Chương 19: C19: Diệp Thiên Bách Trả Lời Rất Đơn Giản
"Vậy thì không cảm ơn nữa." Diệp Thiên Bách cười cười. "Ấy, anh thật là... Thôi anh cũng bận cả ngày rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, chiều mai em có tiết học. Em phải chuẩn bị bài một chút mới được." Chung Linh Hi thở dài, câm nín không biết nói gì, anh Thiên Bách nhà mình thật là ngay thẳng. Nhưng dù có ngay thẳng thì anh Thiên Bách cũng rất đáng yêu. "Được." Diệp Thiên Bách lên tiếng, nhưng lại sực nhớ đến cái gì đó: "Không đúng, chờ một chút." "Ừm? Anh Thiên Bách còn có chuyện gì sao?" Chung Linh Hi đang muốn đóng cửa thì lại bị Diệp Thiên Bách gọi lại. "Em lúc nãy xuống lầu là mua cho anh cái gì à?" Diệp Thiên Bách hiếu kỳ hỏi thăm. "Hả..." Chung Linh Hi sửng sốt, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, cô nhớ tới vài chuyện xấu hổ. "Cái kia... Em đi lấy cho anh, anh chờ một chút!" Chung Linh Hi đỏ mặt đi về phòng, còn thuận tay đóng cửa lại. "Sao thần bí quá vậy?" Diệp Thiên Bách càng nghi hoặc. Không bao lâu sau, cửa phòng của Chung Linh Hi lại mở ra, cô cầm cái gì ra nhưng lại giấu sau lưng, Diệp Thiên Bách cũng không nhìn thấy là gì. "Cái kia, anh Thiên Bách, anh có thể nhắm mắt lại không, anh nhắm mắt rồi em đưa cho anh." Gương mặt xinh đẹp của Chung Linh Hi ửng đỏ, hơi cúi đầu trông thật nũng nịu đáng yêu. "Thần bí như vậy?" Diệp Thiên Bách càng sửng sốt. "Vậy được rồi, anh nhắm mắt lại." Nói xong, Diệp Thiên Bách đã nhắm mắt. "Anh không được mở mắt ra, chờ em về phòng mới được mở đó." Chung Linh Hi lại dặn dò một câu. "Được." Diệp Thiên Bách chỉ có thể chấp nhận. Sau đó Diệp Thiên Bách phát hiện có thứ gì đó được nhét vào tay mình, anh bóp một chút thì thấy mềm nhũn. "Được... Được rồi, em cũng không biết size nào nên mua mỗi size hai cái cho anh." Nói xong câu đó, Chung Linh Hi lao vào phòng mình như chạy trốn rồi đóng chặt cửa lại. Đợi đến khi Chung Linh Hi trở về phòng, Diệp Thiên Bách mới mở mắt, phát hiện trong tay mình có thêm mấy cái qu@n lót nam cotton. "Hả... Hóa ra là cái này!" Diệp Thiên Bách sửng sốt lẩm bẩm, lúc phản ứng lại thì nhịn không được bật cười. Sau đó anh cầm đồ rời đi. Sau khi Chung Linh Hi trở lại phòng thì vùi đầu mình vào trong chăn. Thật là mắc cỡ muốn chết, lần đầu tiên cô mua thứ này cho đàn ông, vốn là muốn để anh Thiên Bách tự mua, nhưng cô lại cảm thấy làm chuyện này có ý nghĩa đặc biệt. Tâm tình kích động từ từ dịu lại, Chung Linh Hi mở khung chat Zalo của mình và Diệp Thiên Bách ra. "Hừm, anh Thiên Bách, từ trước tới giờ em chưa mua thứ này cho người khác, em thật sự không hiểu, anh xem có thích kiểu dáng này không." "Hu hu hu... Em ngồi ngoài cửa hàng tiện lợi hai mươi phút mới lấy hết can đảm đi vào đó! [Lệ rơi đầy mặt] " Chung Linh Hi liên tục đánh chữ gửi hai tin nhắn cho Diệp Thiên Bách. "Thứ này còn chú ý kiểu dáng cái gì? Cũng không phải đồ của con gái tụi em!" Diệp Thiên Bách nhắn tin đáp lại Chung Linh Hi, còn bổ sung một cái icon cười trộm. "A a a! Anh Thiên Bách, anh rành quá vậy! Chẳng lẽ anh từng mua cho vợ trước của mình?" Chung Linh Hi thử hỏi thăm. "Không có. Anh và cô ta không phải vợ chồng, còn không tính là bạn bè nữa là." "Thôi không nói nữa, anh đi tắm rồi bận chút chuyện đã." Diệp Thiên Bách trả lời rất đơn giản. Nói xong, Diệp Thiên Bách lại nhìn thấy 99 tin nhắn trên điện thoại của mình. Anh mở ra xem, tất cả đều là Hạ Tiểu My gửi tới để hỏi thăm tung tích của anh. Mấy năm qua ở nhà họ Hạ chỉ có Hạ Tiểu My coi anh là người nhà, mặc dù cô cũng rất thích sai khiến anh, nhưng cô thật lòng coi anh là anh rể. Trừ cái đó ra, anh còn phát hiện mình có mười mấy cuộc gọi nhỡ, anh nhìn lướt qua một lần, trừ Hạ Thanh Nguyệt ra thì còn lại đều là của Hạ Tiểu My gọi đến. Xem ra cô em vợ cũ này thật sự lo lắng cho anh, anh nên gọi lại, không thì phụ ý tốt của người ta lại không tốt. Diệp Thiên Bách đang muốn gọi cho Hạ Tiểu My thì cô lại gọi đến trước. Diệp Thiên Bách sửng sốt, sau đó ấn nút nghe.