Chương 65
Trung - Việt: Linh Thần
(Tôi quá năng suất luôn!!!! Cảnh báo có rape!)
- --
Cụp mắt nhìn chàng trai nằm trong khoang y tế, hai mắt bịt băng vải, Clorokawa giơ tay ra, móng tay đỏ tươi lướt qua mắt trái chàng trai. Mắt cậu ta bị vây đuôi người cá cắt trúng, hắn ta đích thân phẫu thuật sáu tiếng đồng hồ mới giữ lại được con mắt này.
Hình như cảm nhận đụng chạm của hắn ta, môi sĩ quan trẻ khô nứt nẻ run lên, phát ra tiếng khàn khàn: “Me…”
Móng tay đỏ tươi đâm vào lòng bàn tay. Clorokawa rụt tay về, cổ tay đột nhiên bị giữ lấy. Hình như Niga vẫn đang chìm trong mơ, lẩm bẩm: “Là anh sao, Medusa… anh về rồi?”
Đôi mắt đen láy của Clorokawa hơi tối lại, bờ môi xinh đẹp run run, rồi lại bướng bỉnh nhếch lên, cúi đầu phủ lên đôi môi khao khát kia, giống hệt như đêm trước, quấn quýt triền miên, đầu ngón tay đỏ tươi nhích xuống, cởi đồ bệnh nhân của cậu ta ra, lòng bàn tay phủ lên cơ ngực rắn chắc. Hơi thở Niga chợt trở nên gấp gáp, giơ tay lần mò, ôm lấy vòng eo mảnh mai như rắn.
Ngón tay lướt qua bụng săn chắc của chàng trai, Clorokawa rút một tay ra, tháo đai vai ra, váy dài đen tụt khỏi người, để lộ vóc người yêu kiều hơn cả phụ nữ. Sau đó, móng tay khều khều lưng quần bệnh nhân của Thiếu tướng trẻ ra, quỳ trên người cậu ta, từ từ ngồi xuống.
Lờ mờ nghe thấy tiếng kỳ lạ truyền đến từ bên trong, Medusa không khỏi nhướng mày.
Đẩy khe cửa ra một chút, tiếng rên rỉ ngọt ngào lẫn với tiếng thở hổn hển… rõ ràng hơn chút. Medusa bước vào thật nhẹ, Váy dài màu đen rơi trên đất và cả đôi cao gót màu đỏ, hệt như rắn độc quấy trái cấm của Eva, nguy hiểm, trụy lạc và hoa lệ.
Anh biết mình nên đi, nhưng ham muốn nhìn trộm mãnh liệt thôi thúc anh giơ tay ra, vén rèm kháng khuẩn lên… trong kẽ hở, tấm lưng trắng nõn chuyển động uốn lượn như một con rắn cắn đuôi màu đỏ…
“... Medusa, tôi, tôi yêu anh! A!”
Medusa bỏ rèm xuống, đè xuống cảm giác ngạc nhiên trong lòng rồi quay người đi. Về đến hành lang anh mới phản ứng lại mình đã thấy gì.
Không ngờ… thế mà Clorokawa… lại nhân lúc Niga không thấy gì, bò lên giường cậu ta. Mà rõ ràng Niga không biết, rốt cuộc người trải qua đêm xuân với cậu ta là ai. Cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ Clorokawa này, không phải…
Dù thế nào, là tình cảm hay ham muốn, hay mục đích gì khác thì Clorokawa cũng đã giúp anh một chuyện lớn rồi.
…
“Medusa, sao anh… cứ im lặng vậy?”
Nghe câu hỏi của chàng trai, Clorokawa khều sợi tóc đỏ quấn mấy vòng trên ngón tay, nhiệt độ trên người vẫn chưa lui, hắn ta lười nhác ngồi dậy, nhặt váy đen lên mặc vào, nhưng chẳng đáp tiếng nào.
Hắn ta lớn hơn cậu ta nhiều, nhưng xét về gương mặt, hắn ta chẳng kém cạnh gì đóa hồng Đế quốc kia, cũng là người thật sự ngang hàng với cậu ta, nhưng cậu chàng này, luyến tiếc nhớ thương thứ không có được, ngoảnh mặc làm ngơ với thứ ngay trước mắt…
Tên ngu ngốc mắt mù… bây giờ nửa mù thật rồi.
Nhìn chàng trai một cái, Clorokawa thả rèm kháng khuẩn xuống, đi giày cao gót ra ngoài. Lúc đẩy cửa khép hờ, hắn ta cong môi mỉm cười. Đương nhiên hắn ta biết vừa nãy có người đến…
Chắc cảnh như thế rất kích thích nhỉ?
Ồ không, đã trải qua chuyện kích thích hơn rồi, không đáng kể.
Người đẹp tóc bạch kim kia… đã thành trợ thủ và học trò mới của hắn ta… đối tượng thí nghiệm tương lai, chắc chắn biết nên làm gì, là người thông minh thì không cần hắn ta phải lên tiếng.
…
Trong khoang thí nghiệm y tế.
“Tuy dữ liệu cậu đưa ra có vài chỗ sai sót, nhưng có thể viết được báo cáo nghiên cứu chuyên nghiệp thế này, Medusa, để cậu làm quân y thật sự lãnh phí nhân tài.” Đôi mắt đen láy rời khỏi màn hình, nhìn mặt anh, ánh mắt hơi phức tạp nhưng không thiếu vẻ vui mừng tán thưởng.
Đương nhiên có sai sót, sao anh dám giao tâm huyết thật sự của cha mẹ cho bọn giết ngược? Medusa cười rộ lên: “Ngài quá khen rồi, thầy.”
Dù thấy và bị thấy cảnh thế kia, nhưng hai người đều tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Frukz bên cạnh cười híp mắt, dường như cũng không cảm nhận được bầu không khí vi diệu này.
Ba người mặc đồ bảo hộ rồi vào phòng vô trùng nhiệt độ thấp.
Clorokawa đi đến trước bàn đặt dụng cụ nghiên cứu và bản mẫu, Frukz đứng bên cạnh hắn ta chờ lệnh, hắn ta lại nhìn Medusa, chỉ giá mẫu: “Medusa, cậu đưa tôi ống nghiệm số hai mươi ba.”
Medusa gật đầu, dùng nhiếp lấy ống nghiệm số hai mươi ban trên giá ra. Lúc nhỏ, anh cũng từng giúp cha mẹ thế này.
Đè lại sát ý trong mắt, anh mùi cười quay lại, đưa ống nghiệm chứa chất chiết xuất từ bào tử người cá cho kẻ thù giết hại nhà mình.
Frukz điều chỉnh số kính hiển vi cho hắn ta, lấy mẫu virus trong tủ đông lạnh ra đặt vào lớp thủy tinh.
Sau khi nhỏ dịch chiết xuất lên mẫu virus, dùng đèn cồn nung chảy, Clorokawa đặt nó lên kính hiển vi.
Medusa cụp mắt nhìn Clorokawa, trong lòng này sinh khao khát cầu mà không được. Nếu không có bọn giết người này, anh và Cillian cũng có thể thành nhà nghiên cứu xuất sắc như cha mẹ, giống như tên cha mẹ đặt cho bọn họ vậy… Medice… Medicine, Cillian… Gene, tên là thuốc và gene, thừa hưởng khát vọng của cha mẹ và lý tưởng cứu vớt nhân loại của họ, anh lại thành Medusa báo thù hai tay nhuốm đầy máu tươi, Cillian lại chẳng biết đang ở đâu.
Thầm cười lạnh lùng, nếu không phải vì chưa nghiên cứu được vaccine, chưa rõ tung tích Cilliam lúc này anh đã băm Clorokawa ra nghìn mảnh rồi.
Lúc này, anh nghe thấy tiếng cười của Clorokawa: “Không tồi, ba bào tử người cá cậu đưa tôi trong thời gian này… tươi hơn trước đó nhiều, sức sống cũng mạnh hơn. Nó không những chịu được xâm chiếm của virus, mà còn có xu hướng phản kháng lại, thật sự giống… con người đã từng nhiễm virus rồi khỏi sau đó có kháng thể, thật không thể ngờ được.”
Bào tử của Celuecus… cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng bị anh đè nén xuống, nhớ đến cái bóng đầy hoa văn đen đó.
Nên, trước đó Celuecus thật sự từng bị nhiễm rồi khỏi, nên mới có kháng thể. Trên thế giới này còn người cá nào khác ngoài hắn có thể có kháng thể của vật chất tối không? Nếu không có thì hóc búa rồi…
“Đây là bào tử của người cá đuôi vàng kia nhỉ, Medusa?”
Nghe câu hỏi của Clorokawa Medusa mới sực tỉnh, tai bất giác ửng đỏ, anh bình tĩnh gật đầu.
“Quá tuyệt vời, bào tử của hắn tuyệt thật.” Clorokawa khen ngợi, câu này thật sự giống như cây đinh đóng thẳng vào nỗi ô nhục của Medusa khiến mặt anh đỏ rồi lại xanh, không nhịn được ngắt ngang lời tán thưởng của Clorokawa: “Thầy, lần trước ngài nói, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, cần bao lâu nữa mới có thể nghiên cứu ra thuốc thử vaccine đầu tiên?”
Clorokawa lại lắc đầu: “Chỉ có ba bào tử người cá vẫn chưa đủ, cậu cũng biết, virus vật chất tối liên tục đột biến, bây giờ chúng đã nguy hiểm hơn Thần Khóc lần đầu nhiều, với lại sẽ ngày càng đáng sợ hơn, nên mới xuất hiện nhiều cá thể đột biến như vậy, tôi mới chỉ dùng mẫu của tổ hình hoa, nếu đối phó với virus đã chín muồi đã nhiễm trên con người, tôi cần nhiều bào tử người cá hơn để lọc mới có thể nghiên cứu ra thuốc thử được.”
Sắc mặt Medusa chợt thay đổi.
Nhiều bào tử người cá hơn?
Khoảng thời gian này anh liên tục bị giày vò chết đi sống lại… cũng chỉ lấy được của Celuecus ba cái, nếu muốn nhiều hơn, chẳng phải anh…
“Nhưng người cá đuôi vàng kia…” Thấy Medusa hóa đá tại chỗ, Frukz có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh, hắn cười khi thấy người khác gặp nạn, bị Medusa lạnh lùng lườm một cái.
“Không thành vấn đề, nhờ có Medusa, chẳng phải chúng ta vẫn còn một con sao?” Clorokawa mở cửa sổ khoang hình tròn trước mặt, sau lớp thủy tinh lộ ra hồ nước, bên trong đổi thành nước biển nhân tạo, người cá đuôi xanh giống đực đưa anh về từ ngàn dặm xa xôi đang co ro bên trong, hắn ta vịn thành hồ, đôi mắt lam nhạt nhìn anh như đang cầu cứu.
Medusa cụp mắt như bị thứ gì đó kích thích.
“Medusa, e rằng chuyện này phải nhờ cậu rồi.”
“Tôi không làm được.” Medusa đáp ngay: “Thầy để Frukz đi thử đi, người cá này trông có vẻ tính công kích không mạnh.”
“Chuyện lấy bào tử người cá… cần người cá thả lỏng cảnh giác, phối hợp hoàn toàn mới được.” Frukz vội nói từ chối: “Rõ ràng nó muốn đấn gần cậu hơn, cậu nhìn kìa, nó đang nhìn cậu đấy, Đại úy Medusa.”
Medusa nhìn anh ta bằng ánh mắt “anh tìm đường chết”, qua chuyện của Celuecus, anh thà chết chứ không muốn làm chuyện dơ bẩn ấy nữa… nhưng có vài chuyện, anh có chết cũng phải hoàn thành.
Tình cảm và lý trí cắn xé lẫn nhau, bước chân anh cứng đờ tại chỗ, Clorokawa nhìn anh, đôi mắt đen lay láy tăng thêm áp lực.
“Medusa, là thành viên của viện y học, học trò của tôi, nên có tinh thần hy sinh vì vận mệnh nhân loại, đừng khiến tôi thất vọng.”
Là thầy của anh, mục tiêu báo thù của anh, anh không thể từ chối lệnh của Clorokawa. Medusa cắn răng, may mà anh đã biết dùng “Ceto” bảo vệ mình thế nào… chỉ cần người cá đuôi xanh tên Moloer này không quỷ quyệt và mạnh như Celuecus là được. Nhưng… nếu Moloer cũng có ý đồ với anh, có thể đã ra tay trên đường rồi, không đưa anh lên tàu chiến rồi bị bắt.
Nhưng tuyệt không thể lơi lỏng cảnh giác. Anh đã tiếp thu đủ nhiều bài học rồi.
Ngoài Celuecus… với lại, lần trước lúc bị nhốt cùng Celuecus trong viện y học Đế quốc, anh bị người ta bỏ thuốc. Có thể do bọn quân phản loạn đột nhập vào viện y học làm, cũng có thể… có liên quan đến Clorokawa. Nếu là vế sau, anh phải cẩn thận hơn mới được.
Anh cười: “Thầy, nếu không để ý, để Frukz giúp tôi đi, lỡ đầu người cá này phản kháng, e rằng mình tôi không khống chế được.”
Clorokawa nhìn Frukz: “Đi đi, Frukz.”
Theo Medusa đi vào cửa khoang, Frukz sờ sau cổ lạnh lẽo. Nhìn ánh mắt anh lúc nãy là biết, nếu có chuyện gì, chắc chắn Medusa sẽ kéo anh ta chết chung, anh ta từng thấy dáng vẻ Medusa nổi điên rồi, thật sự còn đáng sợ hơn cả ma quỷ trong địa ngục.
Boots quân đội bước trên sàn ẩm ướt, anh nhìn ra sau, Clorokawa đang gật đầu sau thủy tinh, hình như định nhìn quá trình anh lấy bào tử người cá. Anh và Frukz nối đuôi nhau đến cạnh hồ nước, nước văng rào rào khắp nơi, người cá đuôi xanh kia nổi lên, Medusa chưa kịp phản ứng lại đã lao vào lòng hắn ta, đôi mắt xanh lam mở to, nhìn Frukz sau lưng anh, run lên.
Bàn tay có màng ẩm ướt ôm lấy eo, cơ thể Medusa cứng đờ, ký ức đáng xấu hổ bất chợt ập đến, anh đẩy Moloer ra như bị điện giật. Moloer rơi xuống hồ nước, trên lồng ngực phập phồng lộ ra totem màu bạc, khác với totem của Celuecus, trung tâm hoa văn màu bạc đó là một mặt trăng.
Mặt trời và mặt trăng? Giữa họ có quan hệ gì sao?
“A… hu…” Tiếng kêu của người cá kéo anh về hiện thực. Moloer bị anh đẩy ra giống hệt động vật thân mềm mất vỏ, hoảng hốt rụt vào trong hồ nước, nhìn anh và Frukz không chớp mắt, không giống Celuecus đôi khi sẽ lộ mũi nhọn tính hoang dã của mình lúc người khác đến gần, hình như người cá này rất ngoan ngoãn. Medusa híp mắt, đè Frukz không kịp đề phòng vào hồ nước!
“Rào”, Moloer bùng nổ tại chỗ, rụt đến cạnh hồ tựa vào anh, bàn tay có màng run rẩy níu tay anh.
“Khụ khụ… con mẹ nó Medusa cậu… là người sao!” Frukz sắc đến mức đỏ mặt gân cổ, đôi mắt hồ ly trừng to, không tin nổi anh gài anh ta như vậy. Medusa kéo anh ta lên, cười lạnh lùng.
So với lần anh ta gài anh thì lần này đã làm gì.
Anh kéo Moloer lên, giao cho Frukz đang hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Giúp tôi giữ tay hắn, tôi lấy bào tử.”
Frukz hít sâu một hơi, dám tức chứ không dám nói trừng anh… con mẹ nó lúc Aineka bỏ mặc anh, thế mà anh ta vẫn hơi do dự, cái tên này xứng đáng bị người cá ‘khai trai’. Giữ hai cánh tay ẩm ướt của người cá đuôi lam này, anh ta chạm vào cơ thịt dẻo dai của nó, không giống không có sức mạnh giết người, nhưng nó chỉ vùng vẫy dữ dội, bị anh ta kéo lên đỉnh đầu như vậy, cơ thịt cũng có cảm giác căng chặt không phản kháng.
Không nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng hoang mang kia thêm nữa, Medusa vững dạ, chuyển tầm mắt xuống bụng dưới của hắn ta.
Anh đeo găng tay da vào rồi quỳ một gối xuống. Kỳ lạ là… hình như vì đối tượng khác, anh có thể giữ bình tĩnh hoàn toàn, không ngượng ngùng lúng túng gì, giống như lấy máu cho người.
… Không giống như đối diện với Celuecus… Chết tiệt, sao lại nghĩ đến hắn?
Đặt bàn tay đeo găng lên màng vảy của người cá này, anh đè hai bên để lộ một kẽ hở.
Moloer cụp hàng mi vàng nhạt, nhìn gương mặt chàng trai tóc bạch kim, trái cổ hơi nhúc nhích. Con ngươi giãn ra, toàn thân run lên.
Máu cứ dâng lên, hơi thở hắn ta hỗn loạn, nhìn gương mặt đã đã luân không thấy không chớp mắt… gương mặt vừa cao quý vừa uy nghiêm trong quá khứ, cũng từng thỉnh thoảng lộ ra vẻ dịu dàng với hắn ta.
Cơ thể chấn động, yết hầu hắn ta cũng chuyển động, ánh mắt lúc mê mang lúc rõ ràng. Chỉ gương mặt không cảm xúc ấy cũng kích thích đến mức vảy xanh lam của hắn ta cũng xù lên.
Trước mắt lỡn quởn hình ảnh thấy được từ sứa giám sát, hắn ta thay đổi Celuecus trong ảo ảnh thành mình, gần như lên đỉnh trong thoáng chốc.
Hung hăng vẫy mạnh chất dịch tỏa mùi nồng đậm trên tay mình, Medusa bỏ bào tử người cá vừa bắn vào tay anh vào ống nghiệm, lau sạch dịch nhầy văng lên cổ, nhịn cảm xúc buồn nôn mãnh liệt xuống.
Frukz nuốt nước bọt, cảm thấy miệng mồm mình khô khốc. Không nói đến chuyện khác, nhìn người đẹp làm chuyện thế này… thật sự là cảnh rất đỗi kích thích. Aineka… hình như chưa chủ động làm vậy vì anh ta, không được, tối nay phải thử.
Đưa ống nghiệm cho Frukz, Medusa khom người thả Moloer đã chẳng còn chút sức lực, tầm mắt rời rạc vào hồ nước, kề sát tai hắn ta nói khẽ: “... Xin lỗi.”
Hai cánh tay ẩm ướt vòng lên cổ anh, Moloer mấp máy môi: “Không sao… chỉ cần vì anh… tôi đồng ý tất cả.”
Medusa thoáng sững sờ.
Người cá này…
Anh cụp mắt, nhìn gương mặt như thiên thần đó, khẽ hỏi: “Tôi rất xin lỗi về việc cậu bị nhốt ở đây vì tôi. Nếu tôi tìm được cơ hội thả cậu đi, cậu có thể giúp tôi tìm người kia về không?”
Đây là yêu cầu trơ tráo, nếu thả Moloer, hắn thật sự có thể giúp anh cứu Archer về, anh cũng không thể đảm bảo hắn có bị bắt lại lần nữa không.
Nhưng anh không có cách khác.
Moloer nhìn anh bằng đôi mắt xanh lam ngây thơ, gật đầu.
Anh kéo hai tay Moloer, quay ra ngoài, Frukz vẫn cứ dí theo, cười hi hi: “Mánh khóe của ngài thành thạo quá, Đại úy Medusa, bình thường tự an ủi không ít nhỉ? Hay kinh nghiệm trước đó giúp con đuôi vàng kia tích lũy được…”
Không ai chú ý đến sắc mặt người cá bên cạnh thay đổi.
“Có cần cho anh thử chút không?” Medusa cắn răng cười, thụi một phát vào sườn Frukz khiến anh ta huỵch một tiếng quỳ xuống.
“Ngài Clorokawa.” Lúc này, ngoài phòng nghiên cứu truyền đến giọng nói: “Sonar dò tìm được người cá xuất hiện, với lại không phải chỉ có một con.”
Chắc không phải… là Celuecus đuổi đến đấy chứ?
(Tôi quá năng suất luôn!!!! Cảnh báo có rape!)
- --
Cụp mắt nhìn chàng trai nằm trong khoang y tế, hai mắt bịt băng vải, Clorokawa giơ tay ra, móng tay đỏ tươi lướt qua mắt trái chàng trai. Mắt cậu ta bị vây đuôi người cá cắt trúng, hắn ta đích thân phẫu thuật sáu tiếng đồng hồ mới giữ lại được con mắt này.
Hình như cảm nhận đụng chạm của hắn ta, môi sĩ quan trẻ khô nứt nẻ run lên, phát ra tiếng khàn khàn: “Me…”
Móng tay đỏ tươi đâm vào lòng bàn tay. Clorokawa rụt tay về, cổ tay đột nhiên bị giữ lấy. Hình như Niga vẫn đang chìm trong mơ, lẩm bẩm: “Là anh sao, Medusa… anh về rồi?”
Đôi mắt đen láy của Clorokawa hơi tối lại, bờ môi xinh đẹp run run, rồi lại bướng bỉnh nhếch lên, cúi đầu phủ lên đôi môi khao khát kia, giống hệt như đêm trước, quấn quýt triền miên, đầu ngón tay đỏ tươi nhích xuống, cởi đồ bệnh nhân của cậu ta ra, lòng bàn tay phủ lên cơ ngực rắn chắc. Hơi thở Niga chợt trở nên gấp gáp, giơ tay lần mò, ôm lấy vòng eo mảnh mai như rắn.
Ngón tay lướt qua bụng săn chắc của chàng trai, Clorokawa rút một tay ra, tháo đai vai ra, váy dài đen tụt khỏi người, để lộ vóc người yêu kiều hơn cả phụ nữ. Sau đó, móng tay khều khều lưng quần bệnh nhân của Thiếu tướng trẻ ra, quỳ trên người cậu ta, từ từ ngồi xuống.
Lờ mờ nghe thấy tiếng kỳ lạ truyền đến từ bên trong, Medusa không khỏi nhướng mày.
Đẩy khe cửa ra một chút, tiếng rên rỉ ngọt ngào lẫn với tiếng thở hổn hển… rõ ràng hơn chút. Medusa bước vào thật nhẹ, Váy dài màu đen rơi trên đất và cả đôi cao gót màu đỏ, hệt như rắn độc quấy trái cấm của Eva, nguy hiểm, trụy lạc và hoa lệ.
Anh biết mình nên đi, nhưng ham muốn nhìn trộm mãnh liệt thôi thúc anh giơ tay ra, vén rèm kháng khuẩn lên… trong kẽ hở, tấm lưng trắng nõn chuyển động uốn lượn như một con rắn cắn đuôi màu đỏ…
“... Medusa, tôi, tôi yêu anh! A!”
Medusa bỏ rèm xuống, đè xuống cảm giác ngạc nhiên trong lòng rồi quay người đi. Về đến hành lang anh mới phản ứng lại mình đã thấy gì.
Không ngờ… thế mà Clorokawa… lại nhân lúc Niga không thấy gì, bò lên giường cậu ta. Mà rõ ràng Niga không biết, rốt cuộc người trải qua đêm xuân với cậu ta là ai. Cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ Clorokawa này, không phải…
Dù thế nào, là tình cảm hay ham muốn, hay mục đích gì khác thì Clorokawa cũng đã giúp anh một chuyện lớn rồi.
…
“Medusa, sao anh… cứ im lặng vậy?”
Nghe câu hỏi của chàng trai, Clorokawa khều sợi tóc đỏ quấn mấy vòng trên ngón tay, nhiệt độ trên người vẫn chưa lui, hắn ta lười nhác ngồi dậy, nhặt váy đen lên mặc vào, nhưng chẳng đáp tiếng nào.
Hắn ta lớn hơn cậu ta nhiều, nhưng xét về gương mặt, hắn ta chẳng kém cạnh gì đóa hồng Đế quốc kia, cũng là người thật sự ngang hàng với cậu ta, nhưng cậu chàng này, luyến tiếc nhớ thương thứ không có được, ngoảnh mặc làm ngơ với thứ ngay trước mắt…
Tên ngu ngốc mắt mù… bây giờ nửa mù thật rồi.
Nhìn chàng trai một cái, Clorokawa thả rèm kháng khuẩn xuống, đi giày cao gót ra ngoài. Lúc đẩy cửa khép hờ, hắn ta cong môi mỉm cười. Đương nhiên hắn ta biết vừa nãy có người đến…
Chắc cảnh như thế rất kích thích nhỉ?
Ồ không, đã trải qua chuyện kích thích hơn rồi, không đáng kể.
Người đẹp tóc bạch kim kia… đã thành trợ thủ và học trò mới của hắn ta… đối tượng thí nghiệm tương lai, chắc chắn biết nên làm gì, là người thông minh thì không cần hắn ta phải lên tiếng.
…
Trong khoang thí nghiệm y tế.
“Tuy dữ liệu cậu đưa ra có vài chỗ sai sót, nhưng có thể viết được báo cáo nghiên cứu chuyên nghiệp thế này, Medusa, để cậu làm quân y thật sự lãnh phí nhân tài.” Đôi mắt đen láy rời khỏi màn hình, nhìn mặt anh, ánh mắt hơi phức tạp nhưng không thiếu vẻ vui mừng tán thưởng.
Đương nhiên có sai sót, sao anh dám giao tâm huyết thật sự của cha mẹ cho bọn giết ngược? Medusa cười rộ lên: “Ngài quá khen rồi, thầy.”
Dù thấy và bị thấy cảnh thế kia, nhưng hai người đều tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Frukz bên cạnh cười híp mắt, dường như cũng không cảm nhận được bầu không khí vi diệu này.
Ba người mặc đồ bảo hộ rồi vào phòng vô trùng nhiệt độ thấp.
Clorokawa đi đến trước bàn đặt dụng cụ nghiên cứu và bản mẫu, Frukz đứng bên cạnh hắn ta chờ lệnh, hắn ta lại nhìn Medusa, chỉ giá mẫu: “Medusa, cậu đưa tôi ống nghiệm số hai mươi ba.”
Medusa gật đầu, dùng nhiếp lấy ống nghiệm số hai mươi ban trên giá ra. Lúc nhỏ, anh cũng từng giúp cha mẹ thế này.
Đè lại sát ý trong mắt, anh mùi cười quay lại, đưa ống nghiệm chứa chất chiết xuất từ bào tử người cá cho kẻ thù giết hại nhà mình.
Frukz điều chỉnh số kính hiển vi cho hắn ta, lấy mẫu virus trong tủ đông lạnh ra đặt vào lớp thủy tinh.
Sau khi nhỏ dịch chiết xuất lên mẫu virus, dùng đèn cồn nung chảy, Clorokawa đặt nó lên kính hiển vi.
Medusa cụp mắt nhìn Clorokawa, trong lòng này sinh khao khát cầu mà không được. Nếu không có bọn giết người này, anh và Cillian cũng có thể thành nhà nghiên cứu xuất sắc như cha mẹ, giống như tên cha mẹ đặt cho bọn họ vậy… Medice… Medicine, Cillian… Gene, tên là thuốc và gene, thừa hưởng khát vọng của cha mẹ và lý tưởng cứu vớt nhân loại của họ, anh lại thành Medusa báo thù hai tay nhuốm đầy máu tươi, Cillian lại chẳng biết đang ở đâu.
Thầm cười lạnh lùng, nếu không phải vì chưa nghiên cứu được vaccine, chưa rõ tung tích Cilliam lúc này anh đã băm Clorokawa ra nghìn mảnh rồi.
Lúc này, anh nghe thấy tiếng cười của Clorokawa: “Không tồi, ba bào tử người cá cậu đưa tôi trong thời gian này… tươi hơn trước đó nhiều, sức sống cũng mạnh hơn. Nó không những chịu được xâm chiếm của virus, mà còn có xu hướng phản kháng lại, thật sự giống… con người đã từng nhiễm virus rồi khỏi sau đó có kháng thể, thật không thể ngờ được.”
Bào tử của Celuecus… cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng bị anh đè nén xuống, nhớ đến cái bóng đầy hoa văn đen đó.
Nên, trước đó Celuecus thật sự từng bị nhiễm rồi khỏi, nên mới có kháng thể. Trên thế giới này còn người cá nào khác ngoài hắn có thể có kháng thể của vật chất tối không? Nếu không có thì hóc búa rồi…
“Đây là bào tử của người cá đuôi vàng kia nhỉ, Medusa?”
Nghe câu hỏi của Clorokawa Medusa mới sực tỉnh, tai bất giác ửng đỏ, anh bình tĩnh gật đầu.
“Quá tuyệt vời, bào tử của hắn tuyệt thật.” Clorokawa khen ngợi, câu này thật sự giống như cây đinh đóng thẳng vào nỗi ô nhục của Medusa khiến mặt anh đỏ rồi lại xanh, không nhịn được ngắt ngang lời tán thưởng của Clorokawa: “Thầy, lần trước ngài nói, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, cần bao lâu nữa mới có thể nghiên cứu ra thuốc thử vaccine đầu tiên?”
Clorokawa lại lắc đầu: “Chỉ có ba bào tử người cá vẫn chưa đủ, cậu cũng biết, virus vật chất tối liên tục đột biến, bây giờ chúng đã nguy hiểm hơn Thần Khóc lần đầu nhiều, với lại sẽ ngày càng đáng sợ hơn, nên mới xuất hiện nhiều cá thể đột biến như vậy, tôi mới chỉ dùng mẫu của tổ hình hoa, nếu đối phó với virus đã chín muồi đã nhiễm trên con người, tôi cần nhiều bào tử người cá hơn để lọc mới có thể nghiên cứu ra thuốc thử được.”
Sắc mặt Medusa chợt thay đổi.
Nhiều bào tử người cá hơn?
Khoảng thời gian này anh liên tục bị giày vò chết đi sống lại… cũng chỉ lấy được của Celuecus ba cái, nếu muốn nhiều hơn, chẳng phải anh…
“Nhưng người cá đuôi vàng kia…” Thấy Medusa hóa đá tại chỗ, Frukz có thể tưởng tượng được tâm trạng của anh, hắn cười khi thấy người khác gặp nạn, bị Medusa lạnh lùng lườm một cái.
“Không thành vấn đề, nhờ có Medusa, chẳng phải chúng ta vẫn còn một con sao?” Clorokawa mở cửa sổ khoang hình tròn trước mặt, sau lớp thủy tinh lộ ra hồ nước, bên trong đổi thành nước biển nhân tạo, người cá đuôi xanh giống đực đưa anh về từ ngàn dặm xa xôi đang co ro bên trong, hắn ta vịn thành hồ, đôi mắt lam nhạt nhìn anh như đang cầu cứu.
Medusa cụp mắt như bị thứ gì đó kích thích.
“Medusa, e rằng chuyện này phải nhờ cậu rồi.”
“Tôi không làm được.” Medusa đáp ngay: “Thầy để Frukz đi thử đi, người cá này trông có vẻ tính công kích không mạnh.”
“Chuyện lấy bào tử người cá… cần người cá thả lỏng cảnh giác, phối hợp hoàn toàn mới được.” Frukz vội nói từ chối: “Rõ ràng nó muốn đấn gần cậu hơn, cậu nhìn kìa, nó đang nhìn cậu đấy, Đại úy Medusa.”
Medusa nhìn anh ta bằng ánh mắt “anh tìm đường chết”, qua chuyện của Celuecus, anh thà chết chứ không muốn làm chuyện dơ bẩn ấy nữa… nhưng có vài chuyện, anh có chết cũng phải hoàn thành.
Tình cảm và lý trí cắn xé lẫn nhau, bước chân anh cứng đờ tại chỗ, Clorokawa nhìn anh, đôi mắt đen lay láy tăng thêm áp lực.
“Medusa, là thành viên của viện y học, học trò của tôi, nên có tinh thần hy sinh vì vận mệnh nhân loại, đừng khiến tôi thất vọng.”
Là thầy của anh, mục tiêu báo thù của anh, anh không thể từ chối lệnh của Clorokawa. Medusa cắn răng, may mà anh đã biết dùng “Ceto” bảo vệ mình thế nào… chỉ cần người cá đuôi xanh tên Moloer này không quỷ quyệt và mạnh như Celuecus là được. Nhưng… nếu Moloer cũng có ý đồ với anh, có thể đã ra tay trên đường rồi, không đưa anh lên tàu chiến rồi bị bắt.
Nhưng tuyệt không thể lơi lỏng cảnh giác. Anh đã tiếp thu đủ nhiều bài học rồi.
Ngoài Celuecus… với lại, lần trước lúc bị nhốt cùng Celuecus trong viện y học Đế quốc, anh bị người ta bỏ thuốc. Có thể do bọn quân phản loạn đột nhập vào viện y học làm, cũng có thể… có liên quan đến Clorokawa. Nếu là vế sau, anh phải cẩn thận hơn mới được.
Anh cười: “Thầy, nếu không để ý, để Frukz giúp tôi đi, lỡ đầu người cá này phản kháng, e rằng mình tôi không khống chế được.”
Clorokawa nhìn Frukz: “Đi đi, Frukz.”
Theo Medusa đi vào cửa khoang, Frukz sờ sau cổ lạnh lẽo. Nhìn ánh mắt anh lúc nãy là biết, nếu có chuyện gì, chắc chắn Medusa sẽ kéo anh ta chết chung, anh ta từng thấy dáng vẻ Medusa nổi điên rồi, thật sự còn đáng sợ hơn cả ma quỷ trong địa ngục.
Boots quân đội bước trên sàn ẩm ướt, anh nhìn ra sau, Clorokawa đang gật đầu sau thủy tinh, hình như định nhìn quá trình anh lấy bào tử người cá. Anh và Frukz nối đuôi nhau đến cạnh hồ nước, nước văng rào rào khắp nơi, người cá đuôi xanh kia nổi lên, Medusa chưa kịp phản ứng lại đã lao vào lòng hắn ta, đôi mắt xanh lam mở to, nhìn Frukz sau lưng anh, run lên.
Bàn tay có màng ẩm ướt ôm lấy eo, cơ thể Medusa cứng đờ, ký ức đáng xấu hổ bất chợt ập đến, anh đẩy Moloer ra như bị điện giật. Moloer rơi xuống hồ nước, trên lồng ngực phập phồng lộ ra totem màu bạc, khác với totem của Celuecus, trung tâm hoa văn màu bạc đó là một mặt trăng.
Mặt trời và mặt trăng? Giữa họ có quan hệ gì sao?
“A… hu…” Tiếng kêu của người cá kéo anh về hiện thực. Moloer bị anh đẩy ra giống hệt động vật thân mềm mất vỏ, hoảng hốt rụt vào trong hồ nước, nhìn anh và Frukz không chớp mắt, không giống Celuecus đôi khi sẽ lộ mũi nhọn tính hoang dã của mình lúc người khác đến gần, hình như người cá này rất ngoan ngoãn. Medusa híp mắt, đè Frukz không kịp đề phòng vào hồ nước!
“Rào”, Moloer bùng nổ tại chỗ, rụt đến cạnh hồ tựa vào anh, bàn tay có màng run rẩy níu tay anh.
“Khụ khụ… con mẹ nó Medusa cậu… là người sao!” Frukz sắc đến mức đỏ mặt gân cổ, đôi mắt hồ ly trừng to, không tin nổi anh gài anh ta như vậy. Medusa kéo anh ta lên, cười lạnh lùng.
So với lần anh ta gài anh thì lần này đã làm gì.
Anh kéo Moloer lên, giao cho Frukz đang hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Giúp tôi giữ tay hắn, tôi lấy bào tử.”
Frukz hít sâu một hơi, dám tức chứ không dám nói trừng anh… con mẹ nó lúc Aineka bỏ mặc anh, thế mà anh ta vẫn hơi do dự, cái tên này xứng đáng bị người cá ‘khai trai’. Giữ hai cánh tay ẩm ướt của người cá đuôi lam này, anh ta chạm vào cơ thịt dẻo dai của nó, không giống không có sức mạnh giết người, nhưng nó chỉ vùng vẫy dữ dội, bị anh ta kéo lên đỉnh đầu như vậy, cơ thịt cũng có cảm giác căng chặt không phản kháng.
Không nhìn gương mặt tuấn tú vô cùng hoang mang kia thêm nữa, Medusa vững dạ, chuyển tầm mắt xuống bụng dưới của hắn ta.
Anh đeo găng tay da vào rồi quỳ một gối xuống. Kỳ lạ là… hình như vì đối tượng khác, anh có thể giữ bình tĩnh hoàn toàn, không ngượng ngùng lúng túng gì, giống như lấy máu cho người.
… Không giống như đối diện với Celuecus… Chết tiệt, sao lại nghĩ đến hắn?
Đặt bàn tay đeo găng lên màng vảy của người cá này, anh đè hai bên để lộ một kẽ hở.
Moloer cụp hàng mi vàng nhạt, nhìn gương mặt chàng trai tóc bạch kim, trái cổ hơi nhúc nhích. Con ngươi giãn ra, toàn thân run lên.
Máu cứ dâng lên, hơi thở hắn ta hỗn loạn, nhìn gương mặt đã đã luân không thấy không chớp mắt… gương mặt vừa cao quý vừa uy nghiêm trong quá khứ, cũng từng thỉnh thoảng lộ ra vẻ dịu dàng với hắn ta.
Cơ thể chấn động, yết hầu hắn ta cũng chuyển động, ánh mắt lúc mê mang lúc rõ ràng. Chỉ gương mặt không cảm xúc ấy cũng kích thích đến mức vảy xanh lam của hắn ta cũng xù lên.
Trước mắt lỡn quởn hình ảnh thấy được từ sứa giám sát, hắn ta thay đổi Celuecus trong ảo ảnh thành mình, gần như lên đỉnh trong thoáng chốc.
Hung hăng vẫy mạnh chất dịch tỏa mùi nồng đậm trên tay mình, Medusa bỏ bào tử người cá vừa bắn vào tay anh vào ống nghiệm, lau sạch dịch nhầy văng lên cổ, nhịn cảm xúc buồn nôn mãnh liệt xuống.
Frukz nuốt nước bọt, cảm thấy miệng mồm mình khô khốc. Không nói đến chuyện khác, nhìn người đẹp làm chuyện thế này… thật sự là cảnh rất đỗi kích thích. Aineka… hình như chưa chủ động làm vậy vì anh ta, không được, tối nay phải thử.
Đưa ống nghiệm cho Frukz, Medusa khom người thả Moloer đã chẳng còn chút sức lực, tầm mắt rời rạc vào hồ nước, kề sát tai hắn ta nói khẽ: “... Xin lỗi.”
Hai cánh tay ẩm ướt vòng lên cổ anh, Moloer mấp máy môi: “Không sao… chỉ cần vì anh… tôi đồng ý tất cả.”
Medusa thoáng sững sờ.
Người cá này…
Anh cụp mắt, nhìn gương mặt như thiên thần đó, khẽ hỏi: “Tôi rất xin lỗi về việc cậu bị nhốt ở đây vì tôi. Nếu tôi tìm được cơ hội thả cậu đi, cậu có thể giúp tôi tìm người kia về không?”
Đây là yêu cầu trơ tráo, nếu thả Moloer, hắn thật sự có thể giúp anh cứu Archer về, anh cũng không thể đảm bảo hắn có bị bắt lại lần nữa không.
Nhưng anh không có cách khác.
Moloer nhìn anh bằng đôi mắt xanh lam ngây thơ, gật đầu.
Anh kéo hai tay Moloer, quay ra ngoài, Frukz vẫn cứ dí theo, cười hi hi: “Mánh khóe của ngài thành thạo quá, Đại úy Medusa, bình thường tự an ủi không ít nhỉ? Hay kinh nghiệm trước đó giúp con đuôi vàng kia tích lũy được…”
Không ai chú ý đến sắc mặt người cá bên cạnh thay đổi.
“Có cần cho anh thử chút không?” Medusa cắn răng cười, thụi một phát vào sườn Frukz khiến anh ta huỵch một tiếng quỳ xuống.
“Ngài Clorokawa.” Lúc này, ngoài phòng nghiên cứu truyền đến giọng nói: “Sonar dò tìm được người cá xuất hiện, với lại không phải chỉ có một con.”
Chắc không phải… là Celuecus đuổi đến đấy chứ?