Chương 64
Tối đó, sau khi ăn cơm xong, cô dẫn anh ra ngoài.
Bên ngoài, không khí mát mẻ và trong lành khiến tâm hồn con người cũng lâng lâng.
Bạch Thanh Nghị thắc mắc: “Sao lại chôn cất mẹ em ở đây mà không phải ở thành phố? Không phải rất xa sao?” Diệp Tư Duệ đáp: “Di nguyện của mẹ em là được chôn cất ở đây. Dù sao lúc sống đã không thể theo ý mình, lúc mất đi có thể coi như một chút an ủi, chắc bố em nghĩ vậy đó.”
Cô nhìn lên bầu trời, chỉ có mây đen đang trôi và sao như rải rác, ánh trăng lẩn trốn trong mây.
“Có đôi lúc em ao ước được sống trong một gia đình bình thường, bình thường đến mức tự do.”
Bạch Thanh Nghị nhìn sang cô, rồi cũng ngước mắt nhìn trời.
“Thật ra mỗi người đều có một số phận khác nhau. Lúc nghĩ đến chuyện bỏ học, anh đều tự dằn vặt hỏi: “Vì sao tôi không thể sinh ra trong một gia đình tốt hơn? Vì sao tôi không thể hưởng cuộc sống tốt đẹp như người khác đang có?” Nhưng dù có tự hỏi, anh cũng không thể thay đổi thực tại, cũng không thể trách bất cứ một ai.”
Hai người nhìn nhau, rồi anh lại nói: “Thật ra có thể cuộc sống em hằng mơ ước lại khiến người khác chán ghét và ngược lại. Nhưng thế thì sao? Mọi thứ em muốn đạt được đều do em cơ mà?”
Diệp Tư Duệ đồng tình nói: “Hình như anh trưởng thành hơn em rất nhiều.” Anh liền phủ nhận: “Không có đâu. Anh nhát lắm. Anh sợ mọi quyết định của bản thân sẽ làm đảo lộn mọi thứ vốn đang theo quỹ đạo của nó. Nhưng mà giờ nghĩ lại, có lẽ quyết định khi ấy đưa em về nhà là quyết định đúng đắn.”
Diệp Tư Duệ gật gù tự đắc: “Xem ra là em không phiền phức đâu ha?” Anh thẳng thắn đáp: “Không phải phiền phức, mà là cực kỳ phiền phức. Sự phiền phức đáng yêu.”
Cô không biết nên giận hay nên vui nữa, bỏ đi trước.
Đi được một đoạn, cô bỗng gọi anh: “Thanh Nghị.”
Mặc dù không biết cô gọi vì lý do gì, anh vẫn chạy đến gần cô.
Diệp Tư Duệ nói nhỏ: “Hình như… bà dì của em đến rồi, đến sớm hơn dự kiến.”
Lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này.
“Anh… Anh xem giúp em đi… Nó có ra ngoài không?”
Anh cũng lúng túng không biết làm sao, rồi chợt cởi áo khoác mỏng bên ngoài quấn ngang eo cô, sau đó hỏi: “Có tiệm tạp hóa nào gần đây không?” Cô đáp: “Đi thẳng rẽ trái.” Anh lại hỏi: “Có nhà vệ sinh công cộng không?” Cô lắc đầu.
“Thế quán nước thì sao?”
Diệp Tư Duệ nói: “Em biết một quán gần đây. Vậy để em đến đó trước, có gì em gọi cho anh.” Anh gật đầu, rồi nhanh chóng chạy đến tiệm tạp hóa.
Bà chủ tiệm tạp hóa thấy một người con trai vội vã vào tiệm để tìm mua băng vệ sinh liền nhìn chằm chằm. Thật ra thì cũng không lạ lắm. Giới trẻ yêu nhau cũng có thể quan tâm nhau vậy mà.
Nhưng mà giới trẻ giờ cũng mạnh bạo ghê!
Bạch Thanh Nghị lần đầu thấy băng vệ sinh có nhiều loại đến thế, không biết nên mua loại nào, đành lấy đại một loại trông ổn nhất.
Mua xong, anh vội gọi điện cho cô, rồi tìm quán nước mà cô đang ở.
Diệp Tư Duệ ở trong nhà vệ sinh đợi, vì chờ cũng đã lâu rồi nên thấy lo lắng.
Bỗng có người gõ cửa phòng vệ sinh của cô, gọi: “Bạn à, ban nãy có một bạn nam nhờ tôi đưa giúp bạn cái này.” Nói rồi, người kia đưa túi qua bên trên cửa.
Diệp Tư Duệ nhận lấy, vội nói: “Cảm ơn bạn nhiều nha.” Người kia đáp lại: “Không có gì” rồi rời đi.
Kết quả cuối cùng, anh lại là người cõng cô về.
“Thấy chưa, anh bảo em phiền phức có sai đâu.”
“Cái này là lỗi của em sao? Là do nó tự nhiên đến đột ngột đó chứ!”
“Vâng.”
Diệp Tư Duệ nghe anh phàn nàn vậy liền dùng hai tay vò tóc anh thành một đống lộn xộn để trút giận. Anh liền mắng như ấm ức: “Này! Em thôi đi nha! Biết là em hành anh lắm không? Anh đang cõng em đó mà em còn dám bắt nạt anh.” Diệp Tư Duệ không nhún nhường, ngang ngược nói: “Em thích vậy đó! Anh có ý kiến gì không?” Bạch Thanh Nghị đảo mắt: “Được thôi. Không nói với em nữa.”
Diệp Tư Duệ bật cười khúc khích, ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào lưng anh.
Đương nhiên cô biết, cô yếu đuối, không có năng lực đi bắt nạt người khác.
Chỉ là anh tình nguyện để cô bắt nạt mình.
Nếu vậy thì cô muốn giữ chặt người này một chút.
Buổi tối, hai người cùng nằm chung một phòng. Căn phòng này nhỏ, không có giường, chỉ trải đệm ra nằm trên sàn. Càng về đêm, không khí càng mát mẻ.
Hai người cứ nằm lặng đi như vậy, không nói gì, cũng không ngủ.
“Duệ Duệ”, Bạch Thanh Nghị lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, “Hình như anh đã thấy nơi này rồi.”
“Hả?”, Diệp Tư Duệ khó hiểu nhìn sang Bạch Thanh Nghị, “Anh từng đến đây rồi sao?”
“Chưa.”
Anh cố gắng nhớ lại: “Có lẽ… là ở đại học C.”
Diệp Tư Duệ càng khó hiểu: “Sao lại vậy?” Bạch Thanh Nghị đáp: “Ở trong bảo tàng trưng bày của trường có một tác phẩm của một vị tiền bối khoảng 20 năm về trước. Đó là một bức tranh vẽ đồng cỏ, có một cây cổ thụ rất to, bên dưới tranh có một dòng chữ: Gửi tặng cô gái tôi không thể ở bên.”
“Oa, còn có chuyện này nữa?” Diệp Tư Duệ cho rằng câu chuyện này khá thú vị, liền nói: “Hay khi nào đại học C tổ chức triển lãm, anh dẫn em đến xem đi. Em muốn xem thử bức tranh đó quá!” Bạch Thanh Nghị mỉm cười nhéo mũi cô, nói: “Vậy giờ ngủ đi ha, nếu không sẽ không có sức đi xem triển lãm.”
Bên ngoài, không khí mát mẻ và trong lành khiến tâm hồn con người cũng lâng lâng.
Bạch Thanh Nghị thắc mắc: “Sao lại chôn cất mẹ em ở đây mà không phải ở thành phố? Không phải rất xa sao?” Diệp Tư Duệ đáp: “Di nguyện của mẹ em là được chôn cất ở đây. Dù sao lúc sống đã không thể theo ý mình, lúc mất đi có thể coi như một chút an ủi, chắc bố em nghĩ vậy đó.”
Cô nhìn lên bầu trời, chỉ có mây đen đang trôi và sao như rải rác, ánh trăng lẩn trốn trong mây.
“Có đôi lúc em ao ước được sống trong một gia đình bình thường, bình thường đến mức tự do.”
Bạch Thanh Nghị nhìn sang cô, rồi cũng ngước mắt nhìn trời.
“Thật ra mỗi người đều có một số phận khác nhau. Lúc nghĩ đến chuyện bỏ học, anh đều tự dằn vặt hỏi: “Vì sao tôi không thể sinh ra trong một gia đình tốt hơn? Vì sao tôi không thể hưởng cuộc sống tốt đẹp như người khác đang có?” Nhưng dù có tự hỏi, anh cũng không thể thay đổi thực tại, cũng không thể trách bất cứ một ai.”
Hai người nhìn nhau, rồi anh lại nói: “Thật ra có thể cuộc sống em hằng mơ ước lại khiến người khác chán ghét và ngược lại. Nhưng thế thì sao? Mọi thứ em muốn đạt được đều do em cơ mà?”
Diệp Tư Duệ đồng tình nói: “Hình như anh trưởng thành hơn em rất nhiều.” Anh liền phủ nhận: “Không có đâu. Anh nhát lắm. Anh sợ mọi quyết định của bản thân sẽ làm đảo lộn mọi thứ vốn đang theo quỹ đạo của nó. Nhưng mà giờ nghĩ lại, có lẽ quyết định khi ấy đưa em về nhà là quyết định đúng đắn.”
Diệp Tư Duệ gật gù tự đắc: “Xem ra là em không phiền phức đâu ha?” Anh thẳng thắn đáp: “Không phải phiền phức, mà là cực kỳ phiền phức. Sự phiền phức đáng yêu.”
Cô không biết nên giận hay nên vui nữa, bỏ đi trước.
Đi được một đoạn, cô bỗng gọi anh: “Thanh Nghị.”
Mặc dù không biết cô gọi vì lý do gì, anh vẫn chạy đến gần cô.
Diệp Tư Duệ nói nhỏ: “Hình như… bà dì của em đến rồi, đến sớm hơn dự kiến.”
Lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này.
“Anh… Anh xem giúp em đi… Nó có ra ngoài không?”
Anh cũng lúng túng không biết làm sao, rồi chợt cởi áo khoác mỏng bên ngoài quấn ngang eo cô, sau đó hỏi: “Có tiệm tạp hóa nào gần đây không?” Cô đáp: “Đi thẳng rẽ trái.” Anh lại hỏi: “Có nhà vệ sinh công cộng không?” Cô lắc đầu.
“Thế quán nước thì sao?”
Diệp Tư Duệ nói: “Em biết một quán gần đây. Vậy để em đến đó trước, có gì em gọi cho anh.” Anh gật đầu, rồi nhanh chóng chạy đến tiệm tạp hóa.
Bà chủ tiệm tạp hóa thấy một người con trai vội vã vào tiệm để tìm mua băng vệ sinh liền nhìn chằm chằm. Thật ra thì cũng không lạ lắm. Giới trẻ yêu nhau cũng có thể quan tâm nhau vậy mà.
Nhưng mà giới trẻ giờ cũng mạnh bạo ghê!
Bạch Thanh Nghị lần đầu thấy băng vệ sinh có nhiều loại đến thế, không biết nên mua loại nào, đành lấy đại một loại trông ổn nhất.
Mua xong, anh vội gọi điện cho cô, rồi tìm quán nước mà cô đang ở.
Diệp Tư Duệ ở trong nhà vệ sinh đợi, vì chờ cũng đã lâu rồi nên thấy lo lắng.
Bỗng có người gõ cửa phòng vệ sinh của cô, gọi: “Bạn à, ban nãy có một bạn nam nhờ tôi đưa giúp bạn cái này.” Nói rồi, người kia đưa túi qua bên trên cửa.
Diệp Tư Duệ nhận lấy, vội nói: “Cảm ơn bạn nhiều nha.” Người kia đáp lại: “Không có gì” rồi rời đi.
Kết quả cuối cùng, anh lại là người cõng cô về.
“Thấy chưa, anh bảo em phiền phức có sai đâu.”
“Cái này là lỗi của em sao? Là do nó tự nhiên đến đột ngột đó chứ!”
“Vâng.”
Diệp Tư Duệ nghe anh phàn nàn vậy liền dùng hai tay vò tóc anh thành một đống lộn xộn để trút giận. Anh liền mắng như ấm ức: “Này! Em thôi đi nha! Biết là em hành anh lắm không? Anh đang cõng em đó mà em còn dám bắt nạt anh.” Diệp Tư Duệ không nhún nhường, ngang ngược nói: “Em thích vậy đó! Anh có ý kiến gì không?” Bạch Thanh Nghị đảo mắt: “Được thôi. Không nói với em nữa.”
Diệp Tư Duệ bật cười khúc khích, ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào lưng anh.
Đương nhiên cô biết, cô yếu đuối, không có năng lực đi bắt nạt người khác.
Chỉ là anh tình nguyện để cô bắt nạt mình.
Nếu vậy thì cô muốn giữ chặt người này một chút.
Buổi tối, hai người cùng nằm chung một phòng. Căn phòng này nhỏ, không có giường, chỉ trải đệm ra nằm trên sàn. Càng về đêm, không khí càng mát mẻ.
Hai người cứ nằm lặng đi như vậy, không nói gì, cũng không ngủ.
“Duệ Duệ”, Bạch Thanh Nghị lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, “Hình như anh đã thấy nơi này rồi.”
“Hả?”, Diệp Tư Duệ khó hiểu nhìn sang Bạch Thanh Nghị, “Anh từng đến đây rồi sao?”
“Chưa.”
Anh cố gắng nhớ lại: “Có lẽ… là ở đại học C.”
Diệp Tư Duệ càng khó hiểu: “Sao lại vậy?” Bạch Thanh Nghị đáp: “Ở trong bảo tàng trưng bày của trường có một tác phẩm của một vị tiền bối khoảng 20 năm về trước. Đó là một bức tranh vẽ đồng cỏ, có một cây cổ thụ rất to, bên dưới tranh có một dòng chữ: Gửi tặng cô gái tôi không thể ở bên.”
“Oa, còn có chuyện này nữa?” Diệp Tư Duệ cho rằng câu chuyện này khá thú vị, liền nói: “Hay khi nào đại học C tổ chức triển lãm, anh dẫn em đến xem đi. Em muốn xem thử bức tranh đó quá!” Bạch Thanh Nghị mỉm cười nhéo mũi cô, nói: “Vậy giờ ngủ đi ha, nếu không sẽ không có sức đi xem triển lãm.”