Chương 27
Mã Phong có mục đích gì, ai ai cũng biết, chỉ có một mình Lâm Chính giả vờ ngu ngốc.
Lâm Chính quay đầu lại cười với cậu Mã: “Cậu Mã, đừng để ý đến cô ấy, phải rồi, là nhà hàng Michelin trong trung tâm thành phố sao?”
“Đúng thế! Tôi sẽ đặt bàn trước”, cậu Mã híp mắt cười.
“Được rồi, bảy giờ tối, tôi và Tô Nhu sẽ đến đúng giờ”, Lâm Chính đáp một cách nhanh chóng.
“Được rồi, tôi sẽ đợi hai người”.
Cậu Mã mỉm cười gật gật đầu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ta ý thức được có điều gì đó là lạ bèn nhìn Lâm Chính với vẻ ngơ ngác: “Đợi đã, ý gì đây? Cậu với Tô Nhu?”
“Đúng thế!”, Lâm Chính mông lung: “Lẽ nào không phải cậu Mã muốn mời nhà tôi đi ăn sao?”
Mời bà nội nhà mày!
Cậu Mã thầm chửi lớn trong lòng, đến bây giờ mới nhận ra Lâm Chính đang đùa bỡn mình.
Tô Nhu và Từ Thu Huyền sực hiểu ra ý anh.
“Tôi chỉ mời một mình Tô Nhu thôi…”, cậu Mã cắn răng mà nói.
“Thế Tô Nhu không đi đâu”.
“Tại sao?”
“Bởi vì vợ tôi nói chỉ khi ngồi ăn chung với tôi thì mới nuốt trôi cơm”, Lâm Chính cười cười đáp lại anh ta.
“Cậu…”, cậu Mã nổi trận lôi đình, gân xanh lồi lên trên gương mặt anh ta nhưng không biết làm sao để phản bác, chỉ đành nói: “Thế… Để tối rồi tính, biết đâu tối nay tôi bận…”
“Thế thì tiếc quá, tôi còn muốn nói chuyện với anh Mã nữa mà”, gương mặt Lâm Chính đượm vẻ tiếc nuối.
“Yên tâm đi, sẽ có cơ hội đấy thôi”, cậu Mã nói một cách đầy ẩn ý, vẻ hung tợn thoáng hiện lên trong mắt anh ta.
Nếu như không có ai ở bên cạnh, chắc chắn anh ta sẽ cầm cục đá đập lên đầu Lâm Chính luôn rồi.
“Ê! Mấy người đủ chưa đó? Tôi không có thời gian nghe mấy người nói nhảm đâu!”
Từ Thu Huyền ho vài tiếng, hai tay chống hông, trừng mắt nói với Lâm Chính: “Tôi hỏi anh, anh Mã nói thật không? Rốt cuộc anh có thể cứu ông nội không?”
“Đương nhiên là có thể”, Lâm Chính đáp.
“Anh là bác sĩ à?”
“Không phải”.
“Không phải bác sĩ? Thế mắc gì anh nói cứu được ông nội tôi?”
“Tôi từng học y”.
“Chỉ thế thôi à?”
Từ Thu Huyền trừng mắt.
“Anh từng học y à? Sao tôi lại không biết?”, Tô Nhu ngẩn người.
“Lúc còn nhỏ tôi từng được gia đình dạy Đông y, sau khi đến Giáng thành, tôi vẫn luôn nghiên cứu sách Đông y”, Lâm Chính nói.
“Thảo nào hay thấy anh ôm sách đọc, hóa ra là sách y học hả?”, Tô Nhu như bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Chính quay đầu lại cười với cậu Mã: “Cậu Mã, đừng để ý đến cô ấy, phải rồi, là nhà hàng Michelin trong trung tâm thành phố sao?”
“Đúng thế! Tôi sẽ đặt bàn trước”, cậu Mã híp mắt cười.
“Được rồi, bảy giờ tối, tôi và Tô Nhu sẽ đến đúng giờ”, Lâm Chính đáp một cách nhanh chóng.
“Được rồi, tôi sẽ đợi hai người”.
Cậu Mã mỉm cười gật gật đầu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ta ý thức được có điều gì đó là lạ bèn nhìn Lâm Chính với vẻ ngơ ngác: “Đợi đã, ý gì đây? Cậu với Tô Nhu?”
“Đúng thế!”, Lâm Chính mông lung: “Lẽ nào không phải cậu Mã muốn mời nhà tôi đi ăn sao?”
Mời bà nội nhà mày!
Cậu Mã thầm chửi lớn trong lòng, đến bây giờ mới nhận ra Lâm Chính đang đùa bỡn mình.
Tô Nhu và Từ Thu Huyền sực hiểu ra ý anh.
“Tôi chỉ mời một mình Tô Nhu thôi…”, cậu Mã cắn răng mà nói.
“Thế Tô Nhu không đi đâu”.
“Tại sao?”
“Bởi vì vợ tôi nói chỉ khi ngồi ăn chung với tôi thì mới nuốt trôi cơm”, Lâm Chính cười cười đáp lại anh ta.
“Cậu…”, cậu Mã nổi trận lôi đình, gân xanh lồi lên trên gương mặt anh ta nhưng không biết làm sao để phản bác, chỉ đành nói: “Thế… Để tối rồi tính, biết đâu tối nay tôi bận…”
“Thế thì tiếc quá, tôi còn muốn nói chuyện với anh Mã nữa mà”, gương mặt Lâm Chính đượm vẻ tiếc nuối.
“Yên tâm đi, sẽ có cơ hội đấy thôi”, cậu Mã nói một cách đầy ẩn ý, vẻ hung tợn thoáng hiện lên trong mắt anh ta.
Nếu như không có ai ở bên cạnh, chắc chắn anh ta sẽ cầm cục đá đập lên đầu Lâm Chính luôn rồi.
“Ê! Mấy người đủ chưa đó? Tôi không có thời gian nghe mấy người nói nhảm đâu!”
Từ Thu Huyền ho vài tiếng, hai tay chống hông, trừng mắt nói với Lâm Chính: “Tôi hỏi anh, anh Mã nói thật không? Rốt cuộc anh có thể cứu ông nội không?”
“Đương nhiên là có thể”, Lâm Chính đáp.
“Anh là bác sĩ à?”
“Không phải”.
“Không phải bác sĩ? Thế mắc gì anh nói cứu được ông nội tôi?”
“Tôi từng học y”.
“Chỉ thế thôi à?”
Từ Thu Huyền trừng mắt.
“Anh từng học y à? Sao tôi lại không biết?”, Tô Nhu ngẩn người.
“Lúc còn nhỏ tôi từng được gia đình dạy Đông y, sau khi đến Giáng thành, tôi vẫn luôn nghiên cứu sách Đông y”, Lâm Chính nói.
“Thảo nào hay thấy anh ôm sách đọc, hóa ra là sách y học hả?”, Tô Nhu như bừng tỉnh đại ngộ.