Chương 7: Thân thể này hình như hơi khát máu
NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 7: Thân thể này hình như hơi khát máu
"Chàng thiếu niên bước vào khu chợ Đông
Bạch mã yên bạc lướt ngọn gió xuân
Giẫm hết hoa không biết đến nơi nào
Cười đùa vào quan quán rượu Hồ Cơ."
Nói đến quán rượu Hồ Cơ, thứ đầu tiên khiến cô nhớ tới hiển nhiên là bài thơ "Thiếu niên hành" của thi tiên Lý Bạch, chỉ bốn câu ngắn ngủi đã có thể lột tả hết vẻ đẹp và sự nhiệt tình của cả một thời đại khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ Lâm Tùy An lại không thể cười nổi.
Quán rượu Hồ Cơ không lớn, ở giữa là một đài hình tròn cao nửa mét, xung quanh trải thảm Ba Tư với đủ các màu sắc diễm lệ, tửu khách tùy ý ngồi trên thảm, tư thế ngồi thì rất phóng khoáng, trước mặt mỗi người đều có một chiếc án nhỏ, bày những dụng cụ uống rượu màu bạc có tạo hình kỳ lạ, vừa uống rượu vừa lớn giọng trò chuyện.
Các nhạc công ngồi quanh đài cao ôm đàn tỳ bà, gảy không hầu, gõ trống da, biểu diễn những bài nhạc rất có nhịp điệu, vòng eo yểu điệu của giai nhân kèm theo tiếng nhạc đung đưa trong gió, chiếc váy đỏ và những chiếc khăn lụa giống như cơn lốc xoáy, dấy lên một làn sóng hoan hô.
Quả rất có phong tình của chốn dị vực, nhưng... Lâm Tùy An xoa xoa huyệt thái dương, mùi ở đây sao mà hôi quá.
Chiếc thảm nhìn từ xa thì thấy màu sắc rất tươi sáng, nhưng bước vào nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy đầy bụi bặm cặn bã nằm giữa những sợi thảm lông, đã thế còn tản ra một mùi lạ, khách đến có người mang giày, có người cởi giày, mùi mồ hôi chân, mùi thảm và mùi thơm trên người giai nhân, tất cả trộn lẫn với nhau tạo thành một thứ mùi khó diễn tả thành lời... Làm một phép ẩn dụ thì giống giống như mùi hôi trong tàu điện ngầm trộn với mùi tỏi của đồ ăn kết hợp với mùi nước hoa cao cấp, thực sự là buồn nôn quá.
Trong mùi vị này vẫn có thể viết ra câu thơ truyền tụng ngàn năm, ba cái danh thi tiên văn hào quả nhiên không phải người bình thường có thể làm được. Lâm Tùy An nghĩ.
Tuy rằng gọi là quán rượu Hồ Cơ, nhưng ông chủ lại là người Đường, mặc trang phục nước Hồ đội mũ nỉ, phong cách ăn mặc nhất trí với những người trong quán rượu, hắn vừa nhìn thấy Mục Trung và Chu Đạt Thường đến thì cười toét cả miệng đến chào hỏi.
"Lục đội trưởng, Chu huyện úy, hôm nay vừa có rượu mới tới, rượu cũng không mạnh lắm, tặng cho hai vị một bình nhé, tính vào tiền của ta." Hắn lại nhìn qua Lâm Tùy An: "Vị tiểu nương tử này muốn uống chút gì không?"
Giọng điệu của ông chủ tự nhiên như người phục vụ ở thời hiện đại kiểu "bạn muốn gọi món gì" vậy, xem ra phụ nữ ở thế giới này hẳn là cũng thường xuyên đến quán rượu....
Mục Trung đưa bức chân dung của Tô Thành Tiên ra hỏi: "Hôm nay có từng nhìn thấy người này không?" Ông chủ nhìn chằm chằm bức chân dung, nụ cười dần dần thu lại, thấp giọng nói: "Lục đội trưởng tìm người này là?"
Mục Trung: "Chớ hỏi nhiều."
"Vâng vâng vâng." Ông chủ gật đầu khom lưng nói: "Thật không giấu gì ngài, người này đêm qua vừa hay có ở lại đây."
Chu Đạt Thường: "Cái gì?!"
Lâm Tùy An cũng kinh hãi, nếu Tô Thành ở lại quán rượu Hồ Cơ đêm qua thì hắn sẽ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, chẳng phải có nghĩa là... Cô lại trở thành nghi phạm lớn nhất sao?
"Người này bây giờ vẫn còn ở đây chứ?" Mục Trung hỏi.
"Đang ở đây." Ông chủ vội vàng dẫn đường: "Người này đêm qua uống hơi nhiều rượu, ngủ trong phòng của Hồ Cơ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, có lẽ vẫn còn ở hậu viện, mời Lục đội đi theo tôi."
"Xuyên qua đại sảnh quán rượu, rẽ qua cánh cửa thấp bé đi vào trong hậu viện, xung quanh là những lầu gỗ nhỏ xiêu vẹo được xây thành một vòng, có tầng hai, có tầng ba, có tầng gác lửng, vị trí các phòng nằm chênh lệch nhau đến mức không thể không phân biệt được, cầu thang gỗ cao thấp thấp nằm bên trong, làm cô có ảo giác như đi lạc vào một mê cung vậy.
"Lục đội đợi ở đây, để ta đi mời người đó xuống." Ông chủ cầm áo choàng chạy một mạch lên cầu thang, rồi chui vào trong một gian phòng nhỏ, đóng sầm cửa lại.
Vào lúc đó, sau lưng Lâm Tùy An đột nhiên khởi động hệ thống cảnh báo... có nguy hiểm!
Gần như là cũng một lúc, sắc mặt Mục Trung cũng thay đổi, hắn vội vàng quay đầu bỏ chạy: "Không hay rồi, chạy."
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh quạt gỗ trên lầu bị nổ tung, khói bụi bay ngập trời, mười gã bịt mặt vung đao bay xuống, ánh đao sắc bén giấu trong đám khói bụi, giống như ma quỷ lướt qua.
Lâm Tùy An theo phản xạ có điều kiện rút Thiên Tịnh bên hông ra, mũi chân lui về phía sau nửa bước, cả người vạch khói bay ra, đầu óc cô còn chưa biết ứng phó như thế nào thì thân thể đã xác định phương hướng, tay cầm đao vung lên, tiếng đao chạm nhau vang lên tiếng kêu lanh lảnh, là Thiên Tịnh đánh trúng binh khí khác, kẻ địch đang cách nàng rất gần, hơn nữa không chỉ có một tên, Lâm Tùy An đột nhiên cúi người xuống, Thiên Tịnh xoay trong lòng bàn tay cô một vòng, chuôi đao quay ngược lại nhanh như cắt quét sạch đám người kia, đao xé khói bụi thành mấy khe hở, trong khe hở có thể nhìn thấy mấy cái chân và ánh đao lướt qua, máu bắn tung tóe, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng đám vật nặng rơi xuống đất.
Khói bụi tan dần, tầm mắt hơi khôi phục lại, lúc này Lâm Tùy An mới thấy rõ bốn người bịt mặt đang nằm dưới đất, mắt cá chân chảy máu và đang liên tục co giật.
Trong đầu Lâm Tùy An đột nhiên thốt ra một câu [Đại Trảm Nhược Sinh Sơ]
Nghĩa là gì?!
Lâm Tùy An chỉ hơi thất thần một lát thì lại có hai gã người bịt mặt chém tới, bây giờ không còn khói bụi che chắn, Lâm Tùy An nhìn thấy rất rõ ràng, bọn họ đều là những nam thanh niên cường tráng, mặc quần áo nước Hồ, màu đồng tử phía trên khăn che mặt lộ ra, không phải người Hồ là người nước Đường.
Hai lưỡi đao một trái một phải mang theo mùi tanh đồng thời bổ về phía cổ Lâm Tùy An, tạo thành một cây kéo thật lớn ở trên không trung, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao xuống cái cổ nhỏ của Lâm Tùy An, thân thể Lâm Tùy An chợt ngửa ra sau, eo cong đến mức đến cô cũng không thể tin được tránh được một đòn nguy hiểm, một tay chống đất đẩy người lên, vừa vặn tránh được hai chiêu của hai tên bịt mặt, Thiên Tịnh thuận thế bổ về phía trước, cổ tay tên bịt mặt bắn máu ra, sau đó gã thét lên một tiếng chói tai rồi ngã xuống đất, Lâm Tùy An trở tay chém một cái, lưỡi dao màu xanh lá chém soạt một tiếng trong không khí.
[Đao phục đoạn trường.]
Lại một câu nói khác đột nhiên chui vào đầu làm Lâm Tùy An giật cả mình, cổ tay cô run lên, mũi đao nhấc lên một li nhưng thế đao thì vẫn không ngừng, bổ thẳng về phía bụng của gã bịt mặt bên trai.
"Phụt..." Máu phun lên một nửa mặt của Lâm Tùy An, gã bịt mặt ngã xuống đây, ôm bụng kêu la thảm thiết.
Lâm Tùy An cứng đờ, nếu vừa rồi cô không nhích mũi đao kia ra một li thì một đao kia đã chém người này thành hai nửa rồi.
Chỉ còn một li nữa thôi thì cô đã giết người rồi!
Máu từ chảy trán chạy xuống lông mi, nhuộm nửa gương mặt màu đỏ máu, nửa mặt kia thì trắng bệch. Tim Lâm Tùy An tim đập như sấm chớp, bàn tay cầm đao run rẩy không thôi, bên tai truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết của Chu Đạt Thường.
"Aaaaa! Mục công cứu ta! Lâm nương tử cứu ta!"
Chu Đạt Thường đang bị hai gã bịt mặt đuổi theo chém, liên tục lăn lộn chạy bò bên này bên kia để trốn, hai gã Bất Lương vốn đi theo bên cạnh hắn cũng đang vật lộn với đám bịt mặt, tình hình Mục Trung bên kia cũng không khá hơn là bao, một đấu năm, từng bước đều là chí mạng, mạng sống chỉ còn lại trong sớm chiều.
Cô phải cứu người!
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao, mũi chân nhón lên một cái đã chạy ra ngoài, vừa rồi suýt nữa giết người nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong đầu cô giống như có hơn cả trăm thanh đao đang kêu ong ong không ngừng khiến lục phủ ngũ tạng cô cũng run rẩy theo, như khi âm thanh vang lên bên tai cô thì lại biến mất, cảnh tượng trong mắt trở nên thong thả đến khác thường, thậm chí còn nhiễm một lớp màu trắng kỳ lạ.
Thiên Tịnh giống như bay múa chặt đứt thanh đao trước mắt, máu tươi phun ra giống như một đóa hoa sen màu đen nở rộ, cô nhảy lên, màu xanh lá của Thiên Tịnh giống như một phiến lá mỏng quét qua mặt hồ lung linh, bọt sóng cũng đua nhau nở rộ.
Chu Đạt Thường ngồi bệt trên vũng máu, cả người run rẩy, sắc mặt hai gã Bất Lương trắng bệch, Mục Trung trợn mắt vì hoảng sợ.
Bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình, chỉ trong thời gian một cái búng tay, nữ nhân trước mắt thân khoác máu tanh, ánh sáng chuyển động theo đường đao, đao đến máu bắn, mấy gã bịt mặt ầm ầm ngã xuống, mưa máu trút xuống đầy đất, ánh mắt u ám hệt như có bị ma quỷ nhập.
Đột nhiên, đồng tử của người nữ tử kia giật giật, ánh mắt u ám như ma quỷ nhập kia chợt biến mất.
Mọi người nuốt nước bọt, lúc này mới giật mình phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, lại không biết mình đã trở thành "ma quỷ" trong mắt bọn họ... Đừng nói bọn họ, đến bản thân Lâm Tùy An cũng sợ đến choáng váng.
Vừa rồi cô giống như bị mất đi ý thức, lại giống như không mất đi ý thức, trong ký ức cô vẫn biết mình đã làm gì, chỉ là cơ thể, tứ chi, cơ bắp giống như bị một thứ gì đó chiếm lĩnh, cho đến khi đánh bại hết tất cả đối thủ thì cô mới đoạt lại được quyền khống chế thân thể.
Mùi máu tươi khiến người ta buồn bực tràn vào khoang mũi, màu sắc trước mắt từ màu trắng biến thành đỏ tươi, Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn người bịt mặt nằm trên mặt đất, ngũ giác dần dần trở về với cơ thể, tiếng kêu rên của đám kia truyền vào bên tai cô... Bọn họ vẫn còn phát ra âm thanh, tất cả đều còn sống... Lâm Tùy An run rẩy thu Thiên Tịnh lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, máu theo nếp nhăn trong lòng bàn tay nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cảm giác run rẩy vì chém người vừa nãy vẫn còn lưu lại trong người, Lâm Tùy An thậm chí còn không thể phân biệt được cô run rẩy là bởi vì hưng phấn hay sợ hãi.
Cơ thể này của cô... Có vẻ như... Hơi khát máu?
*
Thời gian một khắc sau, Lâm Tùy An gặp được người trong thương đội Mục thị, tất cả bọn họ đều là thanh niên tinh nhuệ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc áo nước Khương, khoác áo dài cùng loại với Mục Trung, làm việc với hiệu suất cực kỳ cao khống chế quán rượu Hồ Cơ, khiến cho cái vị Chu huyện úy ngay cả tư cách xen vào cũng không có, thể hiện đầy đủ quyền khống chế cực cao của thương đội Mục thị đối với khu chợ Đông.
Không lâu sau, bọn họ phát hiện không ít đồ lậu ở trong hậu viện của quán rượu Hồ Cơ, về phần vật buôn lậu cụ thể là cái gì, Lâm Tùy An không có tư cách biết, chỉ có thể đoán ra được vài điều mấy cuộc đối thoại lẻ tẻ của Mục Trung với thủ hạ của hắn thôi. Quán rượu Hồ Cơ này là cứ điểm ẩn náu của thương đội buôn lậu, chúng đều là những kẻ liều mạng, đột nhiên thấy Mục Trung đến thăm viếng, còn tưởng rằng là cứ điểm bại lộ cho nên mới nổi sát tâm, không thể không nói ông chủ quán rượu này vẫn có chút bản lĩnh, tòa lầu gỗ kỳ quái này được thiết kế như một mê cung nhỏ, phái ra vài đội người cũng không thể dò ra được lối ra chân chính, còn vị ông chủ kia thì đã chạy mất dạng từ lúc nào không hay.
Tệ hơn nữa, Hồ Cơ trong quán rượu nói chưa bao giờ gặp Tô Thành Tiên, cho nên ông chủ kia chẳng qua là nói dối để lừa Mục Trung vào bẫy mà thôi.
"May mà Lâm nương tử ra tay cứu giúp, nếu không lần này Mục mỗ chỉ e là lành ít dữ nhiều rồi." Mục Trung trịnh trọng nói cảm ơn Lâm Tùy An, lại quay về phía Chu Đạt Thường ôm quyền nói: "Chu huyện úy, lần này là thương đội Mục thị liên lụy đến các ngươi."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, có sóng to gió lớn gì mà Chu mỗ ta chưa từng trải qua đâu." Chu Đạt Thường đáp lời Mục Trung, thế nhưng hai chân vẫn còn run rẩy, Lý Ni Lý đứng phía sau nhìn hắn không nỡ nhìn thẳng.
Mục Trung ho khan một tiếng, lại nhìn qua Lâm Tùy An: "Đao pháp của Lâm nương tử sắc bén phi thường thật sắc bén, ta chưa từng gặp trên giang hồ, không biết là sư thừa ở nơi nào?"
"Lâm Tùy An: "..."
Có quỷ mới biết cái đao pháp quỷ quái này học ở đâu! Cô vốn cảm thấy vô duyên vô cớ được một thân võ công là gặp may mắn lớn, nhưng bây giờ cô thấy đao pháp này có hơi tà đạo, chẳng lẽ là tà công như "Quỳ Hoa bảo điển" sao?
Mục Trung thấy Lâm Tùy An không trả lời, vội vàng sửa lời nói: "Lâm nương tử chớ hiểu lầm, cũng không phải Mục mỗ mơ ước tuyệt học của quý phái. Chỉ là ta làm ăn nhiều năm, chưa bao giờ thấy đao pháp như của Lâm nương tử nên tò mò mà thôi. Mục Trung ta nợ ngươi một mạng, sau này chuyện của Lâm nương tử chính là chuyện của ta."
Chưa bao giờ thấy đao pháp giống vậy? Lâm Tùy An thầm nghĩ, chẳng lẽ cả nhà nguyên chủ là cao nhân không xuất thế sao? Hỏng bét, hình như là cái gia đình chả đường hoàng gì.
"Đúng đúng đúng, Lâm nương tử yên tâm, ngươi cứu ta một mạng, Chu mỗ ta nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự, trả lại trong sạch cho ngươi." Chu Đạt Thường cũng nói hùa theo: "Nếu Tô Thành Tiên không ở khu chợ Đông vậy thì nhất định là núp ở đâu đó trong thành thôi, chỉ cần chúng ta lục soát từng nhà một thì nhất định sẽ tìm được manh mối thôi!"
Lâm Tùy An lại không nghĩ như vậy, ông chủ quán rượu vừa rồi có thể biến mất vô tung, điều đó chứng tỏ huyện Nam Phổ này tuyệt đối không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, khó bảo đảm Tô Thành Tiên không có tà môn ngoại đạo gì được.
"Lục đội trưởng, chúng ta tìm thấy một đường hầm bí mật!" Một tên thuộc hạ chạy tới nói: "Lối ra đi thẳng vào kênh ngầm dưới lòng đất, đã phái người có bơi giỏi đi xem thử rồi."
"Tốt lắm!" Mục Trung mừng rỡ: "Kêu các huynh đệ cẩn thận." Sau đó quay lại nói với Chu Đạt Thường: "Chu huyện úy, ngươi có bản đồ đường nước ngầm ở huyện Nam Phố không?"
"Chu Đạt Thường ngây người nhìn Mục Trung một lúc lâu." Rồi đột nhiên hét lớn: "Cống thoát nước! Kênh ngầm thoát nước chảy thẳng ra sông Xuân!"
"Vậy chẳng phải là con đường chạy trốn tốt nhất sao?!"
Lâm Tùy An: "Lối ra ở đâu?!"
"Trong thành có bảy kênh mương xả nước thải ra sáu lối, hai con kênh ngầm lớn nhất ở phố Lý Nhân và Đường Lộ là hướng đông, ba tuyến còn lại là hướng Nam Bắc, đều có giao lộ..." Chu Đạt Thường ôm đầu đi vòng vòng xung quanh: "Bây giờ là mùa thu, mực nước sông Xuân thấp, cho nên dòng chảy hẳn là từ bắc vào nam, từ tây sang đông..."
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Mục Trung không kiên nhẫn đứng dậy: "Ta đi xem thử!"
"Bắt được rồi! Ta đã bắt được rồi!" Hậu viện truyền đến tiếng ồn ào: "Bắt được ông chủ quán rượu rồi!"
Bốn năm tên thuộc hạ vác một người ướt như chuột lột vào, đầu đội mũ nỉ, thân mặc trang phục nước Hồ, quả nhiên là ông chủ quán rượu vừa mới chạy trốn, lúc này mặt đã xanh như tàu lá, đã đứt hơi rồi.
"Còn một người nữa! Kéo ra đây!" Trong tiếng hỗn loạn, thi thể thứ hai được nâng lên, thi thể này thảm hơn ông chủ quán rượu nhiều, bên trái bị ngâm đến da mặt trắng bệch, giống như da lợn bị cắt ra rồi cuộn lại, dưới da còn bốc mùi hôi thối, nửa khuôn mặt bên phải vẫn còn giữ được ngũ quan hoàn chỉnh.
Chu Đạt Thường hét lên một tiếng rồi bắt đầu nôn ọe, Mục Trung bịt mũi lại.
Đồng tử Lâm Tùy An co lại.
Thi thể kia là Tô Thành Tiên.
30.6.2022
Tác giả có lời muốn nói: Đúng chứ đúng chứ, vụ án này đơn giản hết sức nhỉ, hung thủ rất rõ ràng rồi phải hem nè (gương mặt chân thành)
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 7: Thân thể này hình như hơi khát máu
"Chàng thiếu niên bước vào khu chợ Đông
Bạch mã yên bạc lướt ngọn gió xuân
Giẫm hết hoa không biết đến nơi nào
Cười đùa vào quan quán rượu Hồ Cơ."
Nói đến quán rượu Hồ Cơ, thứ đầu tiên khiến cô nhớ tới hiển nhiên là bài thơ "Thiếu niên hành" của thi tiên Lý Bạch, chỉ bốn câu ngắn ngủi đã có thể lột tả hết vẻ đẹp và sự nhiệt tình của cả một thời đại khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ Lâm Tùy An lại không thể cười nổi.
Quán rượu Hồ Cơ không lớn, ở giữa là một đài hình tròn cao nửa mét, xung quanh trải thảm Ba Tư với đủ các màu sắc diễm lệ, tửu khách tùy ý ngồi trên thảm, tư thế ngồi thì rất phóng khoáng, trước mặt mỗi người đều có một chiếc án nhỏ, bày những dụng cụ uống rượu màu bạc có tạo hình kỳ lạ, vừa uống rượu vừa lớn giọng trò chuyện.
Các nhạc công ngồi quanh đài cao ôm đàn tỳ bà, gảy không hầu, gõ trống da, biểu diễn những bài nhạc rất có nhịp điệu, vòng eo yểu điệu của giai nhân kèm theo tiếng nhạc đung đưa trong gió, chiếc váy đỏ và những chiếc khăn lụa giống như cơn lốc xoáy, dấy lên một làn sóng hoan hô.
Quả rất có phong tình của chốn dị vực, nhưng... Lâm Tùy An xoa xoa huyệt thái dương, mùi ở đây sao mà hôi quá.
Chiếc thảm nhìn từ xa thì thấy màu sắc rất tươi sáng, nhưng bước vào nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy đầy bụi bặm cặn bã nằm giữa những sợi thảm lông, đã thế còn tản ra một mùi lạ, khách đến có người mang giày, có người cởi giày, mùi mồ hôi chân, mùi thảm và mùi thơm trên người giai nhân, tất cả trộn lẫn với nhau tạo thành một thứ mùi khó diễn tả thành lời... Làm một phép ẩn dụ thì giống giống như mùi hôi trong tàu điện ngầm trộn với mùi tỏi của đồ ăn kết hợp với mùi nước hoa cao cấp, thực sự là buồn nôn quá.
Trong mùi vị này vẫn có thể viết ra câu thơ truyền tụng ngàn năm, ba cái danh thi tiên văn hào quả nhiên không phải người bình thường có thể làm được. Lâm Tùy An nghĩ.
Tuy rằng gọi là quán rượu Hồ Cơ, nhưng ông chủ lại là người Đường, mặc trang phục nước Hồ đội mũ nỉ, phong cách ăn mặc nhất trí với những người trong quán rượu, hắn vừa nhìn thấy Mục Trung và Chu Đạt Thường đến thì cười toét cả miệng đến chào hỏi.
"Lục đội trưởng, Chu huyện úy, hôm nay vừa có rượu mới tới, rượu cũng không mạnh lắm, tặng cho hai vị một bình nhé, tính vào tiền của ta." Hắn lại nhìn qua Lâm Tùy An: "Vị tiểu nương tử này muốn uống chút gì không?"
Giọng điệu của ông chủ tự nhiên như người phục vụ ở thời hiện đại kiểu "bạn muốn gọi món gì" vậy, xem ra phụ nữ ở thế giới này hẳn là cũng thường xuyên đến quán rượu....
Mục Trung đưa bức chân dung của Tô Thành Tiên ra hỏi: "Hôm nay có từng nhìn thấy người này không?" Ông chủ nhìn chằm chằm bức chân dung, nụ cười dần dần thu lại, thấp giọng nói: "Lục đội trưởng tìm người này là?"
Mục Trung: "Chớ hỏi nhiều."
"Vâng vâng vâng." Ông chủ gật đầu khom lưng nói: "Thật không giấu gì ngài, người này đêm qua vừa hay có ở lại đây."
Chu Đạt Thường: "Cái gì?!"
Lâm Tùy An cũng kinh hãi, nếu Tô Thành ở lại quán rượu Hồ Cơ đêm qua thì hắn sẽ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, chẳng phải có nghĩa là... Cô lại trở thành nghi phạm lớn nhất sao?
"Người này bây giờ vẫn còn ở đây chứ?" Mục Trung hỏi.
"Đang ở đây." Ông chủ vội vàng dẫn đường: "Người này đêm qua uống hơi nhiều rượu, ngủ trong phòng của Hồ Cơ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, có lẽ vẫn còn ở hậu viện, mời Lục đội đi theo tôi."
"Xuyên qua đại sảnh quán rượu, rẽ qua cánh cửa thấp bé đi vào trong hậu viện, xung quanh là những lầu gỗ nhỏ xiêu vẹo được xây thành một vòng, có tầng hai, có tầng ba, có tầng gác lửng, vị trí các phòng nằm chênh lệch nhau đến mức không thể không phân biệt được, cầu thang gỗ cao thấp thấp nằm bên trong, làm cô có ảo giác như đi lạc vào một mê cung vậy.
"Lục đội đợi ở đây, để ta đi mời người đó xuống." Ông chủ cầm áo choàng chạy một mạch lên cầu thang, rồi chui vào trong một gian phòng nhỏ, đóng sầm cửa lại.
Vào lúc đó, sau lưng Lâm Tùy An đột nhiên khởi động hệ thống cảnh báo... có nguy hiểm!
Gần như là cũng một lúc, sắc mặt Mục Trung cũng thay đổi, hắn vội vàng quay đầu bỏ chạy: "Không hay rồi, chạy."
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh quạt gỗ trên lầu bị nổ tung, khói bụi bay ngập trời, mười gã bịt mặt vung đao bay xuống, ánh đao sắc bén giấu trong đám khói bụi, giống như ma quỷ lướt qua.
Lâm Tùy An theo phản xạ có điều kiện rút Thiên Tịnh bên hông ra, mũi chân lui về phía sau nửa bước, cả người vạch khói bay ra, đầu óc cô còn chưa biết ứng phó như thế nào thì thân thể đã xác định phương hướng, tay cầm đao vung lên, tiếng đao chạm nhau vang lên tiếng kêu lanh lảnh, là Thiên Tịnh đánh trúng binh khí khác, kẻ địch đang cách nàng rất gần, hơn nữa không chỉ có một tên, Lâm Tùy An đột nhiên cúi người xuống, Thiên Tịnh xoay trong lòng bàn tay cô một vòng, chuôi đao quay ngược lại nhanh như cắt quét sạch đám người kia, đao xé khói bụi thành mấy khe hở, trong khe hở có thể nhìn thấy mấy cái chân và ánh đao lướt qua, máu bắn tung tóe, ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng đám vật nặng rơi xuống đất.
Khói bụi tan dần, tầm mắt hơi khôi phục lại, lúc này Lâm Tùy An mới thấy rõ bốn người bịt mặt đang nằm dưới đất, mắt cá chân chảy máu và đang liên tục co giật.
Trong đầu Lâm Tùy An đột nhiên thốt ra một câu [Đại Trảm Nhược Sinh Sơ]
Nghĩa là gì?!
Lâm Tùy An chỉ hơi thất thần một lát thì lại có hai gã người bịt mặt chém tới, bây giờ không còn khói bụi che chắn, Lâm Tùy An nhìn thấy rất rõ ràng, bọn họ đều là những nam thanh niên cường tráng, mặc quần áo nước Hồ, màu đồng tử phía trên khăn che mặt lộ ra, không phải người Hồ là người nước Đường.
Hai lưỡi đao một trái một phải mang theo mùi tanh đồng thời bổ về phía cổ Lâm Tùy An, tạo thành một cây kéo thật lớn ở trên không trung, dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao xuống cái cổ nhỏ của Lâm Tùy An, thân thể Lâm Tùy An chợt ngửa ra sau, eo cong đến mức đến cô cũng không thể tin được tránh được một đòn nguy hiểm, một tay chống đất đẩy người lên, vừa vặn tránh được hai chiêu của hai tên bịt mặt, Thiên Tịnh thuận thế bổ về phía trước, cổ tay tên bịt mặt bắn máu ra, sau đó gã thét lên một tiếng chói tai rồi ngã xuống đất, Lâm Tùy An trở tay chém một cái, lưỡi dao màu xanh lá chém soạt một tiếng trong không khí.
[Đao phục đoạn trường.]
Lại một câu nói khác đột nhiên chui vào đầu làm Lâm Tùy An giật cả mình, cổ tay cô run lên, mũi đao nhấc lên một li nhưng thế đao thì vẫn không ngừng, bổ thẳng về phía bụng của gã bịt mặt bên trai.
"Phụt..." Máu phun lên một nửa mặt của Lâm Tùy An, gã bịt mặt ngã xuống đây, ôm bụng kêu la thảm thiết.
Lâm Tùy An cứng đờ, nếu vừa rồi cô không nhích mũi đao kia ra một li thì một đao kia đã chém người này thành hai nửa rồi.
Chỉ còn một li nữa thôi thì cô đã giết người rồi!
Máu từ chảy trán chạy xuống lông mi, nhuộm nửa gương mặt màu đỏ máu, nửa mặt kia thì trắng bệch. Tim Lâm Tùy An tim đập như sấm chớp, bàn tay cầm đao run rẩy không thôi, bên tai truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết của Chu Đạt Thường.
"Aaaaa! Mục công cứu ta! Lâm nương tử cứu ta!"
Chu Đạt Thường đang bị hai gã bịt mặt đuổi theo chém, liên tục lăn lộn chạy bò bên này bên kia để trốn, hai gã Bất Lương vốn đi theo bên cạnh hắn cũng đang vật lộn với đám bịt mặt, tình hình Mục Trung bên kia cũng không khá hơn là bao, một đấu năm, từng bước đều là chí mạng, mạng sống chỉ còn lại trong sớm chiều.
Cô phải cứu người!
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao, mũi chân nhón lên một cái đã chạy ra ngoài, vừa rồi suýt nữa giết người nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong đầu cô giống như có hơn cả trăm thanh đao đang kêu ong ong không ngừng khiến lục phủ ngũ tạng cô cũng run rẩy theo, như khi âm thanh vang lên bên tai cô thì lại biến mất, cảnh tượng trong mắt trở nên thong thả đến khác thường, thậm chí còn nhiễm một lớp màu trắng kỳ lạ.
Thiên Tịnh giống như bay múa chặt đứt thanh đao trước mắt, máu tươi phun ra giống như một đóa hoa sen màu đen nở rộ, cô nhảy lên, màu xanh lá của Thiên Tịnh giống như một phiến lá mỏng quét qua mặt hồ lung linh, bọt sóng cũng đua nhau nở rộ.
Chu Đạt Thường ngồi bệt trên vũng máu, cả người run rẩy, sắc mặt hai gã Bất Lương trắng bệch, Mục Trung trợn mắt vì hoảng sợ.
Bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình, chỉ trong thời gian một cái búng tay, nữ nhân trước mắt thân khoác máu tanh, ánh sáng chuyển động theo đường đao, đao đến máu bắn, mấy gã bịt mặt ầm ầm ngã xuống, mưa máu trút xuống đầy đất, ánh mắt u ám hệt như có bị ma quỷ nhập.
Đột nhiên, đồng tử của người nữ tử kia giật giật, ánh mắt u ám như ma quỷ nhập kia chợt biến mất.
Mọi người nuốt nước bọt, lúc này mới giật mình phát hiện mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, lại không biết mình đã trở thành "ma quỷ" trong mắt bọn họ... Đừng nói bọn họ, đến bản thân Lâm Tùy An cũng sợ đến choáng váng.
Vừa rồi cô giống như bị mất đi ý thức, lại giống như không mất đi ý thức, trong ký ức cô vẫn biết mình đã làm gì, chỉ là cơ thể, tứ chi, cơ bắp giống như bị một thứ gì đó chiếm lĩnh, cho đến khi đánh bại hết tất cả đối thủ thì cô mới đoạt lại được quyền khống chế thân thể.
Mùi máu tươi khiến người ta buồn bực tràn vào khoang mũi, màu sắc trước mắt từ màu trắng biến thành đỏ tươi, Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn người bịt mặt nằm trên mặt đất, ngũ giác dần dần trở về với cơ thể, tiếng kêu rên của đám kia truyền vào bên tai cô... Bọn họ vẫn còn phát ra âm thanh, tất cả đều còn sống... Lâm Tùy An run rẩy thu Thiên Tịnh lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, máu theo nếp nhăn trong lòng bàn tay nhỏ giọt xuống mặt đất.
Cảm giác run rẩy vì chém người vừa nãy vẫn còn lưu lại trong người, Lâm Tùy An thậm chí còn không thể phân biệt được cô run rẩy là bởi vì hưng phấn hay sợ hãi.
Cơ thể này của cô... Có vẻ như... Hơi khát máu?
*
Thời gian một khắc sau, Lâm Tùy An gặp được người trong thương đội Mục thị, tất cả bọn họ đều là thanh niên tinh nhuệ khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc áo nước Khương, khoác áo dài cùng loại với Mục Trung, làm việc với hiệu suất cực kỳ cao khống chế quán rượu Hồ Cơ, khiến cho cái vị Chu huyện úy ngay cả tư cách xen vào cũng không có, thể hiện đầy đủ quyền khống chế cực cao của thương đội Mục thị đối với khu chợ Đông.
Không lâu sau, bọn họ phát hiện không ít đồ lậu ở trong hậu viện của quán rượu Hồ Cơ, về phần vật buôn lậu cụ thể là cái gì, Lâm Tùy An không có tư cách biết, chỉ có thể đoán ra được vài điều mấy cuộc đối thoại lẻ tẻ của Mục Trung với thủ hạ của hắn thôi. Quán rượu Hồ Cơ này là cứ điểm ẩn náu của thương đội buôn lậu, chúng đều là những kẻ liều mạng, đột nhiên thấy Mục Trung đến thăm viếng, còn tưởng rằng là cứ điểm bại lộ cho nên mới nổi sát tâm, không thể không nói ông chủ quán rượu này vẫn có chút bản lĩnh, tòa lầu gỗ kỳ quái này được thiết kế như một mê cung nhỏ, phái ra vài đội người cũng không thể dò ra được lối ra chân chính, còn vị ông chủ kia thì đã chạy mất dạng từ lúc nào không hay.
Tệ hơn nữa, Hồ Cơ trong quán rượu nói chưa bao giờ gặp Tô Thành Tiên, cho nên ông chủ kia chẳng qua là nói dối để lừa Mục Trung vào bẫy mà thôi.
"May mà Lâm nương tử ra tay cứu giúp, nếu không lần này Mục mỗ chỉ e là lành ít dữ nhiều rồi." Mục Trung trịnh trọng nói cảm ơn Lâm Tùy An, lại quay về phía Chu Đạt Thường ôm quyền nói: "Chu huyện úy, lần này là thương đội Mục thị liên lụy đến các ngươi."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, có sóng to gió lớn gì mà Chu mỗ ta chưa từng trải qua đâu." Chu Đạt Thường đáp lời Mục Trung, thế nhưng hai chân vẫn còn run rẩy, Lý Ni Lý đứng phía sau nhìn hắn không nỡ nhìn thẳng.
Mục Trung ho khan một tiếng, lại nhìn qua Lâm Tùy An: "Đao pháp của Lâm nương tử sắc bén phi thường thật sắc bén, ta chưa từng gặp trên giang hồ, không biết là sư thừa ở nơi nào?"
"Lâm Tùy An: "..."
Có quỷ mới biết cái đao pháp quỷ quái này học ở đâu! Cô vốn cảm thấy vô duyên vô cớ được một thân võ công là gặp may mắn lớn, nhưng bây giờ cô thấy đao pháp này có hơi tà đạo, chẳng lẽ là tà công như "Quỳ Hoa bảo điển" sao?
Mục Trung thấy Lâm Tùy An không trả lời, vội vàng sửa lời nói: "Lâm nương tử chớ hiểu lầm, cũng không phải Mục mỗ mơ ước tuyệt học của quý phái. Chỉ là ta làm ăn nhiều năm, chưa bao giờ thấy đao pháp như của Lâm nương tử nên tò mò mà thôi. Mục Trung ta nợ ngươi một mạng, sau này chuyện của Lâm nương tử chính là chuyện của ta."
Chưa bao giờ thấy đao pháp giống vậy? Lâm Tùy An thầm nghĩ, chẳng lẽ cả nhà nguyên chủ là cao nhân không xuất thế sao? Hỏng bét, hình như là cái gia đình chả đường hoàng gì.
"Đúng đúng đúng, Lâm nương tử yên tâm, ngươi cứu ta một mạng, Chu mỗ ta nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự, trả lại trong sạch cho ngươi." Chu Đạt Thường cũng nói hùa theo: "Nếu Tô Thành Tiên không ở khu chợ Đông vậy thì nhất định là núp ở đâu đó trong thành thôi, chỉ cần chúng ta lục soát từng nhà một thì nhất định sẽ tìm được manh mối thôi!"
Lâm Tùy An lại không nghĩ như vậy, ông chủ quán rượu vừa rồi có thể biến mất vô tung, điều đó chứng tỏ huyện Nam Phổ này tuyệt đối không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, khó bảo đảm Tô Thành Tiên không có tà môn ngoại đạo gì được.
"Lục đội trưởng, chúng ta tìm thấy một đường hầm bí mật!" Một tên thuộc hạ chạy tới nói: "Lối ra đi thẳng vào kênh ngầm dưới lòng đất, đã phái người có bơi giỏi đi xem thử rồi."
"Tốt lắm!" Mục Trung mừng rỡ: "Kêu các huynh đệ cẩn thận." Sau đó quay lại nói với Chu Đạt Thường: "Chu huyện úy, ngươi có bản đồ đường nước ngầm ở huyện Nam Phố không?"
"Chu Đạt Thường ngây người nhìn Mục Trung một lúc lâu." Rồi đột nhiên hét lớn: "Cống thoát nước! Kênh ngầm thoát nước chảy thẳng ra sông Xuân!"
"Vậy chẳng phải là con đường chạy trốn tốt nhất sao?!"
Lâm Tùy An: "Lối ra ở đâu?!"
"Trong thành có bảy kênh mương xả nước thải ra sáu lối, hai con kênh ngầm lớn nhất ở phố Lý Nhân và Đường Lộ là hướng đông, ba tuyến còn lại là hướng Nam Bắc, đều có giao lộ..." Chu Đạt Thường ôm đầu đi vòng vòng xung quanh: "Bây giờ là mùa thu, mực nước sông Xuân thấp, cho nên dòng chảy hẳn là từ bắc vào nam, từ tây sang đông..."
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Mục Trung không kiên nhẫn đứng dậy: "Ta đi xem thử!"
"Bắt được rồi! Ta đã bắt được rồi!" Hậu viện truyền đến tiếng ồn ào: "Bắt được ông chủ quán rượu rồi!"
Bốn năm tên thuộc hạ vác một người ướt như chuột lột vào, đầu đội mũ nỉ, thân mặc trang phục nước Hồ, quả nhiên là ông chủ quán rượu vừa mới chạy trốn, lúc này mặt đã xanh như tàu lá, đã đứt hơi rồi.
"Còn một người nữa! Kéo ra đây!" Trong tiếng hỗn loạn, thi thể thứ hai được nâng lên, thi thể này thảm hơn ông chủ quán rượu nhiều, bên trái bị ngâm đến da mặt trắng bệch, giống như da lợn bị cắt ra rồi cuộn lại, dưới da còn bốc mùi hôi thối, nửa khuôn mặt bên phải vẫn còn giữ được ngũ quan hoàn chỉnh.
Chu Đạt Thường hét lên một tiếng rồi bắt đầu nôn ọe, Mục Trung bịt mũi lại.
Đồng tử Lâm Tùy An co lại.
Thi thể kia là Tô Thành Tiên.
30.6.2022
Tác giả có lời muốn nói: Đúng chứ đúng chứ, vụ án này đơn giản hết sức nhỉ, hung thủ rất rõ ràng rồi phải hem nè (gương mặt chân thành)