Chương 41
Bạch Thanh Nghị thích nghi với môi trường đại học rất tốt. Có một vài người quen với anh lúc trước vẫn đang học trong trường. Đàn em cũng rất cởi mở.
Có một vấn đề, đó là thời gian làm việc của anh bị ảnh hưởng. Anh chỉ đành đi làm vào buổi tối và những ngày nghỉ.
Diệp Tư Duệ dạo này cũng hay hỏi anh về mấy viêc ở trường. Có lẽ ai cũng tò mò không biết một ngày amh ở trường sẽ làm gì. Anh cũng không có gì giấu diếm, tất cả đều kể cho cô nghe.
“Ở trường có một câu lạc bộ tiếng Ý. Lúc trước tôi từng tham gia để có thể đọc được mấy tài liệu về mỹ thuật của nước Ý. Còn tưởng không dùng đến nữa chứ.”
“Không có gì là không dùng đến cả. Anh không dùng trong lúc này thì sẽ có lúc khác dùng đến, chẳng hạn như lần trước.”
“Phải, cô nói đúng.”
Bạch Thanh Nghị nói: “Đi ngủ thôi. Mai được nghỉ, đưa cô đi làm.” Diệp Tư Duệ hỏi lại: “Thật à?” Anh gật đầu. Cô liền vui vẻ đến phấn khích, cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ đi lên phòng, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu trong cổ họng.
Anh thầm nghĩ: “Có cần vui đến vậy không?”
Diệp Tư Duệ đã học đi xe đạp. Nó vất vả hơn cô nghĩ nhiều. Nên cô chỉ muốn anh đưa cô đi.
Mọi người trong quán vừa nhìn thấy anh giống như đã lâu không gặp, hỏi đủ thứ chuyện, rồi kể rất nhiều thứ làm anh không sao đáp lại được hết. Anh đành trốn tránh bằng cách vào trong thay đồng phục.
Quán hôm nay đông khách hơn một chút. Dư âm của cái lạnh vẫn còn. Hai chậu cây trúc quân tử rung rinh trong gió.
Lý Xuyên huých vào tay Bạch Thanh Nghị, nói: “Mới Tết xong mà quán đã được như này cũng khá nhỉ?” Bạch Thanh Nghị đáp: “Chắc do quản lý quán chúng ta quá hút khách.” Lý Xuyên xoa cằm: “Chứ không phải do tôi quá đẹp trai à?”
Bạch Thanh Nghị: “…”
Lý Xuyên đổi chủ đề: “Đi học lại thế nào? Có gặp được em gái xinh đẹp nào không?” Bạch Thanh Nghị đảo mắt hỏi: “Ngoài gái đẹp thì cậu không có câu hỏi nào khác à?” Lý Xuyên bĩu môi: “Đàn ông không nhìn những thứ đó thì còn là đàn ông sao? Trừ khi cậu không được.”
“… Không được cái gì?”
“Tôi nghĩ chắc cậu được, chỉ là làm xử nam hơi lâu.”
“…”
Bạch Thanh Nghị bất giác nghĩ tới Diệp Tư Duệ. Nhưng anh rất nhanh xua đi, tiếp tục làm việc.
“Mà tự nhiên nhớ ra, hôm trước cậu không đi làm, tôi, Dương Lâm Lâm và Lâm Thu Thu chơi quay chai. Nhưng mà cậu biết gì không? Đảm bảo cậu sẽ sốc lắm nhé!”
Bạch Thanh Nghị nén thở dài. Lý Xuyên còn có chuyện giật gân nào nữa!
“Có khi cậu làm bạn bè với Lâm Thu Thu nên cũng biết. Hôm qua tôi quay chai trúng vào cô ấy, rồi chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ cô ấy trả lời, mà câu trả lời làm tôi vẫn không thể tin được.”
Bạch Thanh Nghị hơi khựng lại, hỏi: “Cậu hỏi gì?” Lý Xuyên rất thản nhiên đáp: “À, tôi hỏi cô ấy đã mất nụ hôn đầu chưa, cô ấy trả lời là mất rồi. Cậu không biết tôi và bà chằn họ Dương kia sốc thế nào đâu. Cô ấy sau đó thẹn quá mà chạy mất.”
Bạch Thanh Nghị không có phản ứng gì, hồi sau liền đi vào trong lấy đồ uống cho khách.
Diệp Tư Duệ lau cốc ở bên trong, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, ánh mắt như tìm kiếm rồi dừng lại trên người Bạch Thanh Nghị. Anh đặt đồ uống của hai vị khách nữ lên bàn. Nhưng vị khách mặc áo trắng không nhận đồ uống. Hai người trao đổi gì đó rồi anh mang đồ uống đi. Diệp Tư Duệ đoán có lẽ anh mang nhầm đồ cho khách. Đó, nhân viên lâu năm cũng có lúc nhầm mà.
Hai cô gái nhìn theo anh, cười nói gì đó rồi lại nhìn ra phía anh chờ đợi.
Bạch Thanh Nghị đi vào gọi Dương Lâm Lâm: “Đổi cho vị khách ở bàn số 2 một cốc trà chanh.” Dương Lâm Lâm ra dấu ok, rồi cặm cụi làm ngay. Bạch Thanh Nghị lại đi ra, lướt qua lưng Diệp Tư Duệ.
Diệp Tư Duệ nhìn theo anh, rồi ngoảnh sang Dương Lâm Lâm hỏi: “Quán của mình sao không tuyển thêm nhân viên nữa? Một mình cô làm không phải rất lâu sao?” Dương Lâm Lâm đáp: “Quản lý Trương cũng đang tuyển nhân sự cho quán. Cô là người đầu tiên. Còn một người nữa sẽ đảm nhận vai trò làm đồ ăn và đồ uống với tôi.” Diệp Tư Duệ gật đầu, lại ngoảnh ra phía ngoài nhìn Bạch Thanh Nghị. Cô gái áo trắng kia giữ lấy tay anh, giơ điện thoại ra rồi mỉm cười. Anh cười lại, vẫy tay như không đồng ý.
Mà không đồng ý cái gì? Cô tò mò chết mất, càng tò mò lại càng thấy tức. Khoan, mà sao cô phải tức? Có gì khiến cô cảm thấy bức bối đến khó chịu, nhưng lại không biết là gì? Hay do thời tiết? Nhưng ngoài trời đâu đủ nóng khiến con người ta khó chịu? Cô thở mạnh một hơi.
Cả hai người không nói chuyện với nhau một lời cho đến khi tan làm. Có lẽ vì công việc quá bận mà không có thời gian để tán gẫu. Cả một ngày làm việc đến phát mệt. Diệp Tư Duệ ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai một cái rồi cùng anh trở về.
Trên đường, hai người đi qua một cửa hàng tiện lợi. Diệp Tư Duệ kéo áo anh: “Hay dừng lại chút đi.” Anh liền dừng lại, để xe trước cửa hàng rồi cùng cô vào bên trong. Diệp Tư Duệ nhìn ngay ra đến tủ đựng kem, liền kéo anh vào nói: “Mua ăn đi!” Anh liếc mắt nhìn cô rồi buông lời: “Lần trước bị ốm không sợ sao?” Diệp Tư Duệ cười hì h: “Lần đó phải cảm ơn anh chủ nhà nhiều lắm. Thế thôi, chúng ta mua bánh nhé?” Anh không nói gì nhưng đã ngầm đồng ý.
Diệp Tư Duệ liền đi mua một gói bánh vị chocolate. Cái này là để lúc buồn chán cô sẽ lấy ra ăn. Từ khi ở trong nhà của Uông Thụy Liễu, cô chưa mua đồ ăn vặt cho đến hôm nay. Thật là kỳ tích!
Mua xong, hai người tiếp tục nốt chặng đường về nhà. Cái lạnh vẫn còn đậm đặc trong không khí, mùi man mát làm cay sống mũi. Ngoài đường cũng thưa thớt những bóng người, ánh điện từ những ngôi nhà xung quanh đã thắp sáng tự bao giờ.
Có một vấn đề, đó là thời gian làm việc của anh bị ảnh hưởng. Anh chỉ đành đi làm vào buổi tối và những ngày nghỉ.
Diệp Tư Duệ dạo này cũng hay hỏi anh về mấy viêc ở trường. Có lẽ ai cũng tò mò không biết một ngày amh ở trường sẽ làm gì. Anh cũng không có gì giấu diếm, tất cả đều kể cho cô nghe.
“Ở trường có một câu lạc bộ tiếng Ý. Lúc trước tôi từng tham gia để có thể đọc được mấy tài liệu về mỹ thuật của nước Ý. Còn tưởng không dùng đến nữa chứ.”
“Không có gì là không dùng đến cả. Anh không dùng trong lúc này thì sẽ có lúc khác dùng đến, chẳng hạn như lần trước.”
“Phải, cô nói đúng.”
Bạch Thanh Nghị nói: “Đi ngủ thôi. Mai được nghỉ, đưa cô đi làm.” Diệp Tư Duệ hỏi lại: “Thật à?” Anh gật đầu. Cô liền vui vẻ đến phấn khích, cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ đi lên phòng, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu trong cổ họng.
Anh thầm nghĩ: “Có cần vui đến vậy không?”
Diệp Tư Duệ đã học đi xe đạp. Nó vất vả hơn cô nghĩ nhiều. Nên cô chỉ muốn anh đưa cô đi.
Mọi người trong quán vừa nhìn thấy anh giống như đã lâu không gặp, hỏi đủ thứ chuyện, rồi kể rất nhiều thứ làm anh không sao đáp lại được hết. Anh đành trốn tránh bằng cách vào trong thay đồng phục.
Quán hôm nay đông khách hơn một chút. Dư âm của cái lạnh vẫn còn. Hai chậu cây trúc quân tử rung rinh trong gió.
Lý Xuyên huých vào tay Bạch Thanh Nghị, nói: “Mới Tết xong mà quán đã được như này cũng khá nhỉ?” Bạch Thanh Nghị đáp: “Chắc do quản lý quán chúng ta quá hút khách.” Lý Xuyên xoa cằm: “Chứ không phải do tôi quá đẹp trai à?”
Bạch Thanh Nghị: “…”
Lý Xuyên đổi chủ đề: “Đi học lại thế nào? Có gặp được em gái xinh đẹp nào không?” Bạch Thanh Nghị đảo mắt hỏi: “Ngoài gái đẹp thì cậu không có câu hỏi nào khác à?” Lý Xuyên bĩu môi: “Đàn ông không nhìn những thứ đó thì còn là đàn ông sao? Trừ khi cậu không được.”
“… Không được cái gì?”
“Tôi nghĩ chắc cậu được, chỉ là làm xử nam hơi lâu.”
“…”
Bạch Thanh Nghị bất giác nghĩ tới Diệp Tư Duệ. Nhưng anh rất nhanh xua đi, tiếp tục làm việc.
“Mà tự nhiên nhớ ra, hôm trước cậu không đi làm, tôi, Dương Lâm Lâm và Lâm Thu Thu chơi quay chai. Nhưng mà cậu biết gì không? Đảm bảo cậu sẽ sốc lắm nhé!”
Bạch Thanh Nghị nén thở dài. Lý Xuyên còn có chuyện giật gân nào nữa!
“Có khi cậu làm bạn bè với Lâm Thu Thu nên cũng biết. Hôm qua tôi quay chai trúng vào cô ấy, rồi chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ cô ấy trả lời, mà câu trả lời làm tôi vẫn không thể tin được.”
Bạch Thanh Nghị hơi khựng lại, hỏi: “Cậu hỏi gì?” Lý Xuyên rất thản nhiên đáp: “À, tôi hỏi cô ấy đã mất nụ hôn đầu chưa, cô ấy trả lời là mất rồi. Cậu không biết tôi và bà chằn họ Dương kia sốc thế nào đâu. Cô ấy sau đó thẹn quá mà chạy mất.”
Bạch Thanh Nghị không có phản ứng gì, hồi sau liền đi vào trong lấy đồ uống cho khách.
Diệp Tư Duệ lau cốc ở bên trong, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, ánh mắt như tìm kiếm rồi dừng lại trên người Bạch Thanh Nghị. Anh đặt đồ uống của hai vị khách nữ lên bàn. Nhưng vị khách mặc áo trắng không nhận đồ uống. Hai người trao đổi gì đó rồi anh mang đồ uống đi. Diệp Tư Duệ đoán có lẽ anh mang nhầm đồ cho khách. Đó, nhân viên lâu năm cũng có lúc nhầm mà.
Hai cô gái nhìn theo anh, cười nói gì đó rồi lại nhìn ra phía anh chờ đợi.
Bạch Thanh Nghị đi vào gọi Dương Lâm Lâm: “Đổi cho vị khách ở bàn số 2 một cốc trà chanh.” Dương Lâm Lâm ra dấu ok, rồi cặm cụi làm ngay. Bạch Thanh Nghị lại đi ra, lướt qua lưng Diệp Tư Duệ.
Diệp Tư Duệ nhìn theo anh, rồi ngoảnh sang Dương Lâm Lâm hỏi: “Quán của mình sao không tuyển thêm nhân viên nữa? Một mình cô làm không phải rất lâu sao?” Dương Lâm Lâm đáp: “Quản lý Trương cũng đang tuyển nhân sự cho quán. Cô là người đầu tiên. Còn một người nữa sẽ đảm nhận vai trò làm đồ ăn và đồ uống với tôi.” Diệp Tư Duệ gật đầu, lại ngoảnh ra phía ngoài nhìn Bạch Thanh Nghị. Cô gái áo trắng kia giữ lấy tay anh, giơ điện thoại ra rồi mỉm cười. Anh cười lại, vẫy tay như không đồng ý.
Mà không đồng ý cái gì? Cô tò mò chết mất, càng tò mò lại càng thấy tức. Khoan, mà sao cô phải tức? Có gì khiến cô cảm thấy bức bối đến khó chịu, nhưng lại không biết là gì? Hay do thời tiết? Nhưng ngoài trời đâu đủ nóng khiến con người ta khó chịu? Cô thở mạnh một hơi.
Cả hai người không nói chuyện với nhau một lời cho đến khi tan làm. Có lẽ vì công việc quá bận mà không có thời gian để tán gẫu. Cả một ngày làm việc đến phát mệt. Diệp Tư Duệ ngáp ngắn ngáp dài, vươn vai một cái rồi cùng anh trở về.
Trên đường, hai người đi qua một cửa hàng tiện lợi. Diệp Tư Duệ kéo áo anh: “Hay dừng lại chút đi.” Anh liền dừng lại, để xe trước cửa hàng rồi cùng cô vào bên trong. Diệp Tư Duệ nhìn ngay ra đến tủ đựng kem, liền kéo anh vào nói: “Mua ăn đi!” Anh liếc mắt nhìn cô rồi buông lời: “Lần trước bị ốm không sợ sao?” Diệp Tư Duệ cười hì h: “Lần đó phải cảm ơn anh chủ nhà nhiều lắm. Thế thôi, chúng ta mua bánh nhé?” Anh không nói gì nhưng đã ngầm đồng ý.
Diệp Tư Duệ liền đi mua một gói bánh vị chocolate. Cái này là để lúc buồn chán cô sẽ lấy ra ăn. Từ khi ở trong nhà của Uông Thụy Liễu, cô chưa mua đồ ăn vặt cho đến hôm nay. Thật là kỳ tích!
Mua xong, hai người tiếp tục nốt chặng đường về nhà. Cái lạnh vẫn còn đậm đặc trong không khí, mùi man mát làm cay sống mũi. Ngoài đường cũng thưa thớt những bóng người, ánh điện từ những ngôi nhà xung quanh đã thắp sáng tự bao giờ.