Chương 17
“Nhưng mà…”
“Chẳng lẽ cậu không muốn mẹ cậu khỏi lại?”, ông Tề hỏi ngược lại.
Tô Cối không còn gì để nói.
“Bác hai, nếu bác đã muốn ông Tề chữa trị thì tôi ra ngoài trước đây”, lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nói một câu.
Tô Cối cuống lên, vội kéo Lâm Chính lại: “Cậu đi đâu?”
“Không phải bác muốn ông Tề chữa trị à?”
“Cậu… Cậu cố ý chọc giận tôi đúng không?”, Tô Cối sa sầm mặt nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng quát: “Cậu chữa bệnh cho tôi! Mau! Bà ấy là bà nội của cậu, nếu cậu thấy chết không cứu thì cậu sẽ toi đời đấy!”
Trở mặt nhanh thật!
Lâm Chính cau mày, xoay người cười nhạt: “Nếu muốn cứu bà nội thì làm theo những gì tôi nói, lập tức châm cứu ‘bài Linh Thủ Thiên Kim Phương’ cho bà nội lần nữa đi!”
Sắc mặt Tô Cối liên tục thay đổi.
Ông ta không ngờ sẽ có ngày mình bị đồ vô dụng Lâm Chính này ra lệnh, nhưng lại không thể làm gì.
Tô Cối hừ khẽ một tiếng, cầm lấy ngân châm bắt đầu châm cứu cho cụ bà Tô.
“Châm pháp Linh Thủ sao? Tôn Tư Mạc không hổ là thầy thuốc giỏi thời xưa, cách châm cứu động đến gân cốt, khai thông mạch máu, mắt sáng tỉnh thần… Đúng thật là kỳ diệu”, Ông Tề nhìn chăm chú, không ngừng cảm thán.
Nhưng châm cứu một lúc, cụ bà đột nhiên co giật.
Tô Cối hoảng hốt: “Lâm Chính, chuyện này… chuyện này là sao thế?”
“Hiện tượng bình thường”, Lâm Chính nói: “Vì bài Linh Thủ của bác không hoàn chỉnh, cái bác học chỉ là một cách châm cứu không trọn vẹn thôi! Bác còn thiếu một châm cuối cùng!”
“Một châm cuối cùng?”, Tô Cối nhớ lại, lúc trước Lâm Chính từng nói câu là cụ bà Tô vì thiếu một kim cuối cùng mới trở thành như thế.
Lâm Chính rút một cây ngân châm từ trong túi để kim bên cạnh ra, dùng ngón tay vặn ba cái, sau đó đưa cho Tô Cối: “Bác hai, châm vào huyệt Bách Hội của bà nội bằng cách vặn, dùng ba phần lực, kim vào nửa tấc, sau khi đâm vào tay không được buông kim, ngón tay cần dùng sức cầm chặt thân kim đợi bốn giây mới rút ra, hiểu không?”
Tô Cối tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Chính nói rõ ràng mạch lạc, chẳng lẽ đây chính là một châm cuối cùng của bài Linh Thủ?
Ông ta hơi không dám tin.
Vì sao thằng nhóc vô dụng Lâm Chính này lại biết cách châm cứu của bài Linh Thủ?
Chẳng lẽ anh từng đọc?
Nhưng… anh đọc ở đâu chứ?
Vì có thể học bài châm cứu Linh Thủ này, Tô Cối đã bỏ ra tận mấy triệu đấy!
Tô Cối vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính.
Nâng kim, vặn, giữ kim… làm liền một mạch.
Suy cho cùng Tô Cối cũng là một bác sĩ Đông y có kinh nghiệm, năng lực không tệ. Nhưng châm cứu xong, cụ bà vẫn không có chút phản ứng.
“Chẳng lẽ cậu không muốn mẹ cậu khỏi lại?”, ông Tề hỏi ngược lại.
Tô Cối không còn gì để nói.
“Bác hai, nếu bác đã muốn ông Tề chữa trị thì tôi ra ngoài trước đây”, lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nói một câu.
Tô Cối cuống lên, vội kéo Lâm Chính lại: “Cậu đi đâu?”
“Không phải bác muốn ông Tề chữa trị à?”
“Cậu… Cậu cố ý chọc giận tôi đúng không?”, Tô Cối sa sầm mặt nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng quát: “Cậu chữa bệnh cho tôi! Mau! Bà ấy là bà nội của cậu, nếu cậu thấy chết không cứu thì cậu sẽ toi đời đấy!”
Trở mặt nhanh thật!
Lâm Chính cau mày, xoay người cười nhạt: “Nếu muốn cứu bà nội thì làm theo những gì tôi nói, lập tức châm cứu ‘bài Linh Thủ Thiên Kim Phương’ cho bà nội lần nữa đi!”
Sắc mặt Tô Cối liên tục thay đổi.
Ông ta không ngờ sẽ có ngày mình bị đồ vô dụng Lâm Chính này ra lệnh, nhưng lại không thể làm gì.
Tô Cối hừ khẽ một tiếng, cầm lấy ngân châm bắt đầu châm cứu cho cụ bà Tô.
“Châm pháp Linh Thủ sao? Tôn Tư Mạc không hổ là thầy thuốc giỏi thời xưa, cách châm cứu động đến gân cốt, khai thông mạch máu, mắt sáng tỉnh thần… Đúng thật là kỳ diệu”, Ông Tề nhìn chăm chú, không ngừng cảm thán.
Nhưng châm cứu một lúc, cụ bà đột nhiên co giật.
Tô Cối hoảng hốt: “Lâm Chính, chuyện này… chuyện này là sao thế?”
“Hiện tượng bình thường”, Lâm Chính nói: “Vì bài Linh Thủ của bác không hoàn chỉnh, cái bác học chỉ là một cách châm cứu không trọn vẹn thôi! Bác còn thiếu một châm cuối cùng!”
“Một châm cuối cùng?”, Tô Cối nhớ lại, lúc trước Lâm Chính từng nói câu là cụ bà Tô vì thiếu một kim cuối cùng mới trở thành như thế.
Lâm Chính rút một cây ngân châm từ trong túi để kim bên cạnh ra, dùng ngón tay vặn ba cái, sau đó đưa cho Tô Cối: “Bác hai, châm vào huyệt Bách Hội của bà nội bằng cách vặn, dùng ba phần lực, kim vào nửa tấc, sau khi đâm vào tay không được buông kim, ngón tay cần dùng sức cầm chặt thân kim đợi bốn giây mới rút ra, hiểu không?”
Tô Cối tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Chính nói rõ ràng mạch lạc, chẳng lẽ đây chính là một châm cuối cùng của bài Linh Thủ?
Ông ta hơi không dám tin.
Vì sao thằng nhóc vô dụng Lâm Chính này lại biết cách châm cứu của bài Linh Thủ?
Chẳng lẽ anh từng đọc?
Nhưng… anh đọc ở đâu chứ?
Vì có thể học bài châm cứu Linh Thủ này, Tô Cối đã bỏ ra tận mấy triệu đấy!
Tô Cối vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính.
Nâng kim, vặn, giữ kim… làm liền một mạch.
Suy cho cùng Tô Cối cũng là một bác sĩ Đông y có kinh nghiệm, năng lực không tệ. Nhưng châm cứu xong, cụ bà vẫn không có chút phản ứng.