Chương 33
Anh ôm cô 1 mạch ra ngoài xe,dọc đường đi anh ôm chật lấy cô như thể sợ cô tan biến mất vậy, nếu như hôm nay anh đến trể thêm 1 chút nữa thôi thì cho dù có chết anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.Càng nghĩ anh càng ôm cô chật hơn, còn cô vì mệt vì bị đánh nhiều và sợ hãi quá nên đã thiếp đi trong lòng anh,vì ở trong vòng tay anh là sự an toàn hơn bao giờ hết.Anh không đưa cô đến bệnh viện mà chạy thẳng về biện thự riêng của mình và gọi điện thoại cho Bùi Tuấn đến.''Alo cậu với 1 bác sĩ nữ nữa đến nhà tôi đi, nhanh !1 câu nói không đầu không đuôi làm cho anh ta đứng ngây như trời chồng ở giữa nhà, chả là anh ta vừa mới đi làm ở bệnh viện về ,đang rất mệt rất muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng đời không như là mơ anh ta lại phải xách xe đi tiếp, ai bảo anh lại là bạn thân anh ta chứ.Về đến biệt thự anh bế cô bước vào trong nhà, trong phòng khách ông bà Vương và Ngọc Nhi đang ngồi đó, họ thấy anh bế cô bước vào thì vội vàng đứng lên định hỏi han nhưng anh đã kịp nói trước.''Cô ấy đang bị thương con đưa cô ấy lên phòng trước, Bùi Tuấn đến mẹ bảo cậu ấy lên phòng hộ con ,lát xuống con nói chuyện sau ạ!Cả nhà nghe anh nói vậy thì cũng không nói gì chỉ im lặng để anh bế cô lên phòng.Anh bế cô lên phòng đặt cô nằm xuống giường, anh định đứng dậy để vào nhà tắm lấy khăn để lau mặt cho cô nhưng tay cô không buông anh ra mà cứ nắm chặt lấy vạt áo anh không rời, làm anh không nở nên đã ngồi xuống bên cạnh cô và lại lần nữa ôm cô vào lòng.Người ta nói qua sinh ly tử biệt thì mới biết quý trọng nhau là không sai mà,với anh trãi qua chuyện này thì gần như tất cả mọi khúc mắc trong lòng anh đều đã có lời giải đáp.Không biết lúc trước anh sống thế nào nhưng giờ đây anh chỉ biết cô gái này là tất cả của anh ,là trái tim anh và là người con gái mà anh yêu thương bằng tất cả sự chân thành của mình, và anh cũng rất mong cô cũng yêu thương anh như vậy.Đang mãi mê suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên.''Đình Quân ,Bùi Tuấn đến rồi con!''Mẹ vào đi ạ!Anh lên tiếng mẹ anh mở cửa bước vào theo sau bà là Bùi Tuấn một cô y tá trẻ, cả bà Vương, Bùi Tuấn và cô gái đó đều ngạc nhiên khi thấy anh đang ngồi trên giường và ôm cô.Đặc biệt là Bùi Tuấn anh rất hiếm khi thấy người bạn thân của anh để ý đến một cô gái chứ đừng nói chi đến là ôm một cô gái vào lòng như vậy ,anh nghỉ.''Đây chẳng phải là cô vợ trên danh nghĩa của cậu ta sao, tại sao cậu ta lại ôm cô ấy chẳng lẽ giữa hai người họ có vấn đề gì?''Cậu mà còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra đấy!''Còn không mau chữa giúp cô ấy!Bùi Tuấn như sực tỉnh vội vàng đi đến bên giường, anh cũng từ từ gỡ tay cô ra khỏi người mình để cô nằm xuống và nhẹ nhàng bước xuống giường,Bùi Tuấn định tiến lên để khám cho cô thì anh vội vàng ngăn lai.''Cậu ra ngoài với tôi để cô ấy cho cô ta khám, có gì cô ta nói với cậu !Còn chưa để anh ta hiểu với câu nói vừa rồi thì anh đã xách cổ anh ta ra ngoài rồi đóng cửa lại rồi.Trong phòng còn lại mình bà Vương với cô y tá đang ngơ ngác ra vì hành động của anh,bà Vương cười nhìn ra phía con trai mình, cuối cùng cũng biết giữ vợ rồi nhà này có hi vọng rồi.Bà quay qua nói với cô y tá,''Hãy khám cho con dâu tôi xem nó có bị thương nặng chỗ nào không!Cô y tá gật đầu với bà và đi đến bên giường để khám cho cô, cô ấy cẩn thận mở từng nút áo của cô ra, từng lớp áo dính với máu đã khô dán chặt lên da của cô, khi gỡ ra cảm giác như bóc theo từng lớp da vậy.Bà Vương đứng bên cạnh mà xót xa cho cô con dâu của mình, không biết ai đã làm con dâu bà ra nông nổi này mà để bà bắt được bà nhất định không để yên đâu, dám làm con dâu bảo bối của bà bị thương thì xác định rồi.Cô y tá cẩn thận gỡ từng lớp áo một sau đó sát trùng và bôi thuốc vào vết thương cho cô rồi mới chào bà Vương và ra ngoài.Xuống đến phòng khách thì anh vội vàng chạy lại hỏi.''Cô ấy sao rồi có bị thương nặng lắm không?''Anh yên tâm cô ấy chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng lắm chỉ cần để cô ấy nghỉ ngơi thời gian là sẽ khỏi!À tôi có kê một số thuốc bổ và thuốc bôi liền sẹo anh mua và cho cô ấy dùng đều đặn nha!''Được rồi tôi sẽ mua có cần mua thêm gì nữa không?''Tạm thời thì không cần anh chỉ cần để cô ấy đừng đụng vào nước thì không vấn đề!''Được rồi vậy tôi cảm ơn cô!''Không có gì vậy tôi về trước đây chào anh chào bác sĩ Tuấn tôi về trước!''Chào cô !''Cô chờ tôi với tôi đưa cô về luôn!''Thôi vợ cậu không sao rồi tôi về luôn đây cậu lên mà chăm sóc cô ấy đi!''Ừ không tiển !''Cái tên chết bầm này thật tức chết mà, hắn nói một câu tử tế chắc chết luôn quá!''Thôi không thèm nói với cậu nữa tôi về đây!Sau khi Bùi Tuấn và cô y tá ra về thì Bà Vương cũng bước từ trên phòng cô xuống, bà đi lại ghế sofa ngồi xuống vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh,anh cũng đi lại ghế sofa mà ngồi xuống.''Con có lời nào để giải thích với mẹ không?''Cô ấy bị bạn làm cùng hại, mẹ yên tâm con sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này!''Được mẹ giao hết cho con đừng để con dâu mẹ phải ủy khuất là được!''Kể cả con, nếu để con dâu mẹ chịu bất kỳ tổn thương nào mẹ cũng xử lý con!''Dạ vâng mẹ!Bà nói xong thì bước vào phòng bếp nấu cháo cho cô ,để lại một mình anh ngồi ở sofa tự nghĩ về những lời bà vừa nói.Bà nói đúng từ nay anh sẽ bảo vệ cô không để cô chịu bất kỳ một tổn thương nào dù nhỏ nhất,bởi vì cô là tất cả tâm can của anh.