Chương 59
Theo lệnh của gã to con, mấy gã đàn ông thô kệch ùa vào, hè nhau lật đổ hết bàn ghế khiến nhà thuốc vốn ngăn nắp trở thành một bãi chiến trường hỗn độn.
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
“Nghiêm Lãng! Báo cảnh sát đi!”
Lạc Thiên rơm rớm nước mắt, vội nhào ra hòng cản bọn côn đồ lại, ngặt nỗi một cô gái chân yếu tay mềm làm gì có phần thắng trước lũ đàn ông thô bạo này.
Nhà thuốc này là do ông nội cô mở, tuy hiện nay ông ít xuất hiện do tuổi tác đã cao nhưng nơi này vẫn là tâm huyết của nhà họ Lạc!
Nghiêm Lãng sợ hãi lùi về sau, dùng bàn tay run lẩy bẩy móc điện thoại ra gọi cảnh sát.
Đôi mày Lâm Chính nhíu chặt.
Lạc Thiên dù sao cũng là bạn học kiêm bạn thân của vợ anh, tuy gương mặt trông có vẻ hung dữ nhưng tính tình lại không hề xấu chút nào.
“Con đĩ thối! Cút!”
Thấy Lạc Thiên nhào tới, gã đàn ông trong chiếc áo ba lỗ đen vung tay lên. Quán tính của động tác khiến cô ta bị đẩy ra, ngã ngồi xuống đất.
“Con đĩ thối, Hắc Hổ tao không đánh đàn bà, nhưng đừng có được nước lấn tới! Biết điều thì ngồi im, không thì đừng trách tao không nương tay!”, gã nạt nộ đầy dữ tợn.
“Tôi liều mạng với các người!”
Hai mắt Lạc Thiên đỏ ngầu, những giọt lệ căm phẫn ứa ra, hai hàm răng nghiến chặt, lại toan nhào lên.
“Rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt!”, gã đàn ông điên tiết, rút phắt chiếc thắt lưng da bên hông ra như muốn dùng nó để trói Lạc Thiên lại.
Vào lúc gã định tóm lấy cô, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ bên cạnh, dứt khoát vỗ một cái vô cùng chính xác lên cánh tay gã.
Ngay lập tức, gã ta như bị nhấn nút tạm dừng, cả người cứng đờ.
“Anh Hổ sao vậy?”
“Con ả kia vừa làm gì thế?”
Đồng bọn của gã ta hùng hổ vồ về phía Lạc Thiên, nhưng bàn tay của Lâm Chính đã nâng lên, tung ra những chưởng nhẹ hẫng như lá rơi, khiến tất cả đều bất động.
Lạc Thiên khiếp sợ.
Trong phút chốc ban nãy, cô ta nhìn thấy ánh sáng phát ra từ lòng bàn tay Lâm Chính, trông giống như những cây châm bạc.
Cô bật thốt lên: “Anh đã làm gì vậy?”
“Không gì cả, chỉ dùng châm bạc làm tê liệt hệ thần kinh của chúng mà thôi”, Lâm Chính nhàn nhạt đáp.
Lạc Thiên khẽ nín thở.
Châm cứu gây tê không phải chuyện hiếm lạ trong Đông y, chỉ cần kích thích các huyệt như Nội Quan hay Thiên Ma là có thể khiến hệ thần kinh tê liệt trong chốc lát. Trong sách y học cũng từng ghi chép việc dùng châm cứu thay cho thuốc tê.
Lạc Thiên cũng có thể làm được nhưng với điều kiện bệnh nhân phải nằm thẳng người không động đậy, không có quần áo cản trở để cô ta có thể tìm đúng vị trí huyệt.
Từ đó có thể hiểu việc làm tê liệt năm, sáu gã đàn ông trong nháy mắt khó như lên trời.
Người này là ai vậy? Không phải Tiểu Nhu đã nói anh ta chỉ đọc sách y học qua loa thôi sao?
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
“Nghiêm Lãng! Báo cảnh sát đi!”
Lạc Thiên rơm rớm nước mắt, vội nhào ra hòng cản bọn côn đồ lại, ngặt nỗi một cô gái chân yếu tay mềm làm gì có phần thắng trước lũ đàn ông thô bạo này.
Nhà thuốc này là do ông nội cô mở, tuy hiện nay ông ít xuất hiện do tuổi tác đã cao nhưng nơi này vẫn là tâm huyết của nhà họ Lạc!
Nghiêm Lãng sợ hãi lùi về sau, dùng bàn tay run lẩy bẩy móc điện thoại ra gọi cảnh sát.
Đôi mày Lâm Chính nhíu chặt.
Lạc Thiên dù sao cũng là bạn học kiêm bạn thân của vợ anh, tuy gương mặt trông có vẻ hung dữ nhưng tính tình lại không hề xấu chút nào.
“Con đĩ thối! Cút!”
Thấy Lạc Thiên nhào tới, gã đàn ông trong chiếc áo ba lỗ đen vung tay lên. Quán tính của động tác khiến cô ta bị đẩy ra, ngã ngồi xuống đất.
“Con đĩ thối, Hắc Hổ tao không đánh đàn bà, nhưng đừng có được nước lấn tới! Biết điều thì ngồi im, không thì đừng trách tao không nương tay!”, gã nạt nộ đầy dữ tợn.
“Tôi liều mạng với các người!”
Hai mắt Lạc Thiên đỏ ngầu, những giọt lệ căm phẫn ứa ra, hai hàm răng nghiến chặt, lại toan nhào lên.
“Rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt!”, gã đàn ông điên tiết, rút phắt chiếc thắt lưng da bên hông ra như muốn dùng nó để trói Lạc Thiên lại.
Vào lúc gã định tóm lấy cô, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ bên cạnh, dứt khoát vỗ một cái vô cùng chính xác lên cánh tay gã.
Ngay lập tức, gã ta như bị nhấn nút tạm dừng, cả người cứng đờ.
“Anh Hổ sao vậy?”
“Con ả kia vừa làm gì thế?”
Đồng bọn của gã ta hùng hổ vồ về phía Lạc Thiên, nhưng bàn tay của Lâm Chính đã nâng lên, tung ra những chưởng nhẹ hẫng như lá rơi, khiến tất cả đều bất động.
Lạc Thiên khiếp sợ.
Trong phút chốc ban nãy, cô ta nhìn thấy ánh sáng phát ra từ lòng bàn tay Lâm Chính, trông giống như những cây châm bạc.
Cô bật thốt lên: “Anh đã làm gì vậy?”
“Không gì cả, chỉ dùng châm bạc làm tê liệt hệ thần kinh của chúng mà thôi”, Lâm Chính nhàn nhạt đáp.
Lạc Thiên khẽ nín thở.
Châm cứu gây tê không phải chuyện hiếm lạ trong Đông y, chỉ cần kích thích các huyệt như Nội Quan hay Thiên Ma là có thể khiến hệ thần kinh tê liệt trong chốc lát. Trong sách y học cũng từng ghi chép việc dùng châm cứu thay cho thuốc tê.
Lạc Thiên cũng có thể làm được nhưng với điều kiện bệnh nhân phải nằm thẳng người không động đậy, không có quần áo cản trở để cô ta có thể tìm đúng vị trí huyệt.
Từ đó có thể hiểu việc làm tê liệt năm, sáu gã đàn ông trong nháy mắt khó như lên trời.
Người này là ai vậy? Không phải Tiểu Nhu đã nói anh ta chỉ đọc sách y học qua loa thôi sao?