không đến, đền thần vẫn như vậy, hoa vẫn nở thơm ngát, tiếng nước lay động trong hồ nhẹ nhàng mà mơ hồ. Có điều hôm nay có vẻ những tấm rèm ở đền đã được đổi. Nó đã được chuyển sang màu vàng nhạt tươi sáng, được thêu hoa bướm và hoa sen vàng nghìn cánh tuyệt đẹp. Khương Đồng ngồi xuống chờ Alivera đến. Từ phía xa, cậu đã thấy bóng dáng mà bản thân ngày nhớ đêm mong. Hôm nay cô ấy cũng không mang cổ phục trắng như thường ngày, mà là trang phục màu vàng nhạt cũng được thêu hoa văn thần thú trên hàng trăm cánh hoa sen. Cực kì đặc sắc và rực rỡ. Khương Đồng tự hỏi liệu hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?
“Ali, hôm nay cô rất đẹp!” – Khương Đồng khen cô gái trước mặt
“Cám ơn! Hôm nay là lễ hội Phúc Linh dành cho các tinh linh. Trong thời gian ta ngủ, đã vài trăm năm các tinh linh không được tham gia lễ hội này rồi” – Alivera cười giải thích
“Lễ hội Phúc Linh? Lần đầu tôi nghe lễ hội này” – Khương Đồng ngạc nhiên
“Đúng vậy, đây là lễ hội mà ta sẽ ban điềm lành cho thần dân của mình, hôm nay các tinh linh ở rừng Bolia sẽ được vào thung lũng Vera để tham dự”
Alivera vừa dứt lời, Khương Đồng đã thấy từ phía xa vô số các tia sáng muôn màu sắc đang từ từ giăng kín bầu trời ở thung lũng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy số lượng lớn tinh linh như vậy ở Bolia. Cậu có thể cảm nhận được niềm hân hoan của chúng khi tiến vào thung lũng, gặp vị thần của mình. Khương Đồng yên lặng tham gia lễ hội cùng các tinh linh. Chỉ một đêm mà cậu đã được chứng kiến rất nhiều cái đầu tiên. Được xem điệu múa trên nước của Alivera, được nhìn thấy cô chạm tay lên trán mà chúc phúc cho từng tinh linh, được xem tất cả tinh linh vui sướng nắm tay nhau nhảy múa quanh vị thần của chúng. Cuối cùng cậu còn được Alivera chúc phúc như những tinh linh khác, tất cả đều vô cùng rực rỡ đến khắc cốt ghi tâm.
“Đồng Đồng, thể giúp ta mang thứ này đến ngôi đền tinh linh ở Hoa Viễn Sơn tại Olad trong 3 ngày tới được không? Ta hy vọng, các tinh linh ở nơi khác cũng nhận được lời chúc phúc của ta”
Alivera đưa một chiếc hộp vàng được chạm khắc thần ấn vô cùng tinh xảo cho Khương Đồng. Cậu biết Hoa Viễn Sơn, đó là ngọn núi ở phía sau học viện pháp thuật. Nghe nói trên đỉnh núi có một ngôi đền bí ẩn mà không một pháp sư nào có thể đến đó.
“Ta phải làm khi đến đó” – Khương Đồng nhận chiếc hộp
“Đi đến cổng của ngồi đền, rồi nhỏ máu của cậu lên đá phong ấn ở cổng, ta sẽ gửi lời chúc phúc của mình đến các tinh linh ở Olad” – Alivera mỉm cười vui vẻ
“Được, cám ơn Ali, hôm nay tôi rất vui” – Khương Đồng chủ động ôm Alivera vào lòng, vuốt mái tóc mềm mượt trên tay. Cậu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ấy. Trong khoảng khắc đó, cậu chỉ muốn có thể ôm cô gái mình thích mãi mãi như lúc này.
“Hãy đến đây thường xuyên nhé, ta sẽ rất nhớ cậu” – Alivera ôm Khương Đồng vỗ lưng cậu.
Khương Đồng tỉnh giấc, ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèn xanh trong phòng, dịu dàng lướt trên mặt cậu. Tiếng chim hót ở bên ngoài lanh lãnh đến vui tai. Ngày mới đã bắt đầu, hôm nay cậu sẽ đến học viện pháp thuật học tập và chuẩn bị dần cho kế hoạch của mình. Cầm chiếc hộp vàng trong tay, Khương Đồng hôn nhẹ lên nắp hộp, trang trọng cất nó vào không gian của mình rồi chuẩn bị đồ đạc xuống lầu. Cậu sẽ tranh thủ đến Hoa Viễn Sơn để hoàn thành nguyện vọng của Alivera.