Chương 42
Nếu là người bình thường đã đồng ý từ lâu rồi, nhưng Lâm Chính chẳng những sắc mặt không thay đổi mà cả nhịp thở cũng vững vàng.
Như một người làm chuyện lớn vậy.
Nhưng “như” chứ không phải “là”!
Huống hồ lần này không có Mã Phong thì cụ ông cũng toi đời rồi.
Từ Thiên không muốn nợ nhà họ Mã quá nhiều.
“Lôi xuống!”, Từ Thiên vẫy tay, mặt không chút cảm xúc nói.
“Vâng, chú Thiên!”
Hai người đàn ông mặc vest bên cạnh lập tức tiến lên.
“Hai người muốn làm gì?”, Tô Nhu hoảng hốt.
“Đánh gãy chân cậu cho cậu một bài học trước, yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ đưa cậu đến bệnh viện, nên bồi thường bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ không thiếu, nhưng nếu cậu vẫn cố chấp thì không chỉ mỗi thế thôi đâu, dù sao trên đời này một cái mạng cũng có giá công khai mà”, Từ Phấn ở bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng.
Chuyện như vậy Từ Phấn đã thấy nhiều, cũng làm nhiều rồi.
Cụ Từ có hai đứa con trai, con trai lớn là Từ Nam Đống, con trai út là Từ Thiên, Từ Nam Đống quản lý việc kinh doanh, Từ Thiên quản lý khu vực xám. Thấy Từ Thiên lịch sự là thế, nhưng ở Nam Thành, ông ta lại là người khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật.
Tô Nhu nghe thấy câu này thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng… cô lại đứng ra trước mặt Lâm Chính, dang hai tay ra muốn bảo vệ anh.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó thì thấy buồn cười.
Cô gái này.
Cô thật sự quá có nguyên tắc.
Mạnh mẽ… Cũng đáng yêu đấy chứ.
Nhưng đàn em của chú Thiên không phải loại người lòng dạ mềm yếu, hai người đi về phía Lâm Chính, Mã Phong bên kia cũng chạy đến chỗ Tô Nhu.
“Nhu Nhi, em qua đây, em đừng xen vào chuyện này”.
“Cút”, Tô Nhu quát to với Mã Phong.
Tô Cối và Tô Cương bên cạnh không nói một lời.
Bọn họ hoàn toàn không quan tâm Lâm Chính sẽ ra sao, còn cậu Mã và Tô Nhu, bọn họ chỉ mong hai người sẽ có kết quả nhanh hơn thôi.
Tình cảnh vô cùng tuyệt vọng.
Tô Nhu hoàn toàn không thể ngăn cản hai vệ sĩ này và Mã Phong.
Mãi đến lúc này, Lâm Chính mới cất tiếng.
“Đợi đã”.
“Cậu đồng ý à?”
Từ Thiên đẩy mắt kính trên mũi hỏi.
“Không đồng ý, nhưng tôi muốn nói một câu”.
“Nói cái gì?”, Từ Thiên cau mày.
Như một người làm chuyện lớn vậy.
Nhưng “như” chứ không phải “là”!
Huống hồ lần này không có Mã Phong thì cụ ông cũng toi đời rồi.
Từ Thiên không muốn nợ nhà họ Mã quá nhiều.
“Lôi xuống!”, Từ Thiên vẫy tay, mặt không chút cảm xúc nói.
“Vâng, chú Thiên!”
Hai người đàn ông mặc vest bên cạnh lập tức tiến lên.
“Hai người muốn làm gì?”, Tô Nhu hoảng hốt.
“Đánh gãy chân cậu cho cậu một bài học trước, yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ đưa cậu đến bệnh viện, nên bồi thường bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ không thiếu, nhưng nếu cậu vẫn cố chấp thì không chỉ mỗi thế thôi đâu, dù sao trên đời này một cái mạng cũng có giá công khai mà”, Từ Phấn ở bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng.
Chuyện như vậy Từ Phấn đã thấy nhiều, cũng làm nhiều rồi.
Cụ Từ có hai đứa con trai, con trai lớn là Từ Nam Đống, con trai út là Từ Thiên, Từ Nam Đống quản lý việc kinh doanh, Từ Thiên quản lý khu vực xám. Thấy Từ Thiên lịch sự là thế, nhưng ở Nam Thành, ông ta lại là người khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật.
Tô Nhu nghe thấy câu này thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng… cô lại đứng ra trước mặt Lâm Chính, dang hai tay ra muốn bảo vệ anh.
Lâm Chính sửng sốt, sau đó thì thấy buồn cười.
Cô gái này.
Cô thật sự quá có nguyên tắc.
Mạnh mẽ… Cũng đáng yêu đấy chứ.
Nhưng đàn em của chú Thiên không phải loại người lòng dạ mềm yếu, hai người đi về phía Lâm Chính, Mã Phong bên kia cũng chạy đến chỗ Tô Nhu.
“Nhu Nhi, em qua đây, em đừng xen vào chuyện này”.
“Cút”, Tô Nhu quát to với Mã Phong.
Tô Cối và Tô Cương bên cạnh không nói một lời.
Bọn họ hoàn toàn không quan tâm Lâm Chính sẽ ra sao, còn cậu Mã và Tô Nhu, bọn họ chỉ mong hai người sẽ có kết quả nhanh hơn thôi.
Tình cảnh vô cùng tuyệt vọng.
Tô Nhu hoàn toàn không thể ngăn cản hai vệ sĩ này và Mã Phong.
Mãi đến lúc này, Lâm Chính mới cất tiếng.
“Đợi đã”.
“Cậu đồng ý à?”
Từ Thiên đẩy mắt kính trên mũi hỏi.
“Không đồng ý, nhưng tôi muốn nói một câu”.
“Nói cái gì?”, Từ Thiên cau mày.