Chương 60: H - Sào huyệt - ngọt
Trung - Việt: Linh Thần
(Má ơi Celuecus quá ư là vô liêm sỉ, đọc cười điên)
- --
Ánh mắt Medusa rơi trên cơ thể bị thương lỗ chỗ của người cá này, hắn thật sự bị thương rất nặng, ngoài mấy dấu vết cắn xé do mấy bóng đen kia để lại còn có nhiều đạn băng ghim trong thịt, phủ khắp trên lưng và vây cánh, do bị Niga bắn khi ôm anh trên class A tàu chiến. Mấy viên đạn băng này làm đông cứng vết thương, dù không chảy máu, nhưng rõ ràng cùng khiến hắn không thể tự chữa lành, nhưng may thay mấy vết thương khủng khiếp này trông có vẻ không có dấu hiệu bị cảm nhiễm.
Dáng vẻ đầy vết thương của người cá nhỏ xíu kia và dáng vẻ "Celuecus" mắt đen bị vật chất tối cảm nhiễm dao động giao thoa trước mắt Medusa... khiến anh hơi lơ đễnh. Sao Celuecus lại thay đổi từ dáng vẻ yếu ớt đáng thương thành ác ma đáng sợ muốn hủy diệt cả thế giới?
... Rốt cuộc quá khứ hắn đã trải qua những gì?
Rõ ràng tuổi tác của Celuecus lớn hơn vẻ ngoài của hắn nhiều, chuyện hắn đã trải qua cũng nhiều hơn những chuyện bọn họ cùng nhau trải qua...
Bóng người bí ẩn xinh đẹp kia cũng xuất hiện trong đầu anh, bím tóc bạch kim, đuôi cá màu tím, với cả đuôi cá hình cánh bướm có hào quang... cảnh Celuecus đuổi theo bóng dáng kia trong ảo ảnh thời không và câu "rất nhớ anh" hắn nói với anh trong di tích người cá, với cả câu nói đáng sợ của Celuecus hắc ám nữa, tất cả tụ lại với nhau như từng mảnh ghép.
Nên, e rằng bóng dáng ấy là chủ nhân của vật bí ẩn trên cổ tay anh, là chính chủ của bức tượng trên đỉnh trong những bức tượng người cá kia... chính là "Keto" trong lời Celuecus, tồn tại khiến hắn ở quá khứ và hiện tại đều khắc sâu không quên được... đó mới là đối tượng hắn điên cuồng mê đắm thật sự.
E rằng từ đầu, ràng buộc giữa anh và Celuecus là vì "Ceto" quấn lên cổ tay anh, khiến hắn nhận nhầm là chủ nhân.
Hắn truy đuổi quấn lấy anh cũng vì hiểu lầm.
Chỉ vì những việc trùng hợp mà hắn xem anh là người thay thế.
Kẻ thay thế của tồn tại kia.
Trái tim Medusa thấy ngột ngạt đến lạ.
Hắn và đám người cá đó nghĩ sao? Thế mà nghĩ anh đã từng là một người cá... anh thật sự muốn đào hết ký ức từ nhỏ đến lớn trong đầu anh cho Celuecus xem thử, hắn mới biết hiểu lầm này vô lý cỡ nào!
"Celue..." Anh vừa mở miệng đã ngậm miệng lại.
Không, anh không nên xoắn xuýt điều này, càng không nên cố giải thích hiểu lầm này. Nếu Celuecus tỉnh táo lại nhận ra anh và tồn tại kia chẳng liên quan gì đến nhau, hắn sẽ đối xử với anh thế nào? Anh chỉ là... một nhân loại vô tri... từng đánh thức hắn từ trong sông băng bắt hắn về, thử thuần phục một sinh vật mạnh mẽ nguy hiểm như hắn thành công cụ báo thù, bị hắn nếm thử mùi vị mà thôi.
Sức mạnh giữa họ một trời một vực, anh vẫn còn trong sào huyệt của hắn, dù hắn xử lý anh thế nào anh cũng không thể phản kháng được. Cứ để hiểu lầm này tiếp tục vậy... bị xem là người thay thế vẫn tốt hơn chết không rõ ràng ở đây.
Ý nguyện của anh vẫn chưa hoàn thành, không thể chết được.
Nghĩ vậy, Medusa lại cảm thấy ngực mình ngột ngạt hơn.
Hình như bệnh cũ sắp tái phát rồi, anh hít sâu một hơi.
Làm người thay thế... thì làm người thay thế vậy, mạng sống quan trọng nhất.
Không thể khống chế Celuecus nữa, anh phải nghĩ cách cứu Archer về, trước khi chạy trốn phải lấy đủ bào tử người cá...
Tai dần đỏ ửng vì xấu hổ, anh co mười ngón tay lại, rồi lại thả lỏng ra, thăm dò lên lưng Celuecus. Anh không có dụng cụ y tế, mà sự thật chứng minh rõ ràng người cá sẽ không bị viêm vì vết thương. Ngón tay miết lên một viên đạn băng, muốn lấy ra bằng tay không, Celuecus không phản ứng gì, chẳng kêu tiếng nào, hình như đã ngất rồi. Trạng thái yên tĩnh này khiến anh gạt bỏ những cảm xúc hỗn loạn ngay tắp lự, thể hiện sự chuyên nghiệp của một quân y. Đạn găm quá sâu, anh bèn dứt khoát cúi xuống dùng miệng hút ra, hút ra từng viên một.
Không biết bao lâu, lúc nhả ra viên đạn băng cuối cùng, anh lau vết máu đỏ sẫm chảy xuống khóe miệng, hô hấp gấp rút, lại thấy Celuecus ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nhìn vào mắt anh.
Hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Medusa chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ như thể có thật giật mình.
"Vì sao lại... dùng miệng trị liệu giúp tôi?" Celuecus nhìn bờ môi dính máu của anh: "Anh sợ tôi... sẽ chết?"
Sắc mặt Medusa lúc trắng lúc đỏ, trong thoáng chốc cạn lời.
"Trong quần tộc chúng tôi, đây là chuyện bạn đời mới làm." Celuecus dí đến sát hơn: "Anh làm vậy có nghĩa là đã thừa nhận."
"Cút! Tôi sợ cậu chết, người của tôi..." Medusa rụt vào vỏ trai, giơ chân muốn đạp hắn, vừa thấy vết lõm vào dao chính tay anh gây nên lộ ra trên đầu vai giữa mái tóc đen của hắn và từng vết thương đan xen ngang dọc trên ngực hắn, động tác chân cũng khựng lại.
Chú ý đến tầm mắt anh, Celuecus cúi đầu nhìn, nắm lấy tay anh, đặt lên vết lõm kia, ép ngón tay anh chạm vào, sau đó từ từ chuyển từ vai đến ngực: "Nói này... và nơi này... đều là anh."
Hơi thở anh run lên.
"Nói lung tung gì vậy... vết thương trên ngực cậu không phải do tôi làm!"
"..." Dường như khóe môi Celuecus hơi cong lên, chẳng nói gì cả, nhưng thấy rõ anh lộ vẻ chần chừ khi nhìn vết thương của hắn, hắn giữ lấy eo anh, đè anh xuống.
"Cậu muốn làm gì?"
Bị đôi mắt xanh lục ấy nhìn chằm chằm, Medusa không nhúc nhích được cứ như bị hớp hồn, mặc hắn cúi đầu hôn anh. Môi răng nóng bổng đẫm bị máu, hình như vì bị thương nặng nên khác với trước, vô cùng dịu dàng.
Đầu lưỡi hắn quấn quýt chuyển động, dễ dàng tách hàm răng đang khép chặt của anh, giống như đang dụ dỗ, dẫn dụ, mút mát đầu lưỡi anh, liếm láp hàm dưới. Cảm giác tê tái như có dòng điện dần lan ra từ đôi môi quấn quýt, bụng dưới cũng tê dại, Medusa run rẩy muốn đẩy hắn ra, hô hấp đã hỗn loạn, khó tin nhìn giữa hai chân đang co lại của mình.
Thế mà anh lại có phản ứng... vì nụ hôn này.
Muốn che lại nhưng chẳng kịp nữa rồi, Celuecus vừa cụp mắt nhìn đã thấy hết phản ứng của anh. Sửng sốt và nhục nhã ập đến dữ dội hơn trước, Medusa rụt người lại, muốn che giấu bản thân, nhưng không còn đường lui, không trốn được nữa.
"Anh thích tôi hôn anh..." Celuecus nhìn xuống anh, dường như bị phản ứng của anh kích thích đến mức khó nén kích động, con ngươi giãn to, hai tay tạo thành gông cùm xiềng xích vây anh dưới người.
Vóc dáng anh cũng xem như là rất cao trong số những nam giới rồi, cũng không gầy yếu, nhưng bị người cá trông có vẻ nhỏ tuổi hơn anh, đích thân anh nuôi dưỡng vây dưới người thế này, giống như một con mồi giống cái nhỏ yếu, cảm giác xấu hổ khiến mặt mày Medusa đỏ au, cất giọng lạnh lùng: "Tôi cảnh cáo cậu, không muốn bị thương nữa thì tốt nhất cậu đừng làm loạn với tôi!"
"Cảm ơn chủ nhân đã quan tâm." Celuecus mở to mắt, lại trưng ra biểu cảm như chó con, chóp mũi cọ cọ anh, làm nũng: "Vết thương của tôi rất đau, ăn chủ nhân mới có thể hết đau."
"Cậu cút! Súc sinh..." Medusa lông măng dựng ngược, giơ tay lên: "Con mẹ nó cậu đừng có trưng cái biểu cảm này ra với tôi..."
Vì cái bản mặt giả tạo này của hắn, anh mới rơi vào bước đường này!
Bị anh vả một phát vào mặt, khóe môi Celuecus lại không khống chế được nhếch lên, ôm chặt lấy eo anh, ép anh dán sát vào bụng dưới mình. Cảm nhận rõ được gì đó, Medusa chợt thấy toàn thân cứng đờ.
Khóe môi nóng ẩm kề sát tai anh: "Thật ra chỗ này của tôi đau nhất. Từ lần trước ăn anh đến giờ nó vẫn luôn đau như vậy."
"Kỳ động dục chết tiệt của cậu... vẫn chưa hết sao?" Ký ức nhục nhã ba ngày ba đêm dâng lên như làn sóng đáng sợ, Medusa run rẩy cắn răng nói. Anh cầu bào tử người cá của hắn, nhưng cùng lắm là chấp nhận dùng tay, tuyệt không để cơ thể mình làm vật chứa, trải qua chuyện kinh khủng đó lần nữa.
"Có anh ở đây, mỗi ngày đều là kỳ động dục." Giọng nói bên tai khàn khàn, nhuốm đậm màu tình dục. Bàn tay có màng men theo eo anh xuống chỗ sâu dưới xương cụt, Medusa bùng nổ, trên người Celuecus toàn là vết thương, anh không cõ chỗ nào đặt chân nên anh dứt khoát đẹp vào mặt hắn.
Boots quân đội để lại một dấu chân trên gương mặt tuấn tú của người cá.
Celuecus liếm khóe miệng bị anh đạp trầy, sau đó hai đôi boots quân đôi văng ra, một bàn chân trần trắng trẻo bị bàn tay có màng giữ lấy.
"Đừng chạm vào tôi..." Nhiệt độ nóng rẫy của bàn tay người cá ập đến từ lòng bàn chân khiến thần kinh anh run lên, xấu hổ căng thẳng đến cực điểm, ngón chân đều co lại. Celuecus nhìn chân anh cười nói: "Tuy chân của con người rất yếu ớt nhưng cũng rất hợp với anh, cũng rất đẹp..."
"Biến thái!" Medusa sởn da gà, dáng vẻ Celuecus thưởng thức hai chân anh hệt như mấy kẻ bệnh cuồng chân biến thái vậy.
Celuecus sờ chân chàng trai, ánh mắt lần dò từ ngón chân đến lòng bàn chân xinh đẹp, thật sự rất đẹp, khiến hắn thích đến mức không nỡ rời tay... tuy hắn cũng vô cùng nhớ nhung vây đuôi lộng lẫy hoa lệ của anh... chờ đợi sự thoái biến của anh.
Trước kia, chuyện giao phối với tồn tại xinh đẹp ngự tít trên cao không thể xâm phạm này là ảo tưởng của biết bao nhiêu người cá trong Tinh Quốc, thậm chí hắn đã thấy người anh em cùng tổ của mình Meloer lén cọ vây đuôi của Ceto với biểu cảm ngây thơ, bỉ ổi lộ rõ mồn một vậy mà Ceto chẳng cảm nhận được gì, chậm chạp chết đi được. Sau này xảy ra nhiều chuyện như thế, mãi đến khi hắn chết, đừng nói là cọ, hắn chưa từng tự tay chạm vào vây đuôi của anh.
Nhớ đến việc Meloer mượn việc gần gũi Ceto từ bé, lén cọ vây đuôi của anh bao nhiêu lần, hắn tức đến ngứa cả răng, hận phát điên.
Rốt cuộc vì sao bào phụ của hắn lại chậm chạp, ngốc nghếch như thế?
Dù là ngày xưa hay hiện tại...
May mà anh vẫn rơi vào tay hắn trước.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy ngón chân anh.
"Cậu làm cái gì vậy!" Medusa bị dọa đến mức sởn tóc gáy, muốn rụt chân lại, nhưng Celuecus lại giữ chặt hai mắt cá chân anh, mút lấy ngón chân anh, đầu lưỡi mềm mại lướt qua gang bàn chân, dòng điện vừa ngứa vừa tê xộc thẳng lên từ hai chân, khiến sống lưng anh cũng tê dại, eo cũng nhũn ra.
"Celuecus cậu biến thái... dừng lại!"
Celuecus ngày càng suồng sã, hắn liêm chân anh một phen, nghịch đến mức ẩm ướt, rồi lại liếm láp lên dọc theo lòng bàn chân. Medusa bị hành động vô sỉ của hắn kích thích lông măng dựng ngược, cảm giác nhục nhã ập đến hơn cả lần trước gần như nhấn chìm anh, lại khiến anh tỉnh táo hơn hẳn, cơ thể cũng nhạy cảm cực điểm.
Ngón tay sắc bén xé đôi ống quần anh, lộ ra hai chân trắng nõn trong quân phục, Medusa hung hăng tát Celuecus một cái lại bị hắn nắm hai tay, mười ngón đan xen, giữ trên đỉnh đầu.
Thứ duy nhất có thể bảo vệ anh đã bị mất lúc nào không hay, bây giờ anh không có cách nào ngăn Celuecus.
Dưới lớp vải quần lót màu trắng mỏng tang, nửa thân dưới có phản ứng cứ như vậy lộ ra trước mắt Celuecus.
Tai chợt nóng bừng, từ từ đỏ ửng lên. Chàng trai tóc bạch kim rụt hai chân lại, lại để mông lộ mồn một. Celuecus thưởng thức dáng vẻ của anh, dù vết thương đau nhói, nhưng không thể ngăn được lửa tỉnh đang bừng cháy, chỗ màng vảy kia hé ra, dương v*t đã sẵn sàng ra trận.
Vừa nhìn thấy hình cụ* từng giày vò mình ba ngày không kể ngày đêm kia, Medusa đã thấy da đầu tê rần, ác mộng sắp lặp lại, lỗi giác gần như thương tiếc cho Celuecus lức nãy đã bay sạch, chỉ còn lại sợ hãi, phẫn nộ và xấu hổ, anh kẹp chặt hai chân, dùng gối ngăn đuôi cá đang dán lên: "Cậu dám!"
... Nhưng anh rất rõ, giống như lần trước vậy, đương nhiên súc sinh này dám.
Dường như Celuecus không vội ăn anh, đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc nhìn anh chăm chú, đáy mắt nhuốm đầy tình dục, giọng điệu lại rất đỗi dịu dàng, thậm chí là mê hoặc: "Chủ nhân... dạng chân ra, tôi muốn anh."
"Cút!" Medusa nhục nhã tức giận đến mức môi run lên.
"Anh không muốn gặp Archer sao?" Celuecus lại cọ cọ chóp mũi anh, vừa dỗ dành vừa uy hiếp.
Medusa thoáng sững sờ, tức giận nói: "Rốt cuộc Archer ở đâu?"
"Tôi đồng ý với anh... một thời gian nữa tôi sẽ bảo Charon đưa cậu ta đến gặp anh." Đáy mắt Celuecus phủ một lớp mây đen, dù rõ ràng hắn nhắc đến cái tên này trước để thăm dò, nhưng biểu cảm trên mặt người bên dưới thay đổi khiến hắn cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.
Chưa lo xong thân mình mà còn tâm trạng lo cho người khác?
"Một khoảng thời gian nữa là bao lâu?" Medusa không cảm thấy mình đang thêm dầu vào lửa, hỏi dồn. Đôi mắt xanh bên trên tối sầm, Celuecus không đáp lời nữa, hôn xuống dọc theo tai anh, Medusa vùng vẫy theo bản năng, đồng phục quân y lại bị bàn tay có màng xé toạc trong nháy mắt, không che nổi cơ thể.
Celuecus thở hổn hển nặng nề, máu đỏ sẫm dính lên cơ thể trắng nõn lộ ra ngoài của chàng trai dưới thân mình và những vết hồn đan xen do hắn để lại, hệt như dấu ấn mãi mãi chẳng thể xóa được. có một giọt nhỏ lên lồng ngực đang phập phồng dữ dội của người bên dưới, nhuộm đỏ đầu ngực đang cương lên vì bị hắn kích thích.
"Ầm"... Celuecus cảm thấy máu toàn thân mình dồn hết lên đầu rồi.
"A!"
Vòng eo rắn chắc của chàng trai tóc bạch kim chợt giật nảy, ưỡn lên, cổ ửng đỏ ngửa ra sau để lộ dáng vẻ quyến rũ hớp hồn hớp vía.
Celuecus ngậm lấy hạt đậu mềm mãi vô cùng nhạy cảm kia, cố ý mút ra mấy tiếng lép nhép. Lưng Medusa căng chặt, rên lên một tiếng, nhục nhã muốn điên, bộ phận trong quần lót lại chẳng biết xấu hổ mà cương lên.
Rõ ràng Celuecus cảm nhận được phản ứng của anh, ép cơ thể sát hơn, phiến vảy xù lên nóng hổi khẽ cọ xát phần đỉnh nhạy cảm của anh, hai đùi vốn căng chặt cũng run lên, mềm nhũn, vô thức hơi dạng sang hai bên, kẹp đuôi cá vàng kim liên tục cọ xát giữa hai chân.
"Ưm... ưm hưm!"
Chẳng mấy chốc trong quần lót màu trắng đã ẩm ướt lầy lội, để lộ đường nét đỏ của túi bên trong, dù cực kỳ xấu hổ, eo anh lại bị kích thích đến mức vô thức khẽ nhúc nhích, khát vọng được an ủi nhiều hơn.
Người cá lại cố ý hành động chậm lại, phiến vảy như có như không cọ vào phần đỉnh đã căng cứng của anh, ép anh phải ngửa cổ há miệng thở hổn hển, yết hầu run rẩy, đuôi mắt ửng đỏ, tức giận lẫn nghẹn ngào mắng: " Khốn nạn..."
Hắn hút mạnh hạt đậu mềm mại trong miệng, đuôi cá kề sát, cọ cọ mấy cái, chàng trai cong lưng, toàn thân giật nảy: "A!!!!"
Một luồng dịch đục bắt ra ở bên dưới, ướt đẫm.
Đầu óc Medusa ong ong.
Quần lót ướt đẫm, cảnh bên trong rõ mồn một, đôi chân thon dài vốn kẹp chặt bỗng mềm nhũn, run rẩy, bất giác dạng ra. Celuecus nâng mông anh lên, ngón tay nhẹ lướt qua, dịch bên trong chảy xuống, chảy vào lòng bàn tay hắn.
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, đôi mắt nhạt màu hơi rời rạc cũng tập trung lại, khe hở ẩm ướt đã bị dục vọng hắn nhẫn nhịn lâu nay chặn lại.
"Đừng mà..." Medusa run rẩy lẩm bẩm, hai chân mềm nhũn đá lung tung hai bên đuôi cá của hắn, lại khiến kẽ hở giữa mông mộ ra.
Hắn không tài nào chịu đựng nổi giữ hai tay anh lại, nhìn vào đôi mắt nhạt màu xinh đẹp, chà xát chất lỏng anh vừa bắn ra ở miệng nhỏ kia mấy lần.
Rồi ưỡn eo!
"A...!" Lại bị cưỡng ép tiến vào, tự tôn của anh sụp đổ trong thoáng chốc, không khống chế được kêu khóc thành tiếng, nhưng miệng bị người cá chặn lại ngay, mọi âm thanh đều bị đầu lưỡi chặn kín.
Xâm phạm đã từng gặp phải khiến cơ thể anh gần như được mở rộng, lần này hình cụ to lớn giày vò anh ba ngày kia nhờ có bôi trơn của tinh dịch, đâm vào sâu trong cơ thể anh hết sức dễ dàng chẳng có trở ngại gì.
Chẳng để anh kịp thở, Celuecus đã giữ hai chân anh, đuôi cá chen giữa hai chân anh chậm rãi chuyển động. Rõ ràng vết thương chẳng cản trở gì đến việc Celuecus xâm phạm anh, mà lần này sứa Minh Hà không đến trợ giúp, hai tay anh vẫn nhúc nhích được, nhưng dù là vung nắm đấm hay tát đều chẳng ăn thua... thậm chí còn châm dầu vào lửa, mỗi lần phản kháng đều khiến hắn hưng phấn hơn, có năng lượng hơn.
"Phạch phạch... bạch bạch bạch..."
Tiếng da thịt va chạm dính nhớp ẩm ướt nối tiếp nhau, từ chậm rãi đến gấp rút, ngày càng nhanh, Medusa bị ép dạng chân, chịu đựng những đòn tấn công ngày càng mãnh liệt của người cá bị thương khắp người, cái miệng nhỏ yêu kiều bị hung khí thô to đâm đến mức tràn ra niêm dịch hệt như nụ hồng đã nở rộ hoàn toàn. Một luồng khí nóng dâng tràn từ nơi nào đó trong cơ thể bị va chạm không ngừng, miệng nhỏ bất giác co rút mút lấy hung khí đang xâm phạm anh.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, Celuecus tấn công nhanh hơn mạnh hơn, giữa môi lưỡi quấn quýt tràn ra tiếng thở đứt quãng hỗn loạn của người đẹp tóc bạch kim, đôi mắt màu nhạt đã hơi rời rạc, ầng ậng nước mắt, trưng ra dáng vẻ bất lực, đôi tay vốn vừa đánh vừa cào hắn không ngừng cũng bất giác vịn cổ hắn, dường như rất cần hắn, không rời khỏi hắn.
Chủ nhân của hắn, bạn đời của hắn, bào phụ của hắn, chỉ lúc thế này thì trong mắt anh mới có hắn, mới có thể nghĩ đến mình hắn.
Hắn đã từng bị anh ép điên rồi, rơi vào trong bóng tối sâu nhất, bây giờ khó khăn lắm mới trùng phùng, còn có cơ hội có được anh lần nữa, hắn không dám giẫm lên vết xe đổ nữa, nên thử đi bù đắp quá khứ, nhưng...
Hắn hắc ám khiến hắn hoảng hốt ẩn sâu trong lòng hắn, chưa từng biến mất.
Thiếu thốn trong trong giống như hố đen vũ trụ mãi mãi không thể lấp đầy, dù hắn có chiếm lấy anh bao nhiêu lần cũng không đủ, hắn điên cuồng ra vào trong cơ thể chàng trai bên dưới người mình, lật tới lật lui ăn hết từ trong ra ngoài nhưng vẫn cảm thấy đói khát chết được.
"Celuecus... đủ rồi... cậu dừng lại cho tôi!"
Không biết đổi mấy tư thế rồi, cao triều nối tiếp ập đến dồn dập, Medusa khuất phục dưới người cá, cuối cùng không khống chế được bật khóc thành tiếng. Dưới gối là hỗn hợp dịch đục màu sắc khác nhau hòa lại, và lại còn chảy xuống giữa hai chân, trong cơ thể anh đã không thể chứa nổi nữa... Celuecus đã bắn bên trong bốn lần rồi, anh cũng lên đỉnh bốn lần, mà hôm nay chỉ là ngày đầu tiên anh bị Celuecus đưa về, tên này vẫn đang bị thương đã điên cuồng vậy rồi, anh thật sự không dám nghĩ khi vết thương của Celuecus khỏi hẳn anh sẽ thảm cỡ nào.
"Không đủ..." Celuecus ôm chặt eo anh, vẫn tiếp tục đâm chọc không ngừng trong dư vị khoái cảm sau khi bắn tinh, liếc mắt nhìn hoa văn vảy rõ ràng hơn trên hai chân trắng nõn của anh, cắn lên vành tai đã hơi thay đổi giữa mái tóc bạch kim của anh, chỉ muốn chuyển hóa của anh nhanh hơn chút nữa, nhớ ra tất cả sớm sớm, đối diện với sự thật đã thành bạn đời của hắn, đối diện với huyết mạch giữa hắn và anh, cả tình yêu thắm thiết và nỗi hận sâu đậm hắn đối với anh từ năm này sang tháng khác. Hắn dụ dỗ: "Nói... thích tôi, tôi có thể cân nhắc tạm thời tha cho anh."
Trái tim Medusa run lên.
Chuyện Celuecus làm với anh đã hoàn toàn phá hủy lớp giáp của anh, sự kiêu ngạo khó lòng giữ được, nghe theo hắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng anh vẫn không thể mở miệng nói ra từ đó... Thích? Người hắn thích vốn không phải anh.
Trở thành một vật thay thế và độc chiếm thỏa mãn chấp niệm của con thú điên từng bị anh xem là khuyển nô này, có chuyện gì nhục nhã hơn không?
Trầm mặc trong giây lát chỉ đổi lấy xâm phạm mãnh liệt hơn, một trận đâm chọc như phong ba bão táp ập đến đẩy anh đến ranh giới cao trào, cơ thể lại bị lật lại, ôm trong lòng Celuecus, bị ép cưỡi lên đuôi cá.
Tư thế này khiến vũ khí trong cơ thể tiến vào độ sâu trước nay chưa từng có, Celuecus lại giữ eo anh không nhúc nhích, hắn ngậm trái cổ anh cọ cọ, hệt như con sói hút tủy con mồi: "Nói... thích tôi."
Medusa ngửa cổ, há miệng thở hổn hển, bụng nhỏ giật giật liên hồi vì kích thích cơn cực khoái, miệng nhỏ co rút từng cơn, Celuecus lại không cho anh. Anh cắn môi, không nói.
Celuecus cáu giận cắn môi anh một cái, đuôi cá chuyển động mãnh liệt!
"Ưm ưm ưm... a a..."
Cao trào lại ập đến lần nữa, lúc mất ý thức, đôi chân của anh vẫn run rẩy không ngừng, bất giác quấn lấy eo người cá chằng chịt vết thương trên người, hai tay cũng ôm chặt cổ hắn.
"Nói thích tôi." Đôi mắt xanh lục bên trên nhìn anh chăm chú, hệt như cực quang rợp trời đất, mê hoặc tận linh hồn người ta.
Tim Medusa đập dồn dập, ánh mắt tan rã trong màu xanh lục ấy, trong mơ hổ, dường như thấy được một bóng dáng vàng kim to lớn xuất hiện trên không trung.
Một giọng nói xa xăm mờ ảo đến từ sâu trong miền ký ức của anh.
"Ngươi biết mà, Ceto, đây là ngoài ý muốn, cũng là cấm kỵ."
Là tiếng của ai? Anh mù mờ nghĩ, trước mắt tối sầm.
- Hết chương 60-
Chú thích:
*Hình cụ = dụng cụ tra tấn
(Má ơi Celuecus quá ư là vô liêm sỉ, đọc cười điên)
- --
Ánh mắt Medusa rơi trên cơ thể bị thương lỗ chỗ của người cá này, hắn thật sự bị thương rất nặng, ngoài mấy dấu vết cắn xé do mấy bóng đen kia để lại còn có nhiều đạn băng ghim trong thịt, phủ khắp trên lưng và vây cánh, do bị Niga bắn khi ôm anh trên class A tàu chiến. Mấy viên đạn băng này làm đông cứng vết thương, dù không chảy máu, nhưng rõ ràng cùng khiến hắn không thể tự chữa lành, nhưng may thay mấy vết thương khủng khiếp này trông có vẻ không có dấu hiệu bị cảm nhiễm.
Dáng vẻ đầy vết thương của người cá nhỏ xíu kia và dáng vẻ "Celuecus" mắt đen bị vật chất tối cảm nhiễm dao động giao thoa trước mắt Medusa... khiến anh hơi lơ đễnh. Sao Celuecus lại thay đổi từ dáng vẻ yếu ớt đáng thương thành ác ma đáng sợ muốn hủy diệt cả thế giới?
... Rốt cuộc quá khứ hắn đã trải qua những gì?
Rõ ràng tuổi tác của Celuecus lớn hơn vẻ ngoài của hắn nhiều, chuyện hắn đã trải qua cũng nhiều hơn những chuyện bọn họ cùng nhau trải qua...
Bóng người bí ẩn xinh đẹp kia cũng xuất hiện trong đầu anh, bím tóc bạch kim, đuôi cá màu tím, với cả đuôi cá hình cánh bướm có hào quang... cảnh Celuecus đuổi theo bóng dáng kia trong ảo ảnh thời không và câu "rất nhớ anh" hắn nói với anh trong di tích người cá, với cả câu nói đáng sợ của Celuecus hắc ám nữa, tất cả tụ lại với nhau như từng mảnh ghép.
Nên, e rằng bóng dáng ấy là chủ nhân của vật bí ẩn trên cổ tay anh, là chính chủ của bức tượng trên đỉnh trong những bức tượng người cá kia... chính là "Keto" trong lời Celuecus, tồn tại khiến hắn ở quá khứ và hiện tại đều khắc sâu không quên được... đó mới là đối tượng hắn điên cuồng mê đắm thật sự.
E rằng từ đầu, ràng buộc giữa anh và Celuecus là vì "Ceto" quấn lên cổ tay anh, khiến hắn nhận nhầm là chủ nhân.
Hắn truy đuổi quấn lấy anh cũng vì hiểu lầm.
Chỉ vì những việc trùng hợp mà hắn xem anh là người thay thế.
Kẻ thay thế của tồn tại kia.
Trái tim Medusa thấy ngột ngạt đến lạ.
Hắn và đám người cá đó nghĩ sao? Thế mà nghĩ anh đã từng là một người cá... anh thật sự muốn đào hết ký ức từ nhỏ đến lớn trong đầu anh cho Celuecus xem thử, hắn mới biết hiểu lầm này vô lý cỡ nào!
"Celue..." Anh vừa mở miệng đã ngậm miệng lại.
Không, anh không nên xoắn xuýt điều này, càng không nên cố giải thích hiểu lầm này. Nếu Celuecus tỉnh táo lại nhận ra anh và tồn tại kia chẳng liên quan gì đến nhau, hắn sẽ đối xử với anh thế nào? Anh chỉ là... một nhân loại vô tri... từng đánh thức hắn từ trong sông băng bắt hắn về, thử thuần phục một sinh vật mạnh mẽ nguy hiểm như hắn thành công cụ báo thù, bị hắn nếm thử mùi vị mà thôi.
Sức mạnh giữa họ một trời một vực, anh vẫn còn trong sào huyệt của hắn, dù hắn xử lý anh thế nào anh cũng không thể phản kháng được. Cứ để hiểu lầm này tiếp tục vậy... bị xem là người thay thế vẫn tốt hơn chết không rõ ràng ở đây.
Ý nguyện của anh vẫn chưa hoàn thành, không thể chết được.
Nghĩ vậy, Medusa lại cảm thấy ngực mình ngột ngạt hơn.
Hình như bệnh cũ sắp tái phát rồi, anh hít sâu một hơi.
Làm người thay thế... thì làm người thay thế vậy, mạng sống quan trọng nhất.
Không thể khống chế Celuecus nữa, anh phải nghĩ cách cứu Archer về, trước khi chạy trốn phải lấy đủ bào tử người cá...
Tai dần đỏ ửng vì xấu hổ, anh co mười ngón tay lại, rồi lại thả lỏng ra, thăm dò lên lưng Celuecus. Anh không có dụng cụ y tế, mà sự thật chứng minh rõ ràng người cá sẽ không bị viêm vì vết thương. Ngón tay miết lên một viên đạn băng, muốn lấy ra bằng tay không, Celuecus không phản ứng gì, chẳng kêu tiếng nào, hình như đã ngất rồi. Trạng thái yên tĩnh này khiến anh gạt bỏ những cảm xúc hỗn loạn ngay tắp lự, thể hiện sự chuyên nghiệp của một quân y. Đạn găm quá sâu, anh bèn dứt khoát cúi xuống dùng miệng hút ra, hút ra từng viên một.
Không biết bao lâu, lúc nhả ra viên đạn băng cuối cùng, anh lau vết máu đỏ sẫm chảy xuống khóe miệng, hô hấp gấp rút, lại thấy Celuecus ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nhìn vào mắt anh.
Hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Medusa chợt nảy sinh cảm giác kỳ lạ như thể có thật giật mình.
"Vì sao lại... dùng miệng trị liệu giúp tôi?" Celuecus nhìn bờ môi dính máu của anh: "Anh sợ tôi... sẽ chết?"
Sắc mặt Medusa lúc trắng lúc đỏ, trong thoáng chốc cạn lời.
"Trong quần tộc chúng tôi, đây là chuyện bạn đời mới làm." Celuecus dí đến sát hơn: "Anh làm vậy có nghĩa là đã thừa nhận."
"Cút! Tôi sợ cậu chết, người của tôi..." Medusa rụt vào vỏ trai, giơ chân muốn đạp hắn, vừa thấy vết lõm vào dao chính tay anh gây nên lộ ra trên đầu vai giữa mái tóc đen của hắn và từng vết thương đan xen ngang dọc trên ngực hắn, động tác chân cũng khựng lại.
Chú ý đến tầm mắt anh, Celuecus cúi đầu nhìn, nắm lấy tay anh, đặt lên vết lõm kia, ép ngón tay anh chạm vào, sau đó từ từ chuyển từ vai đến ngực: "Nói này... và nơi này... đều là anh."
Hơi thở anh run lên.
"Nói lung tung gì vậy... vết thương trên ngực cậu không phải do tôi làm!"
"..." Dường như khóe môi Celuecus hơi cong lên, chẳng nói gì cả, nhưng thấy rõ anh lộ vẻ chần chừ khi nhìn vết thương của hắn, hắn giữ lấy eo anh, đè anh xuống.
"Cậu muốn làm gì?"
Bị đôi mắt xanh lục ấy nhìn chằm chằm, Medusa không nhúc nhích được cứ như bị hớp hồn, mặc hắn cúi đầu hôn anh. Môi răng nóng bổng đẫm bị máu, hình như vì bị thương nặng nên khác với trước, vô cùng dịu dàng.
Đầu lưỡi hắn quấn quýt chuyển động, dễ dàng tách hàm răng đang khép chặt của anh, giống như đang dụ dỗ, dẫn dụ, mút mát đầu lưỡi anh, liếm láp hàm dưới. Cảm giác tê tái như có dòng điện dần lan ra từ đôi môi quấn quýt, bụng dưới cũng tê dại, Medusa run rẩy muốn đẩy hắn ra, hô hấp đã hỗn loạn, khó tin nhìn giữa hai chân đang co lại của mình.
Thế mà anh lại có phản ứng... vì nụ hôn này.
Muốn che lại nhưng chẳng kịp nữa rồi, Celuecus vừa cụp mắt nhìn đã thấy hết phản ứng của anh. Sửng sốt và nhục nhã ập đến dữ dội hơn trước, Medusa rụt người lại, muốn che giấu bản thân, nhưng không còn đường lui, không trốn được nữa.
"Anh thích tôi hôn anh..." Celuecus nhìn xuống anh, dường như bị phản ứng của anh kích thích đến mức khó nén kích động, con ngươi giãn to, hai tay tạo thành gông cùm xiềng xích vây anh dưới người.
Vóc dáng anh cũng xem như là rất cao trong số những nam giới rồi, cũng không gầy yếu, nhưng bị người cá trông có vẻ nhỏ tuổi hơn anh, đích thân anh nuôi dưỡng vây dưới người thế này, giống như một con mồi giống cái nhỏ yếu, cảm giác xấu hổ khiến mặt mày Medusa đỏ au, cất giọng lạnh lùng: "Tôi cảnh cáo cậu, không muốn bị thương nữa thì tốt nhất cậu đừng làm loạn với tôi!"
"Cảm ơn chủ nhân đã quan tâm." Celuecus mở to mắt, lại trưng ra biểu cảm như chó con, chóp mũi cọ cọ anh, làm nũng: "Vết thương của tôi rất đau, ăn chủ nhân mới có thể hết đau."
"Cậu cút! Súc sinh..." Medusa lông măng dựng ngược, giơ tay lên: "Con mẹ nó cậu đừng có trưng cái biểu cảm này ra với tôi..."
Vì cái bản mặt giả tạo này của hắn, anh mới rơi vào bước đường này!
Bị anh vả một phát vào mặt, khóe môi Celuecus lại không khống chế được nhếch lên, ôm chặt lấy eo anh, ép anh dán sát vào bụng dưới mình. Cảm nhận rõ được gì đó, Medusa chợt thấy toàn thân cứng đờ.
Khóe môi nóng ẩm kề sát tai anh: "Thật ra chỗ này của tôi đau nhất. Từ lần trước ăn anh đến giờ nó vẫn luôn đau như vậy."
"Kỳ động dục chết tiệt của cậu... vẫn chưa hết sao?" Ký ức nhục nhã ba ngày ba đêm dâng lên như làn sóng đáng sợ, Medusa run rẩy cắn răng nói. Anh cầu bào tử người cá của hắn, nhưng cùng lắm là chấp nhận dùng tay, tuyệt không để cơ thể mình làm vật chứa, trải qua chuyện kinh khủng đó lần nữa.
"Có anh ở đây, mỗi ngày đều là kỳ động dục." Giọng nói bên tai khàn khàn, nhuốm đậm màu tình dục. Bàn tay có màng men theo eo anh xuống chỗ sâu dưới xương cụt, Medusa bùng nổ, trên người Celuecus toàn là vết thương, anh không cõ chỗ nào đặt chân nên anh dứt khoát đẹp vào mặt hắn.
Boots quân đội để lại một dấu chân trên gương mặt tuấn tú của người cá.
Celuecus liếm khóe miệng bị anh đạp trầy, sau đó hai đôi boots quân đôi văng ra, một bàn chân trần trắng trẻo bị bàn tay có màng giữ lấy.
"Đừng chạm vào tôi..." Nhiệt độ nóng rẫy của bàn tay người cá ập đến từ lòng bàn chân khiến thần kinh anh run lên, xấu hổ căng thẳng đến cực điểm, ngón chân đều co lại. Celuecus nhìn chân anh cười nói: "Tuy chân của con người rất yếu ớt nhưng cũng rất hợp với anh, cũng rất đẹp..."
"Biến thái!" Medusa sởn da gà, dáng vẻ Celuecus thưởng thức hai chân anh hệt như mấy kẻ bệnh cuồng chân biến thái vậy.
Celuecus sờ chân chàng trai, ánh mắt lần dò từ ngón chân đến lòng bàn chân xinh đẹp, thật sự rất đẹp, khiến hắn thích đến mức không nỡ rời tay... tuy hắn cũng vô cùng nhớ nhung vây đuôi lộng lẫy hoa lệ của anh... chờ đợi sự thoái biến của anh.
Trước kia, chuyện giao phối với tồn tại xinh đẹp ngự tít trên cao không thể xâm phạm này là ảo tưởng của biết bao nhiêu người cá trong Tinh Quốc, thậm chí hắn đã thấy người anh em cùng tổ của mình Meloer lén cọ vây đuôi của Ceto với biểu cảm ngây thơ, bỉ ổi lộ rõ mồn một vậy mà Ceto chẳng cảm nhận được gì, chậm chạp chết đi được. Sau này xảy ra nhiều chuyện như thế, mãi đến khi hắn chết, đừng nói là cọ, hắn chưa từng tự tay chạm vào vây đuôi của anh.
Nhớ đến việc Meloer mượn việc gần gũi Ceto từ bé, lén cọ vây đuôi của anh bao nhiêu lần, hắn tức đến ngứa cả răng, hận phát điên.
Rốt cuộc vì sao bào phụ của hắn lại chậm chạp, ngốc nghếch như thế?
Dù là ngày xưa hay hiện tại...
May mà anh vẫn rơi vào tay hắn trước.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy ngón chân anh.
"Cậu làm cái gì vậy!" Medusa bị dọa đến mức sởn tóc gáy, muốn rụt chân lại, nhưng Celuecus lại giữ chặt hai mắt cá chân anh, mút lấy ngón chân anh, đầu lưỡi mềm mại lướt qua gang bàn chân, dòng điện vừa ngứa vừa tê xộc thẳng lên từ hai chân, khiến sống lưng anh cũng tê dại, eo cũng nhũn ra.
"Celuecus cậu biến thái... dừng lại!"
Celuecus ngày càng suồng sã, hắn liêm chân anh một phen, nghịch đến mức ẩm ướt, rồi lại liếm láp lên dọc theo lòng bàn chân. Medusa bị hành động vô sỉ của hắn kích thích lông măng dựng ngược, cảm giác nhục nhã ập đến hơn cả lần trước gần như nhấn chìm anh, lại khiến anh tỉnh táo hơn hẳn, cơ thể cũng nhạy cảm cực điểm.
Ngón tay sắc bén xé đôi ống quần anh, lộ ra hai chân trắng nõn trong quân phục, Medusa hung hăng tát Celuecus một cái lại bị hắn nắm hai tay, mười ngón đan xen, giữ trên đỉnh đầu.
Thứ duy nhất có thể bảo vệ anh đã bị mất lúc nào không hay, bây giờ anh không có cách nào ngăn Celuecus.
Dưới lớp vải quần lót màu trắng mỏng tang, nửa thân dưới có phản ứng cứ như vậy lộ ra trước mắt Celuecus.
Tai chợt nóng bừng, từ từ đỏ ửng lên. Chàng trai tóc bạch kim rụt hai chân lại, lại để mông lộ mồn một. Celuecus thưởng thức dáng vẻ của anh, dù vết thương đau nhói, nhưng không thể ngăn được lửa tỉnh đang bừng cháy, chỗ màng vảy kia hé ra, dương v*t đã sẵn sàng ra trận.
Vừa nhìn thấy hình cụ* từng giày vò mình ba ngày không kể ngày đêm kia, Medusa đã thấy da đầu tê rần, ác mộng sắp lặp lại, lỗi giác gần như thương tiếc cho Celuecus lức nãy đã bay sạch, chỉ còn lại sợ hãi, phẫn nộ và xấu hổ, anh kẹp chặt hai chân, dùng gối ngăn đuôi cá đang dán lên: "Cậu dám!"
... Nhưng anh rất rõ, giống như lần trước vậy, đương nhiên súc sinh này dám.
Dường như Celuecus không vội ăn anh, đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc nhìn anh chăm chú, đáy mắt nhuốm đầy tình dục, giọng điệu lại rất đỗi dịu dàng, thậm chí là mê hoặc: "Chủ nhân... dạng chân ra, tôi muốn anh."
"Cút!" Medusa nhục nhã tức giận đến mức môi run lên.
"Anh không muốn gặp Archer sao?" Celuecus lại cọ cọ chóp mũi anh, vừa dỗ dành vừa uy hiếp.
Medusa thoáng sững sờ, tức giận nói: "Rốt cuộc Archer ở đâu?"
"Tôi đồng ý với anh... một thời gian nữa tôi sẽ bảo Charon đưa cậu ta đến gặp anh." Đáy mắt Celuecus phủ một lớp mây đen, dù rõ ràng hắn nhắc đến cái tên này trước để thăm dò, nhưng biểu cảm trên mặt người bên dưới thay đổi khiến hắn cảm thấy lòng nóng như lửa đốt.
Chưa lo xong thân mình mà còn tâm trạng lo cho người khác?
"Một khoảng thời gian nữa là bao lâu?" Medusa không cảm thấy mình đang thêm dầu vào lửa, hỏi dồn. Đôi mắt xanh bên trên tối sầm, Celuecus không đáp lời nữa, hôn xuống dọc theo tai anh, Medusa vùng vẫy theo bản năng, đồng phục quân y lại bị bàn tay có màng xé toạc trong nháy mắt, không che nổi cơ thể.
Celuecus thở hổn hển nặng nề, máu đỏ sẫm dính lên cơ thể trắng nõn lộ ra ngoài của chàng trai dưới thân mình và những vết hồn đan xen do hắn để lại, hệt như dấu ấn mãi mãi chẳng thể xóa được. có một giọt nhỏ lên lồng ngực đang phập phồng dữ dội của người bên dưới, nhuộm đỏ đầu ngực đang cương lên vì bị hắn kích thích.
"Ầm"... Celuecus cảm thấy máu toàn thân mình dồn hết lên đầu rồi.
"A!"
Vòng eo rắn chắc của chàng trai tóc bạch kim chợt giật nảy, ưỡn lên, cổ ửng đỏ ngửa ra sau để lộ dáng vẻ quyến rũ hớp hồn hớp vía.
Celuecus ngậm lấy hạt đậu mềm mãi vô cùng nhạy cảm kia, cố ý mút ra mấy tiếng lép nhép. Lưng Medusa căng chặt, rên lên một tiếng, nhục nhã muốn điên, bộ phận trong quần lót lại chẳng biết xấu hổ mà cương lên.
Rõ ràng Celuecus cảm nhận được phản ứng của anh, ép cơ thể sát hơn, phiến vảy xù lên nóng hổi khẽ cọ xát phần đỉnh nhạy cảm của anh, hai đùi vốn căng chặt cũng run lên, mềm nhũn, vô thức hơi dạng sang hai bên, kẹp đuôi cá vàng kim liên tục cọ xát giữa hai chân.
"Ưm... ưm hưm!"
Chẳng mấy chốc trong quần lót màu trắng đã ẩm ướt lầy lội, để lộ đường nét đỏ của túi bên trong, dù cực kỳ xấu hổ, eo anh lại bị kích thích đến mức vô thức khẽ nhúc nhích, khát vọng được an ủi nhiều hơn.
Người cá lại cố ý hành động chậm lại, phiến vảy như có như không cọ vào phần đỉnh đã căng cứng của anh, ép anh phải ngửa cổ há miệng thở hổn hển, yết hầu run rẩy, đuôi mắt ửng đỏ, tức giận lẫn nghẹn ngào mắng: " Khốn nạn..."
Hắn hút mạnh hạt đậu mềm mại trong miệng, đuôi cá kề sát, cọ cọ mấy cái, chàng trai cong lưng, toàn thân giật nảy: "A!!!!"
Một luồng dịch đục bắt ra ở bên dưới, ướt đẫm.
Đầu óc Medusa ong ong.
Quần lót ướt đẫm, cảnh bên trong rõ mồn một, đôi chân thon dài vốn kẹp chặt bỗng mềm nhũn, run rẩy, bất giác dạng ra. Celuecus nâng mông anh lên, ngón tay nhẹ lướt qua, dịch bên trong chảy xuống, chảy vào lòng bàn tay hắn.
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, đôi mắt nhạt màu hơi rời rạc cũng tập trung lại, khe hở ẩm ướt đã bị dục vọng hắn nhẫn nhịn lâu nay chặn lại.
"Đừng mà..." Medusa run rẩy lẩm bẩm, hai chân mềm nhũn đá lung tung hai bên đuôi cá của hắn, lại khiến kẽ hở giữa mông mộ ra.
Hắn không tài nào chịu đựng nổi giữ hai tay anh lại, nhìn vào đôi mắt nhạt màu xinh đẹp, chà xát chất lỏng anh vừa bắn ra ở miệng nhỏ kia mấy lần.
Rồi ưỡn eo!
"A...!" Lại bị cưỡng ép tiến vào, tự tôn của anh sụp đổ trong thoáng chốc, không khống chế được kêu khóc thành tiếng, nhưng miệng bị người cá chặn lại ngay, mọi âm thanh đều bị đầu lưỡi chặn kín.
Xâm phạm đã từng gặp phải khiến cơ thể anh gần như được mở rộng, lần này hình cụ to lớn giày vò anh ba ngày kia nhờ có bôi trơn của tinh dịch, đâm vào sâu trong cơ thể anh hết sức dễ dàng chẳng có trở ngại gì.
Chẳng để anh kịp thở, Celuecus đã giữ hai chân anh, đuôi cá chen giữa hai chân anh chậm rãi chuyển động. Rõ ràng vết thương chẳng cản trở gì đến việc Celuecus xâm phạm anh, mà lần này sứa Minh Hà không đến trợ giúp, hai tay anh vẫn nhúc nhích được, nhưng dù là vung nắm đấm hay tát đều chẳng ăn thua... thậm chí còn châm dầu vào lửa, mỗi lần phản kháng đều khiến hắn hưng phấn hơn, có năng lượng hơn.
"Phạch phạch... bạch bạch bạch..."
Tiếng da thịt va chạm dính nhớp ẩm ướt nối tiếp nhau, từ chậm rãi đến gấp rút, ngày càng nhanh, Medusa bị ép dạng chân, chịu đựng những đòn tấn công ngày càng mãnh liệt của người cá bị thương khắp người, cái miệng nhỏ yêu kiều bị hung khí thô to đâm đến mức tràn ra niêm dịch hệt như nụ hồng đã nở rộ hoàn toàn. Một luồng khí nóng dâng tràn từ nơi nào đó trong cơ thể bị va chạm không ngừng, miệng nhỏ bất giác co rút mút lấy hung khí đang xâm phạm anh.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, Celuecus tấn công nhanh hơn mạnh hơn, giữa môi lưỡi quấn quýt tràn ra tiếng thở đứt quãng hỗn loạn của người đẹp tóc bạch kim, đôi mắt màu nhạt đã hơi rời rạc, ầng ậng nước mắt, trưng ra dáng vẻ bất lực, đôi tay vốn vừa đánh vừa cào hắn không ngừng cũng bất giác vịn cổ hắn, dường như rất cần hắn, không rời khỏi hắn.
Chủ nhân của hắn, bạn đời của hắn, bào phụ của hắn, chỉ lúc thế này thì trong mắt anh mới có hắn, mới có thể nghĩ đến mình hắn.
Hắn đã từng bị anh ép điên rồi, rơi vào trong bóng tối sâu nhất, bây giờ khó khăn lắm mới trùng phùng, còn có cơ hội có được anh lần nữa, hắn không dám giẫm lên vết xe đổ nữa, nên thử đi bù đắp quá khứ, nhưng...
Hắn hắc ám khiến hắn hoảng hốt ẩn sâu trong lòng hắn, chưa từng biến mất.
Thiếu thốn trong trong giống như hố đen vũ trụ mãi mãi không thể lấp đầy, dù hắn có chiếm lấy anh bao nhiêu lần cũng không đủ, hắn điên cuồng ra vào trong cơ thể chàng trai bên dưới người mình, lật tới lật lui ăn hết từ trong ra ngoài nhưng vẫn cảm thấy đói khát chết được.
"Celuecus... đủ rồi... cậu dừng lại cho tôi!"
Không biết đổi mấy tư thế rồi, cao triều nối tiếp ập đến dồn dập, Medusa khuất phục dưới người cá, cuối cùng không khống chế được bật khóc thành tiếng. Dưới gối là hỗn hợp dịch đục màu sắc khác nhau hòa lại, và lại còn chảy xuống giữa hai chân, trong cơ thể anh đã không thể chứa nổi nữa... Celuecus đã bắn bên trong bốn lần rồi, anh cũng lên đỉnh bốn lần, mà hôm nay chỉ là ngày đầu tiên anh bị Celuecus đưa về, tên này vẫn đang bị thương đã điên cuồng vậy rồi, anh thật sự không dám nghĩ khi vết thương của Celuecus khỏi hẳn anh sẽ thảm cỡ nào.
"Không đủ..." Celuecus ôm chặt eo anh, vẫn tiếp tục đâm chọc không ngừng trong dư vị khoái cảm sau khi bắn tinh, liếc mắt nhìn hoa văn vảy rõ ràng hơn trên hai chân trắng nõn của anh, cắn lên vành tai đã hơi thay đổi giữa mái tóc bạch kim của anh, chỉ muốn chuyển hóa của anh nhanh hơn chút nữa, nhớ ra tất cả sớm sớm, đối diện với sự thật đã thành bạn đời của hắn, đối diện với huyết mạch giữa hắn và anh, cả tình yêu thắm thiết và nỗi hận sâu đậm hắn đối với anh từ năm này sang tháng khác. Hắn dụ dỗ: "Nói... thích tôi, tôi có thể cân nhắc tạm thời tha cho anh."
Trái tim Medusa run lên.
Chuyện Celuecus làm với anh đã hoàn toàn phá hủy lớp giáp của anh, sự kiêu ngạo khó lòng giữ được, nghe theo hắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng anh vẫn không thể mở miệng nói ra từ đó... Thích? Người hắn thích vốn không phải anh.
Trở thành một vật thay thế và độc chiếm thỏa mãn chấp niệm của con thú điên từng bị anh xem là khuyển nô này, có chuyện gì nhục nhã hơn không?
Trầm mặc trong giây lát chỉ đổi lấy xâm phạm mãnh liệt hơn, một trận đâm chọc như phong ba bão táp ập đến đẩy anh đến ranh giới cao trào, cơ thể lại bị lật lại, ôm trong lòng Celuecus, bị ép cưỡi lên đuôi cá.
Tư thế này khiến vũ khí trong cơ thể tiến vào độ sâu trước nay chưa từng có, Celuecus lại giữ eo anh không nhúc nhích, hắn ngậm trái cổ anh cọ cọ, hệt như con sói hút tủy con mồi: "Nói... thích tôi."
Medusa ngửa cổ, há miệng thở hổn hển, bụng nhỏ giật giật liên hồi vì kích thích cơn cực khoái, miệng nhỏ co rút từng cơn, Celuecus lại không cho anh. Anh cắn môi, không nói.
Celuecus cáu giận cắn môi anh một cái, đuôi cá chuyển động mãnh liệt!
"Ưm ưm ưm... a a..."
Cao trào lại ập đến lần nữa, lúc mất ý thức, đôi chân của anh vẫn run rẩy không ngừng, bất giác quấn lấy eo người cá chằng chịt vết thương trên người, hai tay cũng ôm chặt cổ hắn.
"Nói thích tôi." Đôi mắt xanh lục bên trên nhìn anh chăm chú, hệt như cực quang rợp trời đất, mê hoặc tận linh hồn người ta.
Tim Medusa đập dồn dập, ánh mắt tan rã trong màu xanh lục ấy, trong mơ hổ, dường như thấy được một bóng dáng vàng kim to lớn xuất hiện trên không trung.
Một giọng nói xa xăm mờ ảo đến từ sâu trong miền ký ức của anh.
"Ngươi biết mà, Ceto, đây là ngoài ý muốn, cũng là cấm kỵ."
Là tiếng của ai? Anh mù mờ nghĩ, trước mắt tối sầm.
- Hết chương 60-
Chú thích:
*Hình cụ = dụng cụ tra tấn