Chương 67
“Được, cảm ơn!”
Mắt Ninh Long hơi đỏ lên, dù anh ta không nói nhiều, nhưng cảm xúc trên mặt lại vô cùng rõ ràng.
Sau khi thanh toán tiền khám bệnh xong, Ninh Long dẫn Tiểu Uyển ra về.
Phòng khám bình thường trở lại.
Nghiêm Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ ghen ghét.
Lạc Thiên thì rất tò mò.
Lâm Chính được Tề Trọng Quốc kéo vào một căn phòng nhỏ tâm sự, nói là tâm sự, thật ra là Tề Trọng Quốc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đều liên quan đến Thiên Kim Phương.
Lâm Chính cũng không từ chối, hỏi gì đáp nấy.
Mãi đến chạng vạng, Lâm Chính mượn cớ về nhà ăn cơm, Tề Trọng Quốc mới lưu luyến không rời ra về.
Nhưng thấy thái độ của lão, e rằng sau này sẽ thường xuyên chạy đến phòng khám.
Chắc sau này không được yên tĩnh nữa rồi.
Đến giờ, Nghiêm Lãng lái chiếc Huyndai của mình ra về.
Lạc Thiên kiểm kê dược liệu xong mới có thể đi, Lâm Chính thì một mình ngồi xe buýt về nhà.
Trên đường, anh nâng ngón tay mình lên nhìn chăm chú.
Đó là ngón tay dính giọt máu của Ninh Tiểu Uyển.
Thật ra giọt máu đó không phải là máu của cô bé, mà là máu chim Huyền Linh.
Chim Huyền Linh là một loại chim rất hiếm có và quý giá, có linh tính, người hiện đại gần như không thể nhìn thấy, ở cổ đại, nó được tôn sùng là một loài chim thần.
Mà chim Huyền Linh có một đặc tính là mổ máu, nghe nói lúc nó nhìn thấy người có thể chất và huyết thống không tầm thường sẽ không nhịn được mổ một cái lên trán, nó sẽ mổ người kia chảy máu, nhưng cũng sẽ khiến mỏ mình bị thương, truyền một giọt máu này vào trán người kia.
Giọt máu này được gọi là linh huyết bỏ quên.
Nếu linh huyết bỏ quên của chim Huyền Linh có thể thành công dung hợp với người kia thì người kia sẽ trở nên vượt trội về cả IQ và thể chất.
Nhưng nếu không thể dung hợp, giọt máu của chim Huyền Linh sẽ lấy mạng người đó.
Tình huống của Ninh Tiểu Uyển là như thế.
Cô bé có thể chất hoặc huyết thống đặc biệt với Huyền Linh, cũng bị chim Huyền Linh nhìn trúng, tiếc là cô bé không thể dung hợp linh huyết bỏ quên này.
Nhưng… Lâm Chính thì có thể!
Mấy năm nay, anh đã gom được mười ba giọt linh huyết rồi!
“Theo ghi chép trên sách cổ, nếu có thể gom đủ mười lăm giọt sẽ có thể tẩy tinh phạt tủy, có thể lột xác, thật không biết đó là hiện tượng thế nào?”
“Nhà họ Lâm cũng có người đang thu thập nhỉ? Khi mình đi chỉ có hai giọt, không biết bây giờ bọn họ đã có mấy giọt rồi, đến cuộc họp gia tộc, nếu mình xuất hiện trước mặt bọn họ với linh thể với mười lăm giọt linh huyết đã ngưng tụ, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ ra sao nhỉ?”
Lâm Chính lẩm bẩm, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
Trong lúc vô thức đã đi đến trạm.
Lúc đi vào cổng khu chung cư cũ kỹ, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước cổng.
“Cho hỏi, cậu là cậu Lâm sao?”
Mắt Ninh Long hơi đỏ lên, dù anh ta không nói nhiều, nhưng cảm xúc trên mặt lại vô cùng rõ ràng.
Sau khi thanh toán tiền khám bệnh xong, Ninh Long dẫn Tiểu Uyển ra về.
Phòng khám bình thường trở lại.
Nghiêm Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính với vẻ ghen ghét.
Lạc Thiên thì rất tò mò.
Lâm Chính được Tề Trọng Quốc kéo vào một căn phòng nhỏ tâm sự, nói là tâm sự, thật ra là Tề Trọng Quốc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đều liên quan đến Thiên Kim Phương.
Lâm Chính cũng không từ chối, hỏi gì đáp nấy.
Mãi đến chạng vạng, Lâm Chính mượn cớ về nhà ăn cơm, Tề Trọng Quốc mới lưu luyến không rời ra về.
Nhưng thấy thái độ của lão, e rằng sau này sẽ thường xuyên chạy đến phòng khám.
Chắc sau này không được yên tĩnh nữa rồi.
Đến giờ, Nghiêm Lãng lái chiếc Huyndai của mình ra về.
Lạc Thiên kiểm kê dược liệu xong mới có thể đi, Lâm Chính thì một mình ngồi xe buýt về nhà.
Trên đường, anh nâng ngón tay mình lên nhìn chăm chú.
Đó là ngón tay dính giọt máu của Ninh Tiểu Uyển.
Thật ra giọt máu đó không phải là máu của cô bé, mà là máu chim Huyền Linh.
Chim Huyền Linh là một loại chim rất hiếm có và quý giá, có linh tính, người hiện đại gần như không thể nhìn thấy, ở cổ đại, nó được tôn sùng là một loài chim thần.
Mà chim Huyền Linh có một đặc tính là mổ máu, nghe nói lúc nó nhìn thấy người có thể chất và huyết thống không tầm thường sẽ không nhịn được mổ một cái lên trán, nó sẽ mổ người kia chảy máu, nhưng cũng sẽ khiến mỏ mình bị thương, truyền một giọt máu này vào trán người kia.
Giọt máu này được gọi là linh huyết bỏ quên.
Nếu linh huyết bỏ quên của chim Huyền Linh có thể thành công dung hợp với người kia thì người kia sẽ trở nên vượt trội về cả IQ và thể chất.
Nhưng nếu không thể dung hợp, giọt máu của chim Huyền Linh sẽ lấy mạng người đó.
Tình huống của Ninh Tiểu Uyển là như thế.
Cô bé có thể chất hoặc huyết thống đặc biệt với Huyền Linh, cũng bị chim Huyền Linh nhìn trúng, tiếc là cô bé không thể dung hợp linh huyết bỏ quên này.
Nhưng… Lâm Chính thì có thể!
Mấy năm nay, anh đã gom được mười ba giọt linh huyết rồi!
“Theo ghi chép trên sách cổ, nếu có thể gom đủ mười lăm giọt sẽ có thể tẩy tinh phạt tủy, có thể lột xác, thật không biết đó là hiện tượng thế nào?”
“Nhà họ Lâm cũng có người đang thu thập nhỉ? Khi mình đi chỉ có hai giọt, không biết bây giờ bọn họ đã có mấy giọt rồi, đến cuộc họp gia tộc, nếu mình xuất hiện trước mặt bọn họ với linh thể với mười lăm giọt linh huyết đã ngưng tụ, không biết vẻ mặt bọn họ sẽ ra sao nhỉ?”
Lâm Chính lẩm bẩm, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
Trong lúc vô thức đã đi đến trạm.
Lúc đi vào cổng khu chung cư cũ kỹ, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng trước cổng.
“Cho hỏi, cậu là cậu Lâm sao?”