Chương 45
Ông ta há to miệng thở ra một hơi khí đục, sau đó không ngừng ho khan, nôn nước vừa uống vào ra, sau đó ho khan thêm mấy tiếng nữa mới hết, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.
“Hả?”
Cậu Mã, Tô Cương và Tô Cối đều trợn tròn mắt.
Tô Nhu hơi há miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng thần kỳ này.
Lâm Chính rút ngân châm ra, đưa cho Tần Bách Tùng.
Tần Bách Tùng khom người nhận lấy bằng hai tay.
“Bố, bố không sao chứ?”, Từ Phấn đỡ Từ Thiên dậy, lo lắng hỏi.
“Bố không sao… Cụ Tần, chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi có bệnh gì sao?”, Từ Thiên hoảng sợ.
Khi nãy ông ta vẫn còn chút ý thức, nhưng cảm giác đau đớn và điên cuồng đột nhiên kéo đến khiến ông ta không thể khống chế được. . Đam Mỹ Sắc
Ông ta nhớ mình vẫn luôn rất khỏe, hàng năm kiểm tra sức khỏe hai lần, có bệnh gì đã khám ra từ lâu, nhưng chuyện hôm nay là thế nào?
Nhưng cụ Tần lại nhỏ giọng quát khẽ: “Ông không có bệnh, đừng hỏi nhiều”.
Từ Thiên run rẩy.
“Cụ Tần, sắp đến giờ cơm rồi, tôi phải về ăn cơm, tôi đói không sao nhưng không thể để vợ tôi đói được, đi trước đây”.
Lúc này, Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ, xoay người muốn đi.
“Cậu không được đi!”
Từ Phấn cuống quýt muốn ngăn cản Lâm Chính.
“Câm miệng!”
Cụ Tần vội trừng hắn.
Thấy vẻ mặt của cụ Tần, Từ Thiên lập tức nhận ra có chuyện gì đó.
“Cút về phòng sách!”, Từ Thiên quay đầu sang lạnh lùng ra lệnh.
Từ Phấn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu rời đi.
“Vậy tôi có thể đi chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Thầy Lâm, tình hình của bố Từ Thiên là Từ Diệu Niên lúc này khá nghiêm trọng, nếu thật sự không chữa trị kịp thời e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thầy xem…”, Tần Bách Tùng gượng cười nói.
“Không liên quan gì đến tôi”.
Lâm Chính nắm lấy tay Tô Nhu đang ngơ ngác, đi ra ngoài.
“Thầy Lâm! Thầy Lâm…”, Tần Bách Tùng vội gọi mấy câu.
Nhưng không hề có tác dụng.
“Ơ…”
Tô Cương Tô Cối tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Lâm Chính và Tô Nhu rời đi.
“Bố, mấy người họ cứ đi như thế sao?”, Tô Cương hỏi.
Tô Cối cũng không biết nên nói gì cho phải, quay đầu nhìn Từ Thiên: “Sếp Từ, việc này…”
“Lâm Chính kia là cháu rể của ông sao?”, Từ Thiên nghiêm túc hỏi.
“Đúng thế”.
“Ồ… Vậy các ông về trước đi”.
“Hả?”
Cậu Mã, Tô Cương và Tô Cối đều trợn tròn mắt.
Tô Nhu hơi há miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng thần kỳ này.
Lâm Chính rút ngân châm ra, đưa cho Tần Bách Tùng.
Tần Bách Tùng khom người nhận lấy bằng hai tay.
“Bố, bố không sao chứ?”, Từ Phấn đỡ Từ Thiên dậy, lo lắng hỏi.
“Bố không sao… Cụ Tần, chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi có bệnh gì sao?”, Từ Thiên hoảng sợ.
Khi nãy ông ta vẫn còn chút ý thức, nhưng cảm giác đau đớn và điên cuồng đột nhiên kéo đến khiến ông ta không thể khống chế được. . Đam Mỹ Sắc
Ông ta nhớ mình vẫn luôn rất khỏe, hàng năm kiểm tra sức khỏe hai lần, có bệnh gì đã khám ra từ lâu, nhưng chuyện hôm nay là thế nào?
Nhưng cụ Tần lại nhỏ giọng quát khẽ: “Ông không có bệnh, đừng hỏi nhiều”.
Từ Thiên run rẩy.
“Cụ Tần, sắp đến giờ cơm rồi, tôi phải về ăn cơm, tôi đói không sao nhưng không thể để vợ tôi đói được, đi trước đây”.
Lúc này, Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ, xoay người muốn đi.
“Cậu không được đi!”
Từ Phấn cuống quýt muốn ngăn cản Lâm Chính.
“Câm miệng!”
Cụ Tần vội trừng hắn.
Thấy vẻ mặt của cụ Tần, Từ Thiên lập tức nhận ra có chuyện gì đó.
“Cút về phòng sách!”, Từ Thiên quay đầu sang lạnh lùng ra lệnh.
Từ Phấn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu rời đi.
“Vậy tôi có thể đi chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Thầy Lâm, tình hình của bố Từ Thiên là Từ Diệu Niên lúc này khá nghiêm trọng, nếu thật sự không chữa trị kịp thời e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thầy xem…”, Tần Bách Tùng gượng cười nói.
“Không liên quan gì đến tôi”.
Lâm Chính nắm lấy tay Tô Nhu đang ngơ ngác, đi ra ngoài.
“Thầy Lâm! Thầy Lâm…”, Tần Bách Tùng vội gọi mấy câu.
Nhưng không hề có tác dụng.
“Ơ…”
Tô Cương Tô Cối tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Lâm Chính và Tô Nhu rời đi.
“Bố, mấy người họ cứ đi như thế sao?”, Tô Cương hỏi.
Tô Cối cũng không biết nên nói gì cho phải, quay đầu nhìn Từ Thiên: “Sếp Từ, việc này…”
“Lâm Chính kia là cháu rể của ông sao?”, Từ Thiên nghiêm túc hỏi.
“Đúng thế”.
“Ồ… Vậy các ông về trước đi”.