Chương 29
Nhưng vào lúc này, đột nhiên cụ Tần dừng bước, cụ ta vội vàng phớt lờ Từ Thu Huyền và cậu Mã mà vội vàng chạy lên trước mấy bước.
“Cụ Tần?”, cậu Mã và Từ Thu Huyền đồng loạt cất tiếng gọi.
Nhưng cụ Tần không hề quay đầu lại, cụ ta gọi với theo Lâm Chính và Tô Nhu, hai người đang chuẩn bị rời khỏi nơi này ấy: “Xin hỏi cậu có phải là thầy Lâm không?”
“Hửm?”
Lâm Chính ngẩn người, anh quay đầu lại.
Cụ Tần nhìn thấy anh bèn kích động đến mức cơ thể run rẩy, vội chạy đến bên cạn anh: “Thầy Lâm! Đúng là thầy rồi? không ngờ lại có thể đụng mặt thầy ở nơi này? Chúng ta có duyên quá! Ha ha ha…”
“Ông là… Tần Bách Tùng?”
Lâm Chính nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên.
Cảnh tượng này khiến cho cậu Mã và Từ Thu Huyền hóa đá triệt để.
Vị thần y đỉnh cao có danh là Diêm Vương sống ở Giang Nam, vị Phật vô số người không thể mời đến khám nổi ấy lại gọi Lâm Chính… là thầy?
Một tiếng thầy này của Tần Bách Tùng khiến cậu Mã và Từ Thu Huyền trợn mắt há mồm.
Diêm Vương sống là ai?
Là vị thầy thuốc Đông y có thể nói là nổi tiếng nhất Giang Nam, sở hữu y thuật không đứng nhất thì cũng nhì tỉnh, được vô số người quyền cao chức trọng mời đến chữa bệnh mà không được.
Nghe nói Tần Bách Tùng từng được đón vào Kinh Thành chữa bệnh cho một vị tai to mặt lớn. Điều ấy đủ để chứng minh cảnh giới siêu phàm cũng như địa vị được tôn sùng hết mực của cụ ta.
Một người như vậy lại gọi Lâm Chính là thầy?
Anh ta xứng đáng với xưng hô này ư?
Nét mặt cậu Mã vặn lại.
“Anh Mã, không phải anh từng nói tên Lâm Chính này chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi ư? Sao cụ Tần lại gọi anh ta là thầy?”, Từ Thu Huyền kinh ngạc hỏi.
“Chắc là… Chắc là tên vô dụng này đã gặp cụ Từ ở đâu đó. Cụ ấy chỉ thuận miệng gọi bừa thôi, không có gì đâu”, cậu Mã qua quýt đáp lại, cũng là để tự an ủi bản thân.
Từ Thu Huyền bán tín bán nghi mà gật đầu.
Hai người không dám bước lên quấy rầy, đành đứng một chỗ mà nhìn.
“Từ biệt nhau đã ba năm, không ngờ lại gặp được thầy Lâm ở nơi này, đúng là duyên phận! Ha ha, chốc nữa chúng ta phải cùng nhau cạn ly ôn chuyện mới được!”, cụ Tần kích động thốt lên với vẻ mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt.
“Lâm Chính, ông cụ này là?”, Tô Nhu đứng bên cạnh hỏi.
“Một người bạn”.
“Bạn ư? Sao tôi lại không biết?”
“Tôi quen biết khi còn ở Yên Kinh”.
Câu trả lời đơn giản đến qua loa của Lâm Chính khiến Tô Nhu nhíu mày.
Cô nhớ anh đến từ Yên Kinh nhưng lại không biết rõ hoàn cảnh gia đình anh thế nào, đó là điều mà Lâm Chính cũng chưa từng đề cập đến.
Thôi, dù sao cũng sẽ đến lúc phải ly hôn, hỏi nhiều cũng không được gì.
“Thầy Lâm à, cô bé này là ai vậy?”, lúc này cụ Tần mới để ý đến Tô Nhu.
“Cụ Tần?”, cậu Mã và Từ Thu Huyền đồng loạt cất tiếng gọi.
Nhưng cụ Tần không hề quay đầu lại, cụ ta gọi với theo Lâm Chính và Tô Nhu, hai người đang chuẩn bị rời khỏi nơi này ấy: “Xin hỏi cậu có phải là thầy Lâm không?”
“Hửm?”
Lâm Chính ngẩn người, anh quay đầu lại.
Cụ Tần nhìn thấy anh bèn kích động đến mức cơ thể run rẩy, vội chạy đến bên cạn anh: “Thầy Lâm! Đúng là thầy rồi? không ngờ lại có thể đụng mặt thầy ở nơi này? Chúng ta có duyên quá! Ha ha ha…”
“Ông là… Tần Bách Tùng?”
Lâm Chính nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên.
Cảnh tượng này khiến cho cậu Mã và Từ Thu Huyền hóa đá triệt để.
Vị thần y đỉnh cao có danh là Diêm Vương sống ở Giang Nam, vị Phật vô số người không thể mời đến khám nổi ấy lại gọi Lâm Chính… là thầy?
Một tiếng thầy này của Tần Bách Tùng khiến cậu Mã và Từ Thu Huyền trợn mắt há mồm.
Diêm Vương sống là ai?
Là vị thầy thuốc Đông y có thể nói là nổi tiếng nhất Giang Nam, sở hữu y thuật không đứng nhất thì cũng nhì tỉnh, được vô số người quyền cao chức trọng mời đến chữa bệnh mà không được.
Nghe nói Tần Bách Tùng từng được đón vào Kinh Thành chữa bệnh cho một vị tai to mặt lớn. Điều ấy đủ để chứng minh cảnh giới siêu phàm cũng như địa vị được tôn sùng hết mực của cụ ta.
Một người như vậy lại gọi Lâm Chính là thầy?
Anh ta xứng đáng với xưng hô này ư?
Nét mặt cậu Mã vặn lại.
“Anh Mã, không phải anh từng nói tên Lâm Chính này chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi ư? Sao cụ Tần lại gọi anh ta là thầy?”, Từ Thu Huyền kinh ngạc hỏi.
“Chắc là… Chắc là tên vô dụng này đã gặp cụ Từ ở đâu đó. Cụ ấy chỉ thuận miệng gọi bừa thôi, không có gì đâu”, cậu Mã qua quýt đáp lại, cũng là để tự an ủi bản thân.
Từ Thu Huyền bán tín bán nghi mà gật đầu.
Hai người không dám bước lên quấy rầy, đành đứng một chỗ mà nhìn.
“Từ biệt nhau đã ba năm, không ngờ lại gặp được thầy Lâm ở nơi này, đúng là duyên phận! Ha ha, chốc nữa chúng ta phải cùng nhau cạn ly ôn chuyện mới được!”, cụ Tần kích động thốt lên với vẻ mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt.
“Lâm Chính, ông cụ này là?”, Tô Nhu đứng bên cạnh hỏi.
“Một người bạn”.
“Bạn ư? Sao tôi lại không biết?”
“Tôi quen biết khi còn ở Yên Kinh”.
Câu trả lời đơn giản đến qua loa của Lâm Chính khiến Tô Nhu nhíu mày.
Cô nhớ anh đến từ Yên Kinh nhưng lại không biết rõ hoàn cảnh gia đình anh thế nào, đó là điều mà Lâm Chính cũng chưa từng đề cập đến.
Thôi, dù sao cũng sẽ đến lúc phải ly hôn, hỏi nhiều cũng không được gì.
“Thầy Lâm à, cô bé này là ai vậy?”, lúc này cụ Tần mới để ý đến Tô Nhu.