Chương 49
“Rảnh không?”
“Không rảnh.”
“Thế giờ anh đang làm gì?”
“Làm bài.”
“Cho tôi chút thời gian thôi, làm ơn! Nha?”
“Không. Cô không thể nào bỏ tiền để học bài không chăm chỉ được.”
“Chỉ là giải phẫu thôi mà! Này nhé, hồi trước tôi học tốt môn này lắm đó.”
“Hả?”
“Ý là, lúc trước tôi từng thích mấy cái vẽ vời này, nên thi vào một trường đại học, rồi sau đó… tôi bỏ học rồi, đi làm thôi… Ha ha…”
Bạch Thanh Nghị có vẻ không tin lời Diệp Tư Duệ lắm, làm cô phải nói: “Trên xương sọ có hai xương chẵn, đó là hai xương đỉnh và hai xương thái dương…”
Anh cắt ngang: “Mấy cái đó đọc báo cũng có mà?” Cô liền nói: “Anh bị rảnh sao mà không học thì tìm hiểu làm gì?” Rồi cô sửa lại tông giọng, nói như làm nũng: “Đi mà, cho tôi một tiếng thôi. Chúng ta đi ăn kem một chút xíu thôi, tôi trả tiền.”
Bạch Thanh Nghị không phải không muốn, chỉ là dạo gần đây rất lạ.
Mỗi khi ở gần cô, anh lại thấy như tiếng tim đập rõ rệt hơi, lắm lúc còn khó thở. Ban đầu anh nghĩ có phải bản thân mắc bệnh tim không, ra không phải, vì dạo gần đây chỉ cần gần cô một chút, anh liền không nhịn được mà sẽ quan sát cô. Mắt, mũi, môi, nhất là môi! Anh không biết rõ ràng về những xúc cảm đó, chỉ là thấy nó hơi quen quen, nhưng càng thấy nó quen thì lại càng sợ hãi, muốn trốn tránh khỏi nó, giống một người đã từng bị ngã sẽ dè chừng hơn với hòn đá.
Bản thân anh tự nhủ, tốt hơn hết nên giữ khoảng cách với cô một chút.
“Ài!” Diệp Tư Duệ lao tới vòng tay qua cổ anh kéo ngược lại: “Có đi không? Anh mà không đi tôi liền bóp chết anh! Đi mau!”
Sau một hồi bị cô “tra tấn”, anh đành chịu thua.
“Sao lần nào cô cũng thích ăn kem vậy?”
Diệp Tư Duệ vui vẻ trả lời: “Kem chocolate ngon mà. Anh không thích hả?” Bạch Thanh Nghị không đáp, nhìn chằm chằm vào cây kem.
Diệp Tư Duệ phàn nàn: “Nãy tôi đã nói là tôi sẽ trả tiền rồi mà anh cứ nhất định không nghe.” Bạch Thanh Nghị đáp: “Ai lại để cho con gái trả tiền chứ. Mà này”, anh chuyển tầm nhìn sang cô đầy nghi hoặc, “Đừng có nói là cô nghĩ tôi ra ngoài với cô chỉ vì cô hứa trả tiền thôi đấy nhé?” Diệp Tư Duệ vội vàng phủ nhận: “Tất… Tất nhiên là không! Sao tôi có thể nghĩ vậy chứ?..” Trường hợp này là bắt buộc nói dối có được không?
Diệp Tư Duệ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Thế anh ra ngoài cùng tôi vì lý do gì?” Anh sững người, bất chợt trở nên lúng túng như một kẻ cố lục tung đồ đạc để tìm kiếm thứ thích hợp: “Đó… Đó là… À, là vì cô cứ lôi kéo tôi! Phải… là như vậy đó.” Diệp Tư Duệ cúi đầu, trong vẻ mặt buồn bã, nén thở dài: “Cũng phải.”
Bạch Thanh Nghị liếc nhìn cô, chần chừ một chút rồi hỏi: “Thế tóm lại thì, cô muốn tôi đi cùng cô ra ngoài để làm gì?”
Đúng vậy, việc quan trọng cô muốn làm nhất bây giờ là tỏ tình với anh. Nhưng nó khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều, rất rất nhiều! Dù bao lần đứng trước gương làm trò cũng không bằng đứng trước mặt người thật.
“À…”, cô cố ngân thật dài, không dám nhìn thẳng vào anh, “Tôi… có một chuyện rất là quan trọng cần phải nói. Chuyện đó có hơi tế nhị một chút…” Bạch Thanh Nghị nghe cô nói từng chữ mà bản thân cũng thấy nôn nóng, hỏi lại: “Chuyện gì? Nếu tế nhị sao không nói với con gái?”
“Là không thể nói với người khác ngoài anh!” Diệp Tư Duệ lần này lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh, lặp lại lời vừa rồi: “Tôi nói, chuyện tế nhị này là không thể nói với người khác ngoài anh.”
Bạch Thanh Nghị cũng bắt đầu lo lắng theo, hỏi lại: “Sao? Cô thấy không thoải mái ở đâu à?” Diệp Tư Duệ đáp: “Phải! Tôi không thoải mái ở đây này!” Nói rồi, cô chỉ vào vị trí tim của mình. Cô mím chặt môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh để cố lấy thêm dũng cảm mà nói ra câu tiếp theo: “Tôi thích a…”
“Cô bị đau tim á hả, hay khó thở?” Anh nói chen ngang lời cô, nhiệt tình hỏi, sắc mặt hoang mang như thiếu chút nữa là dắt cô đi bệnh viện: “Hay tôi đưa cô đi bệnh viện? Mấy bệnh về tim mạch rất nguy hiểm, về lâu về dài sẽ phát sinh ra nhiều vấn đề sức khỏe…”
“Không phải đâu!” Diệp Tư Duệ ngượng đến mức mặt đỏ bừng cả lên, vẫn cố nén run rẩy mà nói lớn: “Tôi không có bị bệnh về tim!” Anh ngơ ngác hỏi lại: “Chứ không phải cô vừa nói bản thân bị khó chịu ở tim hả? Mặt đỏ hết lên rồi còn nói không phải.” Diệp Tư Duệ không chịu nổi nữa, liền quát: “Tôi không phải bị bệnh tim, là khó chịu bởi cái khác đó!” Nói rồi, cô liền cắm đầu cắm cổ chạy đi, làm rơi cả cây kem xuống đường.
Bạch Thanh Nghị gọi với lại: “Chạy từ từ thôi, đợi tôi với!” Anh không hiểu rốt cuộc cô bị làm sao, trong lòng cứ bất an đến thấp thỏm, đành chạy đuổi theo cô.
Diệp Tư Duệ về đến nhà liền đi một mạch về phòng, khóa cửa lại. Ngượng chết cô mất! Sao anh lại không hiểu tâm ý người ta như vậy chứ? Đáng lẽ ra trong bầu không khí ấy anh nên im lặng thì tốt hơn. Diệp Tư Duệ nằm lăn qua lăn lại trên giường, vừa cầm gối đập xuống giường vừa lẩm bẩm: “Cái đồ ngốc Bạch Thanh Nghị! Sao anh ngốc dữ vậy chứ! Không phải là anh từng có bạn gái rồi hả! Thế sao cái bầu không khí giữa tôi với anh ban nãy một chút anh cũng không hiểu thế!”
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo giọng con trai quen thuộc: “Lâm Thu Thu, cô có sao không? Thật sự không cần phải đi bệnh viện khám hả?” Diệp Tư Duệ vừa ngượng vừa tức, ném chiếc gối ra cửa rồi quát: “Anh điên hả? Tôi đã nói tôi không làm sao rồi, bệnh viện cái gì? Người cần khám là anh đó! Sao anh không đi khám não đi?”
“Ờ.”, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, “Nếu không làm sao thì tôi về phòng trước. Có gì…” Mà dù sao anh cũng chẳng có tư cách gì để bảo cô nhờ vả, đành nói: “Nghỉ ngơi sớm.”
Diệp Tư Duệ nghe tiếng bước chân của anh đã xa dần liền vùi mặt vào chăn. Bình tĩnh lại, cô cảm thấy hơi hối hận những lời vừa rồi nói ra, nhưng lại ngượng mà không dám ra khỏi phòng. Thật là… Chính cô lúc này cũng không hiểu bản thân của mình ra sao nữa.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chết mất thôi!
“Không rảnh.”
“Thế giờ anh đang làm gì?”
“Làm bài.”
“Cho tôi chút thời gian thôi, làm ơn! Nha?”
“Không. Cô không thể nào bỏ tiền để học bài không chăm chỉ được.”
“Chỉ là giải phẫu thôi mà! Này nhé, hồi trước tôi học tốt môn này lắm đó.”
“Hả?”
“Ý là, lúc trước tôi từng thích mấy cái vẽ vời này, nên thi vào một trường đại học, rồi sau đó… tôi bỏ học rồi, đi làm thôi… Ha ha…”
Bạch Thanh Nghị có vẻ không tin lời Diệp Tư Duệ lắm, làm cô phải nói: “Trên xương sọ có hai xương chẵn, đó là hai xương đỉnh và hai xương thái dương…”
Anh cắt ngang: “Mấy cái đó đọc báo cũng có mà?” Cô liền nói: “Anh bị rảnh sao mà không học thì tìm hiểu làm gì?” Rồi cô sửa lại tông giọng, nói như làm nũng: “Đi mà, cho tôi một tiếng thôi. Chúng ta đi ăn kem một chút xíu thôi, tôi trả tiền.”
Bạch Thanh Nghị không phải không muốn, chỉ là dạo gần đây rất lạ.
Mỗi khi ở gần cô, anh lại thấy như tiếng tim đập rõ rệt hơi, lắm lúc còn khó thở. Ban đầu anh nghĩ có phải bản thân mắc bệnh tim không, ra không phải, vì dạo gần đây chỉ cần gần cô một chút, anh liền không nhịn được mà sẽ quan sát cô. Mắt, mũi, môi, nhất là môi! Anh không biết rõ ràng về những xúc cảm đó, chỉ là thấy nó hơi quen quen, nhưng càng thấy nó quen thì lại càng sợ hãi, muốn trốn tránh khỏi nó, giống một người đã từng bị ngã sẽ dè chừng hơn với hòn đá.
Bản thân anh tự nhủ, tốt hơn hết nên giữ khoảng cách với cô một chút.
“Ài!” Diệp Tư Duệ lao tới vòng tay qua cổ anh kéo ngược lại: “Có đi không? Anh mà không đi tôi liền bóp chết anh! Đi mau!”
Sau một hồi bị cô “tra tấn”, anh đành chịu thua.
“Sao lần nào cô cũng thích ăn kem vậy?”
Diệp Tư Duệ vui vẻ trả lời: “Kem chocolate ngon mà. Anh không thích hả?” Bạch Thanh Nghị không đáp, nhìn chằm chằm vào cây kem.
Diệp Tư Duệ phàn nàn: “Nãy tôi đã nói là tôi sẽ trả tiền rồi mà anh cứ nhất định không nghe.” Bạch Thanh Nghị đáp: “Ai lại để cho con gái trả tiền chứ. Mà này”, anh chuyển tầm nhìn sang cô đầy nghi hoặc, “Đừng có nói là cô nghĩ tôi ra ngoài với cô chỉ vì cô hứa trả tiền thôi đấy nhé?” Diệp Tư Duệ vội vàng phủ nhận: “Tất… Tất nhiên là không! Sao tôi có thể nghĩ vậy chứ?..” Trường hợp này là bắt buộc nói dối có được không?
Diệp Tư Duệ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Thế anh ra ngoài cùng tôi vì lý do gì?” Anh sững người, bất chợt trở nên lúng túng như một kẻ cố lục tung đồ đạc để tìm kiếm thứ thích hợp: “Đó… Đó là… À, là vì cô cứ lôi kéo tôi! Phải… là như vậy đó.” Diệp Tư Duệ cúi đầu, trong vẻ mặt buồn bã, nén thở dài: “Cũng phải.”
Bạch Thanh Nghị liếc nhìn cô, chần chừ một chút rồi hỏi: “Thế tóm lại thì, cô muốn tôi đi cùng cô ra ngoài để làm gì?”
Đúng vậy, việc quan trọng cô muốn làm nhất bây giờ là tỏ tình với anh. Nhưng nó khó hơn cô tưởng tượng rất nhiều, rất rất nhiều! Dù bao lần đứng trước gương làm trò cũng không bằng đứng trước mặt người thật.
“À…”, cô cố ngân thật dài, không dám nhìn thẳng vào anh, “Tôi… có một chuyện rất là quan trọng cần phải nói. Chuyện đó có hơi tế nhị một chút…” Bạch Thanh Nghị nghe cô nói từng chữ mà bản thân cũng thấy nôn nóng, hỏi lại: “Chuyện gì? Nếu tế nhị sao không nói với con gái?”
“Là không thể nói với người khác ngoài anh!” Diệp Tư Duệ lần này lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh, lặp lại lời vừa rồi: “Tôi nói, chuyện tế nhị này là không thể nói với người khác ngoài anh.”
Bạch Thanh Nghị cũng bắt đầu lo lắng theo, hỏi lại: “Sao? Cô thấy không thoải mái ở đâu à?” Diệp Tư Duệ đáp: “Phải! Tôi không thoải mái ở đây này!” Nói rồi, cô chỉ vào vị trí tim của mình. Cô mím chặt môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh để cố lấy thêm dũng cảm mà nói ra câu tiếp theo: “Tôi thích a…”
“Cô bị đau tim á hả, hay khó thở?” Anh nói chen ngang lời cô, nhiệt tình hỏi, sắc mặt hoang mang như thiếu chút nữa là dắt cô đi bệnh viện: “Hay tôi đưa cô đi bệnh viện? Mấy bệnh về tim mạch rất nguy hiểm, về lâu về dài sẽ phát sinh ra nhiều vấn đề sức khỏe…”
“Không phải đâu!” Diệp Tư Duệ ngượng đến mức mặt đỏ bừng cả lên, vẫn cố nén run rẩy mà nói lớn: “Tôi không có bị bệnh về tim!” Anh ngơ ngác hỏi lại: “Chứ không phải cô vừa nói bản thân bị khó chịu ở tim hả? Mặt đỏ hết lên rồi còn nói không phải.” Diệp Tư Duệ không chịu nổi nữa, liền quát: “Tôi không phải bị bệnh tim, là khó chịu bởi cái khác đó!” Nói rồi, cô liền cắm đầu cắm cổ chạy đi, làm rơi cả cây kem xuống đường.
Bạch Thanh Nghị gọi với lại: “Chạy từ từ thôi, đợi tôi với!” Anh không hiểu rốt cuộc cô bị làm sao, trong lòng cứ bất an đến thấp thỏm, đành chạy đuổi theo cô.
Diệp Tư Duệ về đến nhà liền đi một mạch về phòng, khóa cửa lại. Ngượng chết cô mất! Sao anh lại không hiểu tâm ý người ta như vậy chứ? Đáng lẽ ra trong bầu không khí ấy anh nên im lặng thì tốt hơn. Diệp Tư Duệ nằm lăn qua lăn lại trên giường, vừa cầm gối đập xuống giường vừa lẩm bẩm: “Cái đồ ngốc Bạch Thanh Nghị! Sao anh ngốc dữ vậy chứ! Không phải là anh từng có bạn gái rồi hả! Thế sao cái bầu không khí giữa tôi với anh ban nãy một chút anh cũng không hiểu thế!”
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo giọng con trai quen thuộc: “Lâm Thu Thu, cô có sao không? Thật sự không cần phải đi bệnh viện khám hả?” Diệp Tư Duệ vừa ngượng vừa tức, ném chiếc gối ra cửa rồi quát: “Anh điên hả? Tôi đã nói tôi không làm sao rồi, bệnh viện cái gì? Người cần khám là anh đó! Sao anh không đi khám não đi?”
“Ờ.”, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, “Nếu không làm sao thì tôi về phòng trước. Có gì…” Mà dù sao anh cũng chẳng có tư cách gì để bảo cô nhờ vả, đành nói: “Nghỉ ngơi sớm.”
Diệp Tư Duệ nghe tiếng bước chân của anh đã xa dần liền vùi mặt vào chăn. Bình tĩnh lại, cô cảm thấy hơi hối hận những lời vừa rồi nói ra, nhưng lại ngượng mà không dám ra khỏi phòng. Thật là… Chính cô lúc này cũng không hiểu bản thân của mình ra sao nữa.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chết mất thôi!