Chương 53
“Mau đi đi, bệnh tình của ba ông không thể kéo dài quá lâu”.
“Nếu ba tôi thật sự khỏi bệnh, Nam Đống tôi nhất định sẽ lại tới cảm ơn cậu”.
Nói xong, Từ Nam Đống để lại một tấm thẻ ngân hàng màu vàng: “Đây là chút tấm lòng của tôi, mong cậu vui lòng nhận lấy”.
“Không cần”.
“Nếu cậu Lâm không chịu nhận thì tôi để Từ Thiên lại đây báo đáp cậu nhé”.
“Được, vậy tôi nhận”.
“Cậu Lâm, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì, cậu cũng có thể liên hệ với tôi”.
Từ Nam Đống mỉm cười đưa danh thiếp rồi cung kính rời đi.
Khi đi ông còn thuận đường đuổi đám người Tô Mỹ Tâm, Tô Trương Dương đang chửi bới dưới nhà về.
Tô Nhu ngồi trong phòng khách mà lo lắng bất an, cô nặn ra nụ cười tiễn khách quý về, sau đó đi vào phòng.
“Họ tới tìm anh chữa bệnh à?”
“Đúng vậy”.
“Sao anh không đi?”
“Em muốn tôi đi à?”
“Đương nhiên là không rồi, anh còn chưa học đến nơi đến chốn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao!”
“Ồ”.
“Anh trả lời họ thế nào?”
“Tôi chép lại phương thuốc trước kia từng thấy trong sách y đưa cho họ, phương thuốc này có thể chữa được bệnh của Từ Diệu Niên”.
“Có tác dụng không?”
“Em yên tâm, có tác dụng”.
“Vậy à? Vậy bà nội thì sao? Lần này anh còn không cho họ vào cửa, anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với họ à?”
“Trên thực tế, họ đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi”.
“Vậy… anh định giải thích với ba mẹ thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ tới”, Lâm Chính im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Em nghĩ sao?”
“Tôi? Nghĩ gì?”, Tô Nhu hơi bất ngờ.
“Chuyện ly hôn ấy”, Lâm Chính nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Tô Nhu hơi hoảng loạn, cô trầm mặc một lát nhưng không trả lời.
Cô cầm điện thoại lên gõ chữ. . Truyện Việt Nam
Một dãy số và một địa chỉ được gửi đến điện thoại di động của Lâm Chính.
“Tôi đã nói với bạn học rồi, tám giờ sáng mai anh đến phòng khám của cô ấy làm việc. Một tháng ba ngàn tệ, tuy hơi thấp một chút nhưng cũng tốt hơn việc anh ở nhà chỉ ăn lười làm”.
“Ừm”.
Lâm Chính gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Hai ngày nay Mã Phong rất phiền muộn.
“Nếu ba tôi thật sự khỏi bệnh, Nam Đống tôi nhất định sẽ lại tới cảm ơn cậu”.
Nói xong, Từ Nam Đống để lại một tấm thẻ ngân hàng màu vàng: “Đây là chút tấm lòng của tôi, mong cậu vui lòng nhận lấy”.
“Không cần”.
“Nếu cậu Lâm không chịu nhận thì tôi để Từ Thiên lại đây báo đáp cậu nhé”.
“Được, vậy tôi nhận”.
“Cậu Lâm, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì, cậu cũng có thể liên hệ với tôi”.
Từ Nam Đống mỉm cười đưa danh thiếp rồi cung kính rời đi.
Khi đi ông còn thuận đường đuổi đám người Tô Mỹ Tâm, Tô Trương Dương đang chửi bới dưới nhà về.
Tô Nhu ngồi trong phòng khách mà lo lắng bất an, cô nặn ra nụ cười tiễn khách quý về, sau đó đi vào phòng.
“Họ tới tìm anh chữa bệnh à?”
“Đúng vậy”.
“Sao anh không đi?”
“Em muốn tôi đi à?”
“Đương nhiên là không rồi, anh còn chưa học đến nơi đến chốn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao!”
“Ồ”.
“Anh trả lời họ thế nào?”
“Tôi chép lại phương thuốc trước kia từng thấy trong sách y đưa cho họ, phương thuốc này có thể chữa được bệnh của Từ Diệu Niên”.
“Có tác dụng không?”
“Em yên tâm, có tác dụng”.
“Vậy à? Vậy bà nội thì sao? Lần này anh còn không cho họ vào cửa, anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với họ à?”
“Trên thực tế, họ đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi”.
“Vậy… anh định giải thích với ba mẹ thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ tới”, Lâm Chính im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Em nghĩ sao?”
“Tôi? Nghĩ gì?”, Tô Nhu hơi bất ngờ.
“Chuyện ly hôn ấy”, Lâm Chính nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Tô Nhu hơi hoảng loạn, cô trầm mặc một lát nhưng không trả lời.
Cô cầm điện thoại lên gõ chữ. . Truyện Việt Nam
Một dãy số và một địa chỉ được gửi đến điện thoại di động của Lâm Chính.
“Tôi đã nói với bạn học rồi, tám giờ sáng mai anh đến phòng khám của cô ấy làm việc. Một tháng ba ngàn tệ, tuy hơi thấp một chút nhưng cũng tốt hơn việc anh ở nhà chỉ ăn lười làm”.
“Ừm”.
Lâm Chính gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Hai ngày nay Mã Phong rất phiền muộn.